Bạn đang đọc Văn Phòng Phấn Hồng – Chương 14: Không thể thay đổi được em vậy thì sẽ vì em mà thay đổi (5)
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – Hứa Mạch ngay lập tức thêm vào một câu: “Hiểu Hiểu, Trường tiểu thư muốn xin lỗi em trước mặt mọi người trong công ty, như vậy trong công ty sẽ không có ai dám nói em là tiểu tam nữa, đừng buồn nữa nhé, xã hội này là như vậy, em phải học cách thích nghi với nó, em bây giờ đang là mầm non mới bước vào xã hội, đợi đến khi em trưởng thành như Trường tiểu thư, anh cũng đỡ lo.”
Vỗ tay đi! Huýt sáo đi!
Tôi nhìn Hứa Mạch với cặp mắt hoàn toàn khác xưa, người này diễn kịch không cần cả kịch bản, đến bản nháp cũng không cần luôn
Tô Thường Thụy vốn dĩ chỉ định thuận miệng nói một câu để giảng hòa, không ngờ bị Hứa Mạch cho một số như vậy, bây giờ rơi vào tình cảnh cưỡi lên lưng hổ3khó xuống, lại không thể nói là vừa nãy chỉ thuận miệng nói thế thôi được
Nhưng muốn để Trương Diệp nhận lỗi với tôi, chuyện này độ khó cũng quá cao rồi
Nhưng cho dù nói thế nào thì Trương Diệp đã làm như vậy với tôi, muốn cô ta nói xin lỗi cũng không có gì là quá đáng.
Trương Diệp ngồi đó tức giận run người, mặt lúc đỏ lúc trắng, đột nhiên dùng sức ném ly rượu xuống đất “choáng” một tiếng, nói: “Cô ta có quí giá như vậy sao? Cũng chẳng xảy ra án mạng, em không xin lỗi!”
Tôi thật sự rất muốn biết, rốt cuộc căn nào trong lục căn của Tô Thường Thụy có vấn đề mà lại không lựa chọn Hà Vũ Phi, đi thích loại toàn thân đầy gai, một chút cũng không chịu thua thiệt người khác, một khi chiếm được thể0liền giẫm người ta dưới chân đến chết mới can tâm như Trương Diệp
Sắc mặc Hứa Mạch dần trầm xuống, lúc anh ấy nghiêm túc thì lực sát thương vô cùng lớn, anh châm chọc nói: “Ồ, cảm tình cùng danh dự của người khác không quan trọng một chút nào sao? Trường tiểu thư không quan tâm đến danh dự của mình nhưng không có nghĩa là Hiểu Hiểu không quan tâm
Cho dù là ai bị gắn cái mác tiểu tam trên người, sau này cuộc sống cũng khó khăn hơn
Tô Tổng, hôm nay tình cờ gặp nhau ở đây tôi cũng muốn hỏi rõ, rốt cuộc Hiểu Hiểu và anh có quan hệ gì hay không?” “Không có, đương nhiên là không có rồi.” Tô Thường Thụy lúc này cũng có chút buồn bực, “Chuyện này không liên quan đến Hiểu Hiểu.“.
“Không liên quan tới Hiểu Hiểu, vậy5tại sao cô ấy lại biến thành tiểu tam của anh vậy?” Hứa Mạch lạnh lùng cười một tiếng, “Hiểu Hiểu, em nói cho anh biết, em với Tô Tổng có thật không có chút quan hệ nào hay không, không có lửa làm sao có khói, nếu không tại sao Trường tiểu thư lại cam đoan chắc chắn em cùng Tô Tổng có quan hệ như vậy.” “Đây là hiểu lầm thôi.” Tô Thường Thụy cướp lời tôi lên tiếng trước
“Là vợ chưa cưới của tôi không hiểu chuyện, hai người không cần so đo với cô ấy.” “Vậy sao? Vậy ý của anh là tuổi tác của vợ chưa cưới của anh nhỏ hơn so với Hiểu Hiểu sao?” Giọng Hứa Mạch rất bình thản như không có chuyện gì, lại giống như nói chuyện sinh hoạt hàng ngày vậy, “Vậy thì khó trách, chẳng qua đã lớn4thế rồi còn không hiểu chuyện, đúng thật là kỳ quái
Đã thế rồi lại ỷ vào không hiểu chuyện liên tùy ý làm tổn thương người khác, dù là hủy đi cả đời của người ta cũng chẳng vấn đề gì đâu nhỉ?”
Sắc mặt Tô Thường Thụy liền trắng bệch, mới vừa rồi Hứa Mạch nói mặc dù nghe có vẻ bình thản nhưng thực sự chẳng bình thản như vẻ bề ngoài chút nào
Anh ấy là muốn Tô Thường Thụy cho anh ấy một lời giải thích chính đáng, một lần nữa, tôi cảm thấy dẫn theo Hứa Mạch đến đây là một quyết định đúng đắn
“Anh Hứa Mạch, anh đừng nói như vậy!” Tôi làm bộ hoảng sợ nhìn Hứa Mạch, “Tô Tổng là người tốt, anh ấy đã từng giúp đỡ em, Trường tiểu thư cũng chỉ là quá yêu Tô Tổng nên mới như vậy, đều9do em không tốt, em chưa biết rõ thân phận của Tô Tổng đã mời anh ấy đi ăn
Thật xin lỗi Tô Tổng, thật xin lỗi Trường tiểu thư, tôi đã gây phiền phức cho hai người rồi.”
Một người rất không hiểu chuyện, một người thì thấu hiểu lòng người, còn nhận mọi tội lỗi về mình, đem ra so sánh liền có thể phân rõ thắng thua cao thấp
Tô Thường Thụy kéo Trương Diệp đứng dậy, anh ta nhìn tôi ánh mắt tràn đầy sự áy náy, xin lỗi và một chút gì đó khác nữa, anh ta quay qua Hứa Mạch nói: “Hứa Tổng, anh yên tâm, ngày mai cho dù thế nào tôi cũng sẽ để Diệp Tử xin lỗi Hiểu Hiểu
Chúng tôi đi trước, hai người từ từ ăn.”
Anh ta nói xong liền lôi Trương Diệp đang rất không tình nguyện kia đi khỏi phòng ăn.
Tôi nhìn Hứa Mạch, bỗng nhiên rất muốn cười.
“Hứa Mạch, đúng là không nhìn ra được đấy.” Tôi vừa cười vừa nói, “Em thấy nếu anh mà đi đóng phim thì Ảnh Để chắc chắn thuộc về anh chứ không ai khác.”
Nhưng Hứa Mạch không cười, chỉ nhìn tôi nói, “Em cảm thấy là anh đang diễn trò?” Tôi ngẩn người, không hiểu ý anh ấy là gì nói, “Bọn họ đều đi rồi, đừng diễn nữa, anh mau gọi món đi, em cũng không phải rất đói.” Hứa Mạch không nhúc nhích, tầm mắt như cũ đặt trên người tôi, “Anh không hề diễn, anh đang thực sự tức giận
Nếu như em làm gì Trương Diệp để cô ta nói em như vậy, anh cũng không để ý, nhưng em vẫn chưa làm gì cô ta mà cô ta đã nói em như vậy, anh thực sự không vui.”
Tôi thật sự muốn lườm anh một cái, đây gọi là không động tới một sợi lông mà đã muốn làm đối phương đại loạn sao! Đúng là giết địch ở cảnh giới tối cao nha!
“Hiểu Hiểu, chúng ta không thể thu tay lại sao?” Hứa Mạch nghiêm túc hỏi, trong mắt có chút lo lắng, “Thật ra em có nghĩ tới hay không, em làm như vậy cũng sẽ phá hủy chính em
ở trong mắt người khác, em chính là tiểu tam, không cần biết mục đích là gì, điểm xuất phát lý do là gì đi chăng nữa.”
Tôi uống một ngụm nước, cảm thấy phải nói chuyện rõ ràng cùng anh ấy một chút, nếu không anh ấy vẫn sẽ ngăn cản tôi, “Nhưng em làm thế là sai sao? Chị em làm sao mà chết, anh so với em càng rõ ràng đi
Tình cảnh của Hà Vũ Phi bây giờ giống chị em biết bao nhiêu, cô ấy ở nhà cắt cổ tay tự sát, là Trương Diệp ép cô ấy đến mức phải tự sát.”
“Có lẽ ở trong mắt người khác, chẳng qua cũng chỉ là tức giận chửi rủa Trương Diệp
Nhưng bây giờ người bị sỉ nhục chửi rủa lại là Hà Vũ Phi
Lại nói mắng nhiếc bây giờ thì có ý nghĩa gì? Không có, không có ai thay người bị hại đòi lại công bằng
Thương hại không tạo ra được bất kỳ sự an ủi nào, mắng chửi cũng không trừng phạt được tội ác.” Tôi bình tĩnh nói: “Em biết em không có cách nào thay đổi được việc sống chết của người khác, nhưng nếu không làm gì cả, để người tốt bị chà đạp dưới chân còn người xấu thì giành được thắng lợi đắc ý hả hê, em không thể chấp nhận thế giới như vậy.”
“Em không thể thay đổi được thế giới, nhưng ít nhất em có thể thay đổi những thứ em đang nhìn thấy trên thế giới này.”
Hứa Mạch không nói gì, một lúc lâu sau anh mới cười, đưa tay xoa đầu tôi nói, “Được rồi, nếu em đã kiên quyết như vậy, nếu anh không thể nào thay đổi được em thì ít nhất anh có thể giúp em thay đổi một chút gì đó.”
Có được sự ủng hộ của Hứa Mạch, tôi không còn có gì phải cố kỵ nữa.
Ngược lại, chính vì không có chút cố kỵ nào nên tôi có chút chờ mong chuyện đối đầu trực tiếp với Trương Diệp
Ngay trước mặt mọi người trong công ty xin lỗi tôi, liệu Trương Diệp có làm vậy không?
Tôi rất mong đợi.