Văn Phòng Phấn Hồng

Chương 20: Người ta đều nói kẻ địch của kẻ địch chính là đồng minh (2)


Bạn đang đọc Văn Phòng Phấn Hồng – Chương 20: Người ta đều nói kẻ địch của kẻ địch chính là đồng minh (2)

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – Một người thật lòng yêu suốt tám năm, một người là bạn bè mình thật lòng đối đãi suốt sáu năm, Hà Vũ Phi từng cảm thấy trong đời cô ấy có hai người này là quá đủ rồi mà không nghĩ tới một ngày, chính hai người này phản bội lại mình, đã thế còn dùng phương thức tàn khốc, bẩn thỉu nhất

Nếu như Tô Thường Thụy chính thức chia tay với cô ấy sau đó đến với Trương Diệp thì cô ấy sẽ không cảm thấy đau khổ đến như vậy, cô ấy có lẽ chỉ đau khổ một lúc, nhưng sẽ chúc phúc cho bọn họ

Thế nhưng bọn họ còn lừa Hà Vũ Phi

Lừa xong, một người thì vô tình đến mức một lời giải thích cũng không có, còn một người thì ra vẻ ta đây, lại gán cái3mác tiểu tam lên đầu cô ấy.

Cho dù đổi thành ai cũng khó có thể nhịn được.

Tôi chợt nghĩ đến chị tôi – người phụ nữ đáng thương đáng giận vẫn còn nằm trong nhà điều dưỡng, có thể cả đời cũng không tỉnh lại được

Đó là lí do tại sao trong bao nhiêu người tôi lại chọn Hà Vũ Phi, bởi cô ấy quá giống chị tôi

Ban đầu không có ai cứu chị tôi nên chị ấy mới trở thành người thực vật, nếu như tôi không cứu Hà Vũ Phi, có khi nào cô ấy cũng biến thành như vậy?

Sự thật chứng minh tôi lo lắng là đúng, tính cách của cô ấy như vậy, chỉ biết dùng cách cực đoan nhất là kết thúc sinh mạng của mình để trốn tránh, đáng thương nhưng cũng đáng giận


Giận vì bọn họ0không biết đấu tranh cho hạnh phúc của bản thân, thương cho số phận bi thảm của bọn họ, tâm tình của tôi chính là như vậy

Sau khi đưa Hà Vũ Phi về bệnh viện, tôi lái xe lượn vài vòng vào trong thành phố

Câu chuyện của Hà Vũ Phi kể rất cặn kẽ, phụ nữ khi nói về những chuyện này sẽ kể nhiều nhất là người đó đã từng tốt thế nào hoặc người đó tồi tệ thể nào

Vì chuyện được kể lại dưới góc nhìn của Hà Vũ Phi, tôi cũng không chắc quá khứ có thật như lời cô ấy nói.

Bởi lẽ trong miêu tả của Hà Vũ Phi, Tô Thường Thụy là một người đàn ông rất thâm tình, trước khi quen biết Hà Vũ Phi, anh ta cũng chưa từng yêu ai và bọn họ là mối5tình đầu của nhau, mà mối tình đầu đối với người đàn ông mà nói luôn có một sự tồn tại đặc biệt trong lòng

Lý do Tô Thường Thụy phản bội Hà Vũ Phi là gì, tôi nghĩ thế nào cũng không ra.

Anh ta giống như rất dễ dàng thay lòng khi đối diện với mấy mánh khóe đơn giản của tôi, cũng dễ dàng có bộ dạng thâm tình như vậy khi đối với Trương Diệp, chẳng lẽ Hà Vũ Phi nói dối hay sao? Không, không giống, người phụ nữ như Hà Vũ Phi không biết nói dối

Cô ấy là người hiền lành, nhát gan như thỏ đế, không bị ép quá mức cũng sẽ không dám cắn người

Tôi cảm thấy có chút rối rắm, mối quan hệ của Tô Thường Thụy và Hà Vũ Phi, giữa Tô Thường Thụy và4Trương Diệp, Trương Diệp và Hà Vũ Phi

Rốt cuộc giữa họ đã xảy ra những chuyện gì chứ? Lần đầu tiên Tô Thường Thụy phát sinh quan hệ với Trương Diệp, trong lòng anh ta nghĩ gì, tôi thấy hơi khó hiểu.

Tôi cần phải nhanh chóng tìm hiểu rõ mối quan hệ giữa ba người bọn họ, không thể đứng về góc độ của một người mà xem xét mối quan hệ rắc rối của cả ba người này được, mà phải đứng ở góc độ người quan sát câu chuyện

Nghĩ vậy, tôi đạp phanh, dừng xe ở ven đường.

Cầm điện thoại lên, tôi bấm một dãy số, điện thoại vang lên rất lâu phía đối diện mới có người nghe máy

Đầu dây bên kia có âm thanh huyên náo, giọng một người đàn ông nghe giọng có vẻ lưu manh vang lên9bên đầu máy bên kia: “Aiyo, cô chủ Phương, sao hôm nay rảnh rỗi gọi tới tìm tôi thế, gần đây phát tài sao?” “Anh đang ở đâu?” Tôi hiện tại không có thời gian đùa với anh ta nên hỏi luôn “Chỗ cũ.” Người bên đầu dây bên kia đáp lại cũng rất quả quyết.

Cúp điện thoại xong tôi lái xe thẳng đến “chỗ cũ” mà anh ta nói, chỗ cũ ở gần phía đông, nếu như nói khu phía tây là khu đô thị phát triển sầm uất nhất thì phía đông là bộ phận thuộc về dân nghèo, ra khỏi đường cao tốc thành phố liền có thể thấy quang cảnh ở đây so với khu trung tâm đúng là một trời một vực

Theo trí nhớ, tôi lái xe vào một con đường cát sỏi, cũng không biết trẻ con nhà ai ăn mặc quần áo bẩn thỉu đang chơi đùa, mặt đứa nào đứa đấy được ánh mặt trời chiếu vào đều sáng bừng lên.


Tôi dừng xe ở ven đường, dù cho có tiếp tục đi về phía trước cũng không lái vào được

Giữa các căn nhà chật chội là một con hẻm nhỏ rộng không quá một mét, bầu trời dưới con hẻm chật hẹp bị che hết bởi quần áo và ga trải giường các loại nên con đường này mát mẻ ngoài ý muốn.

Người đàn ông tôi liên lạc bốn mươi phút trước ở chỗ sâu nhất, u ám và ẩm ướt nhất trong cái ngõ nhỏ này, mặc dù đã quen biết anh ta nhiều năm tôi cũng không rõ họ tên anh ta là gì, từ đầu đến đây, bao nhiêu tuổi

Dù sao thì những thứ đó đối với tôi cũng không quan trọng, quan trọng nhất là anh ta có thể cho tôi biết tất cả những tin tình báo mà tôi cần.

Tôi đi dọc theo con đường, rất nhanh liền thấy đầu hẻm nhỏ, từ đó rẽ vào là thấy những tấm ván cửa cũ, ở phía trên tấm ván cửa có đặt một cái camera an ninh được ngụy trang rất kỹ, tôi hướng cái camera vẫy tay, một lúc sau, có một bà lão đầu tóc bạc phơ ra mở cửa.

Lưng bà ấy hơi còng, mấy năm trước tôi đã từng gặp người này

Bà ấy trông vẫn vậy, cũng không hề nhìn tôi, mà đóng cửa vào ngay sau đó rồi xoay người vào phòng

Trước mắt tới bây giờ là một sân nhỏ cũ kỹ, thời gian giống như lãng quên chỗ này, nơi này chẳng thay đổi gì cả, tuy thế nơi này vẫn tân tiến hơn nhiều nơi khác, cũ kĩ chỉ là vẻ ngoài, đồ công nghệ hiện đại đều ở trong nhà.

Tối đẩy cửa bước vào, đó là một gian phòng còn chưa đủ hai mươi mét vuông, tiếng người huyên náo mà tôi nghe được chính là những hình ảnh đang chiếu trên màn hình

Nơi này có một đống máy tính giữa nhà, có một cái giường, chăn gấp qua loa trên giường với một con mèo Ragdoll ngồi ngay ngắn trên đó

Khác với đống lộn xộn trên bàn, con mèo này trong sạch sẽ lạ thường, nó có một đôi đồng tử màu đồng


Nghe nói loại mèo này rất đắt, giá không ít hơn sáu con số.

Ở giường bên trong, gần song sắt cửa sổ có một cái bàn đọc sách, trên bàn toàn là đồ ăn vặt, ở giữa là một chiếc máy tính chuyên dụng

Một ông chú đang ngồi cắm mặt vào máy tính, con mèo cũng trèo lên ghế ngồi.

Ông ta mặc một chiếc áo may ô màu trắng, quần đùi hoa, nhìn như lão đầu đáng yêu, nhưng liếc qua cũng có thể thấy tuổi tác của ông ta chưa quá bốn mươi

Không ai biết tên thật ông ta, những người đến tìm ông ta toàn gọi ông là “ông chủ”.

“Lão Bạch,“ Tôi ôm con mèo lên, cọ mặt vào người nó

Thật không biết ông ấy nghĩ gì, một con Ragdoll đẹp như vậy lại đặt cho nó cái tên là “Lão Bạch.” “Cô chủ Phương, sao hôm nay rảnh rỗi thế, lại đích thân đến đây?” Ông chú quay đầu nhìn tôi

Thật lòng mà nói, trừ việc ông ta không hề chăm chút nhan sắc, ăn mặc thì lôi thôi lếch thếch cũng có thể coi là một người đàn ông đẹp trai phong độ, hấp dẫn kiểu trưởng thành, nhưng phong cách này làm mất luôn luôn cả khí chất và bộ mặt coi như không tệ

Có điều ông chú như vậy lại mang lại cho người ta cảm giác có chút chán chường, giống như một làn điệu dân ca vậy, cực kỳ thích hợp nghe khi trời mưa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.