Bạn đang đọc Vạn Người Ngại Tối Tăm Thụ Trọng Sinh – Chương 86: Tiểu Thuyết 1
Nói bậy!
Sao ta có thể sinh con được chứ!
Ta vừa định phản bác thì liền nghĩ mình đi so đo với quỷ làm gì.
Lâm Trọng Đàn cũng đã chết rồi, chẳng qua hôm nay ta mơ thấy hắn mà thôi, chờ ta tỉnh dậy là hắn sẽ biến mất.
Chỉ là hắn đừng xoa ta như thế có được không, ta cảm thấy hắn xoa nóng cả da ta rồi, cứ như là đang bị đặt ở trước lò sưởi vậy, ta thấy thẹn vô cùng.
Trời cũng đang là mùa hè, thái dương ta vì nóng mà toát cả mồ hôi.
Ta đã hai lần mơ giấc mơ kì lạ rồi.
Chẳng lẽ là vì đọc cái sách quỷ quái mà Thái Tử đưa cho ta sao?
Ta đè mặt trên một cánh tay, bị bệnh làm ta cảm thấy mình thở ra cả khí nóng.
Ta chịu đựng cảm giác kì lạ của thân thể, lại một lần nữa niệm kinh Phật ngày trước đọc ở Thiên Cực cung.
Lâm Trọng Đàn giống như nghe được ta niệm gì đó, hắn phát ra một tiếng cười nhạo.
Sau đó tay hắn chợt tăng lực đạo, ta niệm kinh được một nửa liền lập tức khựng lại.
“Sao không đọc tiếp đi?” Hắn hỏi ta.
Ta cắn chặt răng, tiện đà giấu kĩ mặt vào trong khuỷu tay hơn, không biết vì sao Lâm Trọng Đàn lại không vừa lòng cái gì, hắn tới gần mặt ta.
Ánh mắt hắn nhìn qua thực phức tạp, ta không nghĩ tới khi hắn còn làm người ta đã đọc không hiểu ánh mắt hắn rồi mà khi hắn làm quỷ vẫn thế.
Nhưng dần dần ánh mắt của Lâm Trọng Đàn trở nên nhu hòa, hắn nhìn chằm chằm ta, ngón tay muốn lôi mặt ta ra khỏi khuỷu tay.
Ta phát hiện cái tay đó vừa mới xoa mông ta nên lập tức xoay mặt tránh đi.
Nào biết động tác của ta nhất thời lại chọc tới Lâm Trọng Đàn, ánh mắt hắn đột nhiên lạnh đi như màn trời trước cơn mưa rào, âm u lạnh băng, trong nháy mắt ta cho rằng hắn sẽ động thủ đánh ta, nhưng hắn lại không làm gì cả.
Ta hậu tri hậu giác phát hiện mình đã được tự do nên vội vàng kéo quần lên, chỉ là không hiểu sao ta mặc mãi không nổi.
Lâm Trọng Đàn thấy thế liền chủ động duỗi tay qua giúp ta.
“Không, không cần ngươi giúp ta!” Ta lập tức cự tuyệt, còn định đẩy tay hắn ra, nhưng tay chưa kịp làm gì đã bị Lâm Trọng Đàn nắm lấy.
Vì hắn nắm tay ta nên ta nhận ra cảm giác không đúng lắm, hóa ra hắn mang bao tay.
Vì sao hắn phải mang bao tay?
Một ít kí ức nhỏ vụn hiện lên trong đầu ta, ta nhớ lại bàn tay phải huyết nhục mơ hồ của Lâm Trọng Đàn, cũng nhớ rõ lúc hắn bị đánh vào tay đến mức bật khóc.
Ta không khỏi ngẩn ra, ánh mắt dừng ở trên tay phải của hắn.
Bị bệnh khiến ta nhìn cái gì cũng như bị che một tầng sương mù, tuy ta nhìn đăm đăm vào tay hắn nhưng lại nhìn không rõ, ta cảm thấy tay phải của hắn không được linh hoạt như tay trái, nhưng ta lại không dám khẳng định.
Chẳng lẽ thành quỷ rồi nhưng những vết thương trên người lúc sống vẫn sẽ còn sao?
Vậy……!Ta và Lâm Trọng Đàn liền không có cách nào thanh toán xong.
Ta nhìn chằm chằm tay Lâm Trọng Đàn nên bị hắn phát hiện.
Hắn không nói gì mà đắp lại tấm chăn vừa bị ta đá văng ra lên người ta.
Chung quanh im ắng, ta vẫn không dời ánh mắt, ta thấy giữa mày Lâm Trọng Đàn khẽ nhíu.
Ta cảm thấy Lâm Trọng Đàn thay đổi rồi, so với trước đây không quá giống nhau.
Đại để là do làm quỷ nên trên người có quỷ khí đi.
Ta đột nhiên lại nghĩ tới lời vừa rồi của Lâm Trọng Đàn, hắn nói muốn ta sinh em bé cho hắn thì hắn mới bằng lòng buông tha ta, nhưng ta cũng đâu sinh được hài tử.
“Ta không sinh được đâu.” Khi ta nói lời này thanh âm khó tránh khỏi thực nhẹ, Lâm Trọng Đàn giống như không nghe rõ.
“Hửm?” Hắn nói.
Ta nhẹ giấu mặt vào trong chăn, “Ta nói ta không sinh được em bé, ngươi đổi sang điều kiện khác đi.”
Lâm Trọng Đàn không đáp ta, ta đợi nửa ngày cũng chưa nghe được hắn trả lời liền dần dần thấy mệt nhọc, mí mắt chậm rãi khép lại.
Chờ ta tỉnh lại thì Lâm Trọng Đàn đã biến mất, chỉ còn lại Thiệu Bố vẫn luôn im lặng trong suốt chuyến đi.
Ta nhìn bóng dáng của Thiệu Bố mà trong nháy mắt có cảm giác như đó chính là Lâm Trọng Đàn.
Nếu Thiệu Bố thay trang phục Bắc quốc ra và mặc cẩm y của nam tử Trung Nguyên thì hẳn sẽ giống lắm.
Hắn vẫn mang mặt nạ như cũ, chỉ để lộ ra cần cổ có màu da trắng bạch.
Thiệu Bố phát hiện ta tỉnh lại liền bưng chén thuốc trên bàn đến trước mặt ta.
Ta dần lấy lại tinh thần, trước đánh giá chung quanh, nơi này hẳn là một khách điếm, phòng không lớn nhưng cũng sạch sẽ.
Ta chống thân thể bò dậy, cơn sốt đã lui nhưng do ra mồ hôi nên sau lưng áo ta đã thấm ướt khiến ta thấy không thoải mái lắm.
Ta mới vừa tiếp nhận chén thuốc là Thiệu Bố liền xoay người đi ra ngoài, một lát sau hắn mang theo một tiểu nhị của khách điếm đến.
Tiểu nhị này mang theo nước ấm dùng để tắm gội, chậu nước rất nặng nhưng Thiệu Bố chỉ bảo hắn đưa đến cửa.
Khi Thiệu Bố bưng nước vào ta có đặc biệt chú ý một chút, Thiệu Bố dùng chính là tay trái.
Hắn rất ít khi dùng tay phải, trừ phi việc đó cần phải dùng cả hai tay.
Ta rũ xuống mi mắt yên lặng uống chén thuốc.
Thuốc thật sự rất đắng, dù đã uống xong được một lúc rồi nhưng vị đắng vẫn tràn ngập khoang miệng của ta.
—
Hôm nay trời vẫn mưa, hơn nữa còn mưa to.
Chúng ta bị kẹt ở khách điếm không có cách nào đi ra ngoài, ngoài ra còn có một đoàn vận tiêu cùng với xe của họ cũng bị kẹt không đi được, bọn họ ở dưới lầu đứng thành một đoàn, có người nói nếu không đi sẽ bị chậm trễ thời gian giao hàng, một người khác lại nói nếu đi sẽ không tránh được việc hàng hóa bị nước mưa làm ướt.
Bởi vì nhàm chán nên ta ngồi ở bên cửa sổ vừa uống nước vừa nhìn xuống dưới xem.
Nhìn được một nửa thì bỗng có một bàn tay vươn từ phía sau ra đóng cửa sổ lại.
Thiệu Bố không nói một lời mà chỉ lo tự mình đóng cửa sổ, hắn lại sờ soạng độ ấm của ly nước trong tay ta, thấy tạm được hắn mới thu hồi tay rồi rời đi.
Ta im lặng nhìn hành động của hắn, ở bữa tối trước khi hắn chuẩn bị ra ngoài ăn cơm ta đã nhịn không được gọi hắn.
“Lâm Trọng Đàn.”
Ta biết Lâm Trọng Đàn đã chết, nhưng Thiệu Bố rất giống hắn, ta không thể không hoài nghi.
Còn giấc mộng hôm nọ chân thật đến mức không hề giống như đang nằm mơ mà như thể chuyện đã thực sự đã xảy ra vậy.
Thiệu Bố nghe thấy cái tên đó nhưng bước chân không hề dừng lại dù chỉ một chút.
Mỗi lần hắn rời khỏi phòng đều sẽ khóa cửa phòng từ bên ngoài lại để ta không thể trốn được.
Ta giống như một con chim bị cảnh bị nhốt trong lồng, nhưng hắn lại không thèm nói chuyện với ta.
Không bao lâu sau Thiệu Bố đã trở lại, mà từ sáng sớm ta đã tránh ở sau cửa, hắn vừa tiến vào là ta nhanh chóng tiến gần, tranh thủ lúc hắn chưa chuẩn bị đoạt lấy mặt nạ của hắn.
Sau một lúc lâu, mặt nạ trong tay ta rơi trên mặt đất..