Vạn Người Ngại Tối Tăm Thụ Trọng Sinh

Chương 39: Tiết Mang Chủng 1


Bạn đang đọc Vạn Người Ngại Tối Tăm Thụ Trọng Sinh – Chương 39: Tiết Mang Chủng 1


Ta tránh đi tầm mắt của Lâm Trọng Đàn rồi rũ mắt nhìn sang chỗ khác, ngay khi nghe được hắn mở miệng phát ra chữ đầu tiên là ta nhanh chóng nhấc bước đi mất.

Khi cọ qua bả vai hắn, bước chân của ta hơi khựng lại một chút.

Tiết sau ta không muốn đi học nữa nên lấy cớ thân thể không khỏe để hồi cung, nào ngờ về đến nơi lại gặp Thập nhị công chúa cũng đang ở đó.

Nàng nhìn thấy ta thì đôi mắt ngay lập tức mở lớn, sau đó xách váy lên chạy nhanh đến bên cạnh ta, “Cửu hoàng huynh, huynh rốt cuộc cũng trở lại rồi.”
Trang quý phi ngồi ở trên ghế bên cửa sổ, thấy thế thì dịu dàng cười, “Thập nhị công chúa lúc nãy cứ hỏi ta mãi sao con chưa hồi cung đó.”
Từ sau chuyện bị bắt cóc, ta không khỏi lạnh nhạt hơn một chút đối với Thập nhị công chúa, ta không biết liệu chuyện bắt cóc này có liên quan đến nàng hay không, dù sao nàng vẫn là bào muội của Thái Tử.

Ta chỉ gật đầu nhẹ với Thập nhị công chúa, sau đó liền đi đến bên cạnh Trang quý phi để mát xa cho nàng, gần đây nàng đang bắt đầu chăm chỉ sao chép kinh Phật, thường xuyên bị nhức mỏi cổ.

Cũng may trước đây ta có học qua cách xoa bóp vai gáy, chỉ là chưa từng có cơ hội làm cho mẫu thân.

Trang quý phi phát hiện ta đang mát xa bả vai cho nàng thì quay đầu lại cười cười với ta.

Thập nhị công chúa thấy thế cũng tiến đến gần thỏ thẻ “Trang quý phi nương nương, ta cũng muốn thử ấn ấn cho người.”
“Như thế sao được, da dẻ tay chân nữ nhi mềm mịn hơn tay người khác, vẫn là không cần làm mấy việc này đâu.” Trang quý phi cười nói với Thập nhị công chúa.

Thập nhị công chúa lúng ta lúng túng gật đầu, lại quay qua nhìn ta xem xét, thấy ta chỉ chuyên tâm ấn vai cho Trang quý phi nên nàng đành phải quay về ngồi xuống bên cạnh.

Yên khí lư hương quanh quẩn, ta chỉ nghiêm túc giúp Trang quý phi mát xa, nào biết lại nghe được tiếng ai đó nhỏ giọng nức nở.

Trang quý phi trước gác bút đang chép kinh phật xuống, lấy khăn tay giúp Thập nhị công chúa lau nước mắt, “Ôi tiểu tổ tông ơi, sao đang yên đang lành lại khóc rồi?”
Thập nhị công chúa vừa khóc vừa nhìn ta, cũng không nói gì cả.

Ta nhíu mày nhấp môi dưới, chỉ có thể trước nói với Trang quý phi “Thập nhị hoàng muội hẳn là buồn chán gì đó, để nhi thần đưa nàng đi uống nước quả trà cho khuây khỏa ạ.”
“Ừ, hai đứa nhỏ các ngươi đi chơi đi.” Ta đi đến gần Trang quý phi, nàng vỗ vỗ tay ta, ta biết ý tứ của nàng nên cười trấn an nàng một cái.

Ta cũng chẳng còn nhỏ gì, há có thể chuyện gì cũng do mẫu thân che chở, mà Thập nhị công chúa chẳng qua cũng chỉ là một tiểu cô nương.

Ta đưa Thập nhị công chúa đến phía nam các, phân phó cung nhân mang nước quả trà lên cùng với điểm tâm, Thập nhị công chúa quả nhiên tham ăn, cho dù đĩa ở ngay trước mắt nhưng tay này cầm miếng điểm tâm cắn dở tay kia nàng đã kịp nhón thêm miếng nữa, nàng ăn một miếng lại liếc mắt nhìn ta một cái.

Chờ ăn xong nàng mới ủy khuất than vãn, “Cửu hoàng huynh, vì sao huynh lại lạnh nhạt với ta thế?”
Thấy nàng trẻ con như vậy thì sự khó chịu trong ta cũng tan đi không ít, thì ra ta cũng nghĩ tới việc nên làm một vị huynh trưởng tốt, “Đâu có, chỉ là mấy nay nóng nên ta mệt, kiệm lời thôi.”
Thập nhị công chúa nghe ta nói như vậy thì ngay lập tức thả lỏng hai má đang phồng lên, sau đó thân thiết mà ôm lấy cánh tay ta, thân thể ta không khỏi cứng đờ tại chỗ, “Thập nhị hoàng muội, ngươi……!Ngươi hiện giờ cũng lớn rồi, không nên……”
“Nào có, ta còn nhỏ mà.” Thập nhị công chúa có vẻ không vui mà bĩu môi, nàng vốn lớn lên trong vại mật yêu thương của mọi người, nhất cử nhất động hoàn toàn lộ ra thiên chân, “Huynh đừng nói nữa, cho dù ta có mười tám ta vẫn sẽ ôm Cửu hoàng huynh như vậy.”
Ta bị lời nói hoang đường này làm cho nghẹn lại, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.

Nàng một tay ôm lấy ta, một bàn tay khác lại nâng má nhìn chằm chằm ta xem.

Ta nhịn một hồi, thật sự nhịn không nổi đành lên tiếng, “Trên mặt ta có vết dơ gì sao?”
Thập nhị công chúa lắc đầu như trống bỏi, chỉ là nàng lắc xong lại nhìn chằm chằm ta tiếp.


Ta bất đắc dĩ hỏi: “Vậy vì sao ngươi cứ nhìn ta mãi thế?”
“Ta……” Thập nhị công chúa cắn môi dưới, “Ta nói thật nhé, Cửu hoàng huynh đừng giận ta.”
“Ngươi nói đi.”
“Ta cảm thấy Cửu hoàng huynh lớn lên có chút giống Đại hoàng tỷ đã gả đi Mông Cổ của ta.”
Người Thập nhị công chúa nhắc đến chính là Trưởng công chúa, nàng xuất giá đã 6 năm, rời cung khi vừa mới hai mươi tuổi.

Ta không khỏi sửng sốt, rồi sau đó lại nghĩ đến việc Cửu hoàng tử có khuôn mặt giống ta như đúc, trưởng công chúa là nữ nhi của Hoàng Đế, ta và nàng có vài phần tương tự cũng là điều bình thường.

Thập nhị công chúa đề cập đến Trưởng công chúa xong thì cảm xúc có vẻ đi xuống không ít, “Ta có chút nhớ Đại hoàng tỷ, phụ hoàng chẳng biết bao giờ mới đưa nàng về đây.”
Trưởng công chúa gả đến Mông Cổ xa xôi đã lâu, nhìn chung thì chắc chắn là chẳng có cách nào quay về cố hương được nữa.

Nhưng ta cũng không muốn Thập nhị công chúa càng nghĩ càng thương tâm nên kêu Nữu Hỉ lại đi lấy chút điểm tâm về đây.

“Kỳ thật ta và Thái Tử ca ca đều rất nhớ Đại hoàng tỷ, Thái Tử ca ca trước đây từng nói với ta là huynh ấy nhất định sẽ đưa nàng trở về, đến lúc đó Đại hoàng tỷ sẽ không cần đi đâu nữa cả, thích ở trong cung cả đời cũng được.”
Lời này của Thập nhị công chúa không khiến cho ta chú ý, cho đến khi nàng nhỏ giọng mà nói thầm, “Thái Tử ca ca khẳng định có thể làm được, huynh ấy nhớ Đại hoàng tỷ như vậy mà, còn mang cả tượng nhỏ hình Đại hoàng tỷ bên người.”
Ta không khỏi ngơ ngẩn.

Mang theo bên người? Nếu khi tuổi hắn còn nhỏ thì còn bảo là do hắn nhớ Hoàng tỷ, nhưng Thái Tử sớm đã cập quan, người bình thường còn ngại quan hệ quá thân cận với huynh đệ khác giới, huống chi hắn còn là Thái Tử.

Không biết vì sao lòng ta bỗng nảy lên một ý niệm trong chớp mắt.

Ta quay đầu nhìn chằm chằm Thập nhị công chúa, hoài nghi không biết liệu nàng có nói dối ta hay không, nhưng nàng lúc này cũng không nhìn ta, chỉ ủ rũ cụp đuôi giống một chú tiểu cẩu, dùng cằm đè ở trên bàn.

Ta vẫn luôn suy nghĩ vì sao Thái Tử vừa thấy ta đã chán ghét, còn có câu nói kia của hắn nữa ——
“Cô ghét nhất kẻ bắt chước bừa, hạng người chỉ biết làm tu hú chiếm tổ.”
Trước đây ta vốn cho rằng hắn nói thế là ám chỉ ta bắt chước, chiếm chỗ của Lâm Trọng Đàn, nhưng hình như câu đó không phải nghĩa như vậy.

Ta nỗ lực khiến vẻ mặt sao cho bình thường rồi sau đó làm như thuận miệng nhắc tới, “Đại hoàng tỷ và Thái Tử có quan hệ tốt lắm sao?”
“Tốt chứ, rất tốt là đằng khác, ngày trước Thái Tử ca ca toàn gọi Đại hoàng tỷ là a tỷ, ngày nàng gả đi Mông Cổ, Thái Tử ca ca còn bệnh đến bảy ngày bảy đêm, toàn bộ Thái Y Viện đều vô pháp cứu chữa, cuối cùng phải nhờ đến Quốc sư mới chữa khỏi đó.” Thập nhị công chúa còn nói tiếp “Ban đầu tính tình Thái Tử ca ca cũng không hư như vậy đâu, giờ thì xấu lắm, thi thoảng đến ta cũng bị huynh ấy làm cho không vui.”
Ta suy nghĩ một chút, “Trong cung liệu có bức họa nào vẽ Đại hoàng tỷ không?”
Thập nhị công chúa nghĩ nghĩ, “Ta cũng có tượng nhỏ hình đại hoàng tỷ đó.”
Đến ngày thứ hai nàng liền lấy tượng hình Trưởng công chúa lại đây, ta nhìn tượng khắc hình nữ tử, phát hiện Thập nhị công chúa đúng là không có nói dối, mặt ta và trưởng công chúa thật sự có vài nét tương tự.

Ta thử che khuất nửa khuôn mặt dưới của ta, Thập nhị công chúa kinh ngạc mà a một tiếng.

“Giống sao?” Ta hỏi nàng.

Nàng vội vàng gật đầu.

Ta lại nhìn tượng nhỏ một hồi, lát sau mới đưa tượng cho Thập nhị công chúa, châm chước nói: “Chuyện ngươi cho ta xem tượng của Đại hoàng tỷ vẫn là đừng nói cho ai nhé, Thái Tử kính trọng đại hoàng tỷ như thế, nếu biết chúng ta lén thảo luận về diện mạo nàng và mặt của một nam nhân giống nhau thì hắn nhất định sẽ trách tội chúng ta.”
Thập nhị công chúa giống như đang tưởng tượng ra bộ dáng Thái Tử phát giận, không mấy giây sau liền tán đồng gật gật đầu, “Ta không nói.” Nàng nhìn chằm chằm ta nhìn một hồi, lại nói, “Cửu hoàng huynh, giữa chúng ta giờ đã có một bí mật nhỏ, người khác nói hai người mà có bí mật thì quan hệ với nhau hẳn rất tốt, về sau ta tới tìm huynh chắc là huynh sẽ không bơ ta nữa chứ?”
“Sẽ không.” Ta ngây ra, sau đó niệm ra hai chữ, “Tụng Tụng.”
Ban đêm, ta nằm ở trên giường nghĩ ngợi một chút.

Thái Tử nhằm vào ta như vậy có khả năng không liên quan tới Lâm Trọng Đàn, có khi nguyên do thật sự là vì Trưởng công chúa.


Hắn mắng ta là tiểu kỹ nữ bán thân, chắc bởi vì hắn cho rằng ta đã phá hủy hình tượng Trưởng công chúa trong lòng hắn, cho dù ta và Trưởng công chúa chẳng liên quan tới nhau thì cũng vì mặt mày hai người bọn ta có chút tương tự.

Có lẽ Thái Tử đem lòng ái mộ tỷ tỷ mình.

Bởi vì suy đoán này mà chính ta kinh ngạc đến mức nửa đêm không ngủ nổi, chuyện hoang đường và trái luân thường đạo lý như thế ta mới chỉ thấy qua trên thoại bản mà Lương Cát mua về đọc.

Thái Tử thật sự có ý tưởng khác lạ với chính tỷ tỷ ruột của mình sao?
Nếu có, việc này có khả năng sẽ trở thành điểm mấu chốt để ta ly gián hắn và Lâm Trọng Đàn.

Ta ở trên giường trở mình, nhìn tấm trướng phía trên đang rủ xuống, phủ lên bình huân hương rỗng trạm trổ hoa sen tỏa đang khói nghi ngút, trong lòng chủ ý đã định.

Ta muốn thử Thái Tử một lần.

Để báo thù Lâm Trọng Đàn, ta nguyện đánh đổi dù bất cứ giá nào.

Mấy ngày sau đó thì một cơ hội đã xuất hiện——
Sinh nhật Cửu hoàng tử.

Cửu hoàng tử sinh sớm hơn ta một tháng.

Mấy ngày trước sinh nhật, Trang quý phi đã nói là nàng cùng Hoàng Thượng muốn tổ chức sinh nhật thật lớn cho ta, còn hỏi ta xem ở Thái Học có bạn bè nào không, nếu có ai thân thì mời vào trong cung dự yến xem nhạc đi.

Ta suy nghĩ một chút, nói: “Có mấy người ạ.”
“Là nhi lang những nhà nào vậy?” Trang quý phi hỏi.

Ta báo tên gia thế xong, nàng lại hỏi ta mấy vị bằng hữu đó có gì đặc biệt yêu thích không, nàng sẽ đi an bài cho thật tốt.

“Có một tên ta biết, hắn rất thích ăn đồ ngọt, yêu nhất là món canh phù dung ạ.” Ta nói với Trang quý phi.

Từ ngày gặp được Lâm Trọng Đàn ấy, ta không còn đến Thái Học nữa mà chỉ lủi thủi ở trong cung đọc sách.

Thiệp mời dự cung yến được gửi trước hai ngày, để thể hiện tâm ý, những tấm thiệp gửi đến Thái Học đều là do tự tay ta viết.

Đến ngày sinh nhật, Thái Tử là người đầu tiên bước vào cung điện của ta, “Đệ đệ, sinh nhật vui vẻ.”
Hắn nói xong liền vỗ vỗ tay, ngay lập tức có cung nhân nâng một vật được che vải đỏ tiến vào.

“Nhìn xem có thích lễ vật cô tặng không.” Thái Tử ý bảo ta tự mình kéo miếng vải đỏ xuống.

Ta liếc hắn một cái sau đó mới chậm rãi đi đến trước đồ vật to lớn kia, từ từ kéo mảnh vải ra.

Khi mảnh vải đỏ rơi xuống đất cũng là lúc ta ngẩn ra, thứ to lớn ấy hóa ra lại là một pho tượng hình Nhai Tí.


Pho tượng mình rồng đầu chó sói, theo sách cổ ghi lại thì con vật này trời sinh tính tình khát máu hiếu sát, thích chém giết trên chiến trận.

“Thích không?” Thái Tử lại hỏi.

Ta duỗi tay khẽ chạm vào đầu Nhai Tí, sau đó lại thu hồi tay, “Không thích.”
Thái Tử tựa hồ có chút kinh ngạc, “Vậy mà đệ đệ không thích sao? Lúc cô thấy pho tượng Nhai Tí này liền nghĩ ngay đến đệ đệ nên cố ý mua nó về đó.”
Ta ngước mắt xem hắn, hắn thì lại chớp chớp mắt nhìn ta, quang minh chính đại muốn nói cho ta là hắn cố ý.

Ta trầm mặc mấy giây, sửa lời nói “Ta vốn không thích, nhưng nếu là Thái Tử ca ca tặng thì ta đây liền thích.”
Ta quay đầu phân phó cung nhân phía sau, “Các ngươi đưa thứ này vào tẩm điện của ta đi.”
Thái Tử nghe ta gọi hắn là Thái Tử ca ca thì thần sắc có chút không rõ, đến khi lại nghe ta muốn mang pho tượng này vào tẩm điện thì ánh mắt nhìn ta trở nên rất có thâm ý.

Ta chỉ làm như không nhìn thấy, một lần nữa quay về ngồi vào bàn rồi cầm quyển sách đang đọc dở lên.

“Ta có một số chỗ không hiểu, không biết Thái Tử ca ca có thể dành chút thời gian giải đáp cho ta không?”
Thái Tử nhìn chằm chằm ta một hồi, sau đó mới đi đến bên cạnh ta, “Đâu?”
Thái Tử tuy cũng đi học ở Thái Học nhưng các bài khóa đều là do thái phó tự mình truyền dạy, bản thân hắn coi như cũng có chút năng lực.

Ta đem tất cả những chỗ ta không hiểu hỏi hắn, hắn giảng đến mức miệng khô lưỡi khô, thấy ta còn muốn hỏi liền có chút không nói lên lời mà than: “Cô ở chỗ này giảng bài cho ngươi từ sáng tới giờ, mà đến ly trà ngươi cũng không mời được cô sao?”
Ta nghe vậy liền tự tay rót một ly trà cho hắn, Thái Tử liếc ta một cái rồi mới tiếp nhận trà, chỉ là ta chưa để hắn uống được mấy hớp đã lại hỏi hắn tiếp.

Mãi cho đến giữa trưa lúc ta cảm thấy hỏi đủ rồi mới đem sách gấp lại, “Ta muốn đi dùng cơm trưa rồi, Thái Tử ca ca tự trở về đi nhé.”
Thái Tử nhịn nửa ngày cuối cùng cũng nhịn không nổi nữa, cười lạnh một tiếng, “Tá ma giết lừa sao*?”
* Tá ma giết lừa: Sau khi dùng sức lừa xay thóc xong thì giết chết lừa.

Ý chỉ việc lợi dụng người khác rồi vô ơn với người ta.

“Không có, chỉ là hôm nay ta cũng không chuẩn bị được khúc xương ngon nào thôi.” Ta nói xong liền đi, không cho Thái Tử cơ hội cãi lại nữa.

Chờ ta lại trở lại thiên điện thì Thái Tử quả nhiên đã rời đi.

Ta làm bộ vô tình đánh rơi vỡ nát chung trà Thái Tử vừa uống, cung nhân thấy thế ngay lập tức đến thu dọn sạch sẽ.

.

ngôn tình tổng tài
Cung yến được tổ chức tại điện Hương Cừ, Cừ trong từ Phù Cừ ý chỉ hoa sen, và đúng như cái tên của nó, khắp điện tràn ngập hương khí thoang thoảng man mát từ hàng trăm hàng ngàn bông sen đang độ nở rộ trong hồ quanh điện, từng bông nhẹ nhàng lay động trên mặt nước, ánh lên mặt hồ gợi sóng lăn tăn.

Điện vừa vào đêm liền được điểm xuyết bởi ánh sáng đủ màu của đèn cung đình, đèn theo gió nhẹ lay động như những nàng tiên tử mặc váy áo nhiều màu sắc đang nhảy múa.

Hôm nay vốn nên là lễ cập quan của Cửu hoàng tử, nhưng quốc sư nói ta thể nhược nên cần làm lễ muộn một năm mới có thể trấn trụ thọ mệnh của ta.

Đây là lần đầu tiên ta tham gia yến hội với tư cách vai chính, tất cả văn võ bá quan mặc kệ là trước đây có quen biết ta hay không, hay trong lòng suy nghĩ cái gì thì đều phải bưng rượu lại đây kính rượu với ta, cung kính gọi ta là Cửu hoàng tử, sau đó nói mấy lời chúc may mắn.

Chén rượu của ta vốn trộn lẫn không ít nước trái cây, tuy vậy thì uống được mấy lượt mặt ta vẫn không tránh khỏi nóng lên.

Nữu Hỉ từ sáng sớm đã chuẩn bị sẵn thuốc giải rượu cho ta, ta nương theo sự che đậy của ống tay áo mà lén ăn nửa viên.

Mới vừa ăn xong thì Nhiếp Văn Nhạc bỗng từ đâu bưng chén rượu lại đây.

Hôm nay có vẻ hắn cố ý ăn diện một chút, toàn thân mặc một kiện quần áo màu đỏ tím tương xứng với sa y khoác ngoài, khuôn mặt tuấn lãng, khi hắn kính rượu còn nhỏ giọng nói với ta: “Đừng uống quá nhiều, cẩn thận ngày mai đau đầu.”

Ta cười với hắn một cái, bưng chén rượu trái cây trước mặt hơi nhấp một ngụm.

Ta có cảm giác ánh mắt hắn nhìn ta như mang theo một cỗ hỏa nhiệt, chỉ là hắn ngại nơi này là trong cung nên rũ mắt nhìn ta một lát rồi rời đi.

Ta nén nhịn một hơi, có chút phiền chán mà cắn chặt răng.

Lại qua ba mươi phút, ta liền đứng dậy đi đến bên cạnh Trang quý phi.

Trang quý phi tối nay cũng tham dự, nhưng vì là phi tần hậu cung nên phía trước chỗ nàng ngồi còn có một tấm bình phong che mặt.

“Mẫu phi, nơi này thật buồn.” Ta nói.

Trang quý phi bật cười, “Có phải con muốn cùng mấy vị tiểu bằng hữu kia đi chơi đúng không?” Nàng chuyển mắt nhìn qua Hoàng Thượng gần đó, “Đi đi, để mẫu phi thay con nói với phụ hoàng cho,”
Ta gật gật đầu, đứng dậy từ cửa hông điện Hương Cừ đi ra ngoài.

Nữu Hỉ cầm theo đèn cung đình đi bên cạnh ta, đi mãi cho đến khi đến một cái đình hóng gió lớn trong điện Hương Cừ thì ta bảo Nữu Hỉ một câu, hắn nghe xong gật đầu rời đi, mà còn lại ta tự mình cầm đèn cung đình ngồi trong đình hóng gió.

Không bao lâu ta liền nghe được tiếng có người gọi ta.

“Cửu hoàng tử.”
Ta hơi hơi nghiêng mắt nhìn về phía phát ra âm thanh, hôm nay trong yến hội ta không chỉ mời Nhiếp Văn Nhạc mà còn mời cả vài bạn học cùng lớp, bao gồm Lâm Trọng Đàn.

Lâm Trọng Đàn mặc cẩm y thêu vân hình đám mây, mái tóc dài đến eo bị đèn cung đình trên hành lang phủ lên một tầng ánh sáng nhàn nhạt.

Gương mặt hắn đúng là lớn lên rất đẹp, tuy hôm nay là sinh thần của ta nhưng ta để ý thấy không ít người trộm liếc hắn.

Tay hắn cầm đèn cung đình, hắn đi đến trước mặt ta sau đó từ trong tay áo lấy ra một hộp gấm, “Hôm nay là sinh nhật Cửu hoàng tử nên ta có một vật định tặng người, vật ấy đông ấm hạ lạnh, nên mang theo bên mình ạ.”
Trong hộp gấm hóa ra là một viên ngọc thạch.

Ta từng nghe nói ngư ông giỏi nhất trên đời không phải là người có kỹ năng câu cá đỉnh nhất, mà là người có kiên nhẫn nhất để có thể chờ cá cắn câu.

Ta không có duỗi tay nhận mà chỉ nhìn chằm chằm viên ngọc thạch kia.

Lâm Trọng Đàn thấy ta phản ứng như vậy thì thanh âm càng thấp, “Ta không có ý gì khác, chỉ mong người hãy nhận nó.”
Hẳn là hắn nhận ra thói quen nhạy cảm với nhiệt độ của ta, cho dù thời tiết giờ đã mát mẻ hơn nhưng ta vẫn không thể rời chiếc quạt cầm tay.

Ta từ từ nâng mắt lên nhìn hắn, động tác phe phẩy quạt chợt ngừng, ta có cảm giác như là mình say rồi.

Không bao lâu sau ta cảm nhận được một bàn tay đang dùng khăn lụa xoa mặt ta, cái tay kia thật cẩn thận giúp ta lau đi mồ hôi mỏng trên trán, sau khi hắn lau được hai lần ta liền kháng cự quay mặt đi.

Lâm Trọng Đàn thu hồi tay, cùng ta ngồi đối diện không nói gì.

Bên tai có tiếng ve kêu không ngừng, tay không cầm đèn cung đình của ta hơi cuộn tròn lại, sau một lúc lâu ta mới chuyển mắt nhìn về phía Lâm Trọng Đàn.

Hắn vốn chính là đang nhìn chằm chằm ta, thấy ta quay lại thì ánh mắt tựa hồ tối đi, theo sau hắn chậm rãi nghiêng người qua phủ lên thân ảnh của ta.

Mùi dược liệu trên người Lâm Trọng Đàn quanh quẩn như bao trụ lấy ta, nụ hôn của hắn trước dừng ở bên má, theo sau lại là khóe môi, khi hắn sắp hôn đến trên môi thì ta bỗng nhiên giãy giụa, đèn cung đình cùng cây quạt đều văng ra, nhưng bởi vì ta uống rượu lại thêm thân thể vốn nhược nên lực độ giãy giụa yếu xìu.

Ta chú ý tới hô hấp của Lâm Trọng Đàn có chút nặng nề hơn, khi hắn lại định một lần nữa hôn lên môi ta, ta liền giả say rồi tỏ vẻ sợ hãi để che giấu đi sự chán ghét mà nói: “Không, đừng mà……!Thái Tử ca ca……”
Thân thể Lâm Trọng Đàn lập tức cứng đờ..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.