Đọc truyện Vạn Người Chỉ Yêu Em – Chương 28: Ngoại truyện
Hai năm sau…
Dưới ánh nắng ấm áp, cả gia đình Thiên Hải cùng nhau nằm phơi mình trước căn biệt thự gần biển. Những cơn gió líu ra líu ríu mang theo âm thanh sóng cuộn của biển cả, đem theo vị mặn của muối vào trong bờ.
Phương Chi nằm nép người bên cạnh Bảo Trân, lén lút nhìn qua phía Dương Thiên Hải đang nằm, Thiên Hải dường như cảm nhận được cô bé đang nhìn mình liền quay qua nhìn Phương Chi cười sáng lạn,nhưng chỉ vài giây sau đó Thiên Hải lập tức làm mặt dữ với cô bé, khiến bé Phương Chi đáng yêu hơi giật mình
Phương Chi lè lưỡi nghịch ngợm, một tay đặt hờ lên ngực của Trân Trân, lại nhìn qua người cha “chuyên ức hiếp người khác” Dương Liễu Phương Chi nháy mắt cố tình chọc tức Thiên Hải. Hắn bị Phương Chi cáo già bỡn cợt ngây ngô đến tức giận, mâu quang sa sầm, hắn đi tới xách Phương Chi lên thả cô bé sang nằm ghế nhỏ bên cạnh, kèm theo một câu chửi lầm bầm:
– Mẹ kiếp, sao lại rước phải cục nợ ranh mãnh như vậy cơ chứ?
Phương Chi nhìn Dương Thiên Hải với ánh mắt cực kì vô tội,nhỏ giọng nài nỉ:
– Cha, Chi Chi muốn nằm với mẹ.
– Nằm yên đó! Cấm qua chỗ mẹ.
Thiên Hải trừng hai mắt lên dọa nạt, ngón tay thon dài của hắn chỉ chỉ vào trán Chi, trông hắn lửa giận phập phùng vô cùng đáng sợ. Thấy vậy, Phương Chi đành phải ngoan ngoãn nằm im thinh thít, không hé lấy nửa lời.
Dương Thiên Hải khá hài lòng với việc cô con gái nhỏ nghe lời, định quay qua Trân Trân xem sao hôm nay cô lại ít nói như vậy. Thì đã thấy cô đứng dậy, từng bước chân di chuyển một cách mệt mỏi vào nhà trong. Hắn chạy theo, đỡ lấy tay Trân hắn hỏi ân cần:
– Vợ yêu, em không sao đấy chứ?
Liễu Bảo Trân xua tay, mặt nhăn nhó,mệt nhọc trả lời:
– Em không sao đâu, chỉ là hơi nhức đầu chút thôi. Chắc cũng sắp xuống suối rồi đấy.
Liễu Bảo Trân nói xong liền chui vào phòng đóng cửa lại, còn Thiên Hải thì cứ đứng ngẩn ra, lẩm bẩm trong miệng, hôm nay hắn tự kỷ hơi bị nhiều rồi, từ khi có hai đứa con hắn cảm thấy bản thân rất hay rầu rỉ, nói chuyện một mình:
– Suối ư? Suối nào nhỉ? Gần đây làm gì có suối?!!
Vương Khang chạy đến cạnh Thiên Hải nãy giờ, nghe cha mình cứ tự hỏi kiểu đó, cậu đưa tay đập trán lắc lắc đầu.Tại sao một người cha thường ngày thông minh như thế, hôm nay lại trở nên ngu đột xuất thế nhỉ?. Cậu giơ tay nắm tay Thiên Hải giật giật:
– Là suối vàng đó cha, mẹ chắc chắn bị gì rồi. Cha còn đứng ngây ra đó làm gì?
Thiên Hải nghe tới hai từ “suối vàng” thì mặt mày biến sắt. Quả thực gần đây Trân Trân rất lạ, cô ít nói hơn, ăn ít hơn, ít khi nhõng nhẽo hơn, ngày nào cũng lừ thừ nằm trong phòng, quan trọng hơn là… Gần đây anh có van xin cỡ nào, cô cũng một mực không cho. Lẽ nào cô có gì thật?!!!
Rất khó khăn hắn mới nhận ra được tình yêu của hai người, không lẽ ông trời định bắt hắn phải bị quả báo vì đã tàn nhẫn với cô ngày trước sau. Dương Thiên Hải bấn loạn chạy qua chạy lại, chạy tới rồi chạy lui ra sức đập cửa gào thét:
– Liễu Bảo Trân em đừng có làm gì dại dột. Chuỵên đâu còn có đó, vẫn còn anh và hai con bên cạnh en cơ mà !
Liễu Bảo Trân thả lỏng người thoải mái nằm trên giường, chưa kịp nhắm mắt đánh một giấc đã bị Thiên Hải gào rú, cuồng loạn cào cửa làm phìên cứ như mấy con chó nhà hàng xóm đi chơi khuya rồi về nhà kêu cửa vậy. Bực bội trong lòng Trân kéo chăn quá đầu úp mặt xuống gối để át bớt tíêng kêu của cái tên đần chết tịêt kia, nhưng có bịt tại cỡ nào thì cái âm thanh vang dội của Thiên Hải vẫn không giảm bớt.
Ủ rũ, phờ phạc, cô cố gắng đứng dậy lết ra mở cửa, khó chịu ra mặt:
– Hôm nay em giẫm phải cứt chó à, sao đến cả ngủ cũng không yên thế này?!!
– Tại sao em bị gì mà lại không nói cho anh bíêt, em sao rồi, mệt chỗ nào, đau ở đâu? Nói anh nghe đi…
– Em không….
Lời cô còn chưa dứt thì Dương Thiên Hải đã bổ nhào đến Bảo Trân, hắn xem xét từng chi tiết trên người cô, bắt cô há miệng, banh mắt, khám tai, đưa nách lên – Không có mùi lạ. Hắn lại tiếp tục tới ngực, xoa nắn một hồi cũng không có gì khác lạ, hắn định vén váy cô lên coi thì Trân Trân cáu bẩn quát:
– Anh làm cái gì vậy?
Vương Khang đứng kế bên nhìn cha lo lắng cho mẹ mà ngây người, cậu bé mới tý tuổi đã thành ông cụ non rồi:
– Cha ơi, cha đừng có làm loạn nữa, mau gọi bác sĩ cho mẹ đi.
Trân mỉm cười dịu dàng với Vương Khang, ngay tức khắc giơ chân đạp Dương Thiên Hải ra khỏi phòng, đóng cửa rầm. Dương Thiên Hải đứng phỗng như tượng một lúc sau đó chạy đi gọi địên thọai cho bác sĩ gia đình tới khám cho Bảo Trân.
Ông bác sĩ già ngồi trong phòng khám cho Trân Trân, nét mặt lộ rõ sự vui vẻ:
– Chúc mừng cô, cô làm mẹ rồi!
Trân Trân mỉm cười, niềm hạnh phúc dâng tràn trong lòng, tay nhẹ nhàng xoa xoa bụng nơi đang bao bọc một sinh linh nhỏ bé, là giọt máu của Dương Thiên Hải, người đàn ông mà cô yêu nhất. Cô nhìn bác sĩ hồi lâu mở lời:
– Bác sĩ… tôi có chuyện này múôn nhờ bác sĩ giúp
Bảo Trân nhìn bác sĩ bằng ánh mắt quá đỗi gian xả , thấy bác sĩ do dự hồi lâu mới gật đầu cô cười tươi tắn:
Vị bác sĩ già vừa bứơc ra khỏi phòng, Thiên Hải đã như bay đến cạnh ông hỏi tới tấp:
– Bác sĩ bà xã tôi sao rồi? Có bị gì nặng lắm không, tình hình sức khỏe có tốt không?…
Ông bác sĩ già chỉ lặng thinh cuối đầu rồi khẽ lắc đầu, gịong trầm khàn đục, ánh mắt đượm bùôn, thở dài thườn thượt:
– Cô ấy bị ung thư dạ dày, có lẽ sẽ không sống đựơc bao lâu nữa. Ôi….
Tin này Dương Thiên Hải nghe như sét đánh giữa trời quang vậy, hắn chật vật ngã ra sau ghế, mịêng lẩm bẩm, mặt tái mét:
– Không thể nào, làm sao có thể như vậy đựơc. Bác sĩ có phải ông bị lầm lẫn gì hay không?
Ông bác sĩ chỉ khẽ lắc đầu, đưa tay vỗ vai hắn ý nói.Xin cậu đừng trách ta, ta không cố ý như vậy. Rồi ông bước ra về, cả người Thiên Hải như bất động, đầu óc rối bời. Hắn chạy vô phòng lại thấy Trân Trân đang dốc sức nôn thốc nôn tháo, mặt cô xanh trắng không khác người bệnh. Hắn đi tới vuốt lưng nhè nhẹ cho cô, ánh mắt lộ vẻ đau khổ tột cùng:
– Anh đưa em đi bệnh viện. Em mau thay đồ đi.
– Em không đi đâu,em muốn nghỉ ngơi. Anh, mau ra ngoài với các con đi!
– Trân Trân, em….
Trân Trân khoát tay Thiên Hải ra đi về phía giường, lặng lẽ nhắm mắt tiến vào mộng đẹp. Còn Thiên Hải chỉ biết thở dài, ủ rũ ra ngồi ở phòng khách nhìn hai đứa con đang chơi đùa vui vẻ.Trân Trân không thể… cô ấy lỡ có mệnh hệ gì, mình biết sống sao đây? Còn Vương Khang và Phương Chi nữa, rốt cuộc phải làm sao đây?
Những ngày tiếp theo,…
Trân Trân không hề nuốt trôi bất cứ món gì, cứ hễ nhìn thấy đồ ăn là cô lại bụm miệng chạy vô nhà vệ sinh, rồi mặt lại xanh xao trở ra, cả ngày chỉ toàn uống nước với sữa. Lâu lâu cô lại than trong người rất nóng bức, tức giận vô cớ, hay khó chịu ra mặt… Những biểu hiện này khiến Thiên Hải càng ngày càng lo lắng, sốt ruột.
Cho đến khi, hắn không tài nào nhịn được nữa lôi tuột Trân Trân đi bệnh viện, mặc kệ cô giãy giụa, phản đối như thế nào đi chăng nữa. Hắn thấy cô ngày nào cũng khó chịu như vậy, trong lòng không giấu nỗi niềm đau xót xa. Gân xanh nổi đầy trên trán Dương Thiên Hải, hắn thầm rủa trong bụng. Mẹ kiếp chứ, sao cái chuyện giống quỷ gì cũng xảy ra được hết vậy?
Bước vào bệnh viện, do Thiên Hải đã có hẹn trước với một nữ bác sĩ nên không cần rườm rà mấy việc bốc số, rồi ngồi dài cổ để đợi, dù gì thì nữ bác sĩ này cũng là bạn của hắn, nên hắn vô cùng an tâm khi giao Bảo Trân cho cô.
Ngồi trong phòng khám, nữ bác sĩ khẽ cười với Trân Trân:
– Tôi là Lam Như, quen biết với chồng cô do cha tôi thiếu nợ tiền của hắn…hmm, có vẻ cô rất hạnh phúc khi ở bên cái tên dở hơi như hắn nhỉ?!!
Trân Trân cũng cười, nhún nhẹ vai rồi nhìn Lam Như, nói rất rõ từng chữ:
– Lam Như này, thật sự tôi chẳng bị gì cả, tại Thiên Hải cứ lo lắng thái quá lên như vậy thôi.
– Tôi biết chứ
Lam Như nhìn xuống cái bụng nhỏ chỉ nhô ra có chút xíu của Trân Trân, nhẹ nhàng đặt tay vào đó, hỏi tiếp:
– Đứa bé được mấy tuần rồi?
Trân Trân khá ngạc nhiên trước câu hỏi của Lam Như ,như biết được suy nghĩ của cô, Như Như cười tươi tiếp tục:
– Đừng ngạc nhiên quá như vậy,thật ra cách đây vài hôm Thiên Hải có gọi điện cho tôi, nói rõ tình hình của cô cho tôi biết. Lúc đó tôi đã đoán chắc 99% là cô đã mang thai rồi, nhưng… sao cô lại không nói cho Thiên Hải biết để cậu ta cứ chạy xoắn cả đít lên như thế chứ?
Liễu Bảo Trân cười rạng rỡ, không trả lời. Nhìn Lam Như đi ra ngoài, cô ngồi đây âm thầm chờ đợi. Đúng như cô dự đoán, không đầy 30 giây sau, cánh cửa phòng đã bật mở, nhìn khuôn mặt hằm hằm của hắn mà cô cười tít mắt, đứng dậy nghiêng đầu nhìn hắn, cô dang rộng hai tay với hắn, giọng nói không nén sự châm chọc:
– Có Tiểu Thiên Hải rồi, mai mốt em phải bớt thương anh đi mới được.
Dương Thiên Hải đến gần Liễu Bảo Trân không kiềm nỗi niềm vui sướng mà ôm cô lên xoay vài vòng khiến Trân Trân chóng mặt, hoa hết cả mắt, bên tai cô ù lên bởi gió. Cô phải xin lỗi, nài nỉ dữ lắm, Thiên Hải mới chịu thả cô xuống:
– Anh mà còn làm vậy, con sẽ không thương anh nữa.
– Nó dám! Còn em cứ về nhà, đợi xem anh xử em kiểu gì. Dám lừa anh, hừ…
Vừa nói Thiên Hải vừa ôm Bảo Trân vào lòng, tay không đặng mà sờ lên nơi đang mang một sinh linh bé nhỏ đáng yêu. Hắn quyết định khi về phải mở tiệc ăn mừng mới được.