Văn Ngọc Thanh Hiên Truyện

Chương 26


Đọc truyện Văn Ngọc Thanh Hiên Truyện – Chương 26

Lễ bế giảng sẽ diễn ra sớm hơn ngày thi tốt nghiệp khi thời tiết còn khá mát mẻ. Đó là ngày ăn chơi nhảy múa kết thúc đời sinh viên, tôi cũng tham dự.

Chọn một chiếc váy xuông hồng, có phần tay cách điệu, trang điểm nhẹ nhàng, tóc uốn xoăn nhẹ, tôi bước vào phòng ngủ, cúi xuống gầm giường mò mẫm. Giường tôi khá cao, nên tôi để hộp giày, các hộp đựng đồ kỷ niệm linh tinh ở đó. Tôi dự định mang một đôi giày bệt có phần dây buộc cổ chân cũng khá điệu. Ôi, muộn tới nơi rồi. Tôi quỳ gối, quờ tay với ngay được đôi giày cao gót cùng tông. Lập tức xỏ vào rồi hấp tấp lấy túi xách, mở điện thoại gọi taxi.

Tôi quên rằng tôi luôn cất những đôi giày ít sử dụng trong hộp, xếp hộp giày phía gầm giường bên có cửa sổ, không có ngoại lệ. 

—–

Đắm mình trong không khí rộn rã khiến tôi cũng nhiều màu theo.

Buổi party tổ chức bể bơi của trường. Trên bờ, bên rộng rãi hơn là DJ chơi nhạc cùng cơ số sinh viên đang nhảy múa vui vẻ, hai bên cạnh xếp những hàng dài đồ ăn, cả mặn cả ngọt, bên hẹp hơi tạo hình như buổi triển lãm ảnh mini, ghi lại dấu ấn bốn năm sinh viên của cả khóa. Hồ bơi xanh lục thả đầy phao bơi phao nằm. Hệ thống đèn led khiến cả không gian rực rỡ không kém phần huyền ảo.  

Tôi bước hơi cứng ngắc, cũng tại bình thường tôi ít đi giày cao gót, mà đôi giày gót nhọn này cao tới 7cm. Đẹp thì có đẹp, mà để đẹp thì cũng phải nghiến răng.

Tôi ăn uống một vòng, vừa thưởng thức nhạc vừa quanh quẩn đi dạo. Tôi bước dần sang phía bên triển lãm ảnh. Bên này vắng hơn, mọi người vẫn đang mải nhảy múa. Nói kỹ hơn một chút, khoảng vuông dành cho triển lãm ảnh này được dựng lên khá công phu. Tổng thể là một mê cung, tường cao một mét rưỡi,  trên tường dán kín ảnh. Mép trên của tường gắn đèn nhỏ, ánh sáng vừa đủ. Những bức ảnh đầu tiên đều là năm nhất, tôi đoán đi dần theo thời gian, cuối mê cung sẽ là hình ảnh của năm cuối cùng này.

Cảm thấy hứng thú, tôi quyết định chọn một ngẫu nhiên một trong hai lối bước vào mê cung. Vì không gian có hạn, chủ yếu là để ngắm ảnh nên mê cung làm cũng không lắt léo. Tôi vừa đi vừa ngắm, chưa gặp đường cụt.

Tôi không nghĩ mình sẽ có mặt trong ảnh, vì tôi chẳng bao giờ tham gia hoạt động, nên sẽ giới hạn ở vài bức hình chụp chung cả lớp thôi. Tôi di tay trên tường, lần mò từng lớp xem hình k97a.


Cả người tôi chợt lạnh toát, tay tôi di tới bức hình cả lớp đây rồi. Năm nhất, những khuôn mặt ngây thơ, tôi đứng cạnh Ngọc Anh, cười rạng rỡ. Nhưng khuôn mặt Ngọc Anh bị dính thứ gì đó đen đen. Tôi chạm tay vào.

Chất lỏng này, máu.

Ngay bên cạnh, mặt tôi bị rạch chéo. X.

Tôi giữ tay trên tấm hình, không hiểu thời xui đất khiến ra sao, tiếp tục di tay, tìm hình năm hai. Tấm hình này, cả khuôn mặt ngọc anh vẫn bị dính máu, mặt tôi bị rạch chéo. Tay tôi từ điểm máu này di chuyển tới điểm máu khác. Dường như không phải tôi đi tìm nữa, mà có ai đó dẫn tôi đi. Những bức hình cũng không nhất thiết là ảnh lớp nữa, mà là những hình ảnh ngẫu nhiên mà tôi đoán là ẩn chứa quy luật nào đó. Đến bức hình năm tư, Ngọc Anh không còn có mặt trong ảnh nữa, lần này, đến lượt mặt tôi dính đầy máu. Đến đây là hết sao? Tôi quay sang phải, khuôn mặt be bét máu, giòi bọ lúc nhúc của Ngọc Anh phóng đại, ánh mắt dữ tợn vằn tơ máu nhìn chòng chọc tôi.

Tôi giật mình ngã người ra phía sau. Mấy bức tường mỏng nhẹ bị tôi xô phải, kéo nhau đổ xuống. 

Bàng hoàng

Vết máu di chuyển theo đầu ngón tay tôi, tưởng như không quy luật, lại tạo thành một từ bốn chữ cái EVIL. 

Tôi trợn mắt 

“Mày phải chết” Tiếng hét vang lên sát bên tai. Ngọc Anh ở phía sau, tôi hét lớn, đứng bật dậy. Đôi giày cao gót chòng chàng làm tôi lại khuỵu ngã xuống. 


– Thanh Hiên! sao thế?  – Lớp trưởng từ đâu chạy tới, nắm chặt bả vai tôi, hỏi dồn dập. 

Theo ánh mắt tôi, cậu ta ngẩng lên, cũng sững người trước dòng chữ bằng máu. 

Lớp trưởng lập tức quay lại, nắm tay tôi xem xét. Tay tôi không hề bị thương hay xước xát. Số máu kia từ đâu ra?

– May chưa ai phát hiện ra. – Cậu ta vừa nói vừa nhìn bức tường có chữ EVIL. Đây cũng là bức tường ngăn cách bể bơi cùng mê cung, cùng với tiếng nhạc ồn ào, trọn vẹn che giấu mọi biến cố bên trong nó. Sau đó, lớp trưởng nhanh chóng dựng lại mấy bức tường bên trong vừa bị tôi xô đổ.

– Nào – Cậu ta phủi phủi tay, quay lại giơ tay ra cho tôi vịn, kéo tôi đứng dậy – Chúng ta theo lối khác rời khỏi nơi này trước đã. 

Tôi hơi ngần ngại nhìn chữ EVIL bằng máu kia. Nếu có ai đó muốn vào xem triển lãm ảnh.

– Không sao, tôi sẽ liên lạc với ban truyền thông báo cáo chút sự cố.

– Vẫn không ổn – tôi thầm thì, tư thế nửa ngồi nửa đứng, cả người gần như dựa vào người lớp trưởng mới trụ được – Tường này thấp quá. Cậu cao như vậy, tôi còn đi giày cao gót, đứng thẳng lên lộ ngay.


Tôi suýt hét lên vì ngạc nhiên khi cậu ta kéo tôi ra sau lưng, cùng lúc quỳ sụp xuống, úp cả người xuống đất, đưa tay ra chống. Cậu ta bò, còn tôi nửa ngồi nửa úp sấp trên lưng cậu ta, chật vật chui ra khỏi mê cung.

Hồ bơi tổ chức party là hồ bơi lộ thiên, ngoài các phòng cần thiết, bao quanh toàn bộ khu bơi lội là các cây dựng thành hàng đại diện như một hàng rào với khu khác. Lách qua thân cây. Tôi chủ động nghiêng người, thả mình xuống đất. Lớp trưởng đứng lên, giúp tôi đứng dậy mà cổ chân tôi đã sưng vù, đỏ sẫm, không thể đi được nước.

– Trẹo chân rồi. Thảm thật – Cậu ta ngồi xổm, tay nắm chân tôi đưa lên xem xét. Trời ạ, hôm nay tôi mặc váy không tính là dài đâu, cậu ta làm thế, liệu có…  có lộ hàng không?

– Hừ, ai thèm cậu – Lớp trưởng dường như luyện thành khả năng đọc suy nghĩ rồi, cậu liếc xéo tôi một cái.

Sau đó lớp trưởng đứng thẳng người vương vai. Cậu ta cởi jacket khoác lên người tôi, không phải kiểu khoác lãng mạng ngôn tình đâu, mà là úp thẳng lên toàn bộ mặt và phía trước ngực. Nhất thời, mùi nam tính mạnh mẽ bao vây lấy tôi. Sau đó cậu ta bế tôi lên “đi tới đại bản doanh của tôi rồi tính tiếp”.

Khi trước mắt tôi toàn màu đen và bên tai tôi tiếng nhạc đang lùi xa dần thì một tiếng hét chói tai vang lên. Trong khoảnh khắc, tôi có linh cảm xấu. Nhưng vừa giãy giụa thì lớp trưởng đã ôm chặt tôi “Bây giờ cậu cũng không thể chạy tới chạy lui hóng chuyện được”. Cậu ta vì đè giọng nên âm thanh hơi khàn. 

Tôi im lặng đồng ý, tình trạng này nên xử lí xong xuôi rồi mới xuất hiện trước mặt mọi người thì hơn.

“Đại bản doanh” của lớp trưởng là phòng nghỉ của đội bóng rổ. Giờ này, phòng nghỉ không có một bóng người. Các dãy tủ sắt đứng lặng im, bóng đèn xanh xám. Tôi ngồi trên băng ghế dài giữa phòng, tóc tai bù xù, mặt mũi và bả vai xước hết lúc tự đẩy người xuống đất, váy hồng lấm lem, chân thì sưng một cục to tướng. Tôi rất muốn thở dài, giày cao gót xui xẻo.

Lớp trưởng lục trong tủ của cậu ta ra khăn bông, vài thứ đồ sơ cứu. Cậu ta giặt khăn, lau mặt, lau các vết thương cho tôi.

Xót quá, nhưng tôi nghiến răng không kêu. Cậu ta lau chỗ xước xát nào cũng ngẩng lên nhìn tôi một lần, thấy tôi cắn răng không nói gì mới lau tiếp. Đáy mắt cậu ta, tôi thấy rõ, rất dịu dàng, cũng có tiếc nuối.

Từ sau ngày cậu ta hùng hổ bỏ đi, số giờ lên lớp vào cuối năm cũng ít dần nên tôi rất ít gặp cậu ta. Thậm chí lúc trên lớp, cậu ta cũng chẳng mấy khi xuất hiện trong tầm nhìn của tôi. Party hôm nay, nếu không phải có cậu theo tôi vào trong mê cung, mớ hỗn độn kia tôi cũng không biết xử lí như thế nào. Nhớ ra điều gì đó, tôi học tập nữ chính trong một bộ phim mình đã xem, khi cậu ta đang xem xét cổ chân mình, dịu dàng hỏi “Sao cậu lại đối xử tốt với tôi như vậy?”


“Vì tôi thích cậu” Lớp trưởng ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt tôi, kiên định nói ra bốn chữ ấy. Giống hệt như nam chính ngôn tình. Tôi ngẩn người.

Á!  

Tôi không nhịn được kêu lên. Cậu ta lại nhân lúc nói ra câu đó với biểu cảm nghiêm túc trịnh trọng vô cùng để nắn lại cổ chân tôi. Tôi lườm cậu ta, ánh mắt tóe lửa. Cậu ta cười ha ha ha, lại dí trán tôi. Tủ của cậu ta còn có cả lược, nên bây giờ lớn trưởng đang ở phía sau, chải lại mái tóc rối tung của tôi. Cả hai đều đang im lặng, thì cậu ta cất lời.

“Tôi thích những cô gái da trắng mặt xinh ba vòng nóng bỏng, biết đưa đẩy câu chuyện, cũng dễ dãi một chút. Cậu không hề lọt vào mắt tôi cho tới khi tôi thấy cậu chơi thân với Ngọc Anh. Hai người trái ngược nhau hoàn toàn như vậy cơ mà. Thực ra thì lúc đó hơi tò mò thế thôi, cũng đâu phải là chuyện của tôi, tôi đâu rỗi hơi. Thế mà tôi lại rỗi hơi bắt đầu quan sát cậu. Bắt đầu biết cậu rất có chủ kiến chứ không phải nhút nhát gió chiều nào che chiều ấy, biết cậu ổn định, tự chủ, cậu không ồn ào vì cậu không thích, cậu không a dua theo đám đông, cậu có năng lực thực sự. Cứng rắn như vậy thì ai thương. Rồi sau này biết cậu có nhiều chuyện muốn giấu, cảm xúc cũng cứ giấu hết đi, ngốc nghếch còn cố tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt, không biết xử sự khôn khéo còn tỏ ra nguy hiểm. Không biết từ bao giờ, da trắng mặt xinh không làm tôi chú ý nữa, lại chăm chỉ đi học để nhìn thấy cậu, xem hôm nay cậu mặc áo màu gì, khi nghe giảng cậu hay nhìn hơi cao so với màn hình máy chiếu nên mỏi cổ, viết bài không chỉ nghiêng đầu còn nghiêng cả người.Không biết từ bao giờ, tôi rất muốn biết lòng cậu nghĩ gì, cậu cảm thấy ra sao, rất muốn rất muốn hiểu cậu. Ngọc Thanh Hiên, tôi nghĩ  tôi thích cậu thật rồi”

Lớp trưởng nhẹ nhàng chải tóc, cũng nhẹ nhàng nói ra những điều đó. Lược cài vào tóc, lời cài vào lòng. Tôi thừa nhận mình rung động. Lúc này, tôi chỉ muốn đắm chìm, quên đi âm thanh ồn ào ngoài kia, quên đi tiếng thét chói tai sẽ kéo theo không ít câu chuyện, quên đi những mối quan hệ phức tạp và một quá khứ đầy đau thương.

Tôi từng nghĩ mình là quái vật, từng thấy cô đơn, từng thấy cả thế giới không ai hiểu mình cho tới khi Văn Thanh Hiên xuất hiện. Anh ta là ánh cho mọi tối tăm của tôi khi ấy. Tôi đã đánh mất lí trí của mình, tôi đã vội vã tin vào ánh sáng không có thực của mặt trăng, để rồi những gì tôi nhận lại là một trận đòn đau kinh hoàng, đau gấp không biết bao nhiêu lần khi nhẫn rời người, là cái chết của người mẹ tần tảo chăm sóc nuôi nấng tôi bao năm tháng, là cái chết của một linh hồn vốn đã có thể sống yên ổn ở bên kia, là sự ra đi trong im lặng không lời giải thích của chính anh ta, là cuộc sống chật vật buộc phải trưởng thành của một đứa trẻ mồ côi cả ca lẫn mẹ, họ hàng thân thích hay hàng xóm láng giềng đều e ngại xa lánh,  trong tay chỉ có chút tài sản nhỏ mà duy trì sự tồn tại qua ngày. Nhiều đêm, một mình chơ vơ tôi chỉ biết cuộn tròn người lại mà khóc. Tôi đánh đổi những gì để nhận lại những gì thế này?

Tôi chết lặng bao lâu?  Tôi không yêu nổi, không tin nổi bất cứ ai ngoài chính mình trong bao lâu? Tôi tự làm mình vui, cũng tự vui trong thế giới con con của mình, tôi không lợi dụng được ai, thiệt thòi cũng chỉ tự vỗ về bản thân, rồi lại cố cứng rắn chỉ để không thể thiệt thòi thêm nữa. Tôi  lọ mọ tự sống như vậy trong bao lâu? Sống rất lâu trong bóng tối, khi ánh sáng lần nữa chiếu tới, có cảm giác đột ngột bị mù. 

Tôi đứng bật dậy, quay lại nhìn lớp trưởng. Mắt tôi bối rối, mắt cậu ta kiên định. Mùi nam tính bao trùm. Tôi chợt nhớ người kia mùi rất nhạt, không cọ cọ bên người không thấy được. Người kia không dùng ánh mắt long lanh, ánh mắt chân thành, ánh mắt tức giận, ánh mắt kiên định nhìn tôi. Ngày xưa, sự dịu dàng là lớp vỏ, che đi ánh mắt luôn nhàn nhạt mà sâu thẳm, không nhìn ra điều gì, sa chân lỡ bước liền bị hút vào ánh mắt ấy. Anh ta làm tôi tổn thương, cũng làm tôi e ngại mọi thứ ánh sáng đến với cuộc đời tăm tối này, cũng làm tôi trong những đêm rất sâu, lén lút hồi tưởng lại ánh trăng nguy hiểm đó.

Tôi bây giờ chính là người bị mù kia sao? Đột ngột không thích ứng được. Đột ngột hoảng sợ. Tôi lắp bắp  không nên lời, vừa định lùi về sau, thì cổ chân lại nhói lên. Đúng lúc tôi tưởng mình sẽ thúc đầu vào người lớp trưởng thì tôi bị kéo lại phía sau, cánh tay xoay cả người tôi, lập tức ôm tôi vào lòng. Mùi hương rất nhạt.

Văn Thanh Hiên trầm mặt nhìn người con trai trước mặt. Không nói không rằng bế Ngọc Thanh Hiên rời đi. 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.