Bạn đang đọc Vạn Thánh Yêu Vương Chi Chiến Thần Tại Thượng Trùng Sinh Ta Làm Lại Tất Cả – Chương 6: Ta Trùng Sinh Rồi 2
Ma Long và Tam Lang híp mắt nhìn chủ nhân, sao chúng ta cứ có cảm giác như cách này không đúng lắm nhỉ?
Cách của Diệp Lạc Hy vô cùng đơn giản.
Nàng dùng Thủy Linh Tuyền, máu của Ma Long và Thủy Thánh tạo ra một tinh linh nước có kích thước bằng một người tưởng thành, sau đó dùng máu của mình làm dẫn, dùng một phần nguyên thần làm nhân, ban cho tinh linh nước chưa thành hình hoàn chỉnh kia một sinh mệnh mới.
Tinh linh nước vừa được tạo ra có thể sử dụng hai linh căn là thủy và băng, nhìn nét có hao hao giống Ma Long, ngoại trừ từ trên xuống dưới tên này đặc trưng một màu lam thanh thoát.
Chưa dừng lại ở đó, Diệp Lạc Hy cũng dùng cách thức tương tự tạo ra thêm hai tinh linh nữa, một mộc tinh linh từ nhân sâm vạn năm và Thiên Thanh Đăng linh thảo và một thổ tinh linh được tạo ra từ chính đất ở nơi đây, trộn với đất thánh.
Nhìn ba tinh linh trước mặt, nàng cười, nói: “Vì nó có máu của hai người, cho nên ngoài ghi nhớ kỹ năng chiến đấu của hai người ra, ba tinh linh này cũng có thể giúp ta quản lý chuyện trong phủ.”
Ma Long và Tam Lang kinh ngạc vô cùng.
Quả nhiên là chủ nhân của hai vạn năm sau lại lợi hại đến như vậy, có thể tạo ra tinh linh thông qua phương pháp này.
Đến cả Đế Quân kia, hắn ta cũng chưa chắc có thể làm được.
“Nhưng ba người họ chưa có tên, người định đặt tên cho họ như thế nào đây?” Ma Long cằm nhìn Tam Lang đang dặn dò bọn họ việc lớn việc nhỏ trên dưới phủ.
Diệp Lạc Hy xoa cằm suy nghĩ một hồi rồi kết luận: “Thủy tinh linh lớn nhất, gọi là Diệp Tư.
Mộc tinh linh thứ hai, gọi là Diệp Nam.
Thổ tinh linh nhỏ nhất, gọi Diệp Quân.”
“Đinh” một tiếng, một ánh sáng nhẹ nhàng tỏa ra từ ba tinh linh, bao phủ cả không gian của nàng, rất chói mắt.
Đến khi ánh sáng biến mất, xuất hiện trước mặt họ chính là ba vị mỹ nam tử tạo hình rất giống các vị tổng quản bên cạnh các thượng thần.
“Bái kiến chủ nhân.”Cả ba tinh linh mới thành hình quỳ xuống.
Diệp Lạc Hy nhìn mà chính mình cũng kinh ngạc.
Kiếp trước, nàng tuy có thể tạo ra tinh linh, nhưng những tinh linh đó giống như những con rối, chỉ biết tuân mệnh mà không biết nói chuyện, cũng không có cảm xúc.
Vậy mà bây giờ, tinh linh còn có thể nói và biểu lộ như vậy, đúng là một thành công rực rỡ.
“Chủ nhân, người học chuyện này ở đâu vậy?” Ma Long nhìn nàng với đôi mắt không thể tin được.
“Ta cũng không nhớ nữa.
Hình như chuyện tạo ra tinh linh ai cũng có thế làm được mà.
Nhưng ta cũng không hiểu vì sao nó lại có cả linh hồn như vậy.” Diệp Lạc Hy xoa cằm ngẫm nghĩ, nhìn chằm chằm cả ba tinh linh trước mắt.
Suy cho cùng dù có ngồi ở đây để tìm hiểu xem vì sao, nàng cũng sẽ chẳng thể nào lý giải nổi, chỉ đành đem mọi công việc bàn giao lại cho ba người họ, còn Diệp Nam có nhiệm vụ ở lại đây, chăm lo cho vườn thuốc này của nàng, đồng thời đề phòng bốn vị đại thần nào đó phá nhà.
Nàng cùng bọn họ trở ra.
Ma Long và Tam Lang lên đường đến Minh giới, còn Diệp Tư, Diệp Quân bắt đầu công việc thường ngày của hai người họ.
Riêng Diệp Lạc Hy thì sau khi Ma Long và Tam Lang rời đi rồi, nàng cũng rời đi.
Dù sao thì nàng cũng cần đi tìm Lâm Túc và Nữ Oa.
Nếu như nàng nhớ không nhầm thì Lâm Túc và Nữ Oa hẳn sẽ biết được một vài chuyện.
Chỉ là, còn chưa ra khỏi Diệp phủ, đã nghe bên ngoài có Thanh Loan đến.
Thanh Loan này nguyên là một khế ước thú của Đế Quân, ngoại hình có đôi nét giống Phượng Hoàng.
Nàng vừa nhìn thấy Thanh Loan, cảm xúc lại lần nữa dâng lên.
Thanh Loan đáng thương ấy, năm đó khi Cửu Lâu Xà Tà Thần đánh vào Cửu Trùng Thiên, Thanh Loan sát cánh bên cạnh Ma Long, vì bảo vệ hắn mà chết, chết rất thương tâm, đến cả chút tình ý của mình cũng không thể nào nói ra, cứ như vậy phiêu phiêu bay mất.
Bây giờ gặp lại Thanh Loan, có nhiều chuyện không thể nói hết thành lời, nàng ôm lấy nó rất bất ngờ, đến cả Thanh Loan cũng kinh ngạc không kém, loay hoay không hiểu vì sao, lại nghe nàng nói: “Đừng động, cho ta ôm một chút.
Nhớ ngươi.”
Thanh Loan ngạc nhiên vô cùng, nhưng cũng không đẩy nàng ra, đôi cánh to lớn bao phủ thân hình mảnh mai của Diệp Lạc Hy: “Này, Tiểu Diệp tử, ngươi ngày bé thích nhất là nhổ lông của ta.
Lớn rồi vẫn thích nhất là trêu đùa ta.
Bây giờ chẳng qua chỉ là một lần lịch kiếp phi thăng thành thượng thần, cách xa cũng chỉ vài năm, ngươi bày ra vẻ nhớ nhung như vậy để làm gì?”
Nhưng dường như Thanh Loan cũng nhận ra, Diệp Lạc Hy có điểm gì đó rất lạ, lạ đến mức chính nàng cũng không hiểu.
Con nha đầu này, rốt cuộc hôm nay lại làm sao?
“Thanh Loan, ta muốn hỏi ngươi một chuyện.”Nàng đột ngột buông Thanh Loan ra, hỏi nàng ấy: “Ngươi có thích Ma Long không?”
Câu hỏi bất ngờ đến độ, Thanh Loan còn chưa hiểu rõ nàng đang muốn ám chỉ cái gì.
Nhìn bộ dáng ngây ngốc của Thanh Loan, Diệp Lạc Hy vẫn kiên định như cũ, hỏi: “Ta muốn hỏi, ngươi có thích Ma Long nhà ta không?”
Thanh Loan vừa tiêu hóa hết câu hỏi của Diệp Lạc Hy, liền cả sắc mặt đỏ bừng, cả người giống như giẫm phải gai, nhảy dựng lên lùi lại cách xa Diệp Lạc Hy, lắp bắp khua tay không thể nói thành lời nào.
Nhìn phản ứng của Thanh Loan, Diệp Lạc Hy càng chắc chắn.
Liền nói: “Thanh Loan, ta nói là, nếu như ngươi thật sự tâm duyệt con rồng ngốc nhà ta, ta sẵn sàng giúp hai ngươi tác hợp.”
Thanh Loan đỏ mặt đến mức hiện nguyên hình là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp, vội vàng dùng hai tay bịt miệng nàng.
Đôi mắt xanh như ngọc của Thanh Loan đảo lên xung quanh, rồi nghiến răng, gương mặt thanh tú ửng đỏ đến dễ thương nói: “Ngươi… Ngươi… Ban ngày ban mặt, nói chuyện riêng tư thì cũng phải tìm chỗ thích hợp để nói chứ! Lỡ như Ma Long hắn nghe được, lại chê ta lớn tuổi…”
Diệp Lạc Hy tỏ vẻ, trời đất ơi, sao hôm nay Thanh Loan dễ thương quá đỗi vậy chứ? Thật sự là khiến người ta cảm thấy yêu thích không thôi đi.
“Ngươi đi theo ta, chúng ta bàn chuyện này sau.
Bây giờ ngươi theo ta đến Đông Cung gặp chủ nhân.
Ngài ấy vừa xuất quan liền biết ngươi vừa phi thăng làm Thượng thần, muốn ngươi đến để ngài ấy kiểm tra thực lực.” Thanh Loan quả nhiên là thần thú bên cạnh Đế Quân, dù có đang nói chuyện về bản thân của mình say mê thế nào, vẫn không quên chính sự.
Diệp Lạc Hy nhíu mày.
Đế Quân? Sư phụ?
Đế Quân tên thật là Độc Cô Tư Hạ, là một trong thập đại cổ thần nổi danh từ thuở Hồng Hoang, đồng thời hắn cũng là kẻ nhỏ tuổi nhất trong thập đại cổ thần, và cũng là người mạnh nhất.
Hắn trải qua trăm vạn khổ ải, cả con đường thống nhất Thiên giới và Lục Địa Thất hải, đều là đôi bàn tay hắn nhuộm đầy máu tươi.
Con người lạnh lùng như thế, tài giỏi như thế, thanh cao thoát tục như thế, ai mà không ngưỡng mộ chứ? Nhưng ở lâu trong chăn mới biết chăn có rận.
Chỉ có những kẻ ở gần hắn mới biết hắn ngang ngạch, bá đạo như thế nào mà thôi.
Mà hình như lần này sư phụ muốn gọi nàng đến, chắc chắn là muốn kiểm tra nàng, hai là thử xem, ai sẽ xứng đáng cùng hắn đến Ma giới gặp Ma quân.
Năm đó nàng cố gắng thể hiện chính mình thật nhiều vì tò mò ma giới như thế nào, liền không hề nương tay mà đánh bại cả hai vị này.
Từ đây, bi kịch của nàng mới thực sự bắt đầu, bởi vì nàng đã gặp ma tôn.
Càng nghĩ về cái quá khứ đen như hũ hút của mình, nàng càng cảm thấy sầu não không chỗ bộc phát.
Chắc chắn là sư phụ muốn xem trò cười của nàng, để tiện thể buông ra mấy lời cay nghiệt đầy đả kích, còn có Bạch Liên tiên tử và quận chúa Thiên Tư Tư.
Thật không ngờ là cả hai cùng xuất hiện rồi đi ha.
Tuy nhiên, nàng hiện tại chưa muốn gặp bọn họ.
Nàng còn có việc khác phải làm ngay bây giờ.
“Thanh Loan, ta không đến có được không?” Nàng gãi gãi má hỏi.
“Ngươi ghét sư phụ ngươi lại nói ra mấy lời cay nghiệt kia sao?”Thanh Loan nhướng mày: “Ta bật mí cho ngươi biết nè.
Lần này chủ nhân muốn chọn một người cùng ngài đi đến ma giới.
Vì nơi đó rất lạ nên cả Bạch Liên tiên tử và quận chúa Thiên Tư Tư đều đến nài nỉ chủ nhân cho đi.
Chủ nhân cũng biết ngươi thích đi, liền ngỏ ý nói ta đến đây truyền lời.”
Diệp Lạc Hy trong lòng thầm khinh bỉ muôn phần: Ma giới có gì lạ chứ? Lão tử đây còn rõ nơi đó hơn bất cứ kẻ nào được sinh ra tại đó.
Thậm chí cả ý đồ của lão đế quân kia ta cũng rõ như trong lòng bàn tay rồi.
“Không phải.
Chỉ là hôm nay ta đã có việc hẹn cùng Lâm Túc tiên sinh và Nữ Oa thần nữ, không thể phụng bồi sư phụ.
Ngươi chuyển lời xin lỗi của ta tới người được không? ” Nàng nhìn Thanh Loan đầy cầu xin.
Thanh Loan ngạc nhiên vô cùng.
Không phải chứ? Nha đầu này bình thường luôn ước ao được đến Ma giới một chuyến, thậm chí trước khi phi thăng thượng thần còn luôn tìm mọi cách dẫn đám đồ nhi của nàng đi cùng nàng đến ma giới, năm lần bảy lượt bị đế quân lão nhân gia bắt về.
Lần này chủ nhân chủ động muốn dẫn đi, hà cớ gì lại từ chối?
“Thanh Loan, cầu xin ngươi đó, giúp ta đi được không? Ta sẽ giúp ngươi và Ma Long tác thành.”Diệp Lạc Hy bày ra vẻ đáng thương, cầu xin.
Quả nhiên là có tác dụng.
Thanh Loan vừa nghe nhắc đến Ma Long, liền mặt đỏ má hồng, trên đầu bốc khói như nước sôi, bẽn lẽn gật gật đầu khi nghĩ đến Ma Long.
“Đa tạ ngươi nhiều nha.
Đây, xem như là trả ơn trước cho ngươi đó.” Diệp Lạc Hy dúi vào tay Thanh Loan một cái hộp, sau đó chạy mất.
Thanh Loan ngơ ngác không hiểu chuyện gì, mở hộp ra, bên trong chính là những bức họa chân dung Ma Long từ nhỏ đến lớn, chân thật đến mức không thể chân thật hơn.
Thanh Loan thổ huyết bưng mũi, thầm mắng Diệp Lạc Hy không đứng đắn.
Nhưng mắng thì mắng, người ta chạy mất tiêu rồi.
Chỉ đành bất lực, trở về bẩm báo cho Đế Quân mọi chuyện.
“Nghĩa là nha đầu đó có ý không muốn đến ma giới nữa sao?” Vị đế quân cao cao tại thượng nào đó, bộ dáng ung dung, tự tại, thoải mái nằm trên ghế, trên tay cầm một cuốn sách, không nhìn đến Thanh Loan, nhàn nhạt nói.
“Bẩm, hình như không hẳn.
Tiểu Diệp tử không biết gặp chuyện gì, lúc thuộc hạ đến tìm, trông nàng có vẻ gấp gáp vô cùng chạy đi tìm Nữ Oa thần nữ và Lâm Túc tiên sinh.”Thanh Loan cung kính ôm quyền.
“Vậy sao?” Độc Cô Tư Dạ nhàn nhạt nói: “Vậy hiện tại không đi ma giới nữa.
Ta đợi khi nào nó hết bận quay trở lại đây, mới đi.”
Thanh Loan càng ngạc nhiên đến mức há miệng trợn mắt.
Đế quân, còn không phải lúc nãy ngài bộ dáng giống như muốn hỏi tội nàng ấy sao? Bây giờ lại dửng dưng như thế?
Diệp Lạc Hy tất nhiên không hề ghé qua Côn Luân Sơn, cũng không hề đến Thánh Địa mà trực tiếp rời khỏi Cửu Trùng Thiên, trực tiếp đến Huyền Mẫn Lục Địa.
Ma Thần kiếm, ta đến tìm ngươi đây..