Bạn đang đọc Văn Phòng Phấn Hồng – Chương 23: Cô gái, cô có mù không vậy? (1)
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – Người như vậy lại vì Hà Vũ Phi mà thủ thân như ngọc suốt bao nhiêu năm? Nghe có vẻ không được thiết thực cho lắm, với tướng mạo cùng khí chất thế này, tùy tiện ngoắc tay một cái cũng có một đống thiếu nữ tình nguyện chạy lại bên anh ta, anh ta yêu Hà Vũ Phi bao nhiêu, tôi càng lúc càng không thể hiểu nổi tại sao Hà Vũ Phi lại không kể cho tôi nghe về Trình Dật.
Trong lòng như có con mèo nhỏ dùng móng vuốt khẽ cào ngứa ngáy khó chịu, tôi không kìm được nỗi tò mò, liền quyết định cầm điện thoại gọi cho Hà Vũ Phi
“Tôi có chuyện muốn hỏi cô này.” Sau khi điện thoại được kết nối, không kịp đợi Hà Vũ3Phi nói chuyện, tôi đã mở miệng trước, “Cô có biết Trình Dật không?” “Trình Dật?” Thanh âm của Hà Vũ Phi vô cùng bình tĩnh, không có một chút ấn tượng nào, giống như chúng tôi đang nói chuyện về một người xa lạ vậy, chuyện này thật vô lý, rõ ràng là Trình Dật vì Hà Vũ Phi nên mới cắt đứt quan hệ với Tô Thường Thụy cơ mà.
“Đúng vậy, Trình Dật.” Tôi quả quyết nói, “Cô biết anh ta không?”
“Cô đang nói đến Trình Tổng của Tập đoàn Vinh Thịnh sao?” Hà Vũ Phi hỏi.
Cô ấy quả nhiên là biết Trình Dật, tôi nói: “Đúng vậy, chính là anh ta.”
“Biết, nhưng không quen thân.” Hà Vũ Phi không hiểu tại sao tôi lại hỏi chuyện về Trinh Dật, giọng có0chút nghi hoặc: “Sao vậy?” “Không quen thân?” Tôi kinh ngạc kêu lên, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy, đương sự gây ra mâu thuẫn giữa hai bên lại bày tỏ bản thân không quen biết Trình Dật
Cô ấy không phải đang đùa giỡn tôi đấy chứ? “Đúng vậy, thi thoảng gặp chúng tôi cũng chỉ gật đầu chào xã giao thôi.” Hà Vũ Phi đáp.
Tôi tạm thời đè nghi ngờ xuống, định đi đường tắt hỏi thăm một chút về chuyện của Trình Dật, “Sau khi tốt nghiệp, cô làm thư ký cho Tô Thường Thụy luôn hay sao?”
“Đúng vậy, anh ta nói như vậy, chúng tôi luôn luôn ở cạnh nhau.” Cô ấy cười khổ tự giễu nói
“Vậy cô có biết Tập đoàn Vinh Thịnh và Tập đoàn Giang Hải đã5từng hợp tác cùng nhau trong dự án nào không?” Tôi hỏi tiếp.
“Không có, hai năm trước, tôi tốt nghiệp đại học xong liền vào Giang Hải làm việc, từ đó đến giờ Giang Hải và Vinh Thịnh cũng chưa từng hợp tác với nhau dự án nào cả, hình như là do phía bên Vinh Thịnh từ chối hợp tác.” Thể những chuyện này Hà Vũ Phi lại trả lời được rất cặn kẽ, cô ấy nói với tôi, khi đó Tập đoàn Giang Hải đang cần một loại nguyên vật liệu mà nhà máy dự án bến Vinh Thịnh sản xuất với chất lượng tốt nhất, những kỳ lạ là Tập đoàn Giang Hải lại rút lui rồi tìm một công ty khác, mua với giá cao gấp một phần ba lần,4mà chất lượng rõ ràng không bằng Vinh Thịnh.
Hà Vũ Phi lúc đó cũng rất tò mò, sau đó cô ấy hỏi lại người của phòng thu mua thì biết được không phải người đó muốn làm vậy mà là do Vinh Thịnh từ chối hợp tác.
“Vậy cô có biết tại sao Vinh Thịnh lại từ chối hợp tác không?” Tôi hỏi tiếp tới.
Hà Vũ Phi bày tỏ cô ấy cũng không rõ vì sao, sau khi cúp điện thoại tôi lại tiếp tục chìm vào hoang mang
Chẳng lẽ Hà Vũ Phi không biết Trình Dật thích cô ấy, nhưng nếu là như vậy, Trình Dật vì lí do gì mà nhất quyết không qua lại với Tô Thường Thụy nữa chứ? Hơn nữa, nếu đã đi tới mức này, tại sao Tô Thường9Thụy lại muốn dựa vào tôi để chớp lấy thời cơ cải thiện quan hệ với Trình Dật chứ?
Tôi lấy tấm danh thiếp mà trước đó Tô Thường Thụy đưa cho mình ra, lúc trước cũng không để ý kỹ, bây giờ mới phát hiện tấm danh thiếp này cũng không mới, nhìn xuống ngày sản xuất phía bên dưới là ba năm trước
Tôi đặt tấm danh thiếp xuống, tắt máy vi tính, đã không còn sớm nữa, đầu óc tôi đã hoạt động cả ngày hôm nay rồi, nếu tôi lại nghĩ nữa chắc nổ não mất, tôi cũng không muốn tuổi còn trẻ mà não đã tàn đâu.
Vậy mà khi tôi vừa ngả lưng còn chưa kịp ngủ thì chiếc điện thoại khác ở đầu giường bên kia lại vang lên, tôi vội vàng nhảy xuống giường bắt máy, đầu bên kia vang lên một thanh âm e dè, sợ hãi, hỏi:“Alo, có phải đây là Văn phòng Phấn Hồng không?”
Tôi từ trên giường ngồi dậy, mở đèn đầu giường, rút sổ và bút ra để thuận tiện cho việc ghi chú, trả lời: “Vâng, đây là Văn phòng Phấn Hồng
Không biết tôi có thể giúp gì cho cô?” “Tôi thấy quảng cáo..
Thật xin lỗi tôi nhầm máy rồi.” Điện thoại bị cúp rồi, tôi đặt điện thoại về chỗ cũ sau đó tắt đèn đi ngủ.
Những cuộc điện thoại như vậy, tôi nhận được cũng không ít, bọn họ cảm thấy căm hận nhưng không có dũng khí đứng lên đấu tranh, trả thù lại những tổn thương mà họ phải chịu đựng, mà luôn nghĩ rằng sẽ giải quyết ổn thỏa được, trốn tránh là tốt nhất
Tuy vậy, họ vẫn gọi điện thoại tới đây cũng nói lên được, bọn họ cũng tự ý thức được bản thân bị ngược đãi bị đối xử tàn nhẫn, như vậy so với nhiều người trở nên vô tri vô giác muốn trốn tránh mà quên nó đi thì còn tốt hơn nhiều lắm.
Tôi cũng không gọi cho cô ta, loại điện thoại kiểu này tôi sẽ không gọi trở lại, nếu như bản thân cô ấy không tự mình thay đổi, không có dũng khí như thế thì người khác có giúp đỡ thể nào cũng không có tác dụng gì.
Số điện thoại kia tôi để trên quảng cáo, cũng không ghi tên họ, khác với số cá nhân của tôi, chỉ có người như Hà Vũ Phi, tôi mới dùng số cá nhân để liên lạc
Sang đến ngày thứ hai, tôi bị cái nóng oi bức trong phòng hạn cho tỉnh giấc, Lão Bạch hình như đói rồi nên khi thấy tôi vẫn còn ngủ, nó đi đến đặt mông ngồi luôn lên mặt tôi nên tôi ôm nó đứng dậy, xem đồng hồ mới có bảy rưỡi sáng
Lão Bạch nhìn tôi ánh mắt như đang bất mãn, hiển nhiên là minh tinh mèo này đói rồi, vì đói nên nó đang cáu bẳn với tôi đây mà.
Tôi cột lại mái tóc rối bời, chả thèm chải rồi đánh răng rửa mặt, sau đó dọn đồ ăn cho Lão Bạch
Trong cái đống đồ của nó ông chú đều ghi chú rõ ràng, buổi sáng cho nó ăn gì, buổi trưa và buổi tối lại cho nó ăn gì, đúng là thêm một việc không bằng bớt một việc mà, giá không phải đọc cái đồng hướng dẫn đấy tiếng Anh kia, mặc dù tiếng Anh của tôi rất tốt, nhưng cũng rất nhức đầu nha.
Tôi vừa cho Lão Bạch ăn xong, đang định đi ngủ tiếp thì ông chú gọi điện thoại tới, nói léo nhéo một tràng, đều là chuyện có liên quan đến Lão Bạch, cuối cùng, hôm nay ông ta nhờ tôi mang Lão Bạch đi tiệm spa thú cưng để tắm, sau đó cũng không đợi tôi nói câu nào liền cúp điện thoại cái rụp.
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đã tối thui, cảm thấy buồn muốn khóc luôn.
Vậy là cho dù bây giờ có buồn ngủ thế nào đi chăng nữa tôi cũng không được ngủ
Tôi phi vào phòng tắm, sấy khô tóc, lấy từ trong tủ lạnh ra một gói mì nấu lên ăn, sau đó sửa soạn một chút rồi đem theo Lão Bạch ra ngoài.
Ông chú nói có một tiệm spa dành cho thú cưng ở trung tâm thành phố, ông ta rất ít khi ra ngoài, vậy mà vì Lão Bạch nên cứ ba tháng ông ta lại mang Lão Bạch ra ngoài spa tắm rửa một lần
Tôi hoài nghi lúc này ông ta giao Lão Bạch cho tôi chăm sóc do đang là mùa hè nóng bức, nên ông ta lười ra khỏi cửa
Đến spa dành cho thú cưng, dường như mọi ánh mắt hướng về tôi đều ánh lên tia hâm mộ, ghen tị
Cũng phải thôi, cho dù ai mang một con mèo Ragdoll xinh đẹp cao quý đắt giá tới nơi này, cũng đáng để người ta hâm mộ.
Sau khi Lão Bạch được tắm rửa xong tôi liền mang nó ra khỏi tiệm thú cưng, lúc ra đến ngoài có một người phụ nữ đuổi theo tôi kéo tôi lại hỏi: “Vị tiểu thư này, cô có thể bán lại con mèo này cho tôi được chứ? Tôi đồng ý trả giá cao!”
Tôi tiếc nuối nhún vai một cái rồi mang Lão Bạch lên xe, cho dù cô ta có ra cái giá trên trời tôi cũng không thể bán, ông chú đã giao Lão Bạch cho tôi chăm nom hộ, cho dù tôi có bán bản thân mình cũng không thể bán Lão Bạch được.