Văn Phòng Phấn Hồng

Chương 27: Cô gái, cô có mù không vậy? (5)


Bạn đang đọc Văn Phòng Phấn Hồng – Chương 27: Cô gái, cô có mù không vậy? (5)

“Anh ăn cơm tối chưa?” Tôi quay đầu lại hỏi anh ấy.

“Vẫn chưa.” Hứa Mạch đáp, “Anh đến tìm em ăn cơm mà.”

“Vậy anh qua giúp em một tay nhé.” Ta với lấy cái tạp dề treo trên bếp đưa cho anh ấy, “Em vừa mới mua một con cá da trơn, anh giúp em làm món cá da trơn sốt chua ngọt nhé.” Hứa Mạch nấu ăn rất ngon, đồ ăn Tô Châu, Giang Tô hay các món Tứ Xuyên, Hoài Dương anh ấy đều có thể làm rất ngon.

“Vũ Phi, cô trông Lão Bạch nhé.” Tôi để cho Hà Vũ Phi ngồi đợi cùng Lão Bạch, có lúc động vật so với ngôn ngữ càng có thể xoa dịu lòng người

Nguyên liệu nấu bữa tối là tôi kéo Hà Vũ Phi cùng3đi mua, cũng mua tương đối nhiều, Hứa Mạch đến đúng lúc giúp tôi làm cũng được

Bữa cơm tối này diễn ra rất hài hòa, sau khi cơm nước xong, Hà Vũ Phi giúp tôi rửa dọn bát đũa còn tôi tiễn Hứa Mạch xuống dưới.

Xuống đến nơi, trước khi lên xe, Hứa Mạch hỏi tôi: “Hiểu Hiểu, em có thể cho anh “mượn” Hà Vũ Phi “dùng” một chút được không?”


Tôi nhất thời kinh hãi nói: “Hứa Mạch, anh định làm cái gì?”

“Não em suốt ngày suy nghĩ cái gì thế hả? Có cần nghĩ ác như thể về anh không hả?” Anh ấy duỗi tay, không khách khí chút nào cốc tôi một cái thật đau rồi bảo, “Thư ký của anh bị bệnh xin nghỉ, nhưng mà ngày một anh có0một cuộc họp rất quan trọng, anh cần một người có thể ra mặt giúp anh xử lý công việc.” “Hóa ra là thế, sao anh không nói sớm.” Tôi cười nói, “Không thành vấn đề, Hà Vũ Phi tuyệt đối đủ tư cách ra mặt.”

“Em hứa rồi đấy nhé, sáng sớm ngày mất anh tới đón người, xong rồi khoảng bốn năm giờ anh lại đưa người về cho em, hoặc em đến đón cô ấy về cũng được.” Thỏa thuận xong, Hứa Mạch liền lái xe đi

Tôi cảm thấy Hứa Mạch ấp ủ âm mưu gì đó, công ty của anh ấy lớn như vậy, làm gì đến mức không có thư ký nào có thể ra mặt được, đánh chết tôi cũng không tin, có điều tôi tin tưởng con người5của Hứa Mạch, anh ấy nhất định có lý do của mình

Hơn nữa Hà Vũ Phi suốt ngày như vậy cũng không phải chuyện tốt, nên để cô ấy lại nhận công việc mới, nếu Hứa Mạch đồng ý cho cô ấy vào làm việc thì đúng là không thể nào tốt hơn được nữa.

Lên đến nhà, tôi liền thấy Hà Vũ Phi đang ngồi chồm hổm dưới đất, có một cái đĩa bị rơi vỡ cô ấy đang nhặt lại từng mảnh vỡ một

“Cô không sao chứ?” Tôi liền vội vàng đi tới, trong tay cô ấy đang cầm một mảnh vỡ từ cái đĩa lại vô ý nắm chặt tay lại khiến lòng bàn tay bị mảnh vỡ cứa vào, máu tươi chảy ròng ròng


“Hà Vũ Phi, Hà Vũ Phi!” Tôi nắm4bả vai cô ấy lắc mạnh, lúc này cô ấy mới phục hồi tinh thần lại.

“Thật xin lỗi.” Cô ấy vội vàng nói, “Tôi vô ý quá.”

“Không sao đâu, chỉ là một cái đĩa thôi mà.” Tôi kéo cô ấy đi tới bên cạnh bồn rửa tay, mở nước rửa sạch tay, rồi kéo cô ấy ra ngồi xuống ghế sofa, sau đó tôi lại lấy trong ngăn kéo ra hộp y tế cá nhân lấy thuốc khử trùng vết thương cho cô ấy, lại nói: “Vỡ thì cũng vỡ rồi, đĩa đã vỡ còn nắm chặt trong tay như thế, người bị thương chỉ có thể là cô mà thôi

Chúng ta không phải đã nói chuyện này rồi sao? Sau này phải vì bản thân mình mà sống, cô thế nào lại quên9mất rồi.”

“Thật xin lỗi, tôi cũng rất ghét bản thân mình như vậy.” Thanh âm của cô ấy có một tia nghẹn ngào, “Có biết không Hiểu Hiểu, tôi rất hâm mộ cổ, vừa kiên cường lại dũng cảm, vừa thông minh lại xinh đẹp, nếu như tôi giống như cô thì tốt biết bao, có lẽ nếu thế thì tất cả mọi chuyện sẽ không như bây giờ rồi.”

Tôi cũng cho là như vậy, bởi vì nếu như cô ấy là tôi, ban đầu người mà tôi coi trọng nhất định sẽ là Trình Dật chứ không phải là Tô Thường Thụy


Vậy thì chắc chắn sẽ không có bi kịch như thể xảy ra, ngay cả nếu dựa vào tính cách của tôi cũng không để cho bản thân đi đến bước đường đó.

“Vậy thì cô hãy cố gắng để trở thành người như tôi đi.” Tôi vừa giúp cô ấy xử lý vết thương vừa nói, “Bây giờ cô thay đổi cũng không muốn, thật ra thì cô cũng không có gì không tốt, chỉ cần cô đừng tự oán trách tự dằn vặt bản thân là được

Hãy nhớ cho kỹ Hà Vũ Phi, cô rất tốt, không có chỗ nào không tốt cả, cô không thể sinh con cho Tô Thường Thụy không phải là lỗi của cô, cô cũng từng đi kiểm tra rồi, thân thể của cô không có vấn đề, hơn nữa cho dù có vấn đề, đây cũng không phải là lý do bào chữa cho sự phản bội của Tô Thường Thụy.”

“Ừ, tôi biết rồi.” Cô ấy gật đầu một cái, có chút áy náy nói, “Thật xin lỗi, tôi cứ như vậy, thật sự rất phiền, tôi biết…”

Biết, nhưng không thể kiểm soát cảm xúc của bản thân, đây mới là người, đây chính là người, sống làm con người, khốn khổ vì tình, bởi vì tình, cười to khóc lớn mừng rỡ đau buồn, thật tốt biết bao nhiêu cũng thật không tốt biết bao nhiêu.

“Nhưng cũng vừa nãy, lúc cái đĩa bị vỡ, trong nháy mắt, tôi đã hoàn toàn suy nghĩ thông suốt rồi.” Cô ấy nói, “Cô nói không sai, đồ bị vỡ còn nắm thật chặt không thả, người bị thương chỉ có thể là chính mình

Tôi không sai, cũng không cần thiết phải tha thứ, không cần biết lý do ấy đường đường chính chính thể nào, sai chính là sai, giống như cho một xác chết mặc lễ phục vậy, cho dù bộ lễ phục đó có rực rỡ hào nhoáng bao nhiêu, cũng không thể nào che giấu được mùi hôi thối của cái xác đã phân hủy kia.”

“Cô hiểu ra thì tốt, bởi vì có rất nhiều người có thể cả đời cũng không hiểu ra được.” Trên cái thế giới này, có bao nhiêu người bởi vì thích hợp nên ở bên nhau, lại có bao nhiêu người kết hôn xong cũng không hề hạnh phúc, có người yên lặng nhẫn nhịn qua mấy chục năm bị bạo hành gia đình, lại suy nghĩ cổ nhẫn nhịn thêm vài năm nữa, cứ thế nhẫn nhịn tiếp, cuối cùng nhẫn nhịn đến lúc mạng cũng chẳng còn mà nhẫn nhịn nữa, mà người kia thoắt cái xoay người liền tìm mục tiêu kế tiếp, vòng tròn cứ như vậy lặp đi lặp lại.


Cho nên tại sao phải nhẫn nhịn chứ? Dù sao cũng đã hỏng rồi, đổ vật đã hỏng cũng như ly trà đã vỡ, những mảnh vỡ nát vụn kia cũng không thể mang lại hạnh phúc, ôm càng chặt thì nó cứa càng sâu, cuối cùng mảnh vỡ ấy đâm vào tim, chỉ có người thân của mình thì đau lòng còn kẻ thù thì càng vui vẻ.

Lại có bao nhiêu người ở trong hoàn cảnh u mê như vậy, tự dối gạt bản thân thì không nói còn đi ức hiếp người khác, tìm ra vô số lý do để cho kẻ ác chối bỏ trách nhiệm, cái thế giới này tại sao lại biến thành như vậy chứ? Đem tội lỗi của kẻ giết người đẩy cho người bị hại, rõ ràng là người bị hại, nhưng lại luôn bị chỉ trích, giống như kẻ giết người kia thật ra chỉ là bất đắc dĩ, lại giống như kẻ ác cũng có nhiều nỗi khổ

Nhưng những thứ mà họ cho là bất đắc dĩ kia hay những “nỗi khổ” mà họ phải chịu đựng, đều không phải là lý do chính đáng để họ làm tổn thương người khác, tội ác chính là tội ác, những thứ đó không xứng đáng để được tha thứ.

Giống như ba chữ “thật xin lỗi” vậy, dựa vào cái gì chứ? Dựa vào cái gì mà bắt người bị hại phải tha thứ cho kẻ giết người, nếu như không tha thứ chính là hẹp hòi, chính là không hiểu chuyện, chính là không độ lượng, nhưng là dựa vào cái gì mới được chứ? Dựa vào cái gì vết thương còn đang rỉ máu, vẫn phải đi tha thứ cho kẻ giết người chứ? Tại sao phải nói “không sao, không có gì” với những người đã làm tổn thương chính mình chứ, tôi đã sống hai mươi mấy năm, đi qua rất nhiều nơi, gặp qua rất nhiều loại người, xem qua rất nhiều sách, đọc qua rất nhiều đạo lý lớn, gặp rất nhiều người già, nhưng vẫn không thể nào hiểu điều này.

Người bị tổn thương tha thứ là đại lượng, không tha thứ là chuyện đương nhiên, cho dù là ai cũng không có tư cách chỉ trích.

Tại sao đạo lý đơn giản như vậy mà vẫn là có rất nhiều người không hiểu? Khi bọn họ duỗi bàn tay bẩn thỉu ra chỉ trỏ, dùng những lời nói nhục mạ sỉ vả người bị hại, bọn họ cùng với những kẻ giết người không dao kia có khác gì nhau.

Rất nhiều người cả đời cũng không hiểu ra đạo lý đơn giản này, cho nên có thể hiểu được là tốt rồi.

Hiểu rõ là tốt rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.