Bạn đang đọc Vạn Người Ngại Tối Tăm Thụ Trọng Sinh – Chương 45: Hạ Chí 3
Thái Tử có thái độ thân mật như vậy, một chút cũng đều không giống người mới bị phạt quỳ trước cửa điện Chính Nguyên suốt một đêm vì ta, hơn nữa còn bị cấm túc ở Đông Cung.
Ta không ngồi xuống bên cạnh hắn mà chọn một chiếc ghế dựa để ngồi.
Hắn phát ra một tiếng cười nhẹ, cũng không giận dỗi gì mà tiếp tục ném thẻ vào bình rượu, vừa không hỏi vì sao ta tới cũng không đuổi ta đi.
Ta nhìn hắn ném một lát mới mở miệng, “Tại sao ở trước mặt phụ hoàng ngươi lại không nói gì cả?”
Chiếc thẻ trong tay Thái Tử vừa lúc rơi vào miệng bình, phát ra một tiếng “Đinh” thanh thúy, “Có gì đâu mà nói.”
Hắn đứng dậy khỏi chiếc thảm lông, bởi vì động tác này mà cổ áo hắn càng có vẻ mở rộng, ta gần như có thể nhìn đến tận bụng hắn.
Ta không khỏi quay mặt đi, mắt ta chỉ thấy được loáng thoáng góc áo hắn.
Hắn đi đến trước mặt ta, đột nhiên khom lưng rồi vòng tay bám lên tay vịn để áp sát ta lên ghế dựa.
Lưng ta tự nhiên thẳng đứng trong vô thức, phòng bị mà nhìn hắn.
Trong nháy mắt tiếp theo, Thái Tử nghiêng đầu dí sát vào mặt ta, mũi hắn ngửi ngửi gì đó.
“Đệ đệ thơm quá đi mất.” Thái Tử nói với ý vị không rõ.
Ta ngây ra, sau đó duỗi tay đẩy hắn, “Ta không dùng hương liệu thì lấy đâu ra mùi thơm, xem ra Thái Tử ca ca bị cấm túc nhiều ngày đến mụ mị cả người rồi.”
Thái Tử nghe vậy liền lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, “Không dùng? Thế sao cô vẫn luôn ngửi được một mùi thơm trên người đệ đệ nhỉ? Chẳng lẽ là mùi thơm của cơ thể đệ đệ sao?”
Hắn nói xong lại phảng phất như muốn ghé sát vào người ta ngửi tiếp, mà lúc này cửa điện bỗng truyền đến một tiếng “Loảng xoảng”.
Ta lập tức đẩy Thái Tử ra rồi đứng lên, mặt Thái Tử cũng biến sắc ngay lập tức, quay đầu lạnh như băng nhìn cung nữ dâng trà bánh đang ngã trên nền nhà.
Sắc mặt cung nữ trắng bệch, luống cuống một hồi liền quỳ trên mặt đất, dập đầu xin tha nói: “Điện hạ tha mạng, Cửu hoàng tử tha mạng, lần sau nô tỳ không dám nữa ạ.”
Ta vừa định bảo nàng thu dọn trên mặt đất cho sạch là được thì Thái Tử đã mở miệng.
“Kéo xuống đi, đánh chết.”
Mới vừa rồi ngoài điện còn không một bóng người mà giờ lập tức có hai người đi ra, một tên che lại miệng cung nữ, một tên kéo nàng ra ngoài.
Cung nữ còn định xin tha, giãy giụa nhìn về phía ta nhưng không thành.
Nàng bị một trong hai người kia túm tóc, hung hăng tát cho một bạt tai.
Hắn chỉ mới tát mấy cái mà có thể khiến cho một cung nữ còn khỏe mạnh sống sờ sờ ngất đi.
Ta ở bên cạnh nhìn mà trong lòng run sợ, Thái Tử thì lại trông rất có hứng thú.
Ta nhịn không được mở miệng, “Nàng chỉ là vô ý ngã thôi mà, nếu đã phạt thế rồi thì thôi đừng phạt thêm nữa.”
Thái Tử nghe ta nói như vậy, chậm rì rì lên tiếng: “Các ngươi đã nghe thấy chưa?”
Thái giám đang đánh lập tức dừng tay, nịnh nọt mà cười nói: “Nô tài nghe rõ ạ, vậy để bọn ta khiêng nàng đi xuống.
“Mặt bị đánh đỏ rồi kìa, nhớ trị thương cho nàng thật tốt.” Thái Tử cười khẽ nói.
“Vâng vâng vâng.” Hai người kéo cung nữ đi ra.
Ta thấy một màn này xong liền thật sự cảm thấy không thoải mái, không quan tâm gì nữa mà vội vàng tìm cớ rời đi.
Đông Cung rất rộng, ta đã tới hai lần nên phát hiện ra cửa hông Tây Nam của Đông Cung gần cung Hoa Dương nhất, quyết định đi cửa đó về.
Nào ngờ đi được nửa đường lại đột nhiên nhìn thấy hai người ôm một cái bao tải.
Ta vốn tưởng rằng bọn họ đang khiêng túi lương thực, nhưng Nữu Hỉ đột nhiên chắn trước mặt ta, lúc này ta mới phát hiện ra sự kỳ lạ —— bao tải bị thấm máu, máu nhỏ tí tách đằng sau tạo thành một vệt dài.
Người ôm bao tải không phát hiện ra ta, mở miệng oán giận nói: “Đã chết còn gây thêm phiền toái cho người ta, đợi lát nữa chúng ta còn phải tẩy sạch vết máu trên đất đi đấy.”
“Nhanh lên đi, đừng để Cửu hoàng tử thấy được, bằng không hai cái đầu của chúng ta cũng không giữ được.” Một người khác thúc giục nói.
Hai người vội vàng rời đi, ta nhìn vết máu chói mắt còn sót lại trên mặt đất, vừa buồn nôn vừa sợ hãi, đồng thời ý thức được Thái Tử không đơn giản như ta tưởng tượng.
Hắn thô bạo không có phép tắc, cũng không coi mạng sống của người khác ra gì.
Ta không thể không tạm dừng kế hoạch của ta, cần phải mưu tính lại một phen thôi.
Dù sao lột da hổ cũng không phải chuyện dễ.
Mà đến ngày thứ hai Tống Nam mang cho ta một tin tức.
Đoạn Thừa Vận đã khuyên được Đoạn lão gia đưa Đoạn Tâm Đình về nhà cũ dưỡng bệnh, xe ngựa sẽ rời thành trong buổi chiều hôm nay.
Đây là cơ hội tốt nhất để có thể bắt được Đoạn Tâm Đình, ta không muốn bỏ lỡ nên ngay lập tức sai Tống Nam dẫn người ngụy trang thành sơn phỉ, tùy thời mà hành động.
Tống Nam cực kì quen thuộc với địa hình trong kinh thành, hơn nữa hắn từng đối đầu với sơn phỉ không ít lần nên việc ngụy trang này cũng không khó.
Ba ngày sau Tống Nam truyền đến một tin tức tốt, người đã bắt được.
Chúng ta chỉ bắt Đoạn Tâm Đình và gã sai vặt bên cạnh hắn, những người còn lại thả ra cho họ về phủ báo lấy tiền chuộc thân, sau đó lại trình diễn trước mặt gã sai vặt tiết mục Đoạn Tâm Đình bị giết chết.
Ta và Tống Nam đã bàn bạc ổn thỏa, sau khi trói được người xong bọn ta sẽ đem nhốt hai người ở hai gian khác nhau.
Ở gian ngoài, gã sai vặt sẽ không nhìn được tình huống bên trong mà chỉ có thể nghe tiếng.
Tống Nam sẽ ngụy trang thành người có ý đồ cường bạo Đoạn Tâm Đình, giả vờ trong lúc Đoạn Tâm Đình phản kháng sẽ giết chết hắn, nhưng trên thực tế là hắn chỉ đánh Đoạn Tâm Đình đến khi ngất đi thôi.
Gã sai vặt nhìn thấy Tống Nam cả người toàn là máu đi ra sẽ tin chuyện này đến hơn phân nửa, chờ đến khi hắn nhìn thấy Đoạn Tâm Đình nằm trên vũng máu trong phòng thì hẳn sẽ tin hoàn toàn.
Sau đó Tống Nam đi vòng vèo trở về, kéo Đoạn Tâm Đình đang hôn mê đi ra ngoài rồi sẽ ngụy tạo hiện trường đi vứt xác.
Vì để cho người Đoạn gia thật sự tin tưởng Đoạn Tâm Đình đã chết, Tống Nam còn cẩn thận chuẩn bị trước một thi thể của tử tù đặt ở suối nước.
Chờ đến khi người Đoạn gia tìm tới, có Đoạn Thừa Vận âm thầm nhúng tay, lại có gã sai vặt làm chứng thì hẳn là bọn họ sẽ nhận tử thi không rõ khuôn mặt kia thành Đoạn Tâm Đình.
Kế hoạch này cơ bản rất ít có khả năng bị lộ, nhưng đến khi thực hiện vẫn khiến ta không khỏi lo lắng, cả công đoạn chỉ cần sơ xảy một chút là có thể làm hỏng cả bàn cờ.
Chỉ là thật may mắn, không bao lâu sau Tống Nam sai người truyền tin rằng sự đã thành.
Ta cố ý đợi mấy ngày mới đi đến chỗ tòa nhà đang giam Đoạn Tâm Đình.
Tòa nhà này là do Nhiếp Văn Nhạc tìm giúp ta, phụ cận gần như không có ai ở, trong nhà còn cố ý làm một cái mật thất, cho dù Đoạn Tâm Đình có ở trong đó la to thế nào thì cũng sẽ không có ai nghe thấy.
Ta tiến vào mật thất liền nghe được tiếng Đoạn Tâm Đình thét chói tai.
Nhiếp Văn Nhạc đứng bên cạnh ta lộ ra vẻ mặt chán ghét nói, “Tên gia hỏa này làm sao mà điên thành dạng này vậy chứ?”
Đoạn Tâm Đình lúc này đầu bù tóc rối, quần áo tả tơi, đến ta cũng nhất thời không nhận ra hắn.
Hắn vừa thấy ta đến liền thét càng dữ dội hơn, còn kêu loạn lên, “Quỷ……!Quỷ lại tới nữa rồi, cứu mạng! Đừng giết ta……!Có quỷ!”
“Ở đây có ai chăm sóc hắn không?” Ta hỏi Nhiếp Văn Nhạc.
Nhiếp Văn Nhạc nói: “Có, ta đã tìm được một ông lão câm điếc đáng tin đến chiếu cố hắn, cũng để lại vài người canh giữ tránh cho hắn trốn thoát.”
Ta trầm tư một lát nói: “Ngươi bảo ông lão kia chăm sóc hắn cho tốt, tốt nhất làm sao cho hắn nhìn khỏe mạnh hơn chút.
Còn có đi tìm kỹ cho ta một đại phu biết giữ mồm giữ miệng đến xem bệnh cho hắn, có thể trị khỏi bệnh điên cho hắn là tốt nhất.”
Tuy rằng Nhiếp Văn Nhạc không hiểu vì sao ta lại muốn trị bệnh cho Đoạn Tâm Đình, nhưng hắn vẫn đáp ứng ta.
Thời gian rất mau đã đến giữa tháng 8, cũng là thời điểm sinh nhật của ta và Lâm Trọng Đàn.
Ta nghe Thượng Quan đại nhân nói là thân thể Lâm Trọng Đàn đã khá lên nhiều rồi, vì độ này hắn bận chuẩn bị cho lễ cập quan nên không bảo hắn tiến cung nữa.
Nam tử tính tuổi mụ đến hai mươi được coi là cập quan, lễ cập quan của Lâm Trọng Đàn được tổ chức ở trong phủ của tam thúc, người chủ trì lễ là một người rất có địa vị, ông ấy trước đây là thái phó của tam đế, người đời xưng là Khố Tố tiên sinh Khố Tố đại sư.
Khố Tố đại sư đã xuất gia vào mười năm trước, vậy mà lần này lại vì Lâm Trọng Đàn mà nguyện ý xuất thế chủ trì lễ cập quan.
Ta nghe được từ chỗ Nhiếp Văn Nhạc nói lễ cập quan của Lâm Trọng Đàn cực kỳ long trọng, phụ thân và đại ca vì lễ này mà sớm đến kinh thành từ trước.
Vốn là Thái Tử cũng muốn tham dự, nhưng vì giờ hắn đang bị cấm túc nên chỉ có thể phái người qua tặng lễ, không chỉ có Thái Tử tặng mà rất nhiều con cháu nhà gia thế cũng đến tham gia tặng quà.
Trừ cái này ra còn có rất nhiều vị đại nho nổi danh, bao gồm ân sư Đạo Thanh tiên sinh của Lâm Trọng Đàn, ông ấy không quản đường xa mà đi tàu xe mệt nhọc tới kinh thành.
Còn ta thì chẳng ai biết là ta với hắn cập quan cùng ngày, đến cả Nhiếp Văn Nhạc cũng không biết.
Khi Lâm Trọng Đàn đang chìm trong sênh ca ồn ào, tận hưởng cao lương mỹ vị để trải qua ngày sinh nhật thì ta lại tự thắp cho mình một nén nhang.
Lúc nén nhang sắp tàn thì Tống Nam xuất hiện, trong tay hắn cầm một chiếc hộp gấm, “Chủ tử, gã sai vặt của Lâm Trọng Đàn đưa tới.”
Chờ Tống Nam lui ta mới mở hộp gấm ra.
Bên trong là mũ quan nạm ngọc thạch và một bộ quan lễ phục.
Ta nhìn chằm chằm quần áo trong hộp gấm hồi lâu, vẫn là không nhịn được thử mặc lên.
Nhưng thay xong ta lại không dám đứng trước gương đồng nhìn.
Tuy ta tồn tại nhưng không bao giờ còn là Lâm Xuân Địch nữa, mặc cái này vào cũng đâu có tác dụng gì?
Ngày trước còn có Lương Cát bầu bạn bên cạnh ta, giờ thì Lương Cát đã ở dưới chín suối rồi.
Tất cả đều là nhờ Lâm Trọng Đàn ban tặng.
Ta cắn răng cầm lên cái kéo, vì phẫn nộ mà cắt lung tung quần áo trên người, sau đó lại giựt phắt mũ quan xuống mà hung hăng ném trên mặt đất.
Có lẽ do động tĩnh quá lớn nên đã kinh động đến Trang quý phi.
Trang quý phi bước vào liền nhìn thấy bộ dạng của ta, ngay lập tức nàng bảo cung nhân lui ra ngoài rồi đóng lại cửa điện.
Ta nhìn thấy Trang quý phi đi tới nên không khỏi giấu kéo ra phía sau lưng, nàng đi đến trước mặt ta liền ôn nhu vươn tay ra, “Tòng Hi ngoan, đưa kéo cho mẫu phi.”
Ta nhìn ra trong mắt nàng có nét cẩn thận cùng sợ hãi.
Ta không muốn dọa nàng nên hơi hơi cúi đầu giao cái kéo ra.
Nàng cầm được kéo xong liền ném đi thật xa, lại kéo tay ta qua, “Thì ra hôm nay là một ngày sinh nhật khác của Tòng Hi, là mẫu phi sơ sót, Tòng Hi đi thay quần áo trước đi, để mẫu phi đi nấu mì trường thọ cho con.”
Lời Trang quý phi nói làm ta ngơ ngẩn.
Mà vẻ mặt nàng rất ôn nhu lại tự nhiên, còn giơ tay giúp ta cắt tóc, “Quả nhiên vẫn chỉ là tiểu hài tử, mẫu phi chỉ sơ xảy một chút mà đã giận dỗi đến mức độ này rồi, cứ như mèo con ấy.”
“Mẫu phi, người……” Ta nói mấy chữ lại dừng lại.
“Kỳ thật mẫu phi đã định nói với con từ sớm, nhưng ta lại cảm thấy thân thể con còn chưa dưỡng bệnh cho tốt nên sợ dọa đến con.
Con vẫn luôn là hài tử của ta, quốc sư đã từng tính một quẻ cho con rồi, con trời sinh một hồn hai thể, phải đến năm 18 tuổi thì hồn phách mới có thể chân chính quy vị, bởi thế mà ta vẫn luôn chờ đợi con.” Trang quý phi nói đến đây thì đôi mắt cũng đã phiếm ướt, “Thật may, trời cao vẫn còn phù hộ ta.”
Mắt nàng lấp lánh nhìn ta mà nói: “Tuy rằng hôm nay không thể làm cho con một cái lễ cập quan, nhưng mẫu phi bảo đảm sang năm chắc chắn làm bù cho con một lễ thật long trọng, đến lúc đó ta muốn cho tất cả mọi người nhìn thấy con ta đã trưởng thành, trở thành một lang quân tuấn tú.”
Ta chưa bao giờ nghe nói trên đời có chuyện một người sẽ một hồn hai thể, nhưng ta lại cảm thấy chuyện Trang quý phi nói chính là thật, nếu không vì sao ta lại trọng sinh vào người Cửu hoàng tử chứ? Hơn nữa Cửu hoàng tử lớn lên còn giống ta như đúc.
Thì ra Trang quý phi thật sự là mẫu thân của ta.
Oán hận trong lòng ta như dịu đi một chút, sau khi ăn xong mì trường thọ Trang quý phi nấu ta liền nhỏ giọng hỏi nàng, “Mẫu phi, ta có thể gối đầu lên đùi người không?”
“Đương nhiên có thể.”
Nghe Trang quý phi nói lời này xong ta liền từ trên ghế ngồi quỳ xuống đất, thật cẩn thận mà đem đầu dựa vào chân Trang quý phi.
Nàng lấy hộ giáp ra, tay mang theo hương thơm nhàn nhạt mà nhẹ nhàng vuốt tóc ta.
Ta bất tri bất giác nhắm mắt lại, trong nháy mắt ta có cảm giác muốn sống cả đời còn lại như này, quên đi hết thảy thù hận mà sống.
Nhưng chung quy ta vẫn là người có thù tất báo.
Sau khi Lâm Trọng Đàn trải qua lễ cập quan oanh động kinh thành thì hôm sau hắn lại như thường lệ cùng Thượng Quan đại nhân tiến cung.
Lần này hắn không nhìn chằm chằm ta nữa, cử chỉ lời nói không có nửa phần quá phận.
Chỉ là khi Thượng Quan đại nhân đi nghỉ uống trà thì hắn lại đưa cho ta một quyển sách.
Ta phát hiện quyển sách kia hơi phồng phồng nên mở ra xem, lúc này mới nhận ra bên trong kẹp một một chùm hoa hòe trắng như tuyết.
Ta nhìn chằm chằm hoa hòe một hồi, sau đó hạ bút trên giấy viết xuống một câu, “Đợi lát nữa lưu lại không?”
Ta hỏi Lâm Trọng Đàn..