Vạn Thiên

Chương 9: Thần thức của lão quái Hoàng cấp


Bạn đang đọc Vạn Thiên – Chương 9: Thần thức của lão quái Hoàng cấp

La Trần bị dòng chữ làm ê mang đến tột độ, hắn khe khẽ cất tiếng than:
– Cường giả, có ai có thể thoát khỏi một chữ Tình? Cho dù có mạnh đến đâu đi nữa, thì liệu có ai có thể vứt bỏ được một chữ “Tình”?

Dời mắt khỏi dòng chữ, rồi hắn liền đưa mắt nhìn đến một phiến đá hình tròn, tựa như vòng xoay ở giữa cái lỗ, không to lắm, ước chừng một nắm tay người. Hắn nhìn phiến đá, tâm trạng là sinh ra tò mò, nên đưa tay tiến đến, nhẹ nhàng sờ lên.
“Đậu xanh!”
Một tiếng la toáng chợt bay vào tai La Trần, làm cho hắn suýt bật ngửa.
Hai tròng mắt khẽ đảo về các vách đá chật đẹp xung quanh, nhưng chẳng thấy có cái gì hoặc là ai cả, vì thế La Trần trấn an tâm tình lại, thò tay tiếp tục sờ lên phiến đá.
“Rau má!”
Rồi không đợi cho La Trần kịp làm động tác gì, trước sự ngỡ ngàng của hắn, một vòng quang mang ngũ sắc liền từ phiến đá bốc lên, bao phủ cả người hắn vào trong, sau đó chợt “Vu” một cái, thân thể hắn liền biến mất không tung tích, tựa như bị bốc hơi vậy, quỷ dị đến tột cùng…
oOo

Tề châu
Trên không trung của mảnh đất Tề châu rộng lớn, một bóng thân ảnh mông lung đang đứng ở đó, và dường như y đang rất hứng thú nhìn bao quát mảnh đất này, khoé miệng lộ ra một nụ cười tà dị:
“Lãnh phận của Tề Tác vương giả sao? Xem ra nơi đây cũng thật tốt cho việc tu luyện ma công của ta, vậy thì, nơi này là sẽ của ta vậy.”
oOo
“Uỵch”
Bỗng từ đâu trên bầu trời trong xanh, không gian bị xoé toạc ra một đường dài, cùng với đó là một bóng thân ảnh đang từ trên đó bay ra. Thân thể hung hăng tiếp đất bằng lưng, làm mặt đất kêu lên một tiếng, rồi La Trần cũng liền hét thảm “Arr” một cái, miệng hộc ra một ngụm máu tươi, thở không ra hơi.
Hắn hoảng hốt nén đau gòng mình đứng dậy,rồi sợ hãi nhìn xung quanh bốn bề. Chỉ thấy đây là một vùng đất tươi xanh bát ngát thực vật, thú vật chỉ nhìn thoáng là liền thấy ngay vài bóng. Khung cảnh tựa tràn trề sức sống mà yên bình vô cùng.
Hắn ngỡ ngàng nhìn khung cảnh như tiên này, mà lòng lại chẳng biết đang xảy ra chuyện gì. Lúc nảy vẫn còn bị khốn trong động phủ với một cái lỗ chết tiệt cùng một phiến đá trời đánh hễ chạm vào là phun ra một câu chửi. Thế mà giờ đây lại bị làm cho xuyên đến nơi này, hết thảy làm cho hắn muốn hoa mắt u đầu lên cả luôn.
Đang định bước đi đến đằng trước xem xét, thì chân phải hắn liền chạm vào một vật gì đó, làm nó kêu lên một tiếng “Uỵch” nhỏ.
Khi đưa mắt nhìn xuống, hắn liền muốn động cước ngay.
Bởi vì cái thứ đó, không gì khác chính là phiến đá mất dại hễ chạm cái là chửi lúc nảy.
Nhưng chợt nghĩ lại, La Trần liền cảm thấy nên cảm ơn nó mới đúng, vì nếu không có nó, thì có lẽ giờ đây mình vẫn còn bị khốn trong động phủ mà vò đầu nghĩ cách thoát ra bên ngoài.
Thở dài một tràng, miệng lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ, La Trần ngồi xổm xuống, nhìn phiến đá một lúc lâu không nói.
“Rinh Rinh”
La Trần không nói, nhưng phiến đá lại rục rịch cử động làm vang lên vài âm thanh kì lạ. La Trần nghe không hiểu, thần sắc mê hoặc mà nhìn phiến đá đang lúc lắc tựa như con bập bênh.

Một lúc lâu sau, phiến đá vẫn như cũ lắc lư “ Rinh Rinh”, và La Trần vẫn giữ nguyên tư thế lúc nảy, nhìn nó không nói gì.
Có chút bất nhẫn, hắn liền thò tay ra, muốn thử chạm nó lần nữa, để xem nó có biến hoá gì không. Ngưng chỉ mời sờ, thì hắn đã cảm thấy hơi sợ rồi, vì nếu phiến linh thạch này phát cáu, nổi máu đưa hắn xuyên lại cái động phủ thì sao? Ai biết được chứ, đá mà, vô tình lắm!


“aiiii”
Thở luôn một hơi, hắn cũng muốn bỏ phiến đá đang cử động này mà chuồn đi thật xa, mặc kệ nó. Nhưng thôi lại thấy không được tốt cho lắm, dù gì thì không có nó, mình đã không có thể thư thả như thế này.
Đành chịu, hắn cắn răng vươn tay tới, chạm nhẹ vào phiến đá, hai mắt cũng nhắm chặt.
“Hố”
Lòng vẫn còn đang cầu trời cho đừng bị đi xuyên, thì một thanh âm to lớn đã vang vọng vào tai hắn, làm hắn muốn hoa cả mặt, hai con mắt đang ngắm cũng mở ra. Rồi liền trừng trừng nhìn về cảnh trước mắt.
Chỉ thấy lúc này đây, trước mặt hắn, có một thân hình không biết từ đâu xuất hiện ra, nhìn chằm chằm vào La Trần bằng một ánh mắt thưởng thức. Hai tay lại chắp lại sao lưng, bộ dáng giống hệt lão thần côn trong truyền thuyết.
La Trần hai tay chống đất, người ngã ra sau. Miệng hơi run cất giọng:
– Ngài, ngài là ai thế?
Thần côn không nói, chỉ cười quỷ dị, ánh mắt chợt sáng lóng lánh.
Bị hành động này làm cho điếng người, nhưng lúc này La Trần lại nhìn vào ngực áo của lão thần côn này, thấy được một thứ, làm cho hắn biết rõ hết mọi việc.
Mỗi vị Hoàng, đều có một biểu tượng riêng ình, không ở ngực, thì ở tay, không có trán cao, thì ở y phục, không ở ma sủng thì lại bảo khí.

Lúc này đây, La Trần chợt nhớ đến câu nói này, và liền nhận ra người nọ không ai khác chính là Thương Thiên lão quái đã để lại cái di bút kia trong động phủ. Vì trên áo của lão, có khắc một hoạ tiết hình chiếc thương, hướng trời à đánh, trông oai vệ và khí thế vô cùng.
Hít sâu một hơi, hắn mở miệng hỏi:
– Ngài, có phải hay không chính là Thương Thiên tiền bối?
Lão thần côn có hơi ngạc nhiên, nhưng nghĩ đến những gì mình lưu lại, cùng ánh mắt nhìn vào nơi ngực áo mình của thiếu niên kia, thì liền gật đầu, cất giọng:
– Tiểu hữu, đa tạ ngươi đã mang ta ra.
“…”
La Trần không hiểu.
Lão thần côn mỉm cười, giải thích:
– Ta vốn đã chết trong động phủ ấy gần trăm năm nay rồi, thần hồn cũng gần như là bị câu diệt, chỉ là, trong động phủ ấy có một phiến đá lạ kì, trong lúc vô tình chạm vào nó thì ta liền bị hút vào đây, bởi vậy mới giữa cho thần hồn không bị câu diệt mà biến mất. Duy chỉ là, qua thời gian thôi đưa, tí thần hồn này dần bị bòn rút thành thần thức, aii, chắc ta cũng chỉ còn sống được vài giờ nữa thôi…
-…Ta cứ tưởng, sẽ sống trong động phủ ấy đến lúc chết, nhưng không ngờ lại gặp ngươi, nếu không có ngươi kích thích nó thì chắc rằng phiến đá ấy đã không đưa ta ra ngoài, được hưởng cuộc sống tự do trong ít giờ ngắn ngủi cuối đời…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.