Bạn đang đọc Vạn Người Ngại Tối Tăm Thụ Trọng Sinh – Chương 66: Bạch Lộ 4
Ta không rõ vì sao Thái Tử phải đề cử Lâm Trọng Đàn, vào ngày sinh nhật của Lâm Trọng Đàn và ta năm đó thì rõ ràng hắn đã nhìn thấy một màn kia.
Nhưng có thể đối với loại người như Thái Tử thì căn bản hắn không ngại Lâm Trọng Đàn từng qua lại với nam nhân trước đây.
Thái Tử thì tín nhiệm Lâm Trọng Đàn như vậy, thế còn Lâm Trọng Đàn thì sao?
Hắn đã từng nói hắn sẽ không cưới Thập Nhị công chúa.
Ta nhấp môi dưới, cẩn thận nói: “Nhi thần không dám vọng ngôn, chỉ là nhi thần cảm thấy Tụng Tụng tuổi còn nhỏ, có lẽ nên để một thời gian nữa xem xét tiếp.
Chọn chồng chưa chắc cần tướng mạo tốt hay văn chương giỏi, nhân phẩm mới là là thứ quan trọng nhất.
Tiền triều đã từng có phò mã của Vi âm công chúa là con trai của Đại Tư Mã đương triều*, xét về học thức hay tướng mạo đều là nhất đẳng, nhưng vị phò mã này tính tình kiêu ngạo, tuy cưới công chúa nhưng lại không coi nàng như thê tử.
Không chỉ có như thế, khi Huệ Đế tiền triều bệnh nặng một cái là hắn liền ra bên ngoài ong bướm thác loạn, làm nhục Vi âm công chúa, làm hại nàng năm 30 tuổi vì quá bất mãn mà từ bỏ trần thế.”
*Đại Tư Mã: một chức quan lớn thời xưa, có lúc tương đương Tể tướng
Thật ra theo ý ta thì Lâm Trọng Đàn là người quá đỗi ti tiện, không xứng lấy công chúa làm thê tử, hắn không chỉ không xứng cưới công chúa mà càng không xứng đi reo rắc tai họa lên cuộc đời người khác.
Hoàng Thượng nghe ta nói vậy lại thoải mái mà cười, “Nhìn xem, Tòng Hi giờ cũng có thể nói được những lời như vậy, xem ra là trưởng thành thật rồi, rất có bộ dáng của một ca ca.”
Phản ứng này của Hoàng Thượng chứng tỏ người không hề nghiêm túc với lời nói của ta, ta còn tưởng tranh nói mấy câu để tránh cho Thập Nhị công chúa gả cho Lâm Trọng Đàn.
Đương nhiên hẳn là Thám Hoa lang cũng không phải người tốt.
Nhưng Trang quý phi dùng ánh mắt ngăn lại ta, tiện đà mỉm cười nói: “Nó biết gì đâu chứ, vẫn là một tiểu hài tử thôi, Tụng Tụng là đích công chúa nên hôn sự tự nhiên cũng đã có hoàng hậu nương nương lo liệu.”
Trang quý phi dùng một câu dẫn tới chỗ Hoàng Hậu nên Hoàng Thượng liền không nhắc lại việc này nữa.
Cơm trưa xong xuôi thì Tống Nam vào cung, hôm qua ta đã bảo hắn đi điều tra Thám Hoa lang, tuy hắn chưa điều tra ra gì nhưng lại nói cho ta một chuyện nghe không được bình thường.
“Ngươi nói có người theo dõi ngươi? Có thấy rõ mặt người đó không?” Ta có chút khẩn trương.
Tống Nam là người xuất thân từ võ tướng, có thể theo dõi hắn thì hẳn không phải hạng người tầm thường.
Tống Nam gật đầu, “Vi thần thấy rõ một người trong số đó, chỉ là tướng mạo người nọ bình thường, quần áo cũng không có đặc điểm rõ ràng gì nên không phân biệt được là do ai phái tới.
Nhưng chỉ sợ việc chủ tử sai ta đi điều tra Thám Hoa lang đã có người thứ ba biết được.”
Là Lâm Trọng Đàn sao?
“Chủ tử, còn tra nữa không ạ?” Tống Nam thấp giọng hỏi ta.
Ta siết chặt giấy Tuyên Thành trong tay, một lát sau nói: “Người theo dõi ngươi có biết hành tung của mình bị bại lộ không?”
Tống Nam lắc đầu, “Hẳn là không có.”
Ta nghĩ nghĩ, nói: “Trước tạm dừng điều tra đi.”
Ta cảm thấy người theo dõi Tống Nam không phải người của Lâm Trọng Đàn, thuộc hạ của hắn hẳn là không lợi hại đến mức có thể theo dõi được Tống Nam.
Vậy người này là ai? Vì sao lại muốn theo dõi Tống Nam?
Ta nghĩ tới một người khác nhưng cũng không dám xác định.
Ta không cho Tống Nam tiếp tục tra nữa, một là sợ rút dây động rừng, người theo dõi nhiều quá có khi Thám Hoa lang cũng sẽ biết có người đang điều tra hắn.
Hơn nữa người phái người theo dõi Tống Nam vẫn còn ẩn mình trong bóng tối, ta không biết ý đồ của đối phương là gì nên cẩn thẩn vẫn hơn.
Chuyện theo dõi này mới dứt thì bên phía Thập Nhị công chúa lại xảy ra chuyện.
Không biết nàng nghe được ở đâu mà biết chuyện Hoàng Thượng muốn gả nàng cho Lâm Trọng Đàn, vậy mà lại nháo đến mức đòi tuyệt thực.
Việc này vốn sẽ bị ỉm đi không lộ ra ngoài, nhưng Tứ hoàng tử lại tìm tới ta.
Hắn lộ ra vẻ mặt khó xử ngồi ở trước mặt ta, “Tòng Hi, phụ hoàng giao cho ta một nhiệm vụ, nhưng đối với ta mà nói thì nó là nhiệm vụ bất khả thi.”
Thì ra sau khi Hoàng Thượng biết chuyện Thập Nhị công chúa nháo đòi tuyệt thực thì không chỉ không đi trấn an nàng, mà ngược lại còn bảo Tứ hoàng tử và Thái Tử cùng đi khuyên Thập Nhị công chúa.
Thái Tử sau khi nhận trọng trách này căn bản không khuyên Thập Nhị công chúa lần nào, ngược lại còn mặc kệ cho nàng muốn nhịn thì nhìn, hại Thập Nhị công chúa khóc đến càng thương tâm.
Còn Tứ hoàng tử thì vì có tướng mạo mang thiên hướng hung dữ nên từ nhỏ đã không được Thập Nhị công chúa thích.
Mỗi khi hắn đến trước mặt Thập Nhị công chúa thì chưa kịp khuyên đã bị tiếng khóc còn vang dội hơn của nàng ngắt lời.
Tứ hoàng tử vì cùng đường rồi nên nghĩ tới ta.
Hắn nghĩ trước đây Thập Nhị công chúa có qua lại với ta một chút, nên có lẽ ta có thể khuyên được nàng.
Vì lúc này chỉ có ta cùng Tứ hoàng tử nên khi nói chuyện ta liền hỏi thẳng, “Phụ hoàng muốn ngươi và Thái Tử khuyên bảo Tụng Tụng gả cho tên Lâm Trọng Đàn có thân phận cấp thấp đó sao?”
Tứ hoàng tử buông chung trà trong tay xuống, “Phụ hoàng cũng không có nói hẳn ra bên ngoài như vậy, chỉ nói việc Tụng Tụng nháo lên đòi tuyệt thực rất khó coi, bảo chúng ta thân làm ca ca thì đi khuyên nhủ, hôn sự của Tụng Tụng vẫn chưa phân rõ là gả cho ai cả.”
Ta suy tư hồi lâu, cuối cùng vẫn là đồng ý cùng Tứ hoàng tử đến điện Trạc Dạ của Tụng Tụng.
Chúng ta vừa đến cửa thì liền thiếu chút nữa bị một cái bình hoa ném bay trúng người.
Tứ hoàng tử vội vàng đẩy ta ra phía sau lưng hắn.
Bình hoa vọt qua miên mành ở cửa, nện trên nền gạch nghe choang một phát.
Bên trong còn truyền đến tiếng Thập Nhị công chúa thét chói tai, “Ta không gả, ta không muốn gả chồng! Phụ hoàng và mẫu hậu nuôi không nổi ta sao? Vì sao lại muốn gả ta đi, còn muốn gả ta cho người ta không thích!”
Mấy tháng trước Thập Nhị công chúa còn mới đỏ mặt thẹn thùng với Lâm Trọng Đàn, vậy mà giờ hắn đã biến thành người nàng không thích, nháo đến mức dù nàng có chết đói cũng không gả.
Cung nhân từ trong điện đi ra thu thập mảnh bình vỡ, nhìn thấy ta và Tứ hoàng tử thì sắc mặt đại biến, vội vàng quỳ xuống nói “Tứ hoàng tử, Cửu hoàng tử mạnh khỏe, bọn nô tài không biết hai vị hoàng tử đã đến, mong rằng hai vị hoàng tử thứ tội.”
Tứ hoàng tử cẩn thận nhìn ta một lần, thấy ta không bị thương mới nói với cung nhân: “Bình thân.” Hắn lại liếc mắt vào trong điện một cái, dường như là do dự xem có nên đi vào hay không.
Ta không nghĩ gì nhiều mà liền trực tiếp lôi kéo hắn cùng nhau đi vào.
Thập Nhị công chúa vẫn còn đang khóc, cũng không biết nàng đã khóc bao lâu rồi, hai mắt sưng to còn mặt thì đỏ ửng.
Nàng nhìn thấy ta và Tứ hoàng tử thì giống như định nói cái gì, nhưng sau đó lại quay mặt đi tiếp tục khóc, vừa khóc vừa oán trách Hoàng Thượng và Hoàng Hậu, nói bọn họ không thương nàng.
Nói một hồi chán chê lại chuyển sang oán giận mấy vị hoàng huynh.
“Mấy hoàng huynh các ngươi đều là người xấu, ai nói ca ca thương muội muội chứ, các người cũng chỉ biết nghe lời phụ hoàng đến làm khó ta thôi!”
Tứ hoàng tử thấy thế liền vội đến mức chân tay luống cuống, định tiến lên khuyên mấy câu, nhưng hắn mới vừa mở miệng nói một chữ là Thập Nhị công chúa liền xoay mặt đi chỗ khác, cứ vài lần ngươi xoay ta xoay như vậy khiến cho hắn chưa nói nổi câu nào.
Ta nhìn một màn này xong liền ngồi xuống ghế dựa, lại hỏi cung nhân, “Ta có chút đói bụng, trong cung có đồ ăn gì không? Ta muốn ăn đồ gì đó ấm nóng một chút, đồ ăn khai vị là tốt nhất.”
“Không được ăn!” Cung nhân còn chưa trả lời thì Thập Nhị công chúa đã hung hăng mở miệng trước.
Ta liếc nhìn nàng một cái, lại lần nữa nhìn về phía cung nhân trước mặt, “Đi mang thức ăn lên đây đi.”
Cung nhân vội vàng đáp dạ rồi đi xuống, không bao lâu sau liền mang lên vài món ăn vô cùng tinh xảo.
Hôm nay trời có tuyết rơi khá lớn, ta mời Tứ hoàng tử cùng ngồi xuống ăn.
Dường như Tứ hoàng tử cũng đoán được ta định làm gì nên cũng ngồi vào bên cạnh ta.
Thập Nhị công chúa vẫn cứ ngồi khóc, nhưng khi ta và Tứ hoàng tử bắt đầu ăn thì tiếng khóc của nàng cũng dần dần nhỏ đi.
Không bao lâu sau bên cạnh ta có nhiều thêm một người ngồi.
Thập Nhị công chúa nước mắt lưng tròng mà nhìn bánh đậu trước mặt ta, nhỏ giọng hỏi: “Cái này ăn ngon không?”
“Ngon.” Ta cắn một miếng bánh, lại ăn một miếng tào phớ sữa bò.
Món này mềm mịn dễ ăn mà lại thanh nhẹ ấm áp, rất thích hợp để ăn vào một ngày tuyết rơi như hôm nay.
Thập Nhị công chúa liếm liếm môi, nhưng rất nhanh lại bày ra vẻ mặt thà chết chứ không chịu khuất phục, “Còn lâu ta mới ăn, ta biết các ngươi muốn làm gì, nhưng dù các ngươi có dỗ ta ăn thì ta cũng không ăn đâu.”
Ta không nói thêm gì nữa mà chỉ yên lặng ăn thức ăn, Tứ hoàng tử cũng giống như ta, hắn ăn nhanh như gió cuốn mây tan, chẳng mấy chốc mà đồ ăn trên bàn đã vơi đi hơn phân nửa.
Tuy Thập Nhị công chúa ngoài miệng nói không ăn, nhưng bước chân lại không rời khỏi bàn một chút nào, mắt thấy chiếc bánh đậu thúy ngọc cuối cùng chuẩn bị bị Tứ hoàng tử gắp khiến hai mắt nàng trợn tròn, nhất thời nàng quên cả khóc.
Tứ hoàng tử đối diện với ánh mắt của Thập Nhị công chúa liền yên lặng buông chiếc đũa xuống, mà ta nhân lúc đó lại gắp miếng bánh cuối đến trước mặt mình.
Trong nháy mắt đó ta cảm nhận được ánh mắt cực nóng của Thập Nhị công chúa phóng tới, nàng nhìn chằm chằm ta như thể đợi xem ta có ăn miếng bánh đó hay không, ta thấy vậy liền thay đổi hướng gắp đũa, chuyển miếng bánh đến bên môi nàng.
Nàng vẫn có chút do dự, rồi lại nhịn không được nuốt nước miếng.
Trước đây ta vốn biết Thập Nhị công chúa tham ăn, hôm nay nhìn thấy nàng cũng có thể nhận ra một chút điểm kì lạ.
Rõ ràng nàng nháo tuyệt thực nhưng trông lại chẳng gầy đi chút nào.
Khó trách Thái Tử không thèm để ý đến Thập Nhị công chúa.
Ánh mắt Thập Nhị công chúa ngơ ngác nhìn miếng bánh đậu, cuối cùng vẫn không nhịn được cắn một miếng.
Khi nàng ăn ta nhẹ giọng hỏi nàng, “Ăn ngon không?”
Nàng vội vàng gật đầu, “Ăn ngon.”
Mấy giây sau, nàng lại trừng mắt nhìn ta rồi mở miệng khóc lớn.
Ta thấy vậy liền đưa miếng bánh đến bên miệng nàng một lần nữa, “Ăn xong rồi hẵng khóc.”
Tiếng khóc của Thập Nhị công chúa ngừng lại, nàng trầm mặc mà ăn tiếp.
Ta thấy nàng chịu ăn liền kêu cung nhân mang thêm chút đồ ăn lên.
Cung nhân vốn nhạy bén, từ sáng sớm đã biết mục đích của ta nên đã chuẩn bị nhiều đồ ăn ngon từ lâu, ta vừa hạ lệnh là đồ ăn nóng hổi ngay lập tức được mang lên.
Thập Nhị công chúa cũng không vội khóc tiếp mà ngồi xuống thành thành thật thật ăn uống cho xong.
Tứ hoàng tử cũng nhân cơ hội này khuyên bảo nàng, “Ăn cơm mới là tốt, không ăn cơm thì thân thể sẽ suy sụp mất.
Phụ hoàng cũng chưa tìm được phò mã thích hợp đâu mà.
Còn nữa, dù phụ hoàng có chọn rồi thì cũng sẽ không vội vã gả ngươi đi như vậy, phụ hoàng sủng ái ngươi như thế thì việc nuôi ngươi đến năm 18 tuổi mới cho xuất giá là có thể mà.
Hơn nữa sau khi ngươi gả đi cũng sẽ chỉ ở trong kinh thành thôi, nếu có nhớ phụ hoàng, hoàng hậu và các ca ca tỷ tỷ thì đều có thể tiến cung gặp.”
Lời này khiến Thập Nhị công chúa nhất thời lại thấy tủi thân, nàng ném đũa xuống, từ trong bình hoa đột ngột lấy ra một dải lụa trắng không biết đã được nàng chuẩn bị từ lúc nào.
Nàng ném dải lụa qua xà nhà khiến ta và Tứ hoàng tử cùng giật nảy mình, vội tiến lên giữ chặt nàng.
Đúng lúc này Thái Tử tới.
Hẳn là Thái Tử mới từ bên ngoài trở về, lúc hắn tiến vào liền ném áo khoác ngoài dính tuyết cho cung nhân trước, sau đó lại ngồi xuống uống trà.
Đối diện với cảnh bào muội tự sát nhưng hắn bình chân như vại, chậm rì rì uống từng hớp trà nhỏ, sau đó mới không nhanh không chậm mở miệng, “Tội gì đi khuyên bảo nàng, cứ kệ nàng thắt cổ đi, đến lúc đó cổ bị thít chặt quá chết thè cả lưỡi ra, chết rồi còn biến thành quỷ lưỡi dài không phải nhìn rất buồn cười sao?”
Tiếng khóc của Thập Nhị công chúa lập tức lớn hơn, mà ta cũng có cảm giác hẳn là nàng đang làm mình làm mẩy cho có thôi nên chuẩn bị buông tay.
Nhưng ta mới vừa buông tay thì Thập Nhị công chúa lại giãy giụa mạnh hơn, nàng ra sức dẫm lên ghế, Tứ hoàng tử vội vàng chạy ra định ôm nàng xuống, nhưng vì ngại chạm vào cô nương đã trưởng thành nên hắn chỉ dám chạm vào cánh tay của Thập Nhị công chúa.
Trong lúc giãy giụa Thập Nhị công chúa bị mất trọng tâm mà ngã xuống, nàng ngã lên người Tứ hoàng tử khiến thân thể hắn không khỏi lui ra sau, bởi vậy mà vô ý dẫm trúng vào một chân của ta.
Tai bay vạ gió cứ như vậy ập lên người ta.
Thập Nhị công chúa vì ngã lên người Tứ hoàng tử nên không có bị thương, mà ta bị Tứ hoàng tử dẫm một phát thôi mà mu bàn chân nhanh chóng sưng lên đỏ ửng.
Chỉ là bị thương cũng không nghiêm trọng lắm, thái y tới xem bệnh chỉ bảo tránh dùng chân bị thương này đi lại, đúng hạn bôi thuốc là mấy ngày sẽ khỏi.
Vì ta bị thương nên Thập Nhị công chúa cũng không nháo đòi tự sát nữa, nàng lo sợ bất an mà nhìn ta, ngượng ngùng nói xin lỗi, chỉ dám dựa vào bên người Thái Tử nhỏ giọng nói: “Thái Tử ca ca, ta không cố ý.”
Sắc mặt Thái Tử có chút lạnh đi, hắn liếc Thập Nhị công chúa một cái rồi lại nhìn về phía Tứ hoàng tử.
Lúc này Tứ hoàng tử đang đứng bên cạnh ta, nghe thái y nói chân ta cần hạn chế đi lại liền lập tức tỏ ý trong thời gian tới có thể cõng ta đến Thái Học đi học.
“Đều bị thương cả thì còn đến Thái Học làm gì.
Lão tứ, hôm nay canh giờ không còn sớm, ngươi nên xuất cung đi thôi.” Thái Tử nghe vậy liền trực tiếp hạ lệnh đuổi người.
Tứ hoàng tử lộ vẻ mặt do dự, hắn có chút áy náy đối với vết thương của ta.
Ta thấy hắn yên lặng liền quay ra cười nói với hắn, “Ta không sao cả, Tứ ca, ngươi trở về đi, canh giờ đúng là không còn sớm nữa.”
Lúc này Tứ hoàng tử mới chịu rời đi, trước khi đi còn nói sáng sớm ngày mai sẽ đến thăm ta.
Sau khi Tứ hoàng tử rời đi thì ta cũng chuẩn bị rời đi, ta vốn định bảo Nữu Hỉ cõng ta lên kiệu, nhưng nào biết Thái Tử lại ngồi xổm xuống trước mặt ta.
“Để cô cõng ngươi, lên đi.” Thái Tử nói.
Thập Nhị công chúa ở bên cạnh nghe vậy liền sửng sốt, ngữ khí có chút ghen tị, “Thái Tử ca ca, ngươi cũng chưa cõng ta bao giờ đâu.”
Trong nháy mắt ta nhận ra mục đích của Thái Tử, hắn luôn luôn sủng Thập Nhị công chúa, hành vi lần này chỉ là hắn muốn mượn danh nghĩa của ta để trừng phạt hành động tùy hứng của Thập Nhị công chúa thôi.
Mà ta cũng tiện có mục đích của chính mình nên liền yên lặng bò lên lưng Thái Tử.
Thái Tử vòng tay từ đằng sau ra đằng trước ôm lấy chân của ta.
Khi đi ra khỏi điện thì bỗng gió tuyết thổi tới, ta không khỏi chôn mặt vào sau lưng Thái Tử, mùi Long Tiên Hương trên người hắn nhanh chóng len lỏi vào trong mũi ta.
Bước chân của Thái Tử ngừng lại, “Nữu Hỉ.”
“Mau đội mũ lên cho Cửu hoàng tử đi.” Thái Tử phân phó nói.
Nữu Hỉ làm theo, hôm nay áo khoác của ta được làm từ lông cáo đỏ, áo lông này có một chiếc mũ siêu lớn.
Một khi đội lên là sẽ bị lông cáo dày che mất một nửa khuôn mặt.
Cỗ kiệu ngừng ở trước cửa điện Trạc Dạ, trước khi lên kiệu ta gọi Thái Tử lại.
“Tạm thời ta không muốn ngồi kiệu, Thái Tử ca ca, ta muốn tản bộ.”
Thái Tử nghe ta nói vậy liền nghiêng đầu nhìn về phía ta.
Lòng ta kỳ thật rất thấp thỏm, nhưng ta muốn biết hiện giờ hắn có thể dung túng ta đến mức nào.
Lần trước khi ta cắn ngón tay của Thái Tử hắn đã không tức giận, sau đó ta còn uống rượu phát điên trước mặt hắn nhưng hắn cũng không giận dỗi gì ta cả.
Hắn nhìn ta một hồi, đôi lông mi dài phủ lên đôi mắt màu trà của hắn, “Được thôi, vậy để cô cùng đệ đệ đi thưởng tuyết.”
Vậy mà Thái Tử thật sự không cõng ta lên kiệu, hắn cõng ta đi qua hành lang Hồng Sơn rất dài.
Vì tuyết rơi dày nên ánh sáng mặt trời cũng trở nên hiu hắt, mênh mang tuyết trắng che lại đầy đất, liếc mắt một cái mà tựa như không nhìn thấy điểm cuối.
Khi đi đến đuôi hành lang hắn liền cõng ta đi vào trong tuyết.
Ủng dẫm trên tuyết tạo ra những dấu chân đều nhau, cung nhân ở bên cạnh nhanh chóng che dù cho chúng ta.
Tuy là có dù che đầu nhưng những hạt tuyết vẫn bay vào trong bám lên người bọn ta.
Ta nhất thời cảm thấy thú vị mà quên đi mục đích ban đầu của mình.
Ta thò tay từ trong tay áo ấm áp ra để hứng tuyết, chỉ trong chốc lát lòng bàn tay ta đã có một vốc tuyết nhỏ, tuyết hạt băng băng ướt ướt, ánh mắt ta dần dần chuyển hướng về phía Thái Tử.
Hắn cõng ta đi lâu như vậy rồi nhưng dường như không có vẻ gì là đang bị quá sức cả, hô hấp hắn vẫn đều đều.
Ta nhìn thấy một đoạn cổ trắng noãn của hắn lộ ra, khẽ sờ sờ nắm tuyết trong tay, một phen nhét vào ngay chỗ hõm cổ lộ ra của hắn.
Bước chân của Thái Tử ngay lập tức dừng lại, thanh âm của hắn lộ ra vài phần nghiến răng nghiến lợi, “Khương Tòng Hi!”
Ta không đáp lời mà lại nhét tay vào trong cổ áo hắn lấy tuyết ra.
Ta cũng không biết liệu ta đã lấy hết tuyết ra chưa, dù sao không lấy hết thì cứ để cho nhiệt độ cơ thể của Thái Tử làm tan chỗ tuyết còn sót lại đi.
Bông tuyết như hoa nhung sôi nổi rơi xuống, ta tách ngón tay ra để một lần nữa đi hứng tuyết, một vài hạt lọt qua khe hở giữa ngón tay của ta.
Đột nhiên ta chú ý tới một đình viện lát gạch đỏ ở gần đó, ngói viện đã bị tuyết bao trùm, nhưng con sư tử bằng đá trước điện lại trông rất sạch sẽ.
Ta đang nhìn chằm chằm sư tử bằng đá thì lại ngoài ý muốn nhìn thấy một thân ảnh trên hành lang phụ cận.
Người nọ mặc hoa phục màu xanh đen, đang xoay mặt nhìn về phía bên này của bọn ta.
Là Lâm Trọng Đàn.
Không biết hắn đã đứng ở đó bao lâu, hẳn là không phải do ta ảo giác, sắc mặt của hắn có thể dùng từ khó coi mà hình dung.
Mặt mày hắn phảng phất như bị hàn tuyết hôm nay bao phủ, thanh thanh lãnh lãnh, hàn ý mười phần..