Bạn đang đọc Vạn Thiên – Chương 2: Hình trưởng lão
Sau khi phục dụng nồi Tẩy tuỷ cân xong. La Trần liền đi về phòng tắm rữa lớp bẩn dơ dáy trên da của mình. Tiện thể cũng muốn kiểm tra xem thân thể này rốt cục là bằng được bao nhiêu phần lúc xưa.
“Ào ào”
Xối nước tới lui. La Trần ngồi trong bồn tắm nhìn vào làn da của mình mà sững sờ không thôi.
Lớp ánh kim này. Những đường nét này. Tựa hồ làn da của hắn đã có những biến hoá nghiên trời lệch đất.
Thân thể sau khi trải qua Tẩy tuỷ cân được tăng cường thực lực thì không nói. Điều này La Trần cũng không để tâm. Điều làm cho hắn ngạc nhiên là chỗ khác kìa.
Chỉ thấy lúc này đây. Làn da của hắn từ một màu trắng nõn của thiếu niên, đã chuyển dần sang một màu hoàng kim trong suốt, những lỗ chân lông cũng bị xoá xạch đi hết. Làm lộ ra một làn da vừa khoẻ mạnh lại vừa … xinh đẹp.
Bất quá điều khiến hắn chú ý nhất chính là, phía nơi ngực hắn, tựa hồ có một đồ hình kỳ bí thì phải.
Đó là một đồ hình có hình dạng tròn tròn, màu trắng nhưng lại rất mơ hồ va trong suốt. Mà nơi ấy lâu lâu lại toả ra một cỗ nhiệt ấm áp, chậm lan toả ra xung quanh, làm cho hắn vốn đang ngâm mình trong nước mà cũng thấy ấm áp vạn phần.
Nhìn cái đồ hình, bất giác hắn lại nhớ đến viên minh châu kia. Hình như là sau khi nó giúp mình giết Hồng bào nam tử, thì cũng biến đâu mất tăm.
Tay khẽ vuốt ve nơi đấy, sắc mặt của La Trần đột nhiên lộ vẻ cười. Vì lúc này đây, hắn thấy trên chiếc cửa sổ hướng thiên. Có một bóng đen bay vụt qua.
“Lại nữa rồi”
Thì thào lẩm bẩm. La Trần nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo vào. Rồi hướng phía cửa phòng mà đi tới. Hắn cũng không muốn làm khó gì người kia. Mà cho dù muốn hắn cũng không có quyền. Chỉ là, tội cho người bị hại quá…
oOo
“ Ối chà, mỹ nữ, mỹ nữ kìa”
“Mông to quá, ối chà, ngực to quá”
“Nhìn kìa nhìn kìa, xem ả lắc qua lắc lại cái…”
“Ầm
Một tiếng động vang to lên. Nhất thời làm cho dòng suy nghĩ của Hình Thiên Mạc bị cắt đứt. Lão giật bắn, đảo mắt lia lịa nhìn dáo dác xung quanh. Cơ thể cũng co rúc vào trong một góc tối.
Lòng khinh bỉ lão này vạn phần. La Trần tay cầm một cái cục đá to. Ném thêm một cái nữa. Lại một tiếng trầm đục vang lên.
Hình Thiên Mạc thầm mắng to “ Cái quái gì thế”. Bất quá bên ngoài thì lại đảo mắt liên tục. Hòng tìm lối thoát thân. Tránh cho vị mỹ nữ kia nghe được cái âm thanh nọ mà ra quan sát.
“Ố”
Vừa định dời chân. Thì bỗng lão bị cái thân ảnh đen kịt đằng xa làm cho nhức mắt. Mệng co giật, khẽ rít “Đồ đệ nhà nó” rồi liền nhanh như chớp lướt đi trong gió. Mất tăm tích.
“Hà hà, ta cho lão còn dám nhìn trộm nữa không.”
Vừa định rời đi. Thì bất chợt một luồng ánh sáng rọi vào má hắn. Soi sáng diện mạo của La Trần. Kèm theo đó là một tiếng thét to kinh dị “ Dâm tặc á”.
Suýt nữa hộc máu. La Trần giờ này có một xúc động muốn một đá ném chết vị mỹ nữ kia. Nhưng sau cùng vẫn là nhịn được.
Hắn như chớp quay mắt. Rồi liền trước ánh mắt hoảng sợ của mỹ nữ, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
oOo
Sáng hôm sau. Trời trong xanh, mây trắng lơ thơ vài bóng.
Trong một toà đình viện của nội môn La Gia. Một bóng thân ảnh nam tử thẳng tắp ở đấy. Mà phía đối diện lại là Tám vị trưởng lão của La Gia. Phân biệt ra từ Đại trưởng lão cho đến Bát trưởng lão.
Nam tử nhìn vào Đại trưởng lão ở trên, cất tiếng âm trầm nhưng lộ rõ vẻ cung kính:
– Bẩm Đại trưởng lão, Hồng gia Hồng Mộng, Thuỷ gia Thuỷ Thiên Hàn cùng Tam gia Tam Vân Nộ đã đến đủ rồi ạ. Mọi việc dường như cũng nên bắt đầu rồi!
Ngữ ý mười phần cung kính. Mặc dù nam tử này bản thân cũng là một vị trưởng lão trong tộc. Nhưng bất quá, so với tám vị kia, vẫn còn xa xa không bằng.
Khẽ gật đầu, Đại trưởng lão La Thiên Vấn nhìn thoáng qua những trưởng lão khác. Thấy họ đều gật đầu thì liền nói:
– Được rồi. Ngươi ra dẫn họ đi vào nơi ấy đi. Còn ta thì sẽ ở đó đợi bọn họ đến.
Nói xong, trầm ngâm một chút, nói tiếp:
– La Mông, La gia chúng ta còn bao nhiêu viên linh thạch hạ phẩm thế?
Không nghĩ đến Đại trưởng lão sẽ hỏi đến vấn đề này. Nên La Mông có chút ngây người. Nhưng cũng liền trầm tư tính toán. Không lâu sau, hắn liền mở miệng đáp:
– Đại trưởng lão, linh thạch hạ phẩm của chúng ta dường như chỉ còn lại có hơn nghìn thôi !. Một năm trước, tôi cũng đã có ứng thêm nguồn cung rồi. Nhưng so với số lượng tiêu xài của tộc nhân thì vẫn còn xa xa không đủ.
Vuốt bộ râu dài. Đại trưởng lão phất tay nói:
– Được rồi. Ngươi mau đi làm việc kia đi!
“Vâng”
…
Tại một nơi cách nơi này hàng vạn dặm. Trên một ngọn đại sơn cao vạn mét. Không bóng thú vật.
Một cột sáng không biết từ đâu ra bỗng phóng như chớp từ ngọn đại sơn lên trời cao trong xanh. Phút chốc làm ây đen kéo đến, cuồng phong nổi to.
Chỉ thấy một cột sáng màu đỏ như máu. Đang bắn lên trời mà trông như một cây cột trụ máu chống đỡ àn trời vậy. Kỳ dị vô cùng.
“ Thị thế gian. Thị nhân. Thị đạo. ”
Một dòng chữ cũng màu máu bất chợt hiện ra bao quanh lấy cột máu. Rồi từ đó, cả hai liền biến mất không tung tích.
Mọi chuyện lại trở về lúc ban đầu.
Sắc trời trong xanh như cũ…
…
Một nơi kỳ bí,trong một toà thánh điện to lớn tựa như thái sơn, nằm sừng sững trên một phiến đại địa rộng ngìn dặm.
Một ánh mắt sâu thẳm tựa như lỗ đen không đáy bỗng mở trừng trừng ra, nhất thời làm cho không khí dường như bị cô động thành băng giá. Mọi thanh âm cũng bất chợt đình chỉ.
“ Ma tự màu máu, thiên trụ màu máu, bọn nó lại tỉnh dậy rồi sao?, nhưng tựa hồ, ba vạn năm nay không có vị chí tôn nào được sinh ra cả? Hay là …?”
Con mắt khẽ xao động, ánh lên vài tia nghi hoặc, rồi từ nghi hoặc lại chuyển sang trầm tư. Một lúc sau, con mắt liền khép lại, chỉ để lại một chữ:
– TRU.
Một nơi khác, trong một toà tháp cao như lớn nghìn thước. Một bóng thân ảnh mờ ảo đang chống cằm ngồi trên một vương toạ, thân thể mông lung mơ hồ chỉ một màu đen quỷ dị. Bên cạnh nó còn có một con ma sủng kỳ bí, có hình hài của một con quạ tinh, hai mắt lấp tinh quang vô ngần, trông hệt như sao sáng.
Thân ảnh lúc này không có cử động gì, nhưng con ma sủng bên cạnh lại mở miệng nói, nó một câu khiến người ta muốn hộc máu:
“TRU, tru cái đầu cha ngươi”
Vừa nói, ánh mắt cũng hướng về một phía, ấy là phía mặt trời lặn…