Vân Phượng Công Chúa

Chương 14: Thỉnh an Thái Hậu


Đọc truyện Vân Phượng Công Chúa – Chương 14: Thỉnh an Thái Hậu

Từ Ninh cung

– Thái Hậu vạn phúc kim an!!!!!

– Đứng dậy cả đi,Trân ma ma,châm trà! – Thái Hậu ngồi trên tráp Lưu Ly uy nghiêm nhìn xuống.Thái Hậu năm nay dù đã qua tuổi 50 nhưng vẻ đẹp và thần sắc vẫn vẹn nguyên,có chăng chỉ là chút nếp nhăn ở khóe mắt và vùng cổ cũng không còn được mịn màng như thời xuân sắc nhưng dung nhan quý phái,sắc sảo của bà vẫn khiến nhiều người ngưỡng mộ.Thái Hậu vào cung từ năm 20 tuổi,được tiên đế sủng hạnh yêu chiều bậc nhất hậu cung lúc bấy giờ,trải qua bao sóng gió vùi dập,mưu kế,toan tính thâm độc đầy nghiệt ngã chốn hậu cung,bà là một trong số ít phi tần còn trụ lại đến cuối cùng.Dù sau này không lên được trung cung Hoàng Hậu mà chỉ được sắc phong đến bậc Quý Phi nhưng vì phò tá thành công Trình Dực lên ngôi Hoàng đế nên ngôi vị Thái Hậu vẫn thuộc về bà.Hoàng hậu năm xưa từng là kẻ thù lớn nhất của bà giờ bị đày ải đến hành cung,sống phần đời còn lại đầy chật vật,khó khăn,bệnh tật đau ốm tuổi già không nơi nương tựa,cốt nhục thân thích là Đại Hoàng Tử Trình Khiên và Nhị Hoàng Tử Trình Nhiệm đã bị đày đến Tây Vực,sống khổ sở nơi hoang vu rừng núi âm u.

– Hôm nay Khánh Tần không đến sao? – Thái Hậu nhìn một lượt chúng phi tần rồi hỏi.

– Thái Hậu,người hầu chỗ Khánh Tần đã bẩm báo từ sớm ngày hôm nay là Khánh Tần nương nương đang có bệnh truyền nhiễm trong người nên không thể đến thỉnh an – Trân ma ma vừa châm trà vừa kính cẩn nói

– Bệnh truyền nhiễm,có nặng lắm không,đã mời thái y chưa? – Thái Hậu chau mày hỏi


– Hình như là không nặng lắm nhưng vẫn phải tránh tiếp xúc với bên ngoài,có Nguyên Thái Y đã đến chẩn trị rồi ạ.

– Khánh Tần đó lúc nào cũng đau ốm yếu ớt,một năm không biết cáo bệnh đến biết bao nhiêu lần,không phải là mắc phải tứ chứng nan y rồi đó chứ – Thuần Quý Nhân bĩu môi lên tiếng.

– Thuần Quý Nhân đừng độc mồm độc miệng thế chứ,Khánh Tần yếu ớt,thời tiết có chút thay đổi là sẽ dễ bị ốm,đâu có kinh khủng đến mức mắc phải tứ chứng nan y,Thuần Quý Nhân ăn nói cũng phải có chừng mực,dù sao đó cũng là cách cách do đích thân Thái Hậu chọn lựa cho Đại Vương khi còn ở tiềm để,không thể nói năng bừa bãi được đâu – Ninh Thưởng Tại liếc xéo về phía Thuần Quý Nhân đầy căm ghét.

– Ồ,Ninh Thưởng Tại giờ còn giở giọng phân biệt người cũ người mới nữa sao,Trang Quý Tần đây từng là Trắc Phi ở trong phủ Hoàng tử,vậy mà bao năm rồi vẫn chỉ ở ngôi vị Quý Tần,cái bụng vô dụng thì dù vào trước hay vào sau cũng như nhau cả thôi! – Lệ Phi cười khinh khỉnh lên tiếng – Phải như Hương Phi phúc trạch thâm hậu,mang được long tự trong mình mới là thập phần cao quý!

– Nói vậy nhưng Lệ Phi bao năm rồi cũng đâu có được long tự,nhớ ngày nào mới vào cung phong Quý Nhân còn một điều dạ hai điều vâng với Trang Quý Tần,giờ đây thế sự đổi dời,Lệ Quý Nhân ngày nào đã được phong Phi nên quay ra dè bỉu phân chia vai vế với Quý Tần Nương Nương,đúng là khả năng lật mặt như lật bàn tay – Ninh Thưởng Tại không kém một tiếng nào,thản nhiên xéo đểu Lệ Phi tức đến đỏ mặt tía tai.

– Ninh Thưởng Tại,ngươi đừng có quá đáng,đừng thấy bổn cung khoan nhượng mà ngươi lấn tới,đừng tưởng có Quý Tần che chở nâng đỡ là muốn nói hươu vượn kể xằng kể bậy trong cung,Bổn cung nhất định sẽ có ngày trừng trị ngươi thích đáng! – Lệ Phi chỉ thẳng vào mặt Ninh Thưởng Tại mà lớn tiếng.

– Hai vị chủ tử,Thái Hậu còn ngồi đây,hai vị muốn đấu đá mồm miệng thì cũng nên ra khỏi Từ Ninh cung này rồi hẵng,chừng nào còn ngồi trong Từ Ninh cung này thì nên biết điều một chút! – Trân ma ma lạnh lùng lên tiếng,không khí căng thẳng im bặt,Lệ Phi, Ninh Thưởng Tại,Thuần Quý Nhân nghẹn họng không nói một lời, rụt cổ vào ngồi im như thóc.

– Ngọc Uyển Nghi là ngươi sao? Thật là xinh đẹp! – Thái Hậu ánh mắt khẽ nheo lại nhìn về phía Vân Phượng – Chẳng trách Đại Vương si mê ngươi đến vậy, nghe nói đích thân người đã đến Dực Khôn cung mang tặng trâm ngọc quý giá của Tây Vực đến cho Ngọc Uyển Nghi, thật là diễm phước lớn!

Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía Vân Phượng, cay nghiệt có, căm ghét có, ghen tị có, ngưỡng mộ có, khinh thường cũng có!

-Thần thiếp là người mới vào cung, gọi là có chút mới mẻ nên được Đại Vương để ý, còn về phúc phần cũng chỉ là chút ân điển của Thánh Giá ban tặng, đâu dám nhận là người có diễm phước lớn để Thái Hậu và các vị Nương Nương ở đây chê cười! – Vân Phượng cười mỉm khẽ nói.

-Nghe đồn Bắc Mạc quốc toàn các mỹ nữ giai nhân, quả nhiên là khi tận mắt nhìn thấy bổn cung mới tâm phục khẩu phục – Hương Phi nãy giờ im lặng cũng đã ngọt nhạt lên tiếng


– Quả nhiên là vậy, Ngọc muội muội đây nhan sắc diễm lệ hơn người, gặp hoa hoa nở, gặp người người mê, hương sắc khuynh thành khiến cho nào giờ Đại Vương quên đi hết cả hậu cung chỉ lúc nào cũng nhớ thương đến Dực Khôn cung của Ngọc muội muội – Trang Quý Tần cười cười nhưng ánh mắt thì sắc lẹm như dao.

-Đẹp đến đâu cũng sắp sửa là người của một Vong Quốc, có gì hay ho chứ – Lệ Phi cay nghiệt lên tiếng.

Vân Phượng nắm chặt tay áo, giữ cho gương mặt bình tĩnh tự nhiên hết sức có thể.

– Đã để các tỉ tỉ chê cười rồi, muội muội đến từ một quốc gia nhỏ bé,được Đại Vương chiếu cố ban ân nên hôm nay mới được ngồi đây cùng Thái Hậu và các tỉ tỉ hàn huyên tâm sự.Muội muội còn trẻ, nghĩa là còn hầu hạ Đại Vương nhiều năm nữa – Vân Phượng nói đoạn lấy tay xoa xoa nhìn xuống bụng mình – Đến một ngày muội có được diễm phúc như Hương Phi mang được long tự cho hoàng thất, thì đến lúc ấy Bắc Mạc muốn trở thành Vong Quốc cũng là điều xa vời lắm!

Lời nói của nàng nhẹ tựa gió thoảng nhưng nghe ra thì cũng sắc lẹm như lưỡi dao chém ngọt những lời khích bác cay nghiệt của Lệ Phi, vừa có ý hăm dọa nhẹ nhàng nhưng sâu cay và trúng vào điểm yếu cốt lõi nhất – Long tự!

Lệ Phi tức đến tím mặt, móng tay nàng ta găm chặt vào đến mức rỉ cả máu cả ở lòng bàn tay. Phải, nàng ta còn trẻ, Đại Vương lại yêu thương nàng ta như thế chắc chắn sẽ có ngày nàng ta mang long tự cho Đại Vương.

Còn ta, bệnh tật, đau yếu nhiều năm, lại bị Thái Hậu ghét bỏ,bị Hương Phi, Trang Quý Tần thay nhau dòm ngó hãm hại.


Long tự đã nhiều năm như vậy nhưng chưa thành!

Tống Chiêu Mai, mày thật vô dụng đến mức ấy sao?!!

Đôi mắt Lệ Phi đã vằn lên những tia máu, đôi môi bặm chặt vào nhau để lộ những đường rãnh đã rỉ cả máu tươi.

Một lời nói đã trúng tim đen!

Thái Hậu im lặng không nói gì những mọi sự đã được bà thu gọn trong tầm mắt!

Lệ Phi thực sự sắp đổ rồi!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.