Đọc truyện Vạn Người Chỉ Yêu Em – Chương 26: Người cha điên
Hai ngày sau Liễu Bảo Trân cuối cùng cũng tỉnh dậy, cô làm bộ mặt căng thẳng với mọi người, nhất là với Lý Mẫn Hào:
– Hãy thành thật nói cho con biết đi, người cha ấy là như thế nào?
Lý Mẫn Hào cũng chẳng muốn nói đâu, văn diễn đạt ông cực kỳ khô khan, kể lại chập chờn như kiểu nhớ gì nói đó vậy. Bực bội, khó chịu thế là Hoa Thiên Tuyết đành phải phần kể lại tất cả đầu đuôi ngọn ngành sự việc cho Trân nghe.
Thoáng chốc, tháng tám lại đến, một năm nữa cứ thế êm đềm trôi qua, Liễu Bảo Trân đờ đẫn bước đi trên con đường chói nắng, bước chân cô khựng lại, nét mặt u sầu chiêm ngưỡng tấm poster cỡ lớn dán ngay trạm xe buýt, với nhan đề thu hút người và khiêu khích sự tò mò nhiều chuyện của kẻ khác.
“Thiên Thần Tư Tố giải nghệ vì đường tình duyên lận đận, nghi vấn trở thành kẻ thứ ba giựt chồng của bạn thân”
Tờ quảng cáo này có vẻ đã được dán rất lâu rồi, cũ kỹ, rách nát như bị ai đó trút giận mà cào cấu vào trông thật tội nghiệp. Liễu Bảo Trân cười nhạt, Tư Tố đến cuối cùng cũng phải lộ diện bản chất thật với thế giới thôi, cô ta tưởng có thể sống thanh bạch, đứng trên vạn người chỉ tay ta đây xinh đẹp nên có quyền sánh đôi cùng tài tử. Nhưng tất cả cũng đều là dối trá.
Điện thoại cô rung lên, Trân Trân bừng tỉnh, lục lọi trong cặp tìm điện thoại:
– Lý Chử Thiên anh định cho tôi hứng nắng đến điên à?
Đầu dây bên kia cười xuề:
– Không phải mà, Tiểu My ra sân bay, anh phải tiễn người yêu một đoạn chứ.
Liễu Bảo Trân hừ lạnh, bốc khói nghi ngút, nóng giận quát:
– Đồ thối tha, ít ra cũng phải biết em gái cành vàng lá ngọc yếu đuối này một chút chứ.
Bao nhiêu ánh mắt đều đổ dồn vào Bảo Trân, cô cầm điện thoại hét như một con điên, đầu tóc bê bết rũ rượi vì mồ hồ mà dính chặt vào má, rồi quấn quanh chiếc cổ thon dài. Tự nhận xinh đẹp còn yếu đuối nữa chứ? Nhìn dáng vẻ bà chằn này của cô mà hiền lành cái nỗi gì đây.
Lý Chử Thiên chưa kịp trả lời đã nghe tiếng tút dài vô tận đầy bức người của Trân Trân. Cô giận thật rồi.
Cậu phóng xe nhanh đến trạm xe buýt, ngồi trong xe có máy lạnh mát thế này mà trán của Chử Thiên còn phải tuôn mồ hôi hột nữa. Từ xa Liễu Bảo Trân đùng đùng tiến tới như vũ bão phong ba, sát khí ngập tràn trong ánh mắt.
Cô mở cửa, ngồi vào xe và dằn mạnh cái cửa đến hoảng hồn Chử Thiên. Liễu Bảo Trân đánh mắt về phía Lý Chử Thiên hình viên đạn nóng rực, cậu đưa tay nới lỏng cổ áo như siết chặt yết hầu. Có khi nào án mạng sẽ xảy ra trên xe không?
Nhưng Liễu Bảo Trân chỉ lạnh lùng bảo:
– Đi thôi.
Lý Chử Thiên như gà mổ thóc, rất nhanh đạp ra phóng như tên bay ra đường cao tốc. Liễu Bảo Trân do nóng giận quá mức đã quên luôn việc cài quai an toàn khiến cái trán đáng yêu đập mạnh về trước đến cáu tiết.
– Cái này do em không phải lỗi của anh.
Bảo Trân lại dùng ánh mắt bức người lãnh khốc hướng về phía Chử Thiên, cậu lập tức câm như hến, nửa lời cũng chẳng dám hó hé.
Khi chiếc xe băng qua đường cao tốc, nhanh chóng chuyển bánh rẽ vào con đường không được đẹp lắm, chằng chịt những cái cây che mất tầm nhìn chưa kể có cả đám khỉ nhảy lên nóc xe tưng tưng, dậm dậm nữa. Bảo Trân ngây thơ hỏi:
– Nơi đó tọa lạc giữa rừng không mông quạnh ư?
Lý Chử Thiên ngon ơ trả lời rất ngọt xớt:
– Không. Đường này đỡ tốn tiền trạm.
Liễu Bảo Trân như chứa cả một vùng trời giông bão trên đỉnh đầu, vì vài chục ngàn mà chui vào rừng rú bị lũ khỉ phiền toái làm phiền. Tên Lý Chử Thiên từ khi nào đã hà tiện như thế vậy?
Chừng nửa tiếng sau, Lý Chử Thiên cuối cùng cũng kết thúc lộ trình.
Một bệnh viện tâm thần lạnh lẽo yên vị giữa vùng quê hoang vắng, Bảo Trân bước xuống xe, thở hắt một hơi, chậm rãi bước vào. Lý Chử Thiên đi sau lưng cô, cậu cũng bắt đầu trở nên nghiêm túc không cà rởn nữa:
– Nếu đổi ý vẫn có thể quay đầu trở về.
Liễu Bảo Trân cười nhạt, cô u buồn đáp lại Chử Thiên:
– Dù ông ta ra sao vẫn là cha của tôi. Dùng cả đời để hận ông ta, thì ít ra cũng phải biết cái bộ dạng thảm hại hiện giờ của ông ta ra sao chứ.
Lý Chử Thiên không nói nữa, cậu lặng lẽ bước theo cô, để cho Trân một khoảng yên lặng để suy nghĩ, trầm tư và cảm nhận về người cha độc ác đó. Có nên thương hại cho Mẫn Hạo hay ghen ghét ông ta đây?
Hai người được vị bác sĩ chuyên chăm sóc cho Mẫn Hạo đưa đến một căn phòng song song với nơi giam giữ Mẫn Hạo, ông ta không thể nhìn thấy Liễu Bảo Trân qua lớp kính một chiều nhưng cô thì có thể.
Lý Mẫn Hạo mặc bộ quần áo dành riêng cho bệnh nhân tâm thần loại nặng, hai ống tay áo kéo dài cột lên hai góc của căn phòng, ông ta nằm trên giường, mắt mở to nhìn trần nhà trắng xóa.
Khuôn mặt Lý Mẫn Hạo không khác cha của Chử Thiên bao nhiêu, vì họ là song sinh mà, chỉ khác ở chỗ. Lý Mẫn Hào luôn vui vẻ, nét mặt phúc hậu khiến con cháu yêu thương, ngược lại Lý Mẫn Hạo thì đầy nếp nhăn, khóe mắt cong vuốt đanh lại, thể hiện sự giận dữ hành hạ ông ta cả cuộc đời cô quạnh.
– Trân Trân?.
Lý Chử Thiên lo lắng gọi cô, vì Bảo Trân cứ đứng ngơ ra không chớp mắt, cô nhìn ông ta chằm chằm. Người cha điên đã giết chết mẹ cô, muốn hãm hại cả con gái mình chỉ để có được cái gia tài mà mẹ cô để lại. Ông ta đáng chết gấp trăm vạn lần, nhưng tại sao trái tim phẫn hận của cô lại đau nhói. Nước mắt trong suốt lăn dài trên má, cô chớp nhẹ mi tiệp, rũ mi nhàn nhạt bi hài:
– Ông ta đã bị quả báo rồi.
Nói rồi, Liễu Bảo Trân lặng lẽ quay mặt định rời đi thì Lý Mẫn Hạo bật ngồi dậy, ông ta chiếu ánh mắt rét lạnh đến tấm kiếng. Thống hận mà quát:
– Con khốn chết tiệt, đi chết đi!
Dường như ông ta có thể cảm nhận được hình dáng của Liễu Bảo Trân qua bức tường đó, nhìn thấy được từng giọt nước mắt nóng hổi thương hại ông ta mà lăn xuống. Sự khao khát, hy vọng trong tim Trân Trân từ bé là được một lần nhìn thấy cha mẹ ruột dù chỉ là trong mơ, nhưng những ước mong đó đều đã tan vỡ khi chứng kiến tận mắt hình ảnh người cha điên loạn này.
Bước chân cô khựng lại, Chử Thiên lo lắng nhìn Trân, ngỡ cô sẽ òa lên khóc hay vòi gặp tận mặt Mẫn Hạo, nhưng cô đã không. Liễu Bảo Trân lại tiếp tục bước đi, quá khứ đằng sau hãy cứ để nó trôi vào lãng quên của dòng sông dĩ vãng đi. Cha mẹ cô đã chết rồi, từ khi sinh cô ra họ đã không còn tồn tại.
Cứ mãi tin rằng câu chuyện tình đẹp như mơ của cha mẹ là thật đi, còn người sau tấm kiếng đó…
Chỉ là một kẻ đáng thương, điên khùng và luôn giữ canh cánh trong lòng sự hận thù.
Ông ta đáng bị đày xuống mười tám tầng địa ngục, cả trùng trùng điệp điệp vạn năm sau cũng không thể thoát khỏi tội lỗi đã gây ra.
Lý Chử Thiên chạy theo cô, cậu im lặng lấy từ trong túi áo chiếc khăn lụa mềm mại. Liễu Bảo Trân nhận lấy, vẻ tươi cười trên khuôn mặt buồn bã khiến lòng Chử Thiên bấn loạn:
– Em thật sự không muốn hỏi ông ta gì sao?
Liễu Bảo Trân cười còn khó coi hơn khóc:
– Hỏi? Hỏi một người điên thì được gì? Đã hơn hai mươi năm không có ông ta em vẫn sống tốt đó thôi. Được rồi, về nhà thôi, em muốn ăn canh đậu hủ của bác gái lắm rồi.
Lý Chử Thiên đánh nhẹ vào trán Bảo Trân, yêu thương khoác vai cô chậm rãi rời đi, cậu đánh sang chuyện khác:
– Thiên Hải sao rồi? Đừng nói hai người vẫn chưa tính đến việc sinh con nha.
Liễu Bảo Trân lại thê thảm cười không ra nước mắt, đánh mạnh vào ngực Chử Thiên:
– Anh biết em không thể sinh con mà. Chúng em sẽ nhận con nuôi.
– Ờ, vậy anh cũng có thể làm ba nuôi thứ hai mà phải không?
– Thế thì góp gạo nuôi đi, đừng có lấy quyền ba nuôi thứ hai rồi sau này bắt nó đi lấy chồng hay vợ theo mưu đồ của anh.
Lý Chử Thiên cười hì hòa, giơ ngón cái ra trước mặt Bảo Trân:
– Em gái thật hiểu anh mà.