Bạn đang đọc Văn Phòng Phấn Hồng – Chương 4: Vì khách nhiệt tình như lửa mùa hạ từ phương xa tới (4)
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – Cô như vậy, dù có chết cũng chẳng có ai đồng tình, họ chỉ cho rằng có thực sự là tiểu tam, mọi chuyện vỡ lở rồi thì xấu hổ quá, không có mặt mũi nào gặp người nữa nên mới tự sát.” Hà Vũ Phi nhắm mắt lại, nước mắt lăn dài từ khóe mắt, đôi lông mày thanh tú của cô ấy trông rất động lòng người
“Nhưng tôi không muốn đối mặt với nó
Tôi không muốn đối mặt với nó một chút nào
Cô không phải là tôi, làm sao cô biết tôi đau khổ như thế nào chứ.”
“Nhưng cô buộc phải đối mặt với nó
Nỗi đau của cô không phải là lý do để cô trốn tránh mọi thứ
Hơn nữa, cô vẫn còn có tôi
Tin tôi đi, một tháng sau, tôi sẽ cho mọi người thấy ai mới thực sự là kẻ thứ ba không biết xấu hổ
Đến lúc3đó, tôi sẽ trả lại trong sạch cho cô
Chừng nào cô còn sống, tôi chắc chắn nói được là làm được.”
Cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi và cắn răng nói: “Nhưng tất cả thông tin của tôi đã bị lộ ra ngoài rồi
Trong một tháng này, tôi phải làm gì bây giờ?” “Cô vẫn còn rất yếu, tạm thời cô cứ ở trong bệnh viện tĩnh dưỡng đi đã.” Tôi nhìn vào cổ tay đã được băng bó của cô ấy nói: “Ở đây sẽ lưu lại một vết sẹo không xóa bỏ được
Nhưng đừng lo, đợi sau này đến Hàn Quốc làm một cuộc tiểu phẫu nhỏ xóa nó đi là được, đảm bảo tay cô sẽ trở lại như chưa có chuyện gì xảy ra.”
Trong khi nói chuyện, tôi vô thức chạm nhẹ vào cổ tay, dĩ nhiên ở đó không có vết sẹo nào
Sau khi an ủi0Hà Vũ Phi, tôi lái xe trở về nhà.
Mì để lâu trên bàn đã không thể ăn được nữa và tôi cũng chẳng có khẩu vị ăn bất cứ thứ gì
Tôi bắt đầu tìm kiếm thông tin của Tô Thường Thụy
Khi tìm hiểu về Tập đoàn Giang Hải, tôi đột nhiên phát hiện ra rằng công ty đang tuyển người vào vị trí thư ký
Tôi mỉm cười, có lẽ là vì Hạ Vũ Phi rời đi, dẫn đến vị trí đó thiểu người.
Tôi cũng kiểm tra thông tin của Trương Diệp một cách cẩn thận
Weibo của cô ta khá là dễ tìm bởi chính cô ta đã đăng dòng trạng thái tiết lộ thông tin của Hà Vũ Phi và tôi đã nhấp vào Weibo của cô ta để xem nó
Xem lại Weibo của cô ta một lần nữa, tôi phát hiện cô ta đã xóa dòng trạng thái kia đi,5không biết là vì cảm thấy bản thân quá đáng quá hay vì biết tin Hạ Vũ Phi tự tử nên chột dạ.
Trên Weibo của cô ta đãng rất nhiều trạng thái khoe chuyện tình cảm và cả những bức ảnh chụp cô ta cùng Tô Thường Thụy, bên dưới có rất nhiều lời chúc phúc
Đây là thời đại Internet, nhiều người có động cơ thầm kín đang lừa bịp quần chúng ngu dốt để đạt được mục đích đảo ngược trắng đen
Lời nói thật chưa chắc đã là thật, và lời nói dối cũng không hẳn là giả dối
Đúng đúng sai sai, thật thật giả giả, chẳng ai có thể nói rõ một hai
Tôi có thói quen ghi lại tất cả những thông tin quan trọng vào một quyển sổ, tôi ghi lại toàn bộ thông tin của hai người kia cùng thông tin về Tập đoàn Giang Hải
Đến khi4tôi xong việc thì ngoài trời bắt đầu tối
Khi tôi đang đói đến phát hoảng, phân vân không biết nên ra ngoài ăn hay ở nhà tiếp tục ăn mì ăn liền thì Hứa Mạch gọi đến.
“Em bận đến tận bây giờ mới xong chứ không phải em cố tình không gọi cho anh đâu.” Khi đối mặt với Hứa Mạch, tôi vẫn rất thành thật
Hứa Mạch khẽ cười và nói: “Bận đến giờ sao, đã ăn cơm chưa?” “Chưa.” Tôi nói, tắt máy tính và đặt lại cuốn sổ vào ngăn kéo.
“Đi ra ngoài ăn đi, anh sẽ đến trước cầu thang sau mười phút nữa.” Anh nói xong liền cúp máy mà không đợi tôi trả lời, khẩu khí như bề trên ra lệnh làm người ta chẳng kịp từ chối
Nhìn vào quần áo trên người vẫn còn vương lại vài vết máu từ vết thương của Hà Vũ9Phi lúc trước để lại, tôi liền thay ra ngay
Khi không phải gặp khách hàng, tôi ăn mặc rất tùy ý, mặc tạm một chiếc quần lửng và áo cộc tay, tôi khóa cửa và xuống nhà
Có người lái xe toàn thời gian ở đây, tôi không cần phải lái xe
Hứa Mạch là một người vô cùng đúng giờ, khi anh ấy nói năm phút thì tuyệt đối không phải là sáu phút
Đợi khi tôi xuống lầu thì anh ấy đã đến, nhàn nhã ngồi trong xe chờ tôi
Tôi mở cửa và ngồi vào
Anh ấy mỉm cười hỏi tôi: “Muốn ăn gì?”
Ăn gì miễn no là được.” Tôi không đòi hỏi quá nhiều trong việc ăn uống, giải quyết nhanh gọn là được
Đối mặt với Tô Thường Thụy khó nhằn, tôi phải cố gắng tích thêm kinh nghiệm mới được
Còn cả Trương Diệp nữa, tôi chưa từng gặp người phụ nữ nào như cô ta, cô ta có thể ép chết Hà Vũ Phi cũng chứng tỏ cô ta là một người có tâm kế rất sâu.
Tôi đang chìm trong suy nghĩ, bỗng dưng bị cơn đau ở trán chặt đứt mạch suy nghĩ, Hứa Mạch nhìn tôi nghiêm túc hỏi: “Em đang nghĩ cái quái gì vậy? Anh hỏi em, có đi ăn cá bạch tuế không, hỏi nửa này vẫn không thấy em trả lời.”
“Được thôi.” Tôi xoa cái trán bị cốc đau, trừng mắt nhìn anh
Hứa Mạch dường như đang cười trộm, cũng không biết cả ngày nay đến tối anh gặp được chuyện vui gì nữa
Nơi tôi sống cách trung tâm thành phố rất gần
Hứa Mạch sở hữu một công ty, có một tòa nhà văn phòng độc lập ở ngoại ô phía tây, gần chỗ tôi ở
Khi tôi mới trở về từ Hàn Quốc, anh ấy đã giúp tôi thuê một căn nhà ở đó.
Cho đến tháng trước, tôi đã nói với anh ấy rằng thật vô lý khi để anh ấy nuối tôi, và tôi quyết định mở một văn phòng của riêng mình
Vào thời điểm đó, anh ấy rất tò mò tôi sẽ mở một văn phòng như thế nào
Khi biết tôi đăng ký một trang web trên Internet và đặt tên là Văn phòng Phấn Hồng, anh ấy đã vô cùng kinh ngạc
“Chúng ta đến nơi rồi.” Hứa Mạch dừng xe vào chỗ đậu xe bên đường, dẫn tôi ra khỏi xe, đẩy cánh cửa nhà hàng cá bạch tiểu ra, có một nhân phục vụ trẻ trung xinh đẹp đưa chúng tôi vào
Tầng dưới cơ bản đã kín bàn, nhà hàng này làm ăn tốt thật
“Mời quý khách lên lầu trên cùng tôi, phía trên vẫn còn chỗ trống.” Cô gái rất niềm nở nhiệt tình nói: “Cá hôm nay rất tươi, hai người thật may mắn.” “Miệng ngọt thật, thật dẻo miệng.” Tôi nghĩ bất kể ngon hay không, mục tiêu của tôi là giải quyết nhanh gọn để về nhà.
Không có nhiều người ở tầng hai
Cô gái đưa chúng tôi đến một căn phòng nhỏ cạnh cửa sổ sau đó đưa tôi thực đơn
Tôi sợ Hứa Mạch lại dùng dằng mất thời gian liền cầm thực đơn gọi luôn vài món cho nhanh gọn.
Nhân viên phục vụ mỉm cười cẩm thực đơn vào thông báo với bếp gọi món cho chúng tôi, Hứa Mạch vẫn nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt của anh làm nội tâm tôi cảm thấy có chút ngứa ngáy.
“Anh nói này Hiểu Hiểu, hôm nay rốt cuộc là em bận cái gì vậy? Ăn bữa cơm cũng vội vội vàng vàng.” Hứa Mạch cười hỏi tôi
Hứa Mạch là một đại mỹ nam, khi anh không cười đã vậy, nếu anh cười lên còn tạo ra hiệu ứng “rực rỡ chói mắt”, thậm chí nó còn rực rỡ hơn cả nam chính trong tiểu thuyết lãng mạn
Nếu như người anh ấy yêu sâu đậm không phải là chị gái tôi thì có khi tôi lại yêu anh ấy cũng nên.
Tôi ho hai tiếng, nói: “Đâu có, còn không phải là đang đói quá hay sao.” “Với anh mà em cũng nói dối sao?” Hứa Mạch nheo mắt nhìn tôi: “Em với chị em rất giống nhau, khi nói dối thì trong mắt cứ đảo qua đảo lại.” Tôi chống cằm nhìn anh, hỏi: “Tại sao chị gái em lại không thích anh nhỉ
Chị gái em mà thích anh thì tốt rồi
Nhìn anh xem, vừa đẹp trai, vừa tài hoa, tiền đồ vô lượng lại có tiền đồ.”
Anh cười khi trả lời: “Em học ở đâu được cái miệng lưỡi trơn tru như vậy, cũng đừng chọc vào vết thương lòng của anh nữa được không? Nếu anh tốt như vậy tại sao em lại không thích anh?”