Vạn Thiên Sủng Ái

Chương 100


Bạn đang đọc Vạn Thiên Sủng Ái FULL – Chương 100


Sướng Xuân Viên nằm ở Tây Sơn, thuộc lâm viên của hoàng gia, thiên tử rất ít khi đến đây, một năm mới đến một lần.

Hôm nay Hoàng đế khá hăng hái, tự mình dẫn Bảo Duệ quý phi dạo chơi vườn cây ngắm cảnh.

Khi mặt trời lặn, thính âm lưu ly thạch đình trong Sướng Xuân Viên đã giăng đèn, bốn phía đều có lư hương đốt nhã hương, bên cạnh đình bốn phía đều xếp bàn.

Trong đó long ỷ đặt có phía nam, bàn của quý phi hơi thấp hơn một bậc, cùng Hoàng đế ngồi ở vị trí chủ vị.

Còn lại trên ba bàn dài đều có xếp sẵn đũa bạc thìa ngọc.

Một lúc sau, mấy vị khách đều cầm theo thiệp mời ngồi vào vị trí của mình, Hoàng Lăng cùng Giản Hề Hành ngồi một bên, Hàn Chấn cùng Phong Bảo Lam ngồi chung một bàn ở bên ngược lại, trong lòng bốn người đều có nghi hoặc.

Chỉ là trước nay Phong Bảo Lam vẫn luôn khéo léo, chỉ chốc lát đã cùng mọi người nói trên trời đất, vô cùng náo nhiệt.

Thẩm Ninh ngẩng đầu cười nói: “Vạn Phúc công công, cùng mời ngài ngồi xuống chung vui.”
Vạn Phúc giật mình, “Nô tài không dám.” Hắn cũng nhận được thiệp mời, nhưng còn tưởng rằng Duệ phi đùa hắn.

“Tối nay ái phi là chủ của yến hội này, ngươi là khách của quý phi thì nghe nàng phân phó xuồng xuống đi.” Đông Duật Hoành cười nói.

“Chuyện này…!” Vạn Phúc liên tục từ chối, cuối cùng cũng không lay chuyển được Thẩm Ninh, một mình ngồi xuống ghế hàng cuối.

Nhạc sáo trúc vang lên, mỹ tỳ dọn món ngon lên bàn, đặt trước mặt mỗi người một cái lý ngọc trắng trong như pha lê.

Hoàng đế nâng ly, quý phi nâng theo, mọi người tạ ơn ngồi xuống nâng ly rượu ngửa đầu một hơi cạn sạch.

Qua ba tuần rượu, Thẩm Ninh nhìn Đông Duật Hoành một chút, thấy hắn khẽ gật đầu, nàng cầm bình rượu đứng lên, đi đến trước mặt Hoàng Lăng, khom người rót đầy ly rượu cho hắn.

Hoàng Lăng đứng dậy nhường chỗ cho nàng.

Thẩm Ninh đưa ly rượu đầy cho Hoàng Lăng, nàng cũng cầm một ly lên, “Hoàng đại ca, một ly này tiểu muội kính huynh! Muội và huynh quen biết ở Vân Châu bây giờ thời thế thay đổi vô thường, huynh bình an trở về là tiểu muội vô cùng vui vẻ rồi, tiểu muội cũng không nhiều lời nữa, mời huynh uống ly rượu này!”
Hoàng Lăng nhìn Thẩm Ninh hai mắt vẫn lộ rõ vẻ thanh tỉnh, cười rồi hai tay cũng nâng ly: “Mời!”
“Mời!”
Hai người ngửa đầu uống cạn.

Nàng đi đến trước mặt Giản Hề Hành, đối với hắn hình như hơi có chút câu nệ, nói: “Giản tướng quân, ly rượu này đáng lẽ ở Bạch Châu nên sớm kính ngài rồi.

Kho ta ở trong doanh trại Khắc Mông đã không ôm hy vọng được cứu, bây giờ không thể báo đáp được gì, mời tướng quân uống ly rượu này để tỏ lòng thành của ta.”
Giản Hề Hành thực sự không ngờ quý phi nương nương nương này có lại thật sự đi mời rượu, hắn nghĩ thầm nương nương quả nhiên không giống người bình thường, chỉ là bệ hạ đồng ý cho phép một phụ nhân như nàng tổ chức yến hội ở trong đình này cũng là một chuyện hiếm lạ.

Thẩm Ninh đến trước mặt Phong Bảo Lam, nàng nói: “Bảo gia, trước đó có nhiều chuyện giấu diếm, ta ở đây nhận tội với ngài.”
“Vi thần cũng có nhiều chuyện đắc tội, còn mong nương nương bỏ qua.”

Hai người nhìn nhau cười một tiếng, nàng rót đầy rượu cho Phong Bảo Lam, nói: “Bảo gia hai lần mạo hiểm cứu giúp, cả đời này ta sẽ không bao giờ quên đại ân của Bảo gia, mời Bảo gia!”
Thẩm Ninh ngửa đầu uống cạn, Phong Bảo Lam sau đó cũng một hơi cạn ly.

Đi đến chỗ Hàn Chấn, nàng khẽ cười rót rượu, nhìn nam tử không có gì khác thường nói: “Hàn Chấn, huynh còn nhớ ta không?”
“Nương nương nói đùa.”
“Ồ? Vậy huynh có nhớ chúng ta gặp nhau như thế nào không, nhờ ai mà chúng ta quen biết?”
Hàn Chấn nghe nàng hỏi nhíu mày, “Thời gian lâu như vậy rồi, ta không nhớ rõ.”
Thẩm Ninh nhìn vẻ mặt của hắn, biết hắn không phải đang giả bộ, “Huynh mất trí nhớ.”
“Hàn mỗ chưa từng mất trí nhớ.”
“Nhưng huynh quên một người.” Rốt cuộc là hắn tự nhiên lãng quên hay là do bị người khác hãm hại? Nhưng mặc kệ dù cho là vì nguyên nhân gì, hắn cũng không thể quên Đại Hoa được!
Hàn Chấn nhíu mày càng chặt.

“Lúc trước huynh vì ai mà đến Vân Châu huynh thật sự quên rồi sao?” Thẩm Ninh nhìn hắn, “Trong lòng huynh có khó chịu không?”
Hàn Chấn giống như tâm sự bị nói toạc ra, trừng mắt nhìn nàng, thậm chí Phong Bảm Lam ngồi bên cạnh cũng có thể cảm nhận lửa giận của hắn.

“Ái phi?” Đông Duật Hoành ngồi bên trên gọi nàng một tiếng.

Thẩm Ninh quay đầu nhìn hắn, sau đó lần nữa quay lại nhìn Hàn Chấn khẽ cười một tiếng, nàng nâng ly nói: “Huynh giúp ta rất nhiều rồi, ta nhất định sẽ báo đáp huynh, Hàn Chấn!”
Phong Bảm Lam ngồi bên cạnh cảm thấy những lời này có chút ý tứ.

Quay qua Hàn Chấn, Thẩm Ninh đi đến trước mặt Vạn Phúc, Vạn Phúc đã sớm đứng dậy, một tay che ly rượu không dám để Thẩm Ninh rót rượu cho hấn.

Thẩm Ninh nói: “Con rắn độc lần đó ở Vân Châu nhất định là Vạn Phúc công công phóng phi tiêu gi3t ch3t, xin công công nhận một ly rượu này của ta.” Chợt nàng khẽ cười một tiếng, “Hơn nữa ta vẫn luôn không biết trên dưới, sai công công như gã sai vặt, ly rượu này xem như ta nhận tội với công công.”
“Nương nương nói quá lời rồi.” Vạn Phúc cung kính nói.

“Hai người các ngươi đa lễ qua lại,” Hoàng đế ở trên nói, “Vạn Phúc, ngươi đã là khách thì cứ an tâm nhận một ly rượu này.” Mặc dù không hợp lễ, nhưng hôm nay Đông Duật Hoành muốn để Thẩm Ninh cao hứng, nên mọi chuyện đều thuận theo ý của nàng, hơn nữa tính tình lương thiện có ân tất báo này có gì là không tốt?
Hoàng đế đã mở miệng vàng, Vạn Phúc không dám tiếp tục từ chối, đành phải khom người hai tay giơ cao đầu nhận ly rượu, để Thẩm Ninh rót đầy ly.

Thẩm Ninh cụng ly với hắn, “Ta cạn trước, Vạn Phúc công công.”
“Nô tài xin nhận.”
Thẩm Ninh dạo một vòng cuối cùng cũng trở về, trái tim như bị con mèo cào cào từ nãy đến giờ của Hoàng đế cuối cùng cũng thoải mái hơn.

Thẩm Ninh quay lại bên cạnh Hoàng đế, cong môi cười, “Thần thiếp quên kính Lãnh tướng quân.”
Hoàng đế cùng nhìn nàng chăm chú, cười nói: “Nói như vậy, trẫm phải tạ ái phi trước.”
Hai người nhớ lại lần đầu gặp mặt trong trận chiến ở Vân Châu, một màn “mỹ nhân cứu anh hùng” của Thẩm Ninh đến nay vẫn khiến cho Đông Duật Hoành không thể quên được, vào thời điểm đó, hắn đã suy nghĩ không biết loại nữ tử gì sẽ nói những lời này.

“Vậy thì, xin hỗ kính.” Thẩm Ninh cũng không từ chối, cười cười rót thêm rượu cho hắn, nâng chén nói, “Bệ hạ mời.”
“Ái phi mời.”
Chén ngọc khẽ chạm vào nhau vang lên âm thanh thanh thúy, hai người nhìn nhau trong ánh mắt chất chứa vô vàn tình cảm không nói lên lời, hai người cùng uống, đám người ngồi dưới ngầm hiểu ý mỉm cười.

“Nàng uống liên tiếp mấy chén rượu rồi, ngồi xuống uống chút canh nóng đi.”
Thẩm Ninh nghe lời ngồi xuống.


Lúc này bầu trời đã bắt đầu tối dần, tiểu tay sai ra giếng sâu phía sau núi giả dẫn dòng nước chảy vào máng đã chữ “Thủy” bên trong đình lưu ly, nước chảy róc rách.

Làn nước uốn lượn của rừng trúc, hương thơm tinh tế của nhạc lụa, tất cả đều khiến người ta có một hương vị tao nhã.

Đông Duật Hoành nói: “Hôm nay phong cảnh ở đây vô cùng tao nhã, các khanh có ý kiến gì giúp trợ hứng uống rượu thêm vui không?”
Phong Bảo Lam nói: “Hay là trò ném thẻ vào bình rượu cũng hay.”
Hoàng đến nói: “Vậy thì Thanh Lam sẽ thua đấy.”
Mọi người đều cười.

“Người thua phải là ta mới đúng, hay là ta và bệ hạ cùng hùng vốn được không?” Thẩm Ninh thông minh tự biết mình biết ta, cười nói.

Hoàng đế cười ha ha, “Vậy thì cứ theo lời ái phi nói.”
Tiểu bộc đặt cái cốc lông vũ vào dòng nước chảy, Hoàng đế nói: “Phạt rượu cũng không phân lớn nhỏ, không phân tôn ti, cứ theo thứ tự mà ném.”
“Ầy.”
Hôm nay ít người, không bằng thế này đi cốc lông vũ ngừng chỗ nào theo tứ tự người đó đối đáp, ai không trả lời được sẽ bị phạt.”
Hoàng Lăng nói: “Tối nay bệ hạ có lòng muốn để chúng ta uống rồi.”
“Bệ hạ của chúng ta đã có tính toán trước.” Thẩm Ninh nghiêng đầu thấy Hoàng đế tràn đầy phấn khởi, cong môi cười nói.

“Chút rượu phạt mà muốn làm khó được trẫm?” Đông Duật Hoành tự phụ nhíu mày.

“Bệ hạ thật lợi hại.”
Đông Duật Hoành thoải mái nhận lời khen của nàng.

“Trẫm bắt đầu trước,” Đông Duật Hoành ngừng đũa, bàn tay đặt trên đầu rồng của tay vịn mở miệng, “Trẫm có một câu đoán chữ – Có khách nhân đến trạm dịch, không biết là khách đến ở trọ hay là quan nhân?”
Cốc lông vũ dừng ở chỗ của Giản hề Hành, Giản Hề Hành suy nghĩ một lát, đáp: “Trên công đường treo rèm châu, không biết là rèm che của vương gia, hay là rèm che của Chu gia?”
Mọi người liên tục khen hay.

Vạn Phúc không đáp được, nhận phạt một chén rượu.

Hàn Chấn vừa ngẩng đầu lên nhìn trăng, thuận miệng nói: “Trên núi sáng rực, không biết là ánh nắng hay ánh trăng?”
“Hay, hợp với phong cảnh!” Thẩm Ninh vỗ tay.

Phong Bảo Lam cất giọng nói: “Nửa đêm sinh con, không biết là giờ Tý hay giờ Hợi?”
Mọi người nghe xong đều bật cười lớn, có người khen hay, có người nói tục.

Qua một vòng, mọi người cười nói một hồi, đến lượt Hoàng Lăng làm người ra đề, hắn cười nói: “Câu này là của một người bạn cũ của Lăng làm, lúc ấy Lăng cũng không đáp được, hôm nay nói ra cho mọi người cùng chung vui.” Hắn ngừng một chút rồi nói, “Đây cũng là đoán chữ – Hình tam giác có ba cái miệng, thà thêm một dấu, chứ đừng thêm một ngụm, ngụm, ngụm, ngụm, khiến quân càng muốn uống thêm một ly rượu.”
Cốc lông vũ ngừng ở chỗ Vạn Phúc, Hàn Chấn đều không đáp được, hai người mỗi người phạt một ly.

Phong Bảo Lam đáp: “Chữ diểu có ba chữ thủy, hậu sinh khả úy, băng từ nước mà thành, nước, nước, nước, sẽ phải uống ba trăm cốc.”

“Hay!” Thẩm Ninh cười nói, “Bảo gia thâm tàng bất lộ!”
Chợt ánh mắt mong chờ của nàng nhìn về phía Đông Duật Hoành, Đông Duật Hoành gắp một món đồ ăn lên ăn, nhai xong hắn đáp: “Chữ vắt có cái tay, nhìn xa trông rộng, làm cho tỉ mỉ, tay, tay, tay, ý không ở trong lời nói.”
“Bệ hạ thật cao minh!” Thẩm Ninh cười tươi như hoa giơ ngón tay cái với hắn.

Đông Duật Hoành lắc đầu cười.

Giản Hề Hành làm người ra đề, “Mạt tướng có một câu về hoa chim cùng mùa xuân – Dịch Viên trú lại trong tổ chim, cây ấm hoa rơi.”
Cốc lông vũ dừng chỗ Đông Duật Hoành, hắn nhìn Thẩm Ninh khẽ cười đáp, “Hóa thành chim uyên ương, kết thành vợ chồng.”
Thẩm Ninh và Đông Duật Hoành nhìn nhau cười.

Câu này dễ mọi người đều đáp được, Hoàng Lăng nói: “Có thể họa loài chim hung dữ, tô lại nét trăm hoa đua nhau nở.”
Phong Bảo Lam thì đáp: “Chim đẹp tên hay, hoa tranh giành nhau hương thơm”.

Qua mấy lần đố nữa, Đông Duật Hoành sợ Thẩm Ninh nhàm chán, bảo mọi người chơi đánh cá.

Lần này để Thẩm Ninh làm người bắt cá, những người còn lại mỗi người sẽ có bốn hạt lạc mỗi lần chơi sẽ cầm một số lượng lạc khác nhau trong tay, một hạt lạc là cá chép, hai hạt là cá ăn thịt, ba hạt là cá cháy thường, bốn hạt là cá mè.

Thẩm Ninh uống trước một ly, sau đó sẽ đánh ca.

Giả sử nàng nói “Bắt cá chép” thì người cầm một hạt lạc trong tay sẽ bị sa lưới và bị phạt một ly rượu, nhưng nếu như tất cả mọi người đều cầm nhiều hơn một hạt lạc, Thẩm Ninh bị phạt một ly.

Nếu bắt hết cá thì kết thúc trò chơi.

Lúc Thẩm Ninh đi theo Phong Bảo Lam ăn chơi lêu lổng đã học được cách chơi trò này, nàng gật đầu, cười nói thêm một điều kiện: “Con cá đầu tiên bị ta bắt được sẽ bị phạt ba ly rượu!”
Đám người cười đồng ý, sau đó lấy lạc nắm trong tay, Thẩm Ninh uống xong một ly, cất giọng nói: “Bắt cá mè!”
Vừa nói ra, Đông Duật Hoành khẽ cười mở tay ra, nói một tiếng, “Sa lưới.”
Không ngờ lười còn chưa dứt bên dưới mọi người đều không hẹn mà cùng hô, “Sa lưới.”
Thẩm Ninh ngạc nhiên nhìn một vòng, đúng là năm người bên dưới đều mở tay ra, nàng cười vô cùng xán lạn, “Một mẻ hốt gọn!”
“Đây đều là trùng hợp thôi!” Mọi người đều nói.

Thẩm Ninh cười đến miệng không khép lại được, “Đã nhường, đã nhường rồi, mau mau, các vị đại nhân mỗi người đều tự mình rót đầy ba ly nhé!”
“Nhìn nàng vui đến nhường này.” Đông Duật Hoành bật cười.

“Ta rất vui mà,” Thẩm Ninh cười híp cả mắt, tươi cười dựa vào người Đông Duật Hoành nói: “Ta có lợi hại không?”
Hoàng đế ôm này, nghiêm túc khác thường gật đầu: “Trẫm chưa từng thấy ai một mẻ bắt gọn một lưới, ái phi thật sự rất lợi hại!”
Thẩm Ninh cười khẽ dịu dịu vào người hắn, “Hoàng đế bệ hạ nói vậy nhưng cũng không thể miễn phạt uống ba ly được đâu!”
“Tiểu nhân đắc chí.” Hoàng đế chạm lên mũi thon của nàng, lắc đầu sủng ái nhìn nàng.

Mọi người bị phạt hai ly, ly cuối cùng nhau nâng ly chúc mừng người bắt cá thắng lợi.

Bữa tiệc kết thúc, đồ ăn dọn xuống, mọi người lại ngồi chơi hành văn, Thẩm Ninh nhìn những vị hào kiệt ngồi bên dưới cùng với tiếng đàn khoan thai, chơi hành văn uống rượu.

Nàng hít một hơi thật sâu, nhìn lên vầng trăng trên trời, nghe tiếng nước chảy cùng tiếng côn trùng kêu, bỗng dưng lại có cảm giác như đã trải qua mấy kiếp.

Cảm giác giống như tâm hồn đang trống vắng thì có người bạn cũ đến thăm, Thẩm Ninh  nhìn nam tử đang hăng hái chơi hành văn, bây giờ linh hồn nàng đã tìm thấy lối ra.

Nàng nhất định sẽ không để mất nữa.

Trên bầu trời trăng sáng sao thưa, tân khác đều tận hứng, Hoàng đế hơi say rượu lôi kéo quý phi lên xe ngựa, một đoàn người ở phía sau đưa giá.


Xe ngựa chầm chậm di chuyển, Đông Duật Hoành chăm chú nhìn quý phi có chút men say nằm trong nguc hắn có phong tình khác, không khỏi ôm nàng ngồi lên đùi hắn, môi mát lạnh mang theo hơi rượu mut lấy đôi môi đỏ căng mọng, nhẹ nhàng nếm mùi rượu trên cánh môi của nàng.

Thẩm Ninh yêu kiều kêu lên một tiếng, tay vòng lên cổ hắn từ từ nhắm mắt đáp lại nụ hôn dịu dàng này.

Hai người răng môi quấn lấy nhau, trằn trọc triền miên không tránh được đều có chút động t1nh, Hoàng đế vu0t ve lưng nàng, khẽ bóng bờ m0ng cong của nàng, những nụ hôn dày đặc khắp gương mặt của nàng, môi của Thẩm Ninh dán bên tai hắn, không nhịn được r3n rỉ, ngậm mut vành tai của hắn, lưỡi hồng nhẹ nhàng li3m từ chút một.

Hơi thở của Hoàng đế càng dồn dập, một tay hắn vòng ra đằng trước bóp nguc nàng một cái, lại mạnh mẽ hôn lên môi nàng, sau đó khàn khàn nói bên tai nàng, “Giúp trẫm vu0t ve “nó”.”
Lý trí của Thẩm Ninh quay lại, lắc đầu, “Đang ở trên xe đấy…!”
“Thì sao?”
“Bên ngoài có nhiều người, không được…!” Thẩm Ninh hơi hoảng hốt, nàng sợ Hoàng đế thật sự không quan tâm đang ở bên ngoài, giãy dụa muốn đứng dậy, nhưng lại bị cánh tay cứng chắc đè lại.

Đúng lúc xe ngựa xóc nảy một cái, chỗ đang cương lên của Đông Duật Hoành chống đỡ nơi m3m mại của nàng, hai người đồng thời rên lên một tiếng.

“Tiểu ngoan ngoãn, nàng nhẫn tâm để trẫm nhịn?” Hoàng đế ôm nàng thật chặt, một tay thò vào trong váy của nàng, nặng nề cười hai tiếng, “Đã ướt thế này rồi còn nói không muốn.”
Gương mặt Thẩm Ninh lập tức đỏ bừng như quả táo chín, “Lấy ra đi, tay xấu…!”
Hoàng đế không nghe, Thẩm Ninh bị hắn làm cho ngứa ngáy khó chịu, c4n thật mạnh lên cổ của hắn chặn tiếng r3n rỉ lại.

Hoàng đế thấy nàng đã không còn sức phản kháng, hắn mut một cái thật mạnh trên cổ trắng nõn của nàng, “Tiểu ngoan ngoãn, tự mình ngồi lên đi…!”
Cả người Thẩm Ninh đều đỏ lên, nàng nghe thấy tiếng vó ngựa lọc cọc, lọc cọc từ bên ngoài truyền vào, nàng nghĩ đến bên ngoài lớp cửa mỏng mảnh này còn có Vạn Phúc công công đang điều khiển xe ngựa, còn có cả kỵ binh hộ giá phía trước sau đều có.

Lưng nàng cứng đờ, nàng không ngừng lắc đầu, hai mắt có chút ẩm ướt im lặng nhìn Đông Duật Hoành xin tha.

Chỉ là lúc này sao Đông Duật Hoành còn có thể nghe nàng? Hắn thấy nàng chậm chạp không chịu đi vào, hắn không kiên nhẫn, vịn eo của nàng kéo thấp xuống, lúc này xe ngựa lạt đột nhiên xốc lên một cái, Đông Duật Hoành đang đi vào nhưng lại tuột ra, Thẩm Ninh lập tức nắm chặt vai hắn.

Đông Duật Hoành cũng rất khó chịu, trán hắn rịn ra mồ hôi, “Nàng tự mình ăn vào đi…” Hắn vỗ mông đẹp của nàng.

Thẩm Ninh xấu hổ đến muốn tìm hố để chui xuống, nàng c4n môi dưới liều mạng lắc đầu.

Hoàng đế đành phải tự lực cánh sinh, vất vả mới nhắm chuẩn được, hắn lập tức quyết tâm chen vào.

Cả người Thẩm Ninh xoay loạn xạ ý đồ không để cho hắn đi vào được nhưng một trận kho4i cảm mãnh liệt đột nhiên ập tới.

Hơi thở Đông Duật Hoành cũng trở nên ồm ồm, hắn rên một tiếng thỏa mãn, đè eo thon của nàng chậm rãi lên xuống.

Bỗng nhiên bên ngoài có tiếng ho nhẹ, cả người Thẩm Ninh lập tức căng cứng, bên dưới thít chặt, Hoàng đế suýt chút nữa bị nàng ép đến b4n ra, hắn khẽ gầm, nói: “Nàng định bóp ch3t trẫm à!”
“Đừng nói…!” Thẩm Ninh xấu hổ muốn chết, duỗi tay che miệng của hắn.

Phía dưới của nàng ôm lấy tiểu long của hắn vô cùng chặt chẽ gần như khiến da đầu của hắn run lên, hắn mạnh mẽ thúc hai cái định làm cho vật nhỏ đang mut lấy hắn thả lỏng một chút, Thẩm Ninh bị kho4i cảm bào mòn lý trị, c4n vai của hắn ngăn lại tiếng r3n rỉ không kiềm chế được.

Một ngày nào đó hắn sẽ chết trên người của nàng! Đông Duật Hoành kéo tay của nàng vòng qua cổ hắn, mỗi lần va chạm hắn đều ấn eo của nàng xuống từng đợt từng đợt nàng đều mut lấy hắn thật sâu, hắn cảm nhận tư vị tuyệt diệu không gì có thể sánh bằng, hơi thở nóng rực phà lên cổ có một lớp mồ hôi mỏng đã nhiễm hồng của nàng.

Cuối cùng trước về đến hoàng cung hắn cũng b4n ra.

Sau đó, Thẩm Ninh vì chuyện này mà hai ngày liền không để ý đến Hoàng đế.

– —–oOo——.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.