Đọc truyện Vân Tấn Y Hương – Chương 15: Dịu dàng như nàng, còn có một loại vẻ đẹp kiều mị khác
Converter: lacmaitrang
Editor: Aki Re
Du Uyển đi đến trước đường Nam Hoài, bên này cửa hàng rất nhiều, Du Uyển dừng lại ở bên ngoài một cửa hàng vải, để xa phu Lục gia đi về trước.
Mua vải trước, đợi lát nữa còn phải ôm, Du Uyển liền dẫn Tú Nhi đi tiệm sách nước ngoài kia trước.
Qua những ô cửa sổ thuỷ tinh rộng từ trần đến sàn, Du Uyển trông thấy trong tiệm bên trên giá sách bày đầy sách, thời gian còn sớm, bên trong chỉ có hai khách hàng người phương tây, một người trong đó là nữ nhân có mái tóc dài vàng óng, một người khác là nam nhân trung niên tóc ngắn màu đỏ. Du Uyển nhìn về phía quầy hàng, may mắn, ông chủ là người Trung Quốc mặc âu phục đeo kính.
“Đại thiếu nãi nãi, người nhìn.” Tú Nhi hưng phấn chỉ vào nữ nhân tóc vàng để Du Uyển nhìn, tiểu nha hoàn trong đại trạch, thiếu có cơ hội nhìn thấy người phương tây.
Du Uyển cho tới bây giờ cũng không có cùng người phương tây cách gần như vậy, không có thấy qua việc đời, chủ tớ hai người đứng tại cửa sổ thủy tinh bên ngoài, thế mà cũng không dám đi vào trong.
Ông chủ hướng các nàng nhìn mấy lần, đó là một nam nhân chừng ba mươi tuổi, màu da trắng nõn, mặt mày thanh tuyển, nhìn đặc biệt nho nhã.
Cách cửa sổ thủy tinh, hắn hướng Du Uyển cười cười.
Du Uyển bỗng nhiên không có khẩn trương như vậy, ổn định tâm thần, nàng cùng Tú Nhi đi vào.
“Hoan nghênh đến đây, thái thái lần đầu tiên tới a?” Từ Nhuận Chi cười chào hỏi Du Uyển, mặc dù Du Uyển mặt còn non, nhưng hắn chú ý tới Du Uyển búi tóc phụ nhân.
Du Uyển mặt có chút đỏ, gật gật đầu.
Nàng mặc áo váy, khí chất dịu dàng nội liễm, cùng nữ học sinh thường đến vào xem hoàn toàn khác biệt, Từ Nhuận Chi đi ra quầy hàng, quan tâm chỉ rõ phương hướng cho Du Uyển chỉ rõ: “Cửa hàng chuyên bán văn thư tịch nước ngoài, phía đông là khu tiếng Pháp, ở giữa là khu Anh ngữ, phía Tây là khu tiếng Nga, những ngôn ngữ khác đều ở khu Bắc, thái thái muốn nhìn loại ngôn ngữ nào?”
Du Uyển mộng bức, Lục Tử Khiêm chỉ nói cho nàng biết nơi này có tạp chí thời trang ngoại quốc, không nói loại ngôn ngữ gì a.
“Có, có tạp chí trang phục không?” Du Uyển co quắp hỏi.
“Có.” Từ Nhuận Chi khẳng định trả lời, vốn định dẫn Du Uyển đi, lại gặp nữ nhân tóc vàng muốn tới trả tiền, Từ Nhuận Chi liền chỉ vào ở giữa khu Anh ngữ một chỗ ngồi để Du Uyển tự mình đi chọn.
Du Uyển chậm rãi đi tới, hai giá sách bên trên đều bày đầy sách, trang bìa tất cả đều là tiếng nước ngoài, Du Uyển không biết cái nào, ngay tại thời điểm nàng đang lo lắng mình tìm không thấy, Du Uyển chợt phát hiện một tạp chí có trang bìa vẽ nữ nhân xinh đẹp, nữ nhân đầu đội mũ viền rộng, người mặc váy dài lộ vai màu xanh lá, trên chân đi giày cao gót màu đen.
Du Uyển một chút liền xác định, vậy đại khái đây chính là tạp chí nàng muốn tìm.
Trang bìa tạp chí rất mới, Du Uyển nhìn tay mình, thật sạch sẽ.
Nàng muốn cầm tạp chí lên nhìn, bên cạnh đột nhiên truyền đến một đạo thanh âm trầm thấp quen thuộc: “Tiệm sách có quy củ, cấm lật xem.”
Du Uyển khiếp sợ nhìn sang.
Lục Quý Hàn chẳng biết lúc nào đã đứng ở bên cạnh nàng, mắt đen hài hước nhìn xem nàng: “Thật là đúng dịp, Đại tẩu cũng tới mua sách?”
Du Uyển cũng không biết làm sao lại trùng hợp như vậy, nàng nhìn về phía Tú Nhi, Tú Nhi bị Lục Quý Hàn đoạt vị trí, dứt khoát đi xa chút, nhìn loạn sang chỗ khác. Bên trong tiệm sách im ắng, có người tính tiền cũng nhẹ giọng thì thầm, Du Uyển không muốn cùng Lục Quý Hàn trò chuyện, nhưng, nếu như không thể lật nhìn nội dung tạp chí bên trong, Du Uyển liền không cách nào xác nhận quyển tạp chí này đến cùng có phải giới thiệu thiết kế trang phục hay không.
“Tứ Gia, Tứ Gia biết đây là tạp chí gì sao?” Du Uyển hạ giọng, chỉ vào trang bìa tạp chí hỏi.
Lục Quý Hàn biểu lộ một bộ ngoài ý muốn: “Đại tẩu không biết tiếng nước ngoài?”
Du Uyển mím môi.
Lục Quý Hàn cười, giả vờ giả vịt nhìn xem trang bìa, thanh âm thấp hơn: “Cái này cũng không phải tạp chí tốt gì, cái này chính là giới thiệu phong trần của nữ tử ngoại quốc.”
Du Uyển mặt vụt đỏ lên, nàng thế nhưng ngay trước mặt Lục Quý Hàn, đối với tạp chí không đứng đắn biểu hiện hứng thú!
Du Uyển lập tức đi vào bên trong hai bước, ý đồ tìm kiếm tạp crí trang phục chân chính, bên cạnh còn có mấy quyển bìa họa trang phục xinh đẹp của mỹ nhân, Du Uyển cũng không dám dùng cái tiêu chuẩn này phân biệt.
“Đại tẩu muốn mua gì?” Lục Quý Hàn chậm rãi bước sau lưng nàng, ánh mắt một mực ở trên người nàng xoay quanh. Tiểu nữ nhân có một đầu tóc tốt đen nhánh sáng bóng, dùng một cây ngọc trâm xinh xắn ở sau đầu, lộ ra một đoạn cổ so với đậu hũ còn non hơn. Vành tai của nàng trắng nõn, đeo một đôi bông tai bích tỉ màu đỏ đơn giản, nhan sắc hồng nhuận. Trên thái dương nàng lưu lại một sợi tóc xanh tinh tế, càng nổi bật lên gò má kiều nộm của nàng.
Lục Quý Hàn rất muốn nếm thử hương vị gương mặt này.
Nếu như bên trong tiệm sách chỉ có hai người bọn hắn, thì tốt biết bao nhiêu.
Ánh mắt nam nhân như lửa, Du Uyển lại phi thường may mắn khi nơi này còn có người khác.
“Ta muốn mua tạp chí trang phục.” Mình không hiểu tiếng nước ngoài, Du Uyển chỉ có thể xin sự giúp đỡ từ Lục Quý Hàn.
“Trang phục a, ta giúp ngươi nhìn xem.” Lục Quý Hàn vui vẻ đáp, nói xong, hắn tiện tay từ trên giá sách lấy một quyển tạp chí, ngay trước mặt Du Uyển lật xem. Du Uyển là người phi thường chấp hành quy củ, dĩ nhiên khi nàng thấy Lục Quý Hàn dám tổn hại đến quy củ tiệm sách, nàng đầu tiên là giật mình, sau đó liền sợ bị chủ tiệm sách phát hiện, tranh thủ thời gian nhắc nhở Lục Quý Hàn trả về.
“Không sợ, ta vừa mới lừa ngươi, không cho lật xem, ta làm thế nào biết bên trong nói cái gì?” Đối mặt với bộ dạng khẩn trương như trộm của Du Uyển, Lục Quý Hàn vui vẻ.
Du Uyển giờ mới hiểu được mình bị Lục Quý Hàn lừa.
Nàng kéo căng mặt, đã có thể lật xem, nàng không cần xin sự giúp đỡ từ Lục Quý Hàn, quay người liền muốn đi lên phía trước tự mình đi tìm.
“Là ta không đúng, Đại tẩu đừng nóng giận.” Lục Quý Hàn bắt lấy cổ tay nàng.
Du Uyển sắc mặt đột biến, Lục Quý Hàn lại lập tức buông lỏng ra, nghiêm trang nói: “Kỳ thật Đại tẩu vừa mới nãy là nhìn trúng quyển tạp chí trang phục kia.”
Du Uyển không tin hắn!
Nàng nhìn về phía chủ tiệm sách, gặp lúc không ai tính tiền, Du Uyển trực tiếp đi đến quầy hàng bên kia, khách khí hỏi: “Ta không biết tiếng nước ngoài, ngài có thể giúp ta xem cái nào mới là tạo chí trang phục không?”
Từ Nhuận Chi cười gật gật đầu.
Hắn dẫn Du Uyển hướng vị trí mới vừa đi đến, Lục Quý Hàn một tay cắm túi đứng tại chỗ, hơi hơi hí mắt.
“Ba bản đều là thứ ngài cần tìm.” Từ Nhuận Chi trong tâm chiêu đãi Du Uyển, cũng cầm lấy quyển Du Uyển nhìn trúng đầu tiên kia giới thiệu nói: “Cái này là quyển tạp chí ở nước Mỹ phi thường lưu hành, mỗi tuần một san, thái thái nếu như thích, mỗi thứ tư tới liền có thể nhìn thấy hàng mới.”
Thế mà lại là trang phục tạp chí thật, không phải loại sách không đứng đắn gì.
Mắt Du Uyển nhanh chóng nhìn Lục Quý Hàn bên ngoài cách mình mấy bước, có thể nói trước sau hai lần cộng lại, Lục Quý Hàn vẫn tính ra đã lừa nàng một lần.
“Ta có thể lật xem sao?” Du Uyển hỏi thăm.
Từ Nhuận Chi cười: “Đương nhiên có thể.” Du Uyển không biết tiếng nước ngoài, Từ Nhuận Chi chỉ vào giá sách nói: “Cái này một chồng đều tạp chí cùng một hãng, kỳ thật trang bìa cũng khác biệt không đồng nhất, thái thái nếu như muốn mua nhiều mấy quyển, căn cứ trang bìa lựa chọn liền có thể.”
Du Uyển phi thường cảm kích hắn.
“Thái thái trước nhìn, có cái gì nghi hoặc cứ hỏi ta.” Từ Nhuận Chi chuẩn bị rời đi, không quấy rầy khách hàng.
Du Uyển tránh địa phương này ra, chợt nhớ tới một chuyện trọng yếu, nhỏ giọng hỏi hắn: “Cái quyển tạp chí này bao nhiêu tiền?”
Từ Nhuận Chi cười trả lời: “Một quyển năm khối.”
Du Uyển trên mặt không hiện, trong lòng âm thầm tắc lưỡi, sách tiếng nước ngoài chính là quý a, sách giáo khoa của bọn đệ đệ mới chỉ có mấy mao tiền.
Từ Nhuận Chi đi rồi, Du Uyển cúi đầu lật xem quyển tạp chí vừa mới nãy kia, bên trong mỗi trang đều có trang phục, nhưng đáng tiếc tất cả đều là tiếng nước ngoài, Du Uyển chỉ có thể nhìn đồ. Nàng cảm thấy mỗi tấm đồ cũng đẹp, đều muốn tinh tế nhìn một lần, nhưng thời gian ra ngoài có hạn, Du Uyển làm con dâu người ta mỗi ngày đều đến cửa hàng đọc sách qua cũng không tốt, nàng không nỡ bỏ tiền, cũng phải mua.
Giá cả quý, mình có thể nghiên cứu ra cái gì hay không còn chưa xác định, Du Uyển tạm thời chỉ mua một quyển.
Từ chọn sách tính tiền đến khi rời đi, Du Uyển đều không có nhìn lại Lục Quý Hàn dù chỉ một chút, rời khỏi tiệm sách, nàng cùng Tú Nhi đi mua vải thô ngay.
Lục Quý Hàn không có đuổi theo nàng, hắn mở chồng tạp chí kia ra, hỏi Từ Nhuận Chi: “Ông chủ, cái quyển tạp chí này, năm ngoái trong tiệm có bao nhiêu hàng?”
Từ Nhuận Chi hơi hơi kinh ngạc, lập tức đáp: “Cửa hàng nhập hàng không nhiều, vị thiếu gia này nhất định muốn mua, ta đi tìm một chút.”
Lục Quý Hàn ân một tiếng: “Tìm tới nhiều hay ít, ta đều muốn mua hết.”
Tập san tạp chí, một năm ít nhất có năm mươi hai kỳ, tính ra là hai trăm sáu mươi khối tiền, tốn tiền nhiều như vậy chỉ vì muốn một nữ nhân vui vẻ… (Re: Phục anh)
Từ Nhuận Chi trong lòng rõ ràng, không có ý muốn can thiệp vào chuyện người khác.
Hắn đi vào bên trong nhà kho mở ra, năm ngoái tạp chí có tới ba mươi kỳ, cộng thêm hơn nửa năm nay, hết thảy có bốn mươi hai kỳ.
“Tổng cộng hai trăm mười khối, thiếu gia mua nhiều, đưa hai trăm khối là được rồi.” Từ Nhuận Chi cho Lục Quý Hàn một chút ưu đãi.
Lục Quý Hàn không cần, trả tiền đủ, trước khi đi lại mua một quyển từ điển Anh Hán.
Du Uyển sau khi về nhà, trước tiên may hai bộ y phục cho bọn đệ đệ, sau đó liền như đói như khát nghiên cứu bên trong tạp chí trang phục người phương tây. Trên sách thiết kế là nhiều, Du Uyển bỗng thấy tay chân ngứa ngáy, bèn để Tú Nhi từ bên trong hòm lấy ra một cuộn vải mịn, nàng may một kiện váy màu xanh giống như phong cách trên bìa. Cái kiểu dáng này đơn giản hào phóng, phía trên cũng không có thêu thùa bất luận hoa văn gì.
Buổi chiều ngày nọ, quần áo làm xong.
“Đại thiếu nãi nãi nhanh thử một chút.” Tú Nhi hưng phấn khuyến khích nói.
Du Uyển cũng muốn biết hiệu quả trên thân váy này, đi vào trong phòng ngủ thay quần áo.
Tú Nhi chờ ở bên ngoài, nghe được trong viện có tiếng bước chân, nàng đẩy rèm ra xem xét, phát hiện Lục Tử Khiêm trở về, Tú Nhi vừa muốn hành lễ, trong lòng hơi động, nàng hoạt bát hướng Lục Tử Khiêm làm một cái hành động im lặng, thấp giọng nhắc nhở: “Đại thiếu gia ngài trước tiên đừng lên tiếng, một hồi liền biết rõ.”
Lục Tử Khiêm trong mắt nhìn, cười gật gật đầu.
Trong phòng ngủ, Du Uyển rất nhanh liền đổi xong váy, đi đến trước gương nhìn, nhưng nàng càng nhìn càng cảm thấy không đúng.
Váy là dựa vào kích thước của nàng may, lớn nhỏ không có vấn đề, chỉ là trên đầu nàng có búi tóc phụ nhân, dưới chân là giày thêu, cùng với cái váy này đặc biệt không hợp, tựa như để nữ nhân ngoại quốc mặc sườn xám vậy. Do dự một chút, Du Uyển gỡ trâm gài tóc xuống, chải mái tóc dài, kiểu tóc vừa đổi, lập tức thuận mắt hơn nhiều. Còn giày, Du Uyển không có giày cao gót.
Bả vai lộ hơi nhiều, nhưng lúc này trong phòng chỉ có nàng cùng Tú Nhi, Lục Tử Khiêm phải hoàng hôn mới trở về.
Du Uyển lại gẩy gẩy tóc, lúc này mới đi ra khỏi phòng cho Tú Nhi nhìn.
Gian ngoài, Lục Tử Khiêm vừa cởi trường sam bên ngoài móc lên móc áo, nghe được tiếng cửa vang, hắn nghiêng người nhìn lại, liền thấy Du Uyển mặc một thân váy lục, tóc dài đen nhánh xõa xuống, vai nàng nửa lộ, trên mặt ngượng ngùng mỉm cười, quả thực tựa như biến thành một người khác.
Lục Tử Khiêm sững sờ ngay tại chỗ.
Du Uyển rốt cuộc cũng phát hiện ra trượng phu, nghĩ đến bờ vai của mình, nàng lập tức tránh về phòng ngủ, “Phanh” đóng cửa, chen then cửa vào.
Tú Nhi thức thời lui đi ra ngoài.
Lục Tử Khiêm chằm chằm nhìn cửa phòng ngủ đóng chặt, ngực không khống chế phát nhiệt.
Hắn lần đầu tiên biết, tiểu thê tử dịu dàng đoan trang của hắn, còn có một vẻ đẹp kiều mị khác.
Trong phòng ngủ, Du Uyển rất nhanh liền trấn định lại, nàng hàng đêm cùng Lục Tử Khiêm chung giường gối, bị hắn nhìn bả vai cũng không có quan hệ gì.
Đổi áo váy lúc đầu, Du Uyển ôm bộ váy lục tử kia đi ra, thần sắc như thường, nhỏ giọng hỏi Lục Tử Khiêm: “Ngày hôm nay làm sao trở về sớm như vậy?”
Lục Tử Khiêm thấy nàng ra vẻ thong dong, liền cũng đồng dạng làm như chưa có cái gì phát sinh, cười nói: “Chuyện bận bịu đều làm xong, sớm trở lại thăm một chút, làm sao, đây là nàng thiết kế ra được?” Mỗi ngày gần đây đều thấy Du Uyển mỗi nhìn quyển tạp chí kia, Lục Tử Khiêm rất rõ ràng.
Du Uyển cười khổ: “Ta nào có thiết kế đẹp như vậy, đây chỉ là chiếu theo trang bìa làm.”
Lục Tử Khiêm khen nàng: “Dù vậy cũng là do tay nghề của nàng tốt, cái váy này cầm tới cửa hàng bán, thể nào cũng phải mười mấy khối.”
Du Uyển sờ sờ váy trong tay, nàng mặc dù vội vã kiếm tiền, cũng không thể dùng loại biện pháp này.
Nàng muốn tự mình thiết kế trang phục.
Cắm vào phiếu tên sách
Tác giả có lời muốn nói:
Đổi mới a, sau đó tên sách Thiếu nãi nãi sửa lại, đám tiểu đồng bạn đừng lạc đường a, ngủ ngon!
Cảm ơn tiểu tiên nữ nhóm địa lôi ~
– —oOo—-