Văn Phòng Phấn Hồng

Chương 6: Mài đao sắc để chuẩn bị kế hoạch tác chiến (1)


Bạn đang đọc Văn Phòng Phấn Hồng – Chương 6: Mài đao sắc để chuẩn bị kế hoạch tác chiến (1)

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – Một khắc trước khi mặt Chu Công tiếp đất, ông ta còn gào lên với tôi: “Ngươi! Ăn! Gian!”

Sau khi chiến thắng Chu Công, tôi tỉnh giấc từ sau cảnh tàn sát khốc liệt đẩy đao quang kiếm ảnh của giấc mộng

Anh chàng chuyển phát nhanh vẫn rất kiên nhẫn gõ cửa, không những thế còn vừa gõ cửa vừa gọi bằng giọng yếu ớt: “Phương Hiểu Hiểu, cô có đồ chuyển phát nhanh này! Phương Hiểu Hiểu mau ra đây nhận đồ chuyển phát nhanh!”

Tôi xỏ chân vào đôi dép đi trong nhà rồi bước ra mở cửa, anh chàng chuyển phát nhanh vốn dĩ đang bám vào cửa nên khi tôi bất chợt mở cửa thì anh ta bị ngã vào trong phòng tôi theo quán tính

Không3khí oi bức nóng nực bên ngoài tràn vào phòng, tôi vội đỡ lấy đồ chuyển phát nhanh từ tay anh ta rồi nói cảm ơn: “Anh vất vả rồi, cảm ơn nhé!” Anh chàng chuyển phát nhanh mồ hôi mồ kê ướt sũng, xong điều đó cũng không thể che giấu một sự thật là anh ta khá điển trai

Tôi rút vài tờ khăn giấy trên bàn đưa qua, lại mở tủ lạnh lấy ra một cái kem vừa mua hôm trước đưa cho anh ta rồi nói: “Cái này cho anh, hôm nay làm phiến anh phải đợi lâu như vậy.”

Hiện tại đang vào giữa hè, nhiệt độ ngoài hành lang thể nào tôi hiểu rõ vô cùng

Anh chàng chuyển phát cũng không khách khí với tôi,0nhận lấy kem liếm mút rồi nhìn về phía tôi, cười đến run rẩy cả người nói: “Làm phiền cô ký tên lên biên lai, tôi còn phải đi giao cho nhà khác nữa.” Tôi rút một chiếc bút từ ống đựng bút trên bàn nhanh chóng ký tên lên tờ biển lại và đưa cho anh ta

Anh chàng chuyển phát nhanh nhận lấy tờ biên lai, cảm ơn tôi rồi xoay người mở cửa ra ngoài, cũng không quên giúp tôi đóng cửa lại.

Tôi xé mở chiếc phong bì chuyển phát, bên trong rơi ra một chiếc thẻ ngân hàng, đây chắc hẳn là chiếc thẻ chứa cả gia tài của Hà Vũ Phi mà hôm qua cô ấy gửi cho tôi

Tôi nhét chiếc thẻ vào túi, sau5khi đánh răng rửa mặt, tôi nhìn qua chiếc tủ lạnh chỉ còn mỗi mì gói của mình rồi lại nhìn đồng hồ, cũng hơn mười giờ rồi


Xem ra hôm nay lại phải gộp cả bữa sáng lẫn bữa trưa vào ăn chung một lượt

Nghĩ một lát, tôi quyết định đến bệnh viện thăm Hà Vũ Phi, thuận tiện trả lại thẻ cho cô ấy.

Tôi thoa một chút kem chống nắng, không phải để lại ấn tượng tốt với khách hàng ngày hôm nay vì vậy nên tôi không bận tâm đến việc phải trang điểm

Hôm nay tôi mặc một chiếc váy dài liền thân không có tay, xách túi lên, tôi bước ra ngoài

Thời tiết này đi đến đâu cũng oi bức ngột ngạt, nóng muốn chết.

Tôi lái4xe đến một cửa hàng bán canh xương hầm, gọi một phần đóng gói mang về, sau đó lại gọi thêm mấy món ăn nữa từ cửa hàng bên cạnh để mang theo

Vốn dĩ tôi định ăn ở đây trước, nhưng cửa hàng này lại không có điều hòa, nóng đến nỗi mồ hôi chảy đầm đìa khắp mặt, thế nên tôi quyết định đóng gói thêm một phần nữa mang đến bệnh viện ăn cùng Hà Vũ Phi

Đợi đến lúc tôi xách theo một đống thức ăn vào đến bệnh viện thì đã mười một giờ rồi

Tối đẩy cửa tiến vào thì thấy Hà Vũ Phi đang ngồi một mình trên giường bệnh xem ti vi

Đài truyền hình Thiên Tân đang chiếu bộ phim truyền hình Troubled Times9Three Brothers, bộ phim này mỗi ngày đều được phát lại, bây giờ đang chiếu đến đoạn nhân vật Điền Nhị Lâm đánh lừa những người Nhật, trình độ đó thực sự rất phù hợp với mấy chữ: Không Biết Xấu Hổ

Hà Vũ Phi quay qua nhìn tôi, trong mắt ánh lên sự ngạc nhiên, hỏi: “Sao cô lại đến đây?”.


“Tôi đến thăm cô, cô bây giờ là bà chủ của tôi, là người quyết định cơm ăn áo mặc của tôi sau này mà.” Tôi vừa nói vừa lật chiếc bàn nhỏ trên giường bệnh của cô ấy ra, đặt đồ ăn lên, trong phòng bệnh đang bật điều hòa, không quá lạnh cũng không quá nóng, rất dễ chịu.

Lúc không có việc gì qua đây hưởng ké một chút chiều hòa cũng là một chủ ý không tồi nhỉ.

Tôi đưa đũa cho Hà Vũ Phi, khi nhìn qua cái cổ tay được bọc kín như cái bánh chưng của cô ấy, tôi chỉ im lặng đổi đũa bằng một cái thìa khác rồi đưa cho cô ấy nói: “Được rồi, tôi thuận tiện trên đường mua mang đến cho cô thôi, ăn đi.”

Tôi cầm bát đũa lên bắt đầu ăn, Hà Vũ Phi trông có vẻ thảng thốt nhìn tôi một hồi xong cũng động đũa

Tôi đẩy bát canh xương hầm ra trước mặt cô ấy nói: “Canh xương hầm ở đây ngon lắm, cô ăn nhiều một chút.” “Cảm ơn cô.” Hà Vũ Phi nói khẽ, cô ấy ăn thật chậm rãi khiến tôi có liên tưởng đến mấy đại tiểu thư danh môn khuê các thời cổ đại vậy.

Tôi cầm đũa xua xua ý bảo cô ấy không cần cảm ơn

Nói thật chứ bữa cơm này tối ăn rất ngon miệng, nhịn đói từ sáng đến giờ, cả người héo rũ cả ra

Tôi lau lau khóe miệng sau đó lấy thẻ từ trong túi ra trả lại cho cô ấy nói: “Hãy sống cho tốt để nhìn tôi chỉnh chết bọn họ.”.

Cô ấy do dự một chút cuối cùng cũng thu lại thẻ, nhìn tôi nói: “Hôm qua cảm ơn cô, nếu không có cô, tôi chắc hẳn đã chết rồi.” “Vận mệnh của cô do cô quyết định, người khác chỉ cứu được một lần chứ không cứu được lần hai lần ba đâu

Nếu ngay cả bản thân cô cũng không biết trân trọng chính mình thì còn mong ai đến trân trọng cô nữa? Cô vừa xinh, tính tình lại tốt, chẳng việc gì phải vì một người không đáng mà đời sống đời chết.” Tôi bình tĩnh khuyên bảo cô ấy: “Tôi rảnh sẽ qua thăm cô, thời gian còn lại, bữa sáng bữa tối…”

“Tôi có số điện thoại của cửa hàng ăn nhanh.” Cô ấy nhìn tôi cười nhợt nhạt: “Cô yên tâm, tôi sẽ không tự hành hạ chính mình nữa.”


Tôi bỗng thấy trong lòng nhẹ nhõm hẳn, may là cô ấy cũng tiếp thu lời khuyên của tôi

Đúng lúc này điện thoại di động của tôi reo lên, nhìn thấy tên người gọi đến, tôi vội vàng bắt máy

Giọng nói trong điện thoại rất vui vẻ, thoải mái: “Đã ăn cơm chưa?”

“Em ăn rồi, thế nào, chuyện em nhờ anh ổn thỏa hết rồi chứ?” Tôi vội hỏi vào trọng điểm

Hôm qua, trước lúc rời đi, Hứa Mạch đã nói nếu có bất cứ manh mối gì sẽ gọi ngay cho tôi

“Cái đồ vô lương tâm này, cũng chả thèm hỏi anh đã ăn cơm chưa nữa.” Giọng Hứa Mạch nghe có vẻ như đang oán trách tôi, lại nói: “Thứ hai tuần sau, tám rưỡi sáng tới báo danh tại Phòng Nhân sự Giang Hải.”

Đột nhiên nhận được tin tốt lành này, tôi trả lời anh với vẻ mặt hớn hở: “Đã biết! Cảm ơn anh rất rất nhiều, anh đúng là cha mẹ tái sinh của em!”

“Thôi, thôi, thôi, đừng có ba hoa chích chòe nữa.” Hứa Mạch không có kiên nhẫn ngồi nghe tôi nịnh hót liền ngắt lời tối, sau khi dặn dò thêm mấy câu đại loại như đừng làm trò ngu ngốc hay gây rắc rối gì liền cúp máy.

Tôi hí ha hí hửng lắc lắc điện thoại, đắc ý nhìn Hà Vũ Phi nói: “Bước đầu thành công trên cả dự tính.”

Cô ấy nhìn tôi ngơ ngác không hiểu, tôi đành phải giải thích lại một lượt với cô ấy: “Tôi đã thành công trở thành Thư ký mới của anh ta, thay thế cho vị trí của cô

Một khởi đầu tốt cũng coi như thành công một nửa rồi.” Hà Vũ Phi nghiến răng nghiến lợi kể cho tôi nghe một lượt những gì cô ấy biết về Tô Thường Thụy.

Từ bệnh viện bước ra, một đường lái xe về nhà, tôi vừa đi vừa hát

Tôi vẫn cần nghiên cứu thêm một chút về sở thích của vị Giám đốc trẻ họ Tô này


Về điều này thì đúng thật phải cảm ơn Weibo của Trương Diệp, trên Weibo của cô ta có rất nhiều chi tiết, chú ý nghiên cứu một chút, tôi liền thu được khá nhiều tin tức quan trọng.

Tôi cứ mải mê bận rộn với việc điều tra Tổ Thường Thụy không để ý thời gian, trời tối lúc nào không hay

Tôi mãn nguyện nhìn một lượt những ghi chép kết luận của mình, để quyến rũ được cao phủ soái, không phải cứ tùy tiện là có thể dụ dỗ thành công, có rất nhiều những công việc bước đầu cần phải thực hiện, mỗi một công đoạn là một mắt xích quan trọng không cho phép mắc sai lầm, nếu không bao nhiêu công sức đều đổ sông đổ biển hết

Weibo của Trương Diệp thực sự rất có ích đối với tôi và những mô tả của Hà Vũ Phi về Tô Thường Thụy cũng vô cùng có giá trị

Tôi đặt bút xuống rồi vươn vai, bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa, nghĩ một chút cũng đoán không ra ai có thể đến tìm tôi vào giờ này

Bước ra cửa nhìn qua mắt mèo, người đang đứng trước của cách một túi lớn đồ ăn trên tay, ngoài Hứa Mạch còn có thể là ai!

Tôi mở cửa, lấy tốc độ nhanh nhất cướp lấy túi đồ ăn từ trên tay Hứa Mạch

Anh ấy mang đến một phần canh cay tê, vẫn còn ấm nóng

Giữa mùa hè nóng nực được ngồi trong phòng điều hòa ăn canh cay tê, cảm giác ấy vừa nghĩ đến đã thấy phê rồi.

Hứa Mạch lẳng lặng đi vào phòng cùng tôi, thuận tiện giúp tôi đóng cửa lại, ngồi đối diện nhìn tôi càn quét hết đống đồ ăn nói: “Ăn chậm thôi, đâu có ai giành ăn với em

Em xem chị gái em ăn uống nhẹ nhàng điềm đạm bao nhiêu, làm gì giống em, trông chả khác gì thổ phỉ.”

Tôi hướng anh cười nhếch mép, câu này cũng không phải lần đầu anh ấy nói với tôi.

(1)Cao phủ soái: mấy anh cao ráo, giàu có và đẹp trai


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.