Đọc truyện Vân Thiên Khuynh Thành – Chương 33: Nữ nhân của Hắn (2)
Khi Vân Dung…tỉnh lại, đã là đêm khuya, Nàng nằm trên một cái giường lớn. Bốn phía đều là rèm che màu xanh của nước, ánh trăng mông lung nên không thấy rõ được tình hình bên ngoài.
Nhích người một chút, phía sau lưng liền truyền đến mũi dùi tâm đến xương đau đớn, thống khổ đem mặt mai nhập gối mềm bên trong. Nơi đó có một cỗ thản nhiên hương khí thấm nhập chóp mũi.
Nàng nhớ rõ vào hôm đó trong rừng cây Nàng bị một nam tử ôm lấy, người của Hắn hô to bảo vệ điện hạ. Mà Bạch Hi Thần cũng từng cười hỏi những người đó có phải hay không thái tử điện hạ Bạch Tử Hiên phái người tới giết hắn. Trước mắt loại hương khí cực đạm này đúng là hương vị đặc hữu trên người của nam tử kia. Trong đầu Nàng có một ý niệm kinh hoàng, chẳng lẽ đây là giường của đương kim thái tử Bạch Tử Hiên?
Nhịn sự đau đớn xuống, muốn giãy dụa đi xuống giường, lúc Nàng rời khỏi nơi đó, không biết Bạch Hi Thần thế nào, Hắn lúc ấy bị thương nặng như vậy, lúc này đứng phía trước bảo vệ Hắn, Hắn cũng đã hôn mê bất tỉnh.
“Hắn không chết.” Thanh âm bên ngoài rèm truyền đến.
“A!” Vân Dung sợ hãi kêu ra tiếng. Quả thật là âm thanh của nam tử kia.
Thanh âm của Hắn cho thấy Hắn còn trẻ tuổi, nhẹ nhàng mà lại lạnh lùng.
Tựa hồ đã sớm đoán được tâm tư của Nàng, phun ra ba chữ, quả nhiên lập tức ngăn động tác muốn đi xuống của Vân Dung.
Đối với nam tử này Nàng có một loại cảm giác nói không nên lời, thanh âm của Hắn, hương khí tự nhiên của Hắn, đều là xa lạ mà lại quen thuộc. Đây là lần thứ ba Nàng cùng Hắn gặp mặt. Lần đầu tiên là trong đêm mưa, Nàng dùng một thanh trường kiếm hung hăng đâm vào trong ngực Hắn. Lần thứ hai là trong rừng cây, trước khi Nàng hôn mê bị Hắn ôm vào trong ngực. Lần thứ ba, đó là tình hình trước mắt.
Lần theo ánh trăng, nàng chỉ có thể nhìn đến giường nhỏ ở ngoài, thấy bóng dáng Hắn rất trong trẻo nhưng lạnh lùng mà lại cô tịch. Hắn cho Nàng cảm giác vĩnh viễn giống nhau là không có khoảng cách nhưng Nàng lại chưa bao giờ thấy qua dung mạo của Hắn. Đương kim thái tử điện hạ đến tột cùng là một người có dung mạo như thế nào, Hắn đem Nàng đưa đến nơi này, là muốn làm gì?
Những điều này mặc dù làm Nàng tò mò, nhưng mà trước mắt trong lòng Nàng còn đang có chuyện trọng yếu hơn. Đối với bóng dáng ở ngoài rèm kia, Vân Dung vội vàng hỏi: “Hắn cũng bị các ngươi bắt được? Hắn hiện tại thế nào?”
Hắn thật lâu chưa từng trả lời. Trong phòng lại lâm vào một mảnh yên lặng làm người ta hít thở không thông.
Ánh trăng chiếu lên những bông hoa, nhẹ nhàng đi xuống bên dưới chiếu xuống những viên đá làm chúng sáng lấp lánh. Gió đêm thổi tới, màu xanh của rèm uốn lượn như song biển phập phồng. Một nam tử đang đứng sững dưới trời đầy sao, đưa lưng về phía Nàng. Hắn giống như một mình đắm chìm trong những suy nghĩ của mình dưới trời đất rộng lớn, căn bản không vì bất kỳ thứ gì mà động đậy.
Gió lại nhấc tấm rèm qua một góc, Vân Dung nhìn theo này góc độ này, Hắn quay mặt, bóng lưng của Hắn, đúng là cực kỳ giống với vị công tử vận áo xanh với khuôn mặt tuấn tú trong cuốn tranh đặt ở trên bàn trong phòng của Bạch Hi Thần.
Vân Dung cắn răng một cái, giãy dụa cố gắng đứng dậy, đau đớn làm hàm răng Nàng cắn như muốn nát môi dưới. Trong phòng có một nam tử xa lạ như vậy, Nàng không cần nằm ở trên giường như vậy. Hơn nữa Nàng cũng không nên ở tại đây.
Tiếng bước chân truyền đến, Vân Dung một trận tim đập nhanh, trong phòng trừ bỏ Hắn không có người khác. Nàng sợ hãi bất an, lại có một ít nhỏ chờ mong. Phỏng chừng từ ngày xem qua bức họa kia, Nàng liền nhịn không được muốn tìm tòi nghiên cứu diện mạo của nam tử trong bức tranh.
Tiếng bước chân của nam tử dừng lại trước giường. Nhìn qua bóng lưng nho nhỏ bên trong rèm, nghĩ ngợi thật lâu. Hắn đứng cách Nàng một tấm rèm nhưng Hắn cũng không vén tấm rèm lên mà đưa cánh tay của mình qua tấm rèm mỏng ôm sau lưng của Vân Dung.
Hắn nắm giữ khoảng cách vô cùng tốt, đem người con gái bên trong rèm hoàn toàn ôm vào trong lòng, cũng sẽ không đụng tới miệng vết thương của Nàng.
“Ta chỉ ôm một lát.” Hắn cúi đầu thanh âm hơi có chút nghẹn ngào, mang theo một tiếng thở dài như có như không, giống như đang cầu xin, làm cho Vân Dung như bị bùa chú, giật mình ngay tại chỗ, nhưng vừa muốn động cũng không thể động.
Một mảnh mây bay tản ra khỏi ánh trăng, tiếng đồng hồ nước trầm trầm rung động. Bên tai truyền đến một tiếng khẽ gọi, ưu thương muốn làm cho người ta rơi lệ: “Vân nhi….”