Văn Phòng Phấn Hồng

Chương 66: Phiền cô đừng xen vào có được không (2)


Bạn đang đọc Văn Phòng Phấn Hồng – Chương 66: Phiền cô đừng xen vào có được không (2)

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – [Mật] Bạch Lưu Sương nói thầm với bạn: Ưm, khiến bạn lo lắng rồi, giữa chúng mình không sao nữa rồi.

[Mật] Bạn nói thầm với Bạch Lưu Sương: Vậy cũng tốt, thể thì sư phụ cũng sẽ không khổ sở! [Mặt cười]

[Đội ngũ] Thu Liên Thành: Chào đồ đệ nhé!

[Mật] Bạn nói thầm với Thu Liên Thành: Rốt cuộc hai người cũng làm hòa rồi, chúc mừng chúc mừng

[Mật] Thu Liên Thành nói thầm với bạn: Làm phiền đồ đệ nói tốt cho tối đó, bao lì xì thật không uổng phí chút nào.

Thẩm Thần Đông còn có tâm trạng nói đùa với tôi, mâu thuẫn giữa anh ta và Tô Tiểu Ái nhìn chung tạm thời được hóa giải rồi.

Tôi nhận nhiệm vụ hàng ngày, bên phía Tô Tiểu Ái và Thẩm Thần Đông gọi người trong bang, cùng tổ đội làm nhiệm vụ hàng ngày

Vì3hôm qua đã được dạy về phó bản rồi nên hôm nay tôi cũng không bị tụt lại, làm xong nhiệm vụ hàng ngày, họ dẫn tôi đi làm quán trà, các loại nhiệm vụ hàng ngày, cuối cùng còn xắn tay dạy tối đào bảo tàng…

Nhìn hai nhân vật cách tối không xa, thêm cả nick shota bé nhỏ là tôi, giống như một gia đình ba người vậy

Lát sau, tôi đăng nhập vào nick Mặc Cổi, gọi Trần Lộ một tiếng rồi giao Mặc Cổi cho Trần Lộ

Về phần nội dung cuộc nói chuyện giữa tôi và Thư Nhã Hân, dĩ nhiên tôi cũng kể cho Trần Lộ, chắc hẳn cô nàng sẽ biết làm thế nào với nick Mặc Cổi này.


“Tôi bảo này, chẳng phải chúng ta có thể lợi dụng luôn nhân vật trò chơi này hay sao.” Trần Lộ nói: “Video Hạ1Tuyết Trì bị đuổi giết, Thu Liên Thành bảo vệ cô ấy vẫn còn đây, không lợi dụng thì hình như hơi lãng phí quá đó.” “Cô muốn dùng như thế nào?” Tôi hỏi

“Mục 818” của trò chơi này rất nổi tiếng đấy.” Trần Lộ cười xấu xa

*818: Ý chỉ mục chém gió, tám nhảm chuyện, thông tin nửa thật nửa giả

Đúng thật, 818 trong trò chơi này có thể so sánh với phim vừa ra mắt, cao trào hết lớp này tới lớp khác.

Tôi cảm thấy thật sự có khả năng, mặc dù tôi không tán thành chuyện Thư Nhã Hân làm, nhưng bản thân chuyện này vẫn có giá trị, ví dụ sở dĩ tôi và Tô Tiểu Ái có thể thân thiết nhanh như thể cũng chính nhờ lợi dụng mâu thuẫn mà Thư Nhã Hân gây ra

“Đáng tiếc không có đoạn video.” Ngày6đó Thư Nhã Hân tìm người đi giết Tô Tiểu Ái, mà Thu Liên Thành đứng trơ mắt nhìn, cảnh đó không có video quay lại, nếu có đoạn video kia đối lập, tuyệt đối sẽ khiến chỉ số cặn bã của Thẩm Thần Đồng tăng lên một bậc

Không cần vội, không có video thì vẫn có thể tập hợp thành drama mà.” Trần Lộ cũng thuộc trường phái hành động, nói là làm, cô dùng một tài khoản ở server Đại Lý, sau đó mở ra.

{818} Sư nương nổi lòng ghen tỵ kia ơi, đồ đệ chỉ là người qua đường, xin hãy rộng lượng bỏ qua cho em đi mà

Tiêu đề gây tò mò, tiếp theo là phải thêm mắm dặm muối, thậm chí bịa đặt hư cấu ra một câu chuyện 818 thật đặc sắc

818 thu hút người ta nhất chính là kiểu nửa4thật nửa giả, tất cả đều là thật không đủ nổi bật, toàn bộ bịa đặt lại quá phi lý, nhất định phải điều chỉnh mức độ thật giả thật hợp lý

Chuyện thế này giao cho Trần Lộ làm tôi hoàn toàn không lo lắng, đây chính là một nhân tài IQ lẫn EQ đều cao mà

Tiến triển lớn nhất ở phía tôi, đó là Tô Tiểu Ái và Thẩm Thần Đông vốn dĩ luôn ở trong thế giới riêng chỉ có hai người, giờ lại bằng lòng dẫn đứa con riêng của vợ là tôi đi theo.


Những lúc thế này, tạo hình nhân vật của tôi thật phát huy tác dụng, nếu chọn một nhân vật nam hoặc nhân vật nữ trưởng thành, ba người ở cùng sẽ có nhiều chỗ lúng túng, bây giờ tôi là một cậu thiếu niên, hình ảnh ba người ở3cùng nhau có vẻ rất hài hòa mỹ mãn

Có vẻ Tô Tiểu Ái và Thẩm Thần Đồng không tán gẫu trên YY, bởi vì họ đều đang chat qua kênh đội, điều này đối với tôi không thể tốt hơn, thỉnh thoảng tôi sẽ góp một hai câu vào lúc thích hợp, thời gian còn lại tôi ngoan ngoãn làm một người tàng hình.

Tôi phải dần dần thâm nhập vào, giống như một giọt nước hòa vào biển rộng, không được có bất kì cảm giác nguy hiểm gì, thậm chí có thêm hiệu quả ngu ngơ là tốt nhất

Thời gian cứ chầm chậm trôi qua, Tô Tiểu Ái và Thẩm Thần Đông thật đúng là không vương khói lửa nhân gian, bởi vì có tiền tùy hứng nên có thể dành một đồng thời gian trong trò chơi, nếu là người chơi đã đi làm như bình thường thì từ lâu đã bị ông chủ đuổi việc về nhà hít không khí mà sống rồi

Lúc gần năm rưỡi, tôi chào một tiếng đi ăn tối, rồi tạm thời offline.

Dù sao bây giờ tôi đang vào vai một sinh viên đại học, mặc dù thời gian rất nhiều nhưng ba bữa một ngày vẫn phải giải quyết

Tôi vừa thoát game, Hứa Mạch đã gọi điện tới

Từ sau khi Trần Lộ chuyển đến đây, tôi cũng không đi ăn hàng với anh, cho nên anh đề nghị ra ngoài ăn một bữa.

Còn một lúc nữa là tới giờ hẹn đi phó bản cao cấp hai mươi lăm người buổi tối, tôi sửa soạn qua loa rồi ra khỏi nhà, tôi không dẫn Trần Lộ theo cùng vì cũng không tiện dẫn cô ấy theo

Trần Lộ là nhân viên Văn phòng Phấn Hồng của tôi, còn cuộc hẹn giữa tôi và Hứa Mạch thì giống như bạn bè tụ tập

Hẹn gặp Hứa Mạch ở một nhà hàng món Quảng Đông, vì tự dưng tôi rất muốn ăn cơm niêu


Hứa Mạch không đến muộn, anh mặc áo sơ mi màu lam nhạt ở trong, áo khoác màu xám tro phối với áo khoác cổ đứng ở ngoài

Không thể không nói Hứa Mạch khá có gu ăn mặc, lại thêm dáng người dong dỏng, rất có phong độ của một người mẫu tạp chí.

Dĩ nhiên, cũng vì anh có một gương mặt còn đẹp trai hơn cả người mẫu, tất cả trang phục đẹp cuối cùng vẫn cần được mặc bởi người có giá trị nhan sắc cao thì mới có ý nghĩa.

Không tin bạn để Vương Bảo Cường và Ngô Ngạn Tổ cùng mặc một bộ giống nhau, hình ảnh đó nhất định mang lại cảm giác rất khác biệt.

“Chuyện công ty anh làm xong hết rồi à? Còn rảnh rỗi mời em ăn cơm?” Mấy tháng trước, Hứa Mạch đã thâu tóm hết mấy chi nhánh trong tay Tô Thường Thụy, mặc dù quy mô không quá lớn nhưng bản thân công ty của Hứa Mạch cũng không lớn nên muốn hoàn toàn tiêu hóa được thì vẫn có những khó khăn nhất định.

“Đùa gì thế, không làm xong việc sao anh có thể mời em ăn cơm.” Hứa Mạch nghiêm trang nói.

“Ngoài ăn cơm ra, anh tìm em còn có chuyện gì khác à?” Tôi thuận miệng nói một câu, sau đó chợt vẫy vẫy tay gọi phục vụ, gọi một phần cơm niêu thịt khô

Những món ăn còn lại đều do Hứa Mạch gọi, chủ yếu tôi muốn ăn một cơm niêu thôi.

Hứa Mạch ăn xong, uống một ngụm nước ấm, sau đó chậm rãi lấy ra một thứ từ trong túi áo khoác đặt trước mặt tôi.

Tầm mắt tôi quét qua, khẽ sửng sốt một lát: “Thiệp mời?” Đó chính xác là một tấm thiệp mời, màu đỏ, chữ vàng, được làm khá tinh tế

“Anh sắp cưới à?” Suy nghĩ đầu tiên trong đầu tôi là vậy, suy nghĩ thứ hai là, “Không thể, anh kết hôn thì chị gái em phải làm sao?”

Trong lòng tôi, Hứa Mạch giống như anh rể, dù lúc chị tôi hoàn toàn tỉnh táo thì từ đầu tới cuối chưa bao giờ nhận lời yêu anh, nhưng anh vẫn luôn có tình cảm với chị tôi, tôi luôn cảm thấy họ nên ở bên nhau.

“Chẳng phải chị của em vẫn chưa tỉnh sao?” Hứa Mạch cười cười, nhìn rất chân thành, “Hơn nữa giữa anh và chị của em tới bây giờ vẫn chỉ là tình yêu học trò đơn thuần, còn không được tính là bạn bè.” “Nhưng anh yêu thầm chị ấy mà.” Tôi đáp: “Từ đầu đã như vậy, không thể bỏ cuộc giữa chừng được, anh hiểu không?” “Lẽ nào cả đời này anh không được kết hôn?” Anh nhíu mày hỏi tôi.

“Ế, anh đang trù chị em cả đời không tỉnh lại đó hả?” Chơi chiêu này với tôi mà không nhìn xem người trước mặt anh là ai, tôi là chủ của Văn phòng Phần Hồng đó nhá, người ta gọi là bà chủ Phương hẳn hoi.


Tôi nói xong, cẩm thiệp mời lên, sau nỗi khiếp sợ ban đầu tôi cũng kịp phản ứng, thiệp mời cưới khẳng định không thể nào là của Hứa Mạch, nhưng dù có kịp phản ứng, tôi vẫn phải đá xoáy anh, tiện thể giúp anh có được chút giác ngộ, chỉ cần tôi còn ở đây thì anh chỉ có thể là của chị tôi mà thôi.

Tôi mở thiệp mời ra, khi tôi đọc hai cái tên được viết song song trên tấm thiệp, tôi có một cảm giác vừa lường trước được, lại vừa nằm ngoài dự đoán.

Bởi vì..

thiệp mời cưới này là của Hà Vũ Phi và Trình Dật.

Họ yêu nhau đã hơn nửa năm rồi, thời gian trôi qua thật nhanh

Hà Vũ Phi cũng không còn nhỏ, Trình Dật thẩm mến người ta nhiều năm, thế nên kết hôn vào thời điểm này cũng không thể coi là gấp gáp

“Nè, sao bà cô này không tự đưa cho em chứ.” Mấy hôm trước Hà Vũ Phi hẹn tôi ra nói chuyện Tô Tiểu Ái, cô ấy cũng không đề cập đến chuyện hôn lễ, người này cố ý mà

“Chuyện này em hãy đi hỏi cô Hà ấy.” Hứa Mạch cười cười: “Sao nào, đọc tấm thiệp này có cảm giác gì?” “Cảm giác chính là có thể cứu được Hà Vũ Phi thật sự quá tốt.” Nếu lúc ấy mình không đi ra ngoài, mộ của cô ấy chắc cũng xanh cỏ rồi

Rất nhiều thời điểm trùng hợp như thế đó, ở dưới đáy cuộc đời, tiếp tục tiến về phía trước rất có thể là một quang cảnh hoàn toàn mới, cũng có thể là một tương lai tệ hại hơn

Nhưng không thử thì sao cam lòng đây? Tôi mong sao Thư Nhã Hân hiểu được điểm này, bây giờ lòng dạ cô ấy hoàn toàn trở nên đen tối rồi, tôi không biết phải làm sao để dẫn cô ấy ra ngoài ánh mặt trời, nỗi căm hận trong lòng mãi mãi không thể biến mất, có thể cô ấy cần cả đời để mang trên lưng mối hận thù này

Nhưng tôi muốn khiến cô ấy hiểu ra, ngoài thù hận, cô ấy vẫn còn một tương lai, đừng nói cô ấy mới hơn hai mươi tuổi, cuộc đời vừa mới bắt đầu, cho dù bây giờ cô ấy đã bảy mươi tám mươi tuổi, chỉ cần hạ quyết tâm bắt đầu lại từ đầu, thậm chí dù chỉ còn một ngày để sống thì một ngày ấy vẫn là một cuộc đời mới.

Được sống thì hãy sống thật tốt.” Tôi nói: “Sống thì mới có thể thấy những điều này.”

Giờ phút này, chị còn đang nằm trong viện điều dưỡng, chị không có cách nào gặp mặt người con trai tốt đang ngồi đối diện tôi, tại sao phải ngu ngốc tự làm mình tổn thương, dù làm bản thân mình tổn thương có thể khiến lương tâm người khác day dứt, nhưng trên thế giới vốn không phải như thế.

Có lẽ sẽ áy náy một thời gian ngắn ngủi, nhưng sau đó, cuộc sống của người ta vẫn tiếp diễn, riêng bản thân mình thì không còn nữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.