Vạn Thiên Sủng Ái

Chương 111


Bạn đang đọc Vạn Thiên Sủng Ái FULL – Chương 111


Ngày hôm đó Hoàng đế cũng không đón Vương thái phi xuống núi, thông cảm thái phi du ngoạn mệt nhọc, Hoàng đế mời thái phi nghỉ lại trên núi một đêm, sáng ngày mai Hoàng đế sẽ lên núi đón thái phi hồi cung, còn mình thì dẫn Hoàng quý phi xuống núi, cung không ở lại phủ vương gia, mà Triệu Trung con trai của nhũ mẫu Hoàng đế tiếp giá.

Sau khi sắp xếp ổn thỏa đã qua khoảng thời gian được cho phép đi lại vào buổi tối, Thẩm Ninh đang ngồi trong phủ Triệu gia cùng các nữ quyến nói chuyện mấy câu, đột nhiên Đông Duật Hoành bước vào trong nội điện, một đám nữ quyến sợ hãi nhanh chóng lui xuống.

Thẩm Ninh lập tức hiểu sai ý của hắn, gương mặt xinh đẹp nổi lên ánh hồng, ai ngờ Hoàng đế lại cho người đưa vào một bộ y phục thường dân, bảo nàng thay rồi đi ra ngoài với hắn.

Thẩm Ninh khẽ ho hai tiếng, lập tức vui vẻ, “Đi đâu thế?”
“Đến nơi nàng sẽ biết.”
Hình như lúc này tâm tình Hoàng đ cực kỳ tốt, thậm chí còn đồng ý để nàng cưỡi ngựa, Thẩm Ninh vô cùng vui vẻ, sợ hắn hổi ý nhanh chóng leo kên ngựa.

Chỉ là Đông Duật Hoành thế nào cũng muốn nàng phải đội mũi có màn che mặt, nàng không có cách nào khách đành phải nghe lời hắn, hơn nửa đêm rồi còn muốn che mặt.

Hai người dẫn theo Vạn Phúc cùng bốn, năm hắc giáp quân cải trang thành thường dân ra khỏi phủ Triệu gia.

Trăng đã lên cao, trên đường phố Ngu Châu vắng vẻ yên tĩnh, cả người chỉ có nha dịch đứng canh cửa, thị vệ sớm đã đi trước thông báo, những người canh cửa đều hiểu, đám người giơ bó đuốc quỳ xuống đưa tiễn, tiếng vó ngựa lọc cọc vang vọng khắp cả thành, Thẩm Ninh cũng coi như hưởng thụ đãi ngộc đặc quyền của giai cấp cấp cao.

Loại cảm giác này, không thể không nói, rất sảng khoái!
Đông Duật Hoành dẫn Thẩm Ninh ra khỏi thành Ngu Châu, đi đến trước cổng một sơn trang được xây dựng trên núi ở ngoài thành.

Thẩm Ninh từ từ dừng ngựa, hơi thở có chút dồn dập ngửa đầu nhìn về tấm bảng treo bên ngoài, trên tấm bảng bằng sắt có ghi bốn chữ Ngự Kiếm Sơn Trang!
Thẩm Ninh ngạc nhiên cười một tiếng, lại nhìn khắp các cửa lớn đều có dán chữ hỷ, lụa đỏ rủ xuống, nàng hưng phấn nhảy xuống ngựa, vui vẻ đến lặc cả giọng, “Chẳng lẽ là…”
Đông Duật Hoành cười không nói.

Người giữ của là một tiểu đồng, hắn nghe nói đây là khác đến chúc mừng, lập tức nở nụ cười đón tiếp, “Các vị từ đường xa đến đây vất vả rồi, lúc này chắc thiếu chủ đang bị bằng hữu náo động phòng, các vị cũng có thể qua cùng tham gia náo nhiệt,” Tiểu đồng này tính tình trẻ con, vỗn cũng muốn đi qua xem náo động phòng nhưng lại bị quản gia tóm đến đây đứng canh cửa, hắn còn đang thầm oán giờ này còn ai đến nữa, bây giờ đúng lúc có người đến, hắn tính toán dẫn người qua bên đó tranh thủ xem náo nhiệt luôn.

Người trong giang hồ vốn không có nhiều quy củ, người người đến thì cứ đến, hơn nữa lực lượng của tiểu đồng cũng vô cùng đông đủ, tối nay là đại hỷ của thiếu chủ, có rất nhiều võ lâm hào kiệt đến chung vui, có người nào dám đến đây gây náo loạn không phải là ăn gan hùm mật báo rồi sao?
Cứ như vậy Đông Duật Hoành và Thẩm Ninh dễ dàng bước qua cổng sơn trang, Thẩm Ninh nhìn mọi người xung quanh đều vui mừng hớn hở, khóe miệng không tự chủ được cũng giương cao.

Bọn họ đi xuyên qua hành lang đã nghe thấy tiếng ồn ào cười vang từ viện phía trước, Thẩm Ninh không hề có phong phạm của phụ nhân đã có chồng, nàng không thể chờ đợi thêm nữa, kéo Đông Duật Hoành chạy về phía trước.

Đông Duật Hoành cũng không giãy ra, cũng để nàng thất lễ kéo tay hắn chạy.

Hắn vừa bực mình vừa buồn cười, hắn dừng lại hơi dùng sức giữ nàng đứng lại, “Còn ra thể thống gì nữa, nàng chậm một chút cũng được mà?”
Thẩm Ninh bĩu môi, vẫn nắm tay hắn dắt vào trong viện, vừa bước vào nàng đã thấy một nhóm thiếu hiệp, và nữ quyến xấp xỉ tuổi nhau tươi cười đi ra.

Thẩm Ninh bất mãn phàn nàn, “Chàng nhìn đi, một chút nữa là không còn ai rồi?”
Đông Duật Hoành bị nàng ngăn lại, nhìn đám người đi giúp người vừa vào trong phòng đóng cửa lại sau đó lặng lẽ di chuyển lắng nghe động tĩnh trong phòng, “Không phải vẫn còn người hay sao?”
Thẩm Ninh nhăn mũi, nhưng lại lập tức vui vẻ ra mặt, nàng nhanh chóng kéo Đông Duật Hoành cùng nàng nhập gia tùy tục, chạy ra góc tường nghe ngóng.


Chỉ là nàng lắng nghe một lúc lâu rồi mà bên trong vẫn không có âm thanh gì, không khỏi nhỏ giọng hỏi: “Sao bọn họ không nói chuyện nhỉ?”
Đám người đang căng tai lắng nghe không phart hiện Thẩm Ninh là người mới đến, nhẹ nhàng vẫy tay ra hiệu với nàng, chỉ chỉ vào bên trong phòng, ra hiệu không lên tiếng.

Thẩm Ninh hiểu ý họ gật đầu, lại căng lỗ tai cẩn thận lắng nghe.

Đông Duật Hoành đứng bên cạnh nnafg, nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, vừa bất đắc dĩ vừa cưng chiều lắc đầu.

Một lúc sau, cuối cùng bên trong cũng phát ra giọng nói nhỏ nhẹ của Hoa Phá Nguyệt, “Bọn họ đều đi hết chưa?”
Thẩm Ninh c4n m0i dưới cười cười.

Một lát, Hoa Phá Nguyệt lại nói: “Ai, để cho chắc ăn, chàng đi ra bên ngoài phòn dội một chậu nước thử xem.”
Đám người ở ngoài đang lắng nghe tiếng động trong phòng nghe thấy nàng nói vậy, có người cười nói: “Hàn gia tẩu tử, tẩu tử cũng quá hung ác.”
Thẩm Ninh cũng hùa theo bọn họ cười ầm ĩ nói: “Đúng là nữ nhi gả ra ngoài như bát nước hắt đi!” Dứt lời nàng nhìn Đông Duật Hoành một chút.

Trong nháy mắt trong phòng im lặng không tiếng động, người bên ngoài đều là người có chút nội công, bọn họ nghe thấy tiếng bước chân vội càng, đều tưởng tân nương muốn ra ngoài hắt nước, cười vang tản ra như chim rời tổ.

Chỉ có Thẩm Ninh và Đông Duật Hoành là không nhúc nhích.

Hoa Phá Nguyệt mặc bộ hỷ phục đỏ chót bỗng nhiên mở cửa ra, nhìn thấy Thẩm Ninh đội mũ che mặt lập lức kinh ngạc đến môi đỏ run rẩy lắp bắp không thành lời.

“Từ khi chia tay đến giờ không có chuyện gì chứ, tân nương tử.” Thẩm Ninh tươi cười ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của tân nương.

Hoa Phá Nguyệt không để ý đến xung quanh, vành mắt đỏ ửng ôm chặt người bạn chí cốt của mình.

Tâm trạng vẫn luôn treo lơ lửng vì lo lắng cho Hoa Phá Nguyệt của Thẩm Ninh ngày hôm này cuối cùng cũng có thể buông xuống, nàng cười thành tiếng, hai tay cũng vòng qua ôm chặt người bạn của mình.

Hàn Chấn nhìn thấy người đến, khuôn mặt từ trước đến nay luôn duy trì biểu cảm lạnh lùng cũng xuất hiện chút kinh ngạc, hơn nữa khi hắn nhìn thấy nười nam tử đằng sau lưng Thẩm Ninh thì càng chấn kinh.

“Phá Nguyệt.” Hắn khẽ gọi tên nương tử của mình, kéo ái thê tâm trạng kích động trở về.

Lúc này Hoa Phá Nguyệt mới hơi tách Thẩm Ninh ra, hơn nữa lúc này nàng cũng đã nhìn thấy người cùng đến với Thẩm Ninh là thiên tử của Đại Cảnh.

“Thánh thượng!” Hoa Phá Nguyệt lần nữa kinh ngạc, thất thanh kêu lên, sau đó tự giác bản thân thất thố, vội vàng cùng Hàn Chấn quỳ xuống.

Thẩm Ninh nhanh tay đỡ bọn họ đang quỳ được một nửa lên, “Cải trang vi hành, không cần giữ lễ tiết.”
Hai người đành phải ngẩng đầu, lúc này bọn họ đều có chút lo âu, sau đó không hẹn mà cùng nhìn Thẩm Ninh một chút.

Thẩm Ninh khẽ cười một tiếng, nói với Đông Duật Hoành: “Gia người nhìn xem tân nương tử này nhìn cực kỳ giống tiểu thư của phủ Hoa tướng quân, không chừng tân nương tử có cùng nguồn gốc với Hoa phủ luôn đó.”
Hoàng đế cong cong khóe môi, ý vị sâu xa nhìn tân nương một lúc, mới chậm rãi nói: “Đúng là rất giống, chỉ là thiện hạ rộng lớn, có người trông giống nhau cũng không phải chuyện lạ gì.”

Đáy lòng Hoa Phá Nguyệt và Hàn Chấn đều buông lỏng, nhanh chóng mời hai người đi vào trong phòng, Thẩm Ninh quay đầu lại nói: “Ta và tân nương tử muốn nói hai câu riêng với nhau, nam tử nghe thì không tiện lắm, hay là Hàn Chấn mời gia của chúng ta đi chính sảnh ngồi nói chuyện một lúc?”
Đông Duật Hoành nhìn nàng một chút, “Gia ở trong nội viện này ngắm trăng một lúc, nàng và tân nương nói chuyện đôi câu cũng được.”
“Biết rồi.”
Hàn Chấn đi ra cửa, Thẩm Ninh nhìn thẳng hắn một chút, cười vô cùng vui vẻ, “Hàn Chấn, chúc mừng huynh làm tân lang!”
“Đa tạ nương nương.” Hàn Chấn nở nụ cười khó thấy được.

Hai người vào trong lòng, Thẩm Ninh và Hoa Phá Nguyệt nắm chặt tay nhay, vui vẻ nhảy nhót mấy vòng, “Nguyệt Nhi, cuối cùng muội cũng mở được tấm lòng rồi, ta thật sự rất vui mừng.” Lúc đó nàng nhờ Du Tri Uyên chuyển cho Hàn Chấn một mật thư bảo hắn đi tìm Diệp Điển, thỉnh cầu hắn “trộm” Hoa Phá Nguyệt từ trong khuê phòng đi, đồng thời cũng nói hắn đưa một bức thư và Hoa Phá Nguyệt cùng giao cho Hàn Chấn.

Khi đó nàng vô cùng bất an, không biết minh xen vào chuyện của người khác như vậy có đúng không, nhưng nàng đã trầm tư suy nghĩ rất lâu, cho dù cuối con đường này không nhất định sẽ khiến hai người họ đến được với nhau, nhưng nếu như không làm lại nhất định cuối đời cả hai người bọn họ đều sẽ tiếc nuối.

Nếu như phải trơ mắt nhìn bọn họ lần nữa bỏ lỡ nhau, còn không bằng nàng cố gắng tranh thủ giúp bọn họ lần cuối cùng, may mắn nàng không có làm sai…!Thẩm Ninh không thể diễn tả được bản thân đã vui sướng thế này khi biết hai người bọn họ cuối cùng cũng thành đôi, “Nhanh nói cho ta biết, sau đó hai người bọn muội đã xảy ra chuyện gì?”
Nụ cười trên môi Hoa Phá Nguyệt không thể ngừng lại được, nàng khẽ gật đầu, kéo tay Thẩm Ninh ngồi xuống ghế, có hơi nôn nóng nói năng lộn xộn kể lại tình hình lúc đó cho Thẩm Ninh.

Hóa ra là vì thần ý cổ quái Không Trần thấy Hàn Chấn vì một nữ tử mà đâu khổ đến ruột gan đứt từng khúc, nên đã quyết định hạ thuốc vào rượu của Hàn Chấn, khiến hắn quên đi Hoa Phá Nguyệt.

Trong lòng Hàn Chấn cảm thấy trống vắng, nhưng hắn cũng không biết vì sao.

Đến khi Thẩm Ninh ủy thác vợ chồng Du Tri Uyên tìm Diệp Điển, sau đó Diệp Điển đưa cho hắn Hoa Phá Nguyệt và một bức thư, hắn mới thể không thoái thác trách nhiệm bảo vệ Hoa Phá Nguyệt.

Lúc đầu Hàn Chấn vốn định sẽ đưa Hoa Phá Nguyệt đến khu nhà tổ của nàng ở Vị Châu để nàng tự sinh tự diệt, không ngờ trên đường xảy ra rất nhiều chuyện.

Hoa Phá Nguyệt nhịn đau nhịn khổ không muốn phá hư sự bình tĩnh này của Hàn Chấn, nhưng không ngờ Hàn Chấn mất đi ký ức lần nữa lại yêu nàng, hơn nữa vì cứu nàng mà cam nguyện hy sinh tính mạng của mình, vết sẹo mới trên trán của hắn càng khiến cho ký ức ngày hôm đó thêm khinh khủng.

Hoa Phá Nguyệt cũng vì vậy mà không kìm chế nổi tình cảm trong lòng mình nữa, sau khi vết thương hắn khỏi hắn nàng cũng hiến thân cho hắn.

Sau đó Hàn Chấn dần dần khôi phục những ký ức về Hoa Phá Nguyệt.

Hai người cuối cùng cũng gạt bỏ được khúc mắc trong lòng thành một đôi.

Chỉ là mặc dù Hoa Phá Nguyệt nguyện ý hiến thân cho hắn, nhưng trong lòng nàng vẫn còn khúc mắc, cho đến đầu xuân năm nay, Hàn Chấn phải cứng rắn bám riết lấy nàng mới ôm được mỹ nhân về.

Hoa Phá Nguyệt nói xong, cảm xúc hưng phần cùng sự kích động cũng dần dần lắng xuống.

“Ninh Ninh, muội vẫn luôn muốn gặp tỷ một lần, muốn tự mình nói lời cảm ơn với tỷ, lại không ngờ đến tỷ vì chúng ta mà ra khỏi cung, thật muốn cảm tạ Du phu nhân đã giúp muội mang thư hỷ giao đến trong tay tỷ, muội còn đang tưởng có phải tỷ không nhận được hay không…!” Hoa Phá Nguyệt đi đến trước mặt nàng, cảm kích nhìn thẳng nàng, “Nếu như không có tỷ, muội và A Chấn cả đời này đều sẽ phải sống trong tiếc nuối, ân tình của tỷ, chúng ta vĩnh viễn sẽ không quên.”
Thẩm Ninh vẫy vẫy tay, “Tự nhiên nói những lời buồn nôn đấy làm gì, ta nổi hết da gà rồi này.”
Hoa Phá Nguyệt thấy người bạn thân thiết không hề thay đổi, không khỏi một tiếng.


Bây giờ Thẩm Ninh vinh sủng một thần, vẫn còn có thể giống như xưa cùng nàng cười đùa, thật sự là quá tốt rồi.

Thẩm Ninh và Hoa Phá Nguyệt nhìn nhau cười, vẫn còn một chuyện quan trọng.

Thẩm Ninh xoay tròn chén trà trong tay, nghiêng đầu chậm rãi hỏi: “Bọn muội…!  Có đưa thiếp mời cho Lý gia không?”
Hoa Phá Nguyệt nghe xong, cũng nghiêm mặt nói: “Tất nhiên là đã phái người đi rồi, chỉ là…!A Chấn nói, đã rất lâu rồi không có tin tức của Nhị công tử.”
Trong mắt Thẩm Ninh lóe lên sự lo lắng, trước đó từ chỗ Du phu nhân nàng cũng biết được tin này, không ngờ ngay cả Hàn Chấn cũng không biết được hướng đi của Tử Hiên.

“Hàn Chấn đã hỏi hai vị Lý lão gia với Ly phu nhân chưa?”
“Năm ngoái A Chấn cho đi Trung Châu một chuyến, huynh ấy đi thăm hai vị Lý phủ, cũng hỏi thăm tung tích của Nhị công tử, hai vị lão gia hình như biết Nhị công tử đi nhưng lại cố lảng đi không nói.”
Thẩm Ninh nhíu đôi lông mày thanh tú, thở dài một hơi.

Hoa Phá Nguyệt khuyên nàng, “Tỷ đừng quá lo lắng, đợi hôn sự xong xuôi, bọn muội sẽ đi Trung Châu một chuyến, thay tỷ hỏi thăm hai vị lão gia, cũng sẽ tìm hiểu chuyện này rõ ràng.”
Thẩm Ninh cảm kích nhìn nàng một cái, khé gật đầu, “Ta thẹn vói Lý gia, bây giờ ta ở trong cung không thể làm gì được.

Cha mẹ có Tử Hiên, muội và Hàn Chấn chăm sóc bọn họ, ta vô cùng cảm kích!” mặc dù quan hệ của nàng và Lý gia vô cùng đặc thù, nàng sợ bất kỳ sự giúp đỡ của mình cũng sẽ thành mối họa cho Lý gia, hơn nữa trước mặt Đông Duật Hoành, nàng hoàn toan không thể nhắc đến Lý Tử Kỳ và Lý gia, chỉ là thuận miệng nhắc đến sắc mặt của hắn sẽ lập tức thay đổi.

“Trong lòng mọi người đều hiểu, tỷ yên tâm.” Hoa Phá Nguyệt trịnh trọng gật đầu, “Bọn muội đang tính sắp đến đi sẽ nhận hai vị Lý gia là cha mẹ nuôi thay tỷ tận hiếu.”
Thẩm Ninh thở ra một hơi, “Ừm, vậy thì muội giúp ta chuyện này.”
Bạn bè chí cốt chính là như vậy, bạn không cần nói nhưng người bạn của bạn cũng sẽ làm, bạn cũng không cần phải nói những lời dối trá khách sáo.

Hoa Phá Nguyệt gật đầu, sau đó hỏi: “Tỷ ở trong cung vẫn ổn chứ?”
Thẩm Ninh nhẹ nhàng cười một tiếng, “Ta rất tốt.”
“Thiên gia đối xử với tỷ tốt chứ?”
“Hắn…!” Thẩm Ninh nghĩ đến người kia, khóe môi nàng tràn ra một nụ cười dịu dàng, “Thật sự rất tốt.”
Hoa Phá Nhuyệt nhìn nàng chăm chú, nói ra lời từ trong đáy lòng, “Vậy thì tốt quá rồi.”
Bên này Hoàng đế đang ngồi trên ghế đá ngắm trăng, Hàn Chấn thì đứng một bên làm bạn giá, hai nam tử tất nhiên không giống hai phụ nhân trong phòng có nhiều chuyện nói không hết, hai người trầm mặc một lúc lâu, Hoàng đế cho Hàn Chấn ngồi xuống, mỉm cười mở miệng vàng, “Hàn khanh, chúc mừng khanh ôm được mỹ nhân về nhà.”
Trên khuôn mặt cứng đờ của Hàn Chấn cũng hiện lên nụ cười, “Đa tạ bệ hạ.”
Dứt lời hai người lại trầm mặc một lúc lâu, Đông Duật Hoành lần nữa mở miệng, “…!Trẫm vẫn còn một chuyện, muốn hỏi lại ngươi.”
Hàn Chấn cụp mắt, đoán được một chút đầu mối.

“Hai năm trước ngươi đến Trường Dương nhận thưởng, trẫm cũng đa hỏi ngươi, nhưng lúc đó ngươi ký ức mơ hồ, có lẽ không nhớ rõ được.

Bây giờ trẫm hỏi ngươi một lần nữa,” Đông Duật Hoành dừng một chút, thẳng tắp nhìn hắn, “Lúc ngươi ở Vân Châu, có biết Hoàng quý phi từ đâu đến không?”
“Thảo dân…!”
Đông Duật Hoành đưa tay ra đánh gãy lời của Hàn Chấn, “Ngươi suy nghĩ kỹ rồi hãy mở miệng, trẫm nói cho ngươi biết trước, nếu như một ngày để trẫm biết được ngươi nói láo…!Mặc kệ ngươi là có ý tốt hay ý gì khác, trẫm đều sẽ phán ngươi tội khi quân, chém đầu cả nhà ngươi.” Giọng điệu của Hoàng đế đều đều, nhưng xen lẫn hàm xúc cực kỳ nghiêm túc và nguy hiểm, “Đến lúc đó không chỉ có ngươi, còn có cả tân nương tử hôm nay ngươi hao tổn thiên tâm vạn khổ mới cưới về được, tất cả mọi người tử trên xuống dưới của Ngự Kiếm sơn trang này, tất cả đều sẽ phải chôn cùng với ngươi.”
Hàn Chấn trầm mặc một lúc, vẫn như cũ không kiêu ngạo không tự ti trả lời: “Thảo dân chỉ biết nương nương là con dâu xung hỷ của Lý gia, còn lại thảo dân thực sự không biết.”
Đông Duật Hoành nhìn Hàn Chấn chằm chằm, nghe Hàn Chấn trả lời xong, hắn chậm rãi cong khóe môi cười nặng nề cười một tiếng.

Hàn Chấn mắt nhìn mũi, mũi nhìn chân.

“Vậy thì được rồi.” Hoàng đế nhẹ nhàng nói.

Thẩm Ninh và Hoa Phá Nguyệt nói không hết chuyện, nhưng chốc lát sau, đã có người đến gõ cửa, nói là Hoàng đế bảo Thẩm Ninh trở về.


Hai tỷ muội lưu luyến không rời, Thẩm Ninh còn hơi bất mãn nhìn Đông Duật Hoành một chút.

Đông Duật Hoành không có cách khác đành phải nói với nàng, “Hai người bọn họ động phòng hoa chúc, nàng còn lôi kéo tân nương không thả?”
Hàn Chấn và Hoa Phá Nguyệt nghe Hoàng đế nói vậy đều có chút ngượng ngùng.

“Ai, cũng đúng.” Bất mãn của Thẩm Ninh tiêu tan, nàng cười nhìn về phía đôi vợ chồng mới cưới đẹp đôi như được trời đất tạo nên, “Vậy chúng ta trở về đây, bọn muội từ từ hưởng thụ cuộc sống vui vẻ và sống thật hạnh phúc nhé.”
Chỉ là câu nói đơn giản nhưng lại khiến cho đôi vợ chồng mới cưới vô cùng cảm khái, hai người nhìn nhau, quỳ xuống trước mặt Đông Duật Hoành và Thẩm Ninh, mạnh mẽ dập đầu ba cái.

Thẩm Ninh hoảng hốt bảo bọn họ đứng dậy, muốn tiến lên đỡ thì bị Đông DUật Hoành đứng phía sau ôm chặt eo.

Theo hắn thấy, không ai xứng đáng hơn nàng nhận ba cái cúi đầu này của hai người bọn họ.

“Ai, các ngươi đang làm gì thế, đang êm đẹp tự dưng quỳ cái gì mà quỳ.” Thẩm Ninh không có cách nào khác, đợi bọn họ dập đầu tránh vòng tay Đông Duật Hoành đỡ hai người bọn họ dậy.

“Có thể được bệ hạ và nương nương đích thân đến dự hôn lễ, thảo dân và nương tử vô cùng cảm kích, đời này không thể báo đáp hết được.” Hán Chấn trầm ổn vững vàng nói ra, từng câu từng chữ dường như thấm cả vào lòng người.

Đông Duật Hoành hiểu rõ tuy trong lời này có nói đến hắn, nhưng thật ra là nói cho Thẩm Ninh nghe.

Tình nghĩa của Thẩm Ninh đối Hoa Phá Nguyệt và Hàn Chấn, thật ra Hoàng đế cũng không biết quá rõ.

Hắn không hiểu nhất là khi cả hai người này đều từ bỏ tình cảm của mình, chỉ có Thẩm Ninh cố chấp vẫn giúp bọn họ hàn gắn tình cảm, hắn thậm chí còn cảm thấy đây là hành động rảnh rỗi xen vào chuyện của người khác.

Bây giờ nàng đã ở vị trí cao ngất không thể với tới, Hoa Phá Nguyệt đã không có thể giúp được nàng cái  gì, Hàn Chấn chẳng qua cũng chỉ là một hiệp sĩ trên giang hồ, có thể mang lại lợi ích gì cho nàng?
Có lẽ chính cái tình nghĩa móc tim móc phổi không cầu báo đáp mới xứng đáng gọi là tình bạn chân chính? Trong lòng Đông Duật Hoành khẽ thở ra một hơi,hấn vốn không hề tin vào tình bạn bền vững sẽ hy sinh làm tất cả cho nhau, nhưng hắn lại từ trên người nàng thấy được tình bạn quý giá này.

Thiên hạ không có buổi tiệc nào là không tàn, Hàn Chấn và Hoa Phá Nguyệt đưa tiễn ra tận cửa Ngự Kiếm sơn trang, Thẩm Ninh nghĩ hôm nay từ biết có lẽ không có ngày gặp lại, mũi lập tức cảm thấy chua chua, nàng ngẩng đầu đã thấy Hoa Phá Nguyệt vẫn luôn quật cường mà bây giờ nước mắt rơi đầy mặt.

Nàng nghẹn ngào cười cười, đến gần bên bạn tốt, lau nước mắt cho Hoa Phá Nguyệt, “Đồ đần, hôm nay là ngày đại hỷ của muội, đừng khóc…!” Nói là khuyên như thế nhưng bản thân cũng lệ nóng doanh tròng, trừng mắt nhìn, nước mắt liền rơi xuống.

Cuối cùng là hai người ôm nhau khóc lớn một trận.

Lúc Đông Duật Hoành ôm Thẩm Ninh vào trong ngực, nàng vẫn còn thút thít nước mắt rơi không ngừng, hắn có chút đau lòng, nói: “Sớm biết nàng đau lòng như vậy, trẫm đã không mang nàng đến.”
Thẩm Ninh lau nước mắt, lắc đầu.

Đông Duật Hoành quay người lên ngựa, lúc Thẩm Ninh đang định rời đi bỗng nhớ ra một chuyện, nàng tháo vòng ngọc trên tay ra đưa cho Hoa Phá Nguyệt, “Coi như kỷ niệm, Nguyệt Nhi, muội và Hàn Chấn phải sống thật tốt nhé.”
Hoa Phá Nhuyệt quỳ xuống đưa tiễn xong vội vàng đứng dậy, hai tay tiếp nhận vòng ngọc, cũng nhanh chóng gỡ cây trâm trên đầu xuống, đưa cho Thẩm Ninh.

“Giá!” Tuấn mã lao vụt về phía trước, chưa đến một khắc đoàn người của Hoàng đế biến mất trong tầm mắt của bọn họ.

Hoa Phá Nguyệt nhào vào lòng Hàn Chấn khóc nức nở.

Qua lần từ biết này, đến cuối đời, Hàn Chấn, Hoa Phá Nguyệt và Thẩm Ninh không có duyên gặp lại nhau.

– —–oOo——.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.