Bạn đang đọc Vạn Thiên – Chương 12: Trận chiến không cân sức
Trong chiếc lồng cách ly mà tên áo đen thiết lập.
Tề Tác vương giả mắt nhìn thân ảnh đang lăng không vọt tới, thì liền lôi từ trong chiếc không gian giới chỉ ra một cái lu đồng to gần nửa m, thét to một tiếng “Khai”, lu đồng liền hoá lớn gấp chục lần, rồi chặn đứng ngay trước mặt của lão, miệng lu cũng hướng về phía thân ảnh kia.
Lu đồng xoay như chớp tại chỗ vài trăm vòng, theo đó một cỗ âm ba công như long ngâm liền từ đó bắn ra, vội thẳng tới trước mặt người áo đen.
Chiếc lu đồng này là bảo khí Hoàng cấp trung giai, bên trong có chứa một phần lực lượng của ma thú Giao long đê giai, nên khi phát động công kích, một hồi âm ba công cực mạnh giống như long ngâm sẽ từ trong đó bắn ra, cho dù là Hoàng cấp hậu kỳ cũng phải e dè không thôi.
Bảo khí này không dễ kiếm, nhưng may là mấy năm trước, Tề Tác gặp được một vị cường giả Hoàng cấp sắp tạo hoá, được người nó tặng cho.
Nhận thấy sự nguy hiểm từ luồng âm ba công kia, tâm hồn người áo đen khẽ biến, nhưng rất nhanh người đã trấn định lại. Hắn khoá chân trụ lại trên không, rồi hai tay chợt thả lỏng, thân thể cũng thể lỏng, miệng khe khẽ cười cười, cất tiếng như gió thoảng:
– Giả long âm ba công? Khà khà, ngươi có chiếc lu thật là ngon nhỉ?
Nói rồi, liền biến mất trong không trung.
Cùng lúc, luồng âm ba công cũng kích tới, bất quá đó chỉ là một kích hụt, luồng âm ba công liền tan rã trong không khí.
Cặp mắt nheo lại, Tề Tác thân thể căng cứng ra, đề cao cảnh giác đến cao độ. Lão đảo mắt bốn hướng xung quanh, rồi lại nhìn trên nhìn dưới, nhưng lạ thay là người áo đen tựa như mất tích vậy, chẳng nhìn đâu ra dấu vết cả.
“Hay là, hắn sợ âm ba công của ta, nên chạy trốn rồi”
Nghĩ vậy, nhưng lão liền bác bỏ, một vị cường giả phong Hoàng không thể nào chỉ vì một pha công kích nguy hiểm của kẻ thù mà bỏ trốn được, bọn họ tu luyện đến cảnh giới này, thì đều có ngạo khí của mình, vừa lâm trận bỏ chạy, tựa hồ xưa nay chưa thấy ai cả. Trừ khi họ biết chắc chắc là không thể đánh bại kẻ thù.
Với trường hợp của lão thì rõ là không có cớ gì để người kia bỏ chạy.
Tinh thần trải ra bao phủ hết lồng kính, Tề Tác chân lăng không, nhưng lòng lại thấp thỏm.
“Khà”
Bỗng một tiếng thở ra vang vào tai lão, trông hệt như có người kề miệng vào tai, làm thần sắc lão đại biến. Rồi chưa kịp cho lão làm gì, thì:
“Rống”
Một luồng âm ba công không kém lúc nảy vang lên, giáng như búa tạ vào lỗ tai của lão, rồi gương mặt liền đỏ gay, miệng hộc máu, lục phủ ngũ tạng như bị chấn nát, thân thể bay phịch ra một bên. Hung hăng đập vào vách lồng, sống chết không rõ. Chiếc lu đồng cũng theo đó văng ra, rớt phịch bên cạnh lão, trên ấy vài vết nứt của hiện ra, chứng tỏ một kích âm ba kia là quá khủng bố.
Người áo đen sau khi công kích một kích đại thành, thì liền chậm rãi hiện ra.
Nhìn vào thân thể của Tề Tác vương giả, y cười đểu, khinh miệt tự nói:
– Không chịu nổi một kích, đúng là một tên vô dụng.
Y là hoàng, còn kẻ thù là vương. Kết quả khi chưa đánh thì y đã tự định đoạt là mình thắng chắc, bất quá nếu như lúc nảy quá sơ suất thì từ đầu đã bị luồng âm ba công từ chiếc lu đồng chấn cho vỡ tung rồi. Dù gì thì đó cũng tương đương với một kích của Hoàng cấp trung giai, thân y chỉ là một Hoàng cấp sơ giai, muốn chống đỡ là chuyện không thể.
Tay thu ấn, chiếc lồng tử khí liền biến mất, thân thể đang hôn mê của Tề Tác vương giả cũng từ không trung rơi xuống.
“Uỵch”
Một tiếng trầm đục vang lên, giờ đây dường như lão nhân Tề Tác đã không còn có thể sống được nữa…rớt từ trên cao trong trạng thái trọng thương không phòng thủ, thì chỉ có chết.
Dân chúng nhìn cảnh tượng ấy, thì liền tái mặt, bọn họ không ngờ mọi việc lại xảy ra như vậy. Lúc nảy còn thấy vương gia bay như thần tiên từ trong phủ viện ra, thế mà giờ này lại từ trên không té xuống trong trình trạng thương tích đầy mình thế kia, không rõ sống chết.
Dân chúng nhao nhao la lên hoảng loạn, có tên còn chảy nước mắt vì thấy vương gia bị ra nông nỗi thế kia. Vương gia cho họ sống ở đây bao năm, thì cũng đối tốt với họ mấy năm, tuy không có tình cảm thân thích, nhưng tuyệt chắc chắn là có tình giữa những con người với nhau.
“Vương gia, mau đưa vương gia tới y phủ”
Một tên thuộc hạ của Tề Tác la to, nhất thời làm ọi người nhao lên gật đầu chạy lại.
Nhưng chưa kịp chạy đi quá xa, thì một cái bóng thân ảnh đã đứng ngán đường họ lại. Dân chúng chỉ thấy người đó đang quay lưng về phía họ, nhưng lại làm cho họ có cảm giác lạnh lẽo vô cùng, sau lưng giống như có muôn nghìn hầm băng đang được mở tung , rét đến kinh hồn.
Một tên to con trong đám dân, mặc dù cảm thấy sợ, nhưng vì vương gia vẫn nằm kia, nên cắn răng thét to:
– Đậu xanh chú mày, mau tránh ra cho…
Lời chưa dứt, y đã nín lặng.
Một chiếc đầu lâu bỗng lăn lốc trên mặt đất, rồi một thân thể chợt ngã quỵ, xuất khiếu máu chảy tràn lan…
“AAAAAAAAAA”
…
1050 chữ… Hố dzè, lại ít chữ quá, mọi người thông cảm hộ em :]