Vạn Thần Hệ Thống: Khuynh Đảo Vũ Trụ

Chương 1: Bỉ ngạn hoa bay trong gió độ


Đọc truyện Vạn Thần Hệ Thống: Khuynh Đảo Vũ Trụ – Chương 1: Bỉ ngạn hoa bay trong gió độ

Tác giả: Họa Thiên

—oOo—

Bỉ Ngạn hoa bên bờ Vong Xuyên nở đỏ rực tựa như một ngọn lửa liệt diễm.

Từng cánh hoa đỏ mang theo lệ khí bay trong cơn gió độc dọc sông Vong Xuyên, ngỡ là nghe giọng ai u uẩn nơi đâu.

Phải chăng là oán hồn, lệ quỷ?

Sắc đỏ – diễm lệ mà bi thương.

Như ngọn lửa cháy trong đêm đen, cô độc, tịch mịch rượt đuổi con mồi.

Bỉ Ngạn hoa yêu diễm chốn Âm ti.

“”…. “”

“ Chúa ơi! Lửa lớn quá! “

“ Amen! cầu mong không có người nào ở trong đó. “

“ Tiểu thư? “

“Kì Kì! “

“Phu nhân! Phu nhân ơi? “

“ Kì Kì, mình sai rồi… Cậu ở đâu vậy? Trả lời mình đi! “

“ Tất cả tránh ra! Chúng tôi cần làm rõ vụ án này… Mời các vị hợp tác! “

Có, có rất nhiều âm thanh như búa sắt đập vào đầu cô. Đau quá, nhức quá! Nóng quá! Rát quá!

“” Tôi… tôi? Tất cả im hết. Tôi khát nước quá… Nước, nước… Rót tôi cốc nước. “”. Giọng nói khàn khàn như một lá vàng héo úa… Là báo hiệu sự kết thúc của thời gian cho sự sống?

“” Cứu với… Tôi… mệt quá… thật sự, là rất mệt… “” Cố mở đôi mắt đã nặng trĩu và chút kéo chút hơi tàn của đời. Cô không hiểu tại sao khi mình mở mắt ra lại là khung cảnh đấy… Là sự tuyệt vọng khi vùng vẫy trong biển lửa liệt diễm.

Lửa… khói… và cả những âm thanh đó. Tất cả thật mệt mỏi… Ngủ thôi, ngủ sẽ hết mệt mỏi. Vô thức nhắm đôi mắt vô hồn lại, cô trút hơi thở cuối cùng.

Căn biệt thự xa hoa ở London – thủ đô Anh quốc hoa lệ bỗng chốc trở thành đống tro bụi sau một ngọn lửa. Và, có một sinh mạng đã đi về cõi thiên thu ngay trong đêm tân hôn của mình.

“ Tỉnh dậy… Xin hãy tỉnh dậy… Ngươi đã ngủ quá lâu. Hãy uống Vong Tình Thủy* của ta… Ngươi sẽ hết mệt. Ngươi cũng sẽ hết khát. “

(*) Vong Tình Thủy: tên khác của Canh Mạnh Bà hay còn được còn là Vong Ưu Tán, nếu không hiểu thỉnh hỏi google – sama a:”3

“” Ai? Ai đang gọi tôi vậy? Tôi có thể tin ngươi được không? “”. Đứng chơ vơ giữa không gian đen thăm thẳm, cô cố hét lớn. Nhưng giọng nói của cô đâu? Sao lại không thể nói được vậy?


Sợ hãi, vội đưa bàn tay trắng muốt lên. Ngắm nhìn một lúc lâu, cô vẫn không thể nào tin được. Bàn tay của cô trong suốt như thủy tinh, khi bàn tay này cầm cánh tay kia lên… không thể chạm vào được! Thử dùng tay nhéo má mình một cái, bàn tay xuyên qua khuôn mặt của cô.

“” Không… không thể nào! Tôi… tôi, tôi chết rồi sao? “” Cô không dám tin tưởng, sự thật này quá phũ phàng. Không phải cái chết của bản thân làm cô không dám tin tưởng mà cô sợ hãi chính là nguyên nhân cô chết. Cô không biết! Chẳng phải chỉ là tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, mà cô lại chết.

Còn gì phũ phàng hơn khi biết mình chết không nguyên do? Cái chết không minh bạch đối với cô, tuyệt đối không…

Nhưng không đúng! Rõ ràng, rõ ràng đêm đó là đêm tân hôn của cô và hắn… Rồi, rồi chuyện gì xảy ra nữa nhỉ?

Đúng rồi! Là tiện nhân đó! Họ cấu kết với nhau để hãm hại Lam gia, hãm hại cô. Một con bạch nhãn lang, một tên tra nam… Hảo! Là cô ngu xuẩn bị dụ vào cái bẫy này.

Ngu xuẩn, ngu xuẩn, ngu xuẩn hết chỗ nói! Một lần, một lần rồi lại một lần bị bày mưu tính kế. Vốn dĩ cô không nên vào cái tình yêu ngu xuẩn ấy. Nếu ngay từ đầu, nếu ngay từ đầu…. Mà nơi này vốn không tồn tại từ “nếu”!

Bất quá, nếu chết rồi thì cô đang ở đâu? Âm ti đây sao? Chỉ là một màu đen… màu đen và màu đen. Quá nhàm chán rồi!

Nghe nói, Âm ti đẹp lắm! Có Bỉ ngạn nở đỏ rực bên bờ sông Vong Xuyên. Có cầu Nại Hà để luân hồi, còn có cả đá Tam Sinh huyền bí. Nhưng tại sao, nơi này chỉ có tối đen vô vọng?

Ha, mà nực cười. Căn bản, Âm ti tồn tại hay không khoa học không thể chứng minh. Có thể, cô đã về với cát bụi, về với đất mẹ hiền hòa, may mắn còn một tia linh trí để suy ngẫm thì sao?

Nhưng cô không tin, không tin! Tại sao, có những người lại may mắn như cô ta, có những người hạnh phúc như cô ta… Còn cô thì không thể?

Tại sao, có những trái tim có thể tìm đến bên nhau mà ghép thành đôi còn cô mãi mãi chỉ là tuyết cô độc trong đêm đông, hoa tàn lụi trước gió? Vĩnh viễn chỉ lặng lẽ ngắm hạnh phúc của ai khác mà chẳng phải là của mình?

Cô, cô không cam tâm… Nếu trên thế giới này đã không tồn tại sự công bằng thì chính tay cô sẽ giành lại sự công bằng cho mình. Cô không tin, ở thế giới màu đen này… cô không có thứ cho riêng mình….

“ Nó… chấp niệm quá sâu… mấy chục nghìn năm rồi. Không hiểu vì sao linh hồn nó không chịu đi qua cầu Nại Hà, uống Vong Tình Thủy dù thần đã cố lừa nó trong lúc nó mất kiểm soát. Linh hồn nó còn tự phong bế trong một thế giới Hắc Ám mà nó tự tạo ra. Năng lực quả thực kinh khủng, thần cảm thấy nha đầu đó thích hợp để làm ứng cử viên cho Hắc Bạch Vô Thường đời sau. “ Một cái bóng đen thở dài mà cảm thán với cái bóng ngồi trên chủ vị.

“ Nếu chấp niệm quá sâu thì ngươi gọi nó đến đây, nói bản vương ta có chuyện cho nó xem… Bản vương không tin nó không động tâm. “ Bóng kia ngồi trên chủ vị cười hà hà, đây chính là Diêm Vương cai quản Âm ti trong truyền thuyết a.

Một lúc sau, hai con quỷ đầu trâu mặt ngựa đi vào, đẩy theo một quả cầu đen sẫm đang trôi lơ lửng giữa không trung.

Diêm Vương ngồi trên vương tọa nhíu mi. Hai tay mơ hồ kết ấn, từng tiếng lầm bầm như đọc phép phát ra. Từng chữ cổ màu đen tím bay về phía quả cầu đen, bao quanh lấy quả cầu rồi từng hàng từng hàng một dung nhập vào trong đó.

Chỉ thấy, mấy khắc sau, những dòng chữ cổ thoát ra, sắp xếp hàng lối ngay ngắn bay về phía bàn tay Diêm vương. Diêm vương nắm chặt lại.

Trên quả cầu đen xuất hiện những vết nứt nhỏ, rồi bắt đầu lan rộng ra khắp cầu. Quả cầu nứt ra, từng mảnh vỡ rơi xuống, bên trong là một linh hồn màu trắng đang ngồi ở đó. Có thể linh hồn quá mờ ảo, nhưng tư dung tuyệt mĩ của linh hồn không thể giấu được. Và dường như, cái mờ ảo mà linh hồn tạo nên lại càng tô thêm sự huyền bí sâu thẳm trong linh hồn…

Nhưng linh hồn ấy làm người ở trong điện phải hít một ngụm khí lạnh, vì ở trong hai tay cầm một hộp sọ người, xung quanh nó là bộ xương người đầy máu ôm lấy linh hồn. Phía trước ngực – nơi có trái tim của con người thì giờ khắc này, một ánh sáng màu đen đang tản mát ra một thứ gọi là uy áp, lạnh thấu tim.

Diêm Vương nhíu mi càng chặt hơn, nhìn chằm chằm vào cái cách mà linh hồn xuất hiện trước mặt ông.

“” Ngươi tại sao lại tự phong bế linh hồn của mình? Có phải là vì “hắn”? “”. Diêm Vương hỏi. Rõ ràng khí sắc của linh hồn kia rất tốt, đâu đến mức tự phong bế linh hồn trong thế giới riêng đâu nhỉ, Diêm Vương đau đầu suy nghĩ. Nhưng mà ở trái tim kia, có lẽ…

“ “Hắn”? Xin hỏi, “hắn” ở đây của Diêm Vương là ai vậy? “. Hai tay cầm sọ người, linh hồn vô tội hỏi Diêm vương.

Diêm Vương hắng giọng giải thích qua qua cho linh hồn hiểu. Ông đây nhức đầu lắm chứ, ngươi tỏ vẻ ngây thơ làm gì!


“ “Hắn” là… vị hôn phu cũ của ngươi á… Tóm lại, “hắn” là cái chấp niệm khiến ngươi tồn tại đến bây giờ. À, còn vị chồng kia nữa… Mà thôi, ngươi tự hiểu đi.”

Ở phía bên kia cầu Nại Hà, hoa Bỉ Ngạn nở đỏ rực không thấy lá xanh. Rèm đen trong điện theo gió bay lên, từng cánh hoa Bỉ Ngạn theo cơn gió gọi mà bay theo mang theo nồng đậm lệ khí. Bỉ Ngạn hoa, nở rộ diễm lệ, bay trong gió độc, nhặt một cánh hoa Bỉ Ngạn đỏ rực lên, linh hồn mị mị cười, một nụ cười thị huyết, ngạo cuồng. Quật cường trong gió, tâm chưa từng lay động…

“ Diêm vương à, ngài nghĩ gì vậy? Nếu muốn ta đầu thai thì nói luôn đi… Lằng nhằng làm gì, mất thời gian. “

Dừng một chút, linh hồn cúi đầu xuống, tóc bạc trắng huyền ảo che đi đôi mắt khiến người người không thấu tâm tư.

“ Mà lại nói. Không ngờ Âm ti tồn tại a! Ta mạo muội muốn đi chơi ở Âm ti mấy ngày có được không? À mà nói vấn đề chính này… Bây giờ chơi cá cược đi. Nếu Diêm Vương thắng thì ta sẽ đi đầu thai. Còn nếu Diêm Vương thua thì… để ta nghĩ đã. “ Nụ cười bán nước hại dân của linh hồn khiến cho mấy bóng đen kia dè chừng, lùi xa mấy nghìn mét.

Linh hồn này có bệnh! Tránh xa! Nàng ta cũng quá mức… thị huyết rồi.

“” Việc này…. “” Diêm Vương khó xử trả lời. Cái việc này ông không thể một mình quyết định được, cần phải hội nghị các vị trưởng lão của Âm phủ. Đâu thể tùy tiện mà hứa được… Cái ghế này, ông còn muốn ngồi, ngồi lâu dài a!

“ Ách… Diêm Vương, ngươi nhìn người của ông như thế này là có ý gì với ta a… Ô ô ô, ta bị ghét bỏ, ô ô ô… Các ngươi không chơi với ta, ta thích cá cược cơ… “” Linh hồn bật khóc thảm thiết khiến Diêm Vương bên này nhức đầu. Khóc, lệ không rơi, chỉ có huyết lệ chảy xuống, máu đỏ thấm vào đầu lâu, lóe lên một cái. Diêm vương chăm chú nhìn đầu lâu.

Còn mấy bóng bên kia càng khẳng định chắc chắn rằng: Nó có bệnh!

“ Ngoan, tiểu nha đầu, đừng khóc nữa. Bản vương cá cược là được chứ gì! “” Diêm Vương thừa nhận, hắn đây là sẽ động tâm nếu mấy nha đầu kiểu như thế này a… (=””=)

Nhưng mà, cái đầu lâu kia, hắn tuyệt không yêu nổi!

“ Ha ha ha. Vui quá! Diêm vương quả nhiên là tốt nhất. Và… nội dung cá cược là… Chấp niệm của ta. “ Linh hồn hai mắt sáng quắc, cười nham hiểm nhìn Diêm Vương. Hai tay vuốt ve đầu lâu, con cá mắc câu, ta là giỏi nhất. (=.=)

Lúc này, hắn cực kì hối hận vì nhất thời lỡ miệng mà đồng ý cá cược. Nhất thời động tâm, đây là một phút nông nổi hại cả đời sau… Khóc không ra nước mắt.

Thấy Diêm vương do dự, linh hồn liền cười cười nói:

“ “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy” a. Nhất là, ngài là vương của Âm ti a. Không được nuốt lời nếu không… hì! “ Ban đầu là thong dong, câu cuối lại là đe dọa a, đây tuyệt đối là đe dọa.

“ Được rồi, được rồi. Trước khai báo danh tính. “” Diêm Vương đành “nhu thuận nghe lời” khiến cho mấy cái bóng kia lắc đầu.

Nha đầu, tự cầu phúc đi, chẳng có chuyện lành gì đâu…. Diêm vương nhà họ mà “nhu thuận đáp ứng” thì tuyệt đối là có chuyện. Sống lâu như thế mà vẫn ngồi giữ được cái ghế “Diêm vương” thì thủ đoạn không bình thường a.

“” Ta họ Lam tên Hàn Kì, là đại tiểu thư duy nhất của Lam gia – một hào môn thế gia cổ xưa, ta có bố mẹ hết lòng chiều chuộng, có anh hai hết mực bảo vệ, có một vị hôn phu cũ của Trình gia khá là đẹp trai,… À, năm nay ta 35 tuổi. Sự nghiệp thành đạt, năm 27 tuổi sang Mỹ mở rộng kinh doanh và khoảng gần chục năm sau thì ta kết hôn với một người ở đó, blah blah blah…. “”. Mỗ nữ của chúng ta nói rất nhiều, nói nhiều đến mức mấy bóng kia ngủ một giấc, đi “chăm sóc” quỷ ác,… mà vẫn chưa xong. Đột nhiên dừng lại, tất cả đều thở phào vì không phải nghe lảm nhảm nữa.

“” Rồi…. sau đó…. blah blah…. “ Thì ra, Lam Hàn Kì ngồi đó ôm đầu lâu quá mệt, lấy dũng khí ném Diêm Vương xuống dưới và ngồi lên Vương tọa. (=””=)

Tức quá, Diêm Vương ném mấy cái bút lông, nghiên mực,… vào người cô nhưng linh hồn thì có thân thể đâu. Thế nên, Lam Hàn Kì vô sỉ ngồi ghế kể và tận hưởng cảm giác mà con người không bao giờ có được. Trong tay, mắt đầu lâu lóe lên màu đỏ thị huyết khiến Diêm vương lần thứ hai “nhu thuận ngồi nghe”.

Sau khi ở Nhân gian, Mặt Trời lên và lặn luân phiên như thế mấy chục lần thì ở dưới Âm ti giọng nói của nữ nhân nào đó cũng dừng lại.

“ Dừng. Ngươi có muốn cá cược không? “” Diêm Vương mặt đen sì hỏi Lam Hàn Kì. Hắn đây bị tra tấn lỗ tai mấy chục ngày rồi… Ô ô ô, nhất định phải bảo Diêm Hậu an ủi mới được. (-_-)


“ Khụ… Tóm lại danh tính của ta như thế đấy… Thì cá cược là cá cược về chấp niệm của ta rồi còn gì… hừ! “ Mỗ nữ nhận ra tính bát quát của mình bộc phát, ho nhẹ một cái. “Danh tính” mà Lam Hàn Kì nói đã chính thức thành “lý lịch” mười tám đời tổ tông của Lam gia.

“ Phải có thể lệ, không thì người chịu thiệt là chúng ta. Nha đầu ngươi ranh ma sẽ đổi trắng thay đen thì sao? Hoặc là ngươi lấy tâm ma để thề đi! Như vậy là công bằng “ Diêm vương và mấy cái bóng bàn luận và đưa ra ý kiến. Đưa đẩy đến tình huống này là do Diêm vương a, mấy bóng đen bày tỏ.

“ Tâm ma chi thề? Được rồi, lấy tâm ma xin thề, nếu nói sai chấp niệm của chính mình thì đội Diêm Vương thua! “ Lam Hàn Kì không để ý mấy người ngơ ngơ ngác ngác liền lập tức thề một cách nhanh như một cơn gió khiến mấy vị ở dưới kia chưa kịp định hình thì cô đã thề xong.

“ Bẩm Diêm vương, theo như lý lịch của nha đầu này kể thì nàng ta viết rất nhiều tiểu thuyết, tình cảm thì không nhiều, chủ yếu là ngược văn, tu tiên, dị giới, xuyên không,… đặc biệt là có sở thích biến thái là thích ngược văn, càng ngược càng tốt. Nàng ta có hàng trăm tiểu thuyết nhưng đều chưa hoàn, có tiểu thuyết thì tạm ngưng,… hại cho con dân trên Nhân gian oán than… Tội ác vô số ạ. Thỉnh Diêm vương xét xử công minh! À, thần còn nghe nói, nha đầu này mưu mô xảo trá, Diêm vương ngài cần sáng suốt trong mọi tình huống.” Một bóng đen ghé vào tai Diêm vương “thủ thỉ” mấy câu.

Ách, sao bổn tiểu thư ngửi thấy mùi Jq* đâu đây, mà nồng nặc đam mĩ a.

* Jq: gian tình

Cầm đầu lâu cười cười, bị lừa rồi… Hắc.

“Khụ… các ngài nói gì vậy? Sau khi đã thảo luận cùng tiểu đầu lâu thì chúng ta quyết định ra luật như sau. Đội các ngài có ba mạng. Các ngài trả lời sai một lần liền mất một mạng. Cứ như vậy cho đến khi hết ba mạng mà chưa đoán được hết chấp niệm của ta thì đội Diêm vương thua, bên ta thắng. Mà mỗi lần đoán thời gian suy nghĩ là một phút, ta nhấn mạnh lần nữa một – phút -thôi! Như ta cũng thề rồi, nên yên tâm nhá. Hắc. “

#Nàng ta cùng đầu lâu nói chuyện a#

#Nàng ta là quỷ, là quỷ đến đòi mạng a. Như thế nào nói chuyện được với đầu lâu?#

Diêm vương ngửi thấy mùi của gian thương đâu đó… Không suy nghĩ nhiều, lắc lắc đầu, nha đầu đó mới 35 tuổi a, công việc đàng hoàng, lại còn là hào môn thế gia, tuyệt không thể là gian thương.

“” Bắt đầu! Bé nào nhanh bé ấy được…. 1… 2… 3… “ Lam Hàn Kì đắc ý cười, mấy lão già lẩn thẩn, bị bổn tiểu thư lừa, hắc.

“ Khụ… Chấp niệm của ngươi là… “hắn” – vị hôn phu cũ. “ Diêm Vương xung phong trả lời trước.

“ Chúc mừng Diêm Vương ngài đã trả lời… SAI… á há há. Còn hai cơ hội cho mỗi bé. Nhanh tay nào ~ À, xin gợi ý là bổn tiểu thư có N chấp niệm. Mà vì vậy nên các vị chỉ cần đoán và đoán được ba cái thôi. Hơ hơ… “

Diêm Vương: “…. “

“ Là khao khát tình yêu. “

“ Sai! Một cơ hội cuối cùng, cố lên nào! Mà sao các ngài toàn nghĩ gì vậy? “ Lam Hàn Kì cười ha hả.

“” Diêm Vương, theo thần thấy thì chấp niệm của nàng ta là báo thù. “

Lam Hàn Kỳ ngồi trên ghế vỗ tay: “ Bingo! Tiếp nào… “

“ Là nguyên nhân chết! “ Một lão cáo già giương mắt lên trả lời.

“ Chúc mừng đội Diêm vương đã thua cá cược. Người chiến thắng là Lam Hàn Kì ta! Yo~ “ Biết ngay, chấp niệm của bản tiểu thư há lại dễ đoán. Lam Hàn Kì nhoẻn miệng cười thân thiện.

Mà cái nguyên nhân chết Lam Hàn Kì đã biết từ lâu rồi. Và cô lại càng hiểu sâu hơn khi một mình cùng đầu lâu đi “du ngoạn” ở Thế giới Hắc Ám. Ở đó…. khụ, lạc đề.

“ Ách… Sao lại thế? Chấp niệm ngươi là gì? “ Diêm Vương tò mò hỏi, hắn thực thực tò mò a.

“ Ừm… Ước mơ ta chưa hoàn… Gia tộc ta chưa bảo vệ tốt… Báo thù thì một vị đã nói. À! Ước nguyện của ta là đào được N cái hố rồi lấp dần dần… Mà kể ra thì nhiều lắm! “ Lam Kì Kì vỗ đầu, mấy lão già này sống lâu quá hay sao mà không biết cách tìm chấp niệm. Nghe nói ở Âm ti có cái gì gì đó nhìn thấu được chấp niệm mà, mà trong luật chơi bổn tiểu thư cũng không cấm sử dụng ngoại vật a.

“ Cái gì? Sao ta không nghĩ ra nhỉ… “ Một bóng đen hét to. Xem ra, ngồi lâu trên cái ghế trưởng lão cũng ấm rồi nên đầu lão cũng ấm theo? Phi, lão phi! Lão đây IQ = max a.

Lam Hàn Kì nếu biết được suy nghĩ của lão đó chắc giờ đã chửi ầm ĩ lên. Cái gì mà IQ = max cuối cùng vẫn thua cô. À, cái gì mà người ta bảo “thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân” a.

“ Nha đầu này, ngươi thắng bản vương, theo đúng lời hứa thì… tùy ngươi quyết định. Bản vương có thể cho ngươi bất kì điều gì, ngoại trừ những thứ vượt ngoài kiểm soát. Ha ha… “ Diêm Vương cười, ánh mắt thâm trầm nhìn Lam Hàn Kì đầy ý đồ.


“ Ta muốn sống lại lần nữa! “ Lam Hàn Kì khẳng khái nói. Lam Hàn Kì muốn báo thù, chỉ cần sống lại, cho dù như thế nào thì vẫn tốt hơn là đầu thai. Mà một khi trong tay vẫn còn đầu lâu thì “cái sự việc chết cháy” đấy không là vấn đề.

“ Ngươi là vì “hắn” “

Thật sự bổn tiểu thư muốn giết tên này. Nhắc đi nhắc lại bao lần rồi, vẫn không nhớ:

“ Bổn tiểu thư nói rồi, chấp niệm cuối cùng, không phải là hắn, vĩnh viễn không. Mà – là – vì – một – số… lý do cá nhân! Và cũng là để báo thù!” Lam Hàn Kì cố gằn từng chữ. Hừ, mấy lão già ngớ ngẩn ấy phải thủng tai bổn tiểu thư mới vừa lòng.

“ Khụ… Nhưng việc sống lại là không có khả năng, tuyệt đối không. Đây là trái lại đạo trời, sẽ bị trừng trị. “ Diêm vương cố gắng khuyên nhủ Lam Hàn Kì. Sống lại là nghịch thiên, mà nghịch thiên ắt bị thiên trừng trị. “ Nhưng nếu dùng… khụ khụ, không có gì đâu, đừng để ý… “

“ Sao? Dùng gì? Mà ta thấy mấy tiểu thuyết Diêm vương hay có năng lực cho người đó trùng sinh a. Vì… hì hì… Diêm vương là Đại năng a~ “ Lam Hàn Kì giở giọng chân chó ra nịnh. Đúng hơn thì phải là “đa năng” chứ không phải “đại năng”. Nói như thế cho lão vui, Lam Hàn Kì thú nhận.

“ Ân, bản vương là Diêm vương Đại năng. “ Diêm vương thầm nghĩ, nha đầu này miệng hảo ngọt.

“ Mà Diêm vương đa năng… khụ khụ, là đại năng tốt… rất hào phóng a. “ Lam Hàn Kì nén cười, là cái máy đa năng a, để cho cô trùng sinh trở về.

Diêm Vương nghe xong, mặt mày sáng hẳn, đúng vậy, hắn là người tốt, lại rất hào phóng a.

“ Được rồi. Yêu cầu được đáp ứng. Chỉ là nếu trùng sinh trở về có gì sai thì đừng trách bản vương! Và tim của ngươi… bản vương không thể làm nó đập lại lần nữa. “ Diêm vương cười đến “thân thiện”, hắn đây đang thiếu người làm chuột bạch a. Hiếm khi gặp được chuột bạch đa năng như thế này.

“ Người đâu! Mang Trùng Sinh Đan bản vương vừa mới luyện ra đây ~ “

“ Dạ, vương. “ Một tên đầu chó yểu điệu chạy vào nhận mệnh lệnh. Lam Hàn Kì máu hủ nổi lên, ngồi trên vương tọa nhịn không được nghĩ đến tên này với Diêm vương…

*** ta là phân cách tuyến lấy đan ***

“ Uống vào! Ngươi có thể trở về tuổi ngươi muốn, nhưng trẻ nhất là 15 tuổi. Nhanh, nhanh, uống đi. “ Mắt Diêm vương tỏa sáng nhìn Lam Kì Kì khiến cô thấy nổi da gà.

Bản tiểu thư sẽ uống, mặc bản tiểu thư. Nhìn thấy tởm à…

Lam Hàn Kì định nuốt viên đan dược xuống nhưng nghĩ lại thấy thiếu thiếu gì đó.

“ Mà khoan. Bỉ ngạn thật đẹp, Diêm vương có hạt giống hay không? “

“ Đương nhiên là có rồi. Nhưng, hình như ở Nhân gian không có gieo trồng được đâu. Mà có thì cũng không được thị huyết, lệ khí như ở đây. “ Diêm vương đắc ý trả lời, Bỉ ngạn nơi này là độc nhất vô nhị.

“ Không sao. Cho ta hạt giống đi, càng nhiều càng tốt. Thật nhiều thật nhiều vào. Mà ta muốn ra sông Vong Xuyên mang một cây đi, được chứ? “

“ Không vấn đề! “ Ông đây muốn đuổi cô ta đi một cách nhanh chóng nhất.

****

Không biết bị tính kế… nuốt luôn viên đan dược đó vào. Lam Hàn Kì cảm thấy nhức đầu, linh hồn như bị phân tán… Hai tay nắm chặt đầu lâu, đầu lâu như có linh trí, bay vào trái tim đen đã ngừng đập của Lam Hàn Kì. Một chùm sáng bao phủ lấy Lam Hàn Kì… và thoát khỏi bầu trời Hoàng tuyền, không ngừng bay về phía Nhân gian.

“ Ách… Diêm vương đại nhân, ngài…. hình như cho nhầm dược thảo a… “ Một tiểu linh đồng đứng bên hảo tâm nhắc nhở Diêm Vương.

“ Kệ nó, ai bắt nó dám lừa bản vương. Hừ, nếu thiên đạo cho thì sống mà không cho thì chết. Nhưng nếu sống thì nha đầu đó khá may đấy. Tốt nhất là xem kịch vui, bản vương đã cho thêm vào đan dược đó một thứ, không chết được nhưng sẽ phiền phức. Nha đầu đó trong vòng mấy chục ngàn năm cũng không có cơ hội xuống Âm ti của bản vương nữa. Ha ha ha… Liền gọi các vị thần, ma, tiên, yêu,… đến đây, bản vương muốn tổ chức tiệc rượu đuổi xui xẻo. “ Diêm vương ác ý nói, rồi ha hả rời đi, chạy đến tẩm cung Diêm hậu.

Mấy bóng đen ở đó lắc đầu không thôi. Diêm vương bọn họ như thế này thì làm được gì? Phản? Phi, phi, chết mất xác! Còn Hắc Bạch Vô Thường nữa… aizzz

“ Các hạ gọi chúng tôi sao ~ “. Hắc Bạch Vô Thường hiện….

Bóng đen: “… “


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.