Đọc truyện Vân Phượng Công Chúa – Chương 12: Vương gia trở về (18+)
Dưỡng Tâm Điện
– Tứ Vương Gia, lần này đệ đi sứ ở Trung Nguyên về gặt hái được rất nhiều chiến công,dẹp yên loạn tặc ở biên thùy,tăng thêm tình hữu nghị giữa Linh Đô và Trung Nguyên,quả nhiên Bổn Vương đã nhìn đúng người – Trình Dực nhìn vào bản tấu chương mỉm cười.
Thái Hậu có bốn người con gồm có Tam Hoàng Tử Trình Dực,chính là Đại Vương Linh Đô quốc đương thời,Tứ Hoàng Tử Trình Phong là vị Tứ Vương Gia đã lập được nhiều chiến công hiển hách cho Linh Đô quốc,được Đại Vương và triều thần tin tưởng,trọng dụng.Vốn là cùng một mẹ sinh ra nên cả Trình Dực và Trình Phong đều có diện mạo anh tuấn,khí khái ngời ngời,phong thái của bậc vương giả lạnh lùng,uy nghiêm.
Chỉ có điều vị Tứ Vương Gia này lặn lội sa trường nhiều năm nên gương mặt còn pha chút phong trần,sương gió.Làn da màu đồng chắc khỏe,mạnh mẽ,ngũ quan hài hòa,gương mặt góc cạnh như một tác phẩm điêu khắc được mài rũa công phu,ánh lên chút gì đó cương nghị,thu hút được mọi ánh nhìn ngưỡng mộ kèm sự tôn kính của những người xung quanh.
Ngoài ra Thái Hậu còn một người con là Thập Hoàng Tử Trình Khải,hiện đang là Vệ Hoằng Đại Tướng Quân cầm quân chinh phạt biên thùy nhiều năm nay và Chiêu Dương Nhị Công Chúa.
– Đại Vương đã quá khen,vi thần luôn một lòng dốc sức cho giang sơn xã tắc Linh Đô quốc,luôn một lòng vì Đại Vương,chỉ nguyện đời này làm một trung thần góp được sức lực nhỏ bé này để làm nên quốc gia đại sự muôn đời!
– Tốt! Huynh đệ ta tương thân tương ái,chung sức đồng lòng xây dựng Linh Đô Quốc ngày càng vững mạnh,có Tứ đệ ở đây,Bổn Vương muốn chinh phạt cả thiên hạ rộng lớn này,đệ nói có thành được không!!!! – Trình Dực vui mừng phấn khởi,đôi mắt ánh lên sự ấm áp tin tưởng dành cho người huynh đệ sau bao tháng ngày xa cách, cuối cùng cũng được gặp lại.Sứ thần Trung Nguyên vốn là một việc hết sức nguy hiểm,nửa năm trước khi Trình Dực giao nhiệm vụ này cho Trình Phong,hắn vốn luôn lo lắng cho sự an nguy của đệ đệ,nhưng nhìn thấy Trình Phong thắng lợi vẻ vang trở về,hắn như trút bỏ được một gánh nặng lâu nay luôn canh cánh trong lòng.
– Đại Vương anh minh,chỉ cần là việc Đại Vương muốn,vi thần luôn tận tâm tận lực dốc hết khả năng để hầu hạ Đại Vương,nguyện luôn tận trung với Linh Đô quốc.
– Được rồi,được rồi,Bổn Vương luôn tin tưởng đệ.Lần này thắng lợi trở về,Bổn Vương nhất định sẽ ban thưởng và phong tước thật hậu hĩnh cho đệ đệ.À,có chuyện này…Hoàng Ngạch Nương cũng đã căn dặn ta…Tứ Đệ này,Đệ chinh phạt biên thùy nhiều năm,công lao trời bể,sự nghiệp quốc gia đã thành,giờ cũng nên chọn thê tử để thành thân,sớm khai chi tán diệp cho Thái Hậu an lòng.
Ánh mắt của Tứ Vương Gia khẽ động,phong thái bình thản trước nay bỗng có chút lăn tăn.
– Thế nào,đã chọn được thê tử ưng ý rồi ư? Nói đi,là vị tiểu thư của gia tộc nào,Bổn Vương nhất định sẽ tác thành cho đệ.
– Không có ai hết,xin Đại Vương đừng bận lòng,chuyện nữ nhi thường tình dây dưa rắc rối,thần đệ chưa có ý trung nhân của lòng mình!
Trình Dực thở dài,mỉm cười vỗ vai người đệ đệ mà nói:
– Tứ đệ đó,cứ lần lữa mãi chuyện thành hôn,Bổn Vương biết đệ muốn tận trung với giang sơn xã tắc,muốn một lòng xây dựng sự nghiệp nhưng…
– Thần đệ thật sự chưa có người thích hợp để thành hôn,xin Đại Vương chớ bận tâm mà hư tổn long thể! – Tứ Vương Gia dứt khoát một lời.
– Được rồi,vậy đệ lui trước đi nghỉ ngơi đi,tối nay trong cung sẽ tổ chức yến tiệc thiết đãi đệ trở về thật long trọng,công lao hôm nay của đệ sẽ được triều thần và quốc gia ghi tạc,tốt lắm,huynh đệ tốt của Bổn Vương!
– Vậy thần đệ xin được cáo lui!
– Lui đi!
Trình Phong rời khỏi Dưỡng Tâm Điện,vẫn những bước đi khoan thai,thần thái ung dung,lạnh lùng.Rồi chợt khi gần đến Khải Tường cung,những bước chân ấy bỗng chợt nhanh dần,hàng lông mày hắn cau lại,đôi mắt ánh lên sự chờ mong khắc khoải đến kì lạ.
Khải Tường cung
– Tứ gia,cuối cùng người đã trở về! – Nô tì hầu hạ của Khải Tường cung ra nghênh đón.
– Nàng ở đâu?Khánh Bình đâu? – Trình Phong sốt sắng,
– Chủ tử đã ở sẵn bên trong chờ người! Chủ tử luôn ngày đêm mong nhớ đến người,cuối cùng Tứ gia người đã trở về!
– Nhất định phải trở về,ta nhất định vì nàng phải trở về!
Trình Phong lao như điên vào bên trong,nhanh đến nỗi dường như hắn đang là một kẻ hành khất trên sa mạc tìm được suối nguồn thanh tân,ngọt ngào nhất mà lao đến,quên mất đi cả sự tỉnh táo của bản thân.
– Khánh Bình! Ta về rồi,Khánh Bình của ta,Khánh Bình!
Tấm thân ngọc ngà mềm mại,suối tóc dài óng ả như mây,hương thơm ngọt ngào đê mê quyến rũ,nàng đây rồi,hình bóng ấy đây rồi,Trình Phong lao đến ôm chặt nàng,vòng tay cường tráng của hắn ôm lấy tấm thân mảnh mai ấy vào lòng,tựa như ngàn năm chưa gặp,tạo hóa có đổi thay,nhưng tình yêu của ta dành cho nàng mãi là bất biến!
– Người đã về rồi!Tứ gia của thiếp… – Khánh Tần dịu dàng lên tiếng,giọng nàng nhẹ nhàng trong vắt tựa như làn gió thoảng nhẹ qua tai.
* * *
– Phong…Đừng đẩy mạnh như vậy….aaa…thật sâu…
Khánh Bình mềm mại ngân nga,thanh âm vì ái tình nhục dục mà khàn nhẹ,tiếng rên rỉ càng như đánh thức con dã thú trong người Trình Phong,hỏa dục dâng cao.Thân thể trắng nõn nà đã đầy những dấu hôn xanh tím,bầu ngực tròn trịa ửng hồng bị hắn vần vò đến đáng thương chuyển động lên xuống nhịp nhàng,hai chân thon dài như rắn quấn chặt lấy hông của Trình Phong,thừa nhận sự ra vào điên cuồng của côn th*t to lớn.
Cả không gian tràn ngập mùi hoan ái,tiếng “phập phập” ra vào,tiếng nước “nhèm nhẹp” của nước bắn ra và thanh âm rên rỉ.
– Bình Nhi,thả lỏng ra…nàng hút thật chặt…thật êm! – Trình Phong cố định eo nàng,càng thốc mạnh,một tay còn lại hắn vần vò mân mê bầu vú nõn nà đang rung lắc theo nhịp chuyển động của cơ thể nàng.Đôi đồng tử hắn đã nhuốm đỏ vì hỏa dục.
Khánh Bình hai tay chống lên ngực rắn chắc của hắn,rên rỉ ậm ừ
– Sâu quá…Phong…ta không chịu nổi…. – Tốc độ ra vào của Trình Phong trong hoa huy*t nàng ngày càng tăng lên.Nàng đang ngồi trên côn th*t khổng lồ đen sì của hắn,tư thế này làm côn th*t hoàn toàn xâm nhập vào hoa huy*t non mềm ướt át,đâm đến nơi sâu nhất trong cơ thể nàng.Khoái cảm ra vào dâng lên cuồn cuộn,đầu óc của Khánh Bình trống rỗng,chỉ biết chuyển động hông lên xuống phối hợp với Trình Phong đón nhận mãnh liệt.
– Khánh Bình,nàng hút chết ta…Khánh Bình…mau,ngoan,thả lỏng để ta vào sâu hơn…nàoooo,…
Khánh Bình nghe hắn nói lời dâm đãng,hoa huy*t càng rỉ ra thêm dịch thủy,nhìn xuống nơi giao hợp giưã nàng và hắn thấy được côn th*t to lớn của hắn mới vào được một nửa,hoa huy*t đáng thương bị đâm đến mềm nhũn đã sưng đỏ,dịch thủy chảy ra nhầy nhụa ướt át,một cảnh dâm mỹ vô cùng.