Đọc truyện Vạn Thần Hệ Thống: Khuynh Đảo Vũ Trụ – Chương 26
Lam Hàn Kì nghĩ đến đây, sắc mặt không mấy tốt đẹp.
Dạo này đầu óc mụ mẫm, trí nhớ cũng có chút không tốt như trước kia.
Lại nghĩ tới 《 Thịnh Thế 》bên kia liền có chút ảo não. Ức Lam bên kia khóa tài khoản kiểm tra BUG đến giờ vẫn chưa hồi đáp, làm ăn không phải là quá chậm sao!
Lại nghĩ đến Hệ thống bên này, Lam Hàn Kì lập tức muốn lật bàn! Gọi một tiếng “Thần chủ” đon đon đả đả cuối cùng lại… Thở dài, rõ ràng không coi cô ra cái gì!
[….] Hệ thống chột dạ, lặn xuống đi ngủ.
Lam Hàn Kì càng nghĩ càng muốn lôi thằng… con… có gì đó sai sai….
Mặc kệ, dù cô không biết thằng con nhà Hệ thống là thằng hay con thì cô vẫn sẽ phải lôi nó ra cho bằng được! Dám tính kế cô, con Hệ thống này ngày càng ỷ thế hiếp người, tên Hệ thống kia ngày càng cường rồi. Có phải sắp tới sẽ thành công Hệ thống không nữa? Ôi, cô đây vẫn thích một tên thụ Hệ thống cho dễ sai bảo a!
Vị Hệ thống nào đó ngây thơ lặn đi ngủ. Nếu nổi ắt hẳn sẽ biết vị Thần chủ nói xấu mình. Mà trọng điểm là nó bị bôi bác, nó trở thành bê-đê luôn rồi. Không, trọng điểm hơn nữa là, nếu nó nổi thì hẳn sẽ tức hộ máu, dù không có máu, nên nó nguyện chìm xuống.
Nhưng thế nào đi chăng nữa thì Lam Hàn Kì vẫn chẳng thể phủ nhận rằng Hệ thống là người đem cô đến ánh sáng.
Đột nhiên, giống như nhớ ra cái gì, Lam Hàn Kì âm thầm ảo não, không nghĩ tới một ngày, cô cũng hối hận bởi quyết định của mình. Nhưng biết làm sao, đã đâm lao thì phải theo lao a!
Trong mấy giây ngắn ngủi, vị Kì ảo não nghĩ được hơn trăm chuyện nhưng vẫn than não mình có vấn đề.
Quả thật, thân là Hệ thống của Lam Hàn Kì, nó cũng muốn lật bàn.
Mắt cô chớp chớp mấy cái, vô tội hỏi An đạo, “Tôi cảm thấy Huyết Lệ U là một nữ tử đáng thương… An đạo thì sao?”
An đạo gật đầu dứt khoát, vẻ mặt quả quyết: “Quả thật, Lệ U rất đáng thương, nên vai diễn này tôi rất coi trọng, và bài hát này, cũng thế. Cô phải diễn cho thật tốt, Vi Kì mới cảm thấy yên tâm.”
Nói rồi, tay vị đạo diễn nào đó còn vỗ mấy cái rất mạnh vào lưng Lam Hàn Kì.
Lam Hàn Kì: “…”
Mặt ngoài cố tỏ ra bình tĩnh, nở nụ cười rất quý tộc, bên trong cô gào thét ra lửa, quả nhiên, giữ hình tượng không dễ gì mà!
Nếu không phải sợ phóng viên còn luẩn quẩn đâu đó, Lam Hàn Kì đã… khụ khụ, mà vị An đạo này sức lực quá mạnh mẽ, cô đấu không lại.
Lam Hàn Kì khóc không ra nước mắt.
An đạo nghiêm túc nhìn Lam Hàn Kì từ trên xuống dưới một lượt, mặt hơi hơi đăm chiêu.
“Lam Hàn Kì ơi Lam Hàn Kì, sao tôi không nhìn thấy trên cô chút… hào quang của nữ chính ngôn tình vậy?” An đạo nhếch miệng cười tinh nghịch.
Lam Hàn Kì uống một ngụm nước, thiếu đoạn phun ra ngoài nữa.
Nước cam ngọt ngọt chua chua, cô cố nuốt xuống, lòng đau như rỉ máu.
Rõ ràng vị An đạo nào đó đã vô tình chọc phải “nỗi đau ngàn năm” của Lam đại tiểu thư.
Khí chất… khí chất… Nữ chính… nữ chính! Gào, cô có khí chất của thiên kim nữ phụ là được chứ gì!
Lam đại nữ phụ tự phụ, kiêu ngạo vô cùng! Dù làm nữ phụ nhưng nhất định phải có thêm chữ “thiên kim” phía trước.
“An đại tỷ, vậy thì tiểu muội có khí chất làm cái gì a?” Lam Hàn Kì khóe miệng giật giật.
An đạo rất tự nhiên, ha hả cười mấy tiếng, rồi nhấp một ngụm nước.
Liếc qua, An đạo thấy Lam Hàn Kì vẻ mặt đơ đơ như mặt quan tài liền cười thêm mấy tiếng giòn tan khanh khách.
“Kì tiểu muội, có gì phải vội. Đã gọi tỷ một tiếng An tỷ… Ừm, tiểu muội muội, muội biết tỷ tên gì không?” An đạo liếc mắt đưa tình nhìn Lam mặt đơ.
Lam mặt đơ: “…” Ủa, không phải An đạo tên là An Đạo sao?
An mặt đạo: “…” Ủa, ánh mắt của nó là ý gì?
Lam mặt đơ: “An Đạo.”
An mặt đạo: “Hả?” Gọi tôi làm gì?
Lam mặt đơ: “Tên.”
An mặt đạo: “Hả hả hả? Gì cơ chứ!”
An đạo la toáng lên, cái gì mà tên chứ!
Lam mặt đơ không cảm xúc nói, “Không phải An Đạo là tên của An đạo sao?” =.=
An mặt đạo: “Gì chứ! Sao Đạo lại là tên của tôi được!” =.=
Lam mặt đơ: “Không phải An đạo từng công khai tên thật trên báo Công Chúng sao?”
An đạo dừng lại, cẩn thận nghiền ngẫm, dường như đang hồi tưởng về một quá khứ xa xăm nào đó…
Lại là một khoảng trắng tĩnh lặng…
Quả thật, An đạo nào đó từng công khai tên tuổi trên Công Chúng, nhưng Lam tiểu thư đã nhớ nhầm. Đó là mấy năm về sau, An đạo đùa vui trên Công Chúng cùng với một vị Thiên hậu nào đó.
Lam tiểu thư: “…” Ôi, ôi, cái đầu óc! Sao trí nhớ lại hỗn loạn không theo sắp xếp!
Hệ thống từ chối lên tiếng, nãy giờ bị tổn thương nghiêm trọng khiến vị Hệ thống nào đó “tự ti”.
Nhìn An đạo vẻ mặt khổ bức, Lam tiểu thư nào đó cười hiền hòa, “Hì hì, chắc tại tiểu muội nhớ nhầm. Cũng do mấy bữa trước, tiểu muội có xem mấy câu nói đùa vui vui trên All…”
An đạo bĩu môi, vẻ mặt khinh bỉ, “Tiểu muội à, muội xem muội bao nhiêu tuổi mà cứ nhầm linh tinh cả ngày vậy. Xem này xem này, già trước tuổi rồi đó!”
An đạo bày ra vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói.
“Mà tiểu muội của An tỷ rảnh rỗi quá nhỉ! Có thời gian dạo All đó! Còn không mau đi chuẩn bị đi học thuộc lời bài hát đi!”
Lam tiểu muội: “…” Thuộc thì thuộc rồi, nhưng cứ coi như là tôi chưa thuộc đi.
—oOo—
Một thời gian vắng bóng, mỗ Họa đã trở lại và thảm hại hơn xưa.
Cơ mà mấy chương này chưa có kịch tình gì nên Họa Họa cũng lười viết quá >.