Đọc truyện Vân Nê FULL – Chương 48: Ngoại Truyện 4 Đông
Ngoại truyện 4: Đông
Edit: Coco
Bò Bự dính người hơn Mắm Tôm nhiều.
Trong mấy ngày nghỉ quốc khánh, Lý Thanh Đàm và Vân Nê làm ổ ở nhà không đi đâu.
Hai người rảnh rỗi xem phim, lướt weibo xem cư dân mạng chia sẻ những câu chuyện thú vị về việc mắc kẹt trên đường cao tốc khi đi du lịch, tính ra còn vui hơn đi ra ngoài chơi nhiều.
Mỗi lúc như vậy, Bò Bự sẽ nằm trên đệm sô pha, kêu meo meo, đến tận khi Vân Nê ôm nó vào ngực thì mới chịu im lặng.
Ngược lại, Mắm Tôm tỏ ra độc lập hơn nhiều.
Cu cậu tự chơi bóng bên ngoài ban công, cũng không mè nheo đòi chủ nhân ôm.
Đến tối đi ngủ cũng thế.
Bò Bự quen ngủ với Vân Nê.
Cứ đến đúng giờ là nó còn tích cực hơn cả Lý Thanh Đàm, ngoan ngoãn nằm im nơi cuối giường.
Lý Thanh Đàm và Mắm Tôm đều nhận thức sâu sắc về địa vị của bản thân trong gia đình.
Cả hai đều không có tư cách tranh giành với Bò Bự, một người một chó không dám ho he gì.
Buổi sáng lúc Lý Thanh Đàm tỉnh dậy, Vân Nê và bé mèo vẫn đang ngủ.
Anh nhận nhiệm vụ dắt chó đi dạo, thắt dây xích cho Mắm Tôm, sau đó cả hai cùng đi xuống nhà.
Sáng sớm đầu thu trời sương mịt mù.
Mắm Tôm rất thích xuống nhà chơi.
Vừa ra khỏi thang máy, bốn cái chân ngắn ngủi đã vui vẻ chạy tung tăng.
Lý Thanh Đàm suýt thì bị nó kéo cho ngã sấp mặt.
“Mắm Tôm.” Anh dừng bước, tay kéo sợi dây xích.
Mắm Tôm bị giữ lại, ngơ ngác quay đầu nhìn chủ nhân, thở hổn hà hổn hển.
Lý Thanh Đàm lại mềm lòng.
Anh thở dài, ngồi xổm xuống xoa đầu nó: “Mày chạy chậm một tí, anh theo không kịp.”
Mắm Tôm: “Gâu.”
Chẳng biết nó có hiểu hay không, dù sao nó cũng vẫn kích động chạy tung tăng.
Nhất là khi thấy chó của những gia đình khác trong khu, trông nó quả thật không khác gì lúc nhìn thấy một cục xương to, phi nhanh hơn bất cứ thứ gì.
Lý Thanh Đàm: “…”
Cái đồ không có tiền đồ!!
Sau khi về nhà, Lý Thanh Đàm bèn nói với Vân Nê về chuyện này, tiện thể hỏi: “Anh nhớ Mắm Tôm là giống đực, chó được mấy tuổi thì trưởng thành nhỉ?”
Trước đây Vân Nê đã từng tìm hiểu riêng những kiến thức khoa học về mảng này, cô đáp: “Nó sẽ động đực lần đầu vào khoảng tám tháng tuổi.
Nhưng thời kỳ đó cơ thể chó chưa phát triển hoàn toàn, bác sĩ thường không khuyến khích sinh sản vào lúc này.
Thời điểm tiếp theo là một tuổi rưỡi.
Tuy nhiên em thấy rất nhiều nhà nuôi chó mèo đưa bọn nó đi triệt sản, như vậy có thể kéo dài tuổi thọ của bọn chúng một cách tương đối.
Lý Thanh Đàm nhận nuôi cả Mắm Tôm và Bò Bự lúc bọn chúng gần ba tháng tuổi, tới giờ còn vài ngày nữa mới tròn năm tháng.
Đã nhắc tới chuyện triệt sản, sau đó Lý Thanh Đàm bèn tham khảo ý kiến từ nhân viên chuyên nghiệp, cũng lên mạng tìm hiểu rất nhiều thông tin.
Vì sức khỏe của hai cục cưng, anh và Vân Nê quyết định đợi bọn chúng tròn sáu tháng tuổi sẽ đưa đi triệt sản.
Tuy chuyện triệt sản thì chẳng có vấn đề gì, nhưng ai đưa bọn chúng đi lại là một câu chuyện khác.
Vân Nê đã từng đọc được rất nhiều bài đăng ca cẩm của cư dân mạng trên diễn đàn thú cưng.
Có cô gái phản ánh rằng sau khi đưa mèo nhà mình đi triệt sản, về nhà mèo không còn thân với cô ấy nữa, cũng không cho cô ấy nựng, dỗ như nào cũng không được.
Bên dưới có rất nhiều người phản hồi tương tự.
Vân Nê cảm thấy cực kỳ lo lắng.
Cô không thể tưởng tượng ra cảnh Bò Bự và Mắm Tôm không quấn lấy mình, mới nghĩ đã thấy đau đầu.
Vân Nê không muốn, đương nhiên Lý Thanh Đàm cũng không muốn.
Anh vốn đã không có nhiều thời gian ở chung với bọn chúng, khó khăn lắm mới bồi dưỡng được tí tình cảm, có thể vì vậy mà mất sạch.
Vân Nê nói: “Nhưng em đã xem lịch rồi.
Em phải tham dự một hội nghị cực kỳ quan trọng với giáo sư Chu vào ngày phẫu thuật nên không thể đi được.”
Lý Thanh Đàm: “Đúng là không may, hôm đó anh cũng có một cuộc họp.”
Vân Nê: “Em phải đi cả ngày.”
Lý Thanh Đàm: “Anh phải đi một tuần.”
Vân Nê: “…”
Đôi tình nhân nhỏ tranh chấp không ngừng, ai cũng không chịu nhường ai.
Cãi nhau mãi mà chẳng có kết quả, Vân Nê bèn bắt đầu lươn lẹo.
Cô không đi Thượng Hải gặp anh suốt hai tuần liên tiếp, anh gọi cũng không nghe máy, nhắn tin thì mãi mới trả lời.
Vài lần như thế, Lý Thanh Đàm ngửi được có mùi trong đó.
Được thôi.
“Chiến tranh lạnh” ư? Ai mà không biết chứ.
Anh cũng bắt đầu ra vẻ bí ẩn.
Thời điểm anh bận, hai người có khi ba ngày không liên lạc.
Chuyện đó khiến Vân Liên Phi còn tưởng rằng tình cảm giữa cả hai xảy ra vấn đề.
Vân Nê cũng rất bận.
Vân Liên Phi không gặp được cô, thi thoảng gọi điện thoại cũng chỉ nói được qua loa vài câu, đừng nói đến hỏi chuyện tình cảm.
Ông đành phải dành thời gian gọi điện cho Lý Thanh Đàm.
Không ngờ, cuộc gọi này lại nảy sinh vấn đề.
Lý Thanh Đàm nhập viện.
Nguyên nhân là do uống rượu.
Vân Liên Phi nghĩ đến tình hình giữa anh và Vân Nê gần đây thì vỗ đùi cái đét, hỏng rồi, đúng là tình cảm có vấn đề rồi.
Ông vội vàng gọi điện dạy dỗ con gái một trận.
Vân Nê cũng ngây người.
Cô biết gần đây Lý Thanh Đàm đang bận rộn với một dự án mua bán, sáp nhập xuyên biên giới.
Hơn nữa, bản thân cô cũng bận nên không đến Thượng Hải, ai ngờ lại xảy ra chuyện chứ.
Vân Liên Phi vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt: “Con xem hai đứa bao nhiêu tuổi rồi mà còn cãi nhau đến nỗi này.
Nói ra không thấy xấu hổ à…”
Vân Nê lo lắng về tình trạng của Lý Thanh Đàm nên không nói nhiều với bố.
Chiều hôm đó cô xin nghỉ để đi Thượng Hải, lúc đến nơi mới gọi cho anh.
Không ai nghe máy.
Vân Nê lại gọi điện cho trợ lý của Lý Thanh Đàm, người đó nói Tổng giám đốc Lý vừa uống thuốc và đi ngủ, còn hỏi cô xem có cần cử người đến đón không.
“Không cần, anh gửi tôi địa chỉ đi, tôi tự qua.” Vân Nê bắt xe đến bệnh viện, nôn nóng suốt cả dọc đường.
Mãi tới khi cô đặt chân đến ngoài phòng bệnh, nhìn thấy người nằm trên giường thì mới thở phào một hơi.
Trợ lý Dương rót cho cô một cốc nước ấm.
“Cảm ơn anh.” Vân Nê bưng cốc nước, hỏi nguyên nhân Lý Thanh Đàm bị bệnh.
Ăn uống không điều độ, cộng thêm uống rượu khi bụng rỗng dẫn đến viêm dạ dày xuất huyết cấp tính.
“Gần đây công ty đang bận một dự án lớn, Tổng giám đốc Lý là người dẫn đầu, không tránh khỏi phải đi xã giao.” Trợ lý Dương nói: “Tối qua vào viện, anh ấy sợ cô lo lắng nên không cho chúng tôi báo với cô.”
“Tôi hiểu, anh vất vả rồi.” Vân Nê đặt cốc nước xuống và nói: “Tôi sẽ ở lại đây.
Anh có việc thì cứ quay về công ty trước đi.”
“Được, cô cần gì thì cứ gọi điện cho tôi.”
Vân Nê gật đầu, tiễn anh ta ra cửa sau đó lại quay về phòng, kê ghế ngồi cạnh giường.
Lý Thanh Đàm ngủ rất say, sắc mặt anh tái nhợt.
Cô không thể nói rõ được rốt cuộc bản thân tức giận hay đau lòng hơn.
Cô cầm tay anh nhét vào trong chăn, sau đó lại liên hệ với giáo sư Chu để thông báo chuyện nghỉ phép.
Xong xuôi, cô còn gọi cho Vân Liên Phi, nhờ ông qua chỗ cô một chuyến để đón Bò Bự và Mắm Tôm về nhà.
Vân Liên Phi lo lắng về tình hình giữa cô và Lý Thanh Đàm nên hỏi han thêm vài câu.
Vân Nê nói: “Chuyện anh ấy nằm viện không liên quan đến việc bọn con cãi nhau.
À mà không đúng, ngay từ đầu bọn con đã không cãi nhau rồi.
Bố đừng lo, có thể con sẽ phải ở lại Thượng Hải vài ngày.
Lư Thành trở lạnh, lúc bố đưa Mắm Tôm đi dạo thì nhớ cẩn thận mặc nhiều áo ấm, đừng để bị lạnh đấy.”
“Bố biết rồi, con chăm sóc thằng bé cho tử tế vào.”
“Vâng ạ.”
Đã vài ngày Lý Thanh Đàm không có nổi một giấc ngủ tử tế, thêm vào đó, số thuốc anh uống từ chiều có ảnh hưởng đến giấc ngủ.
Vì vậy mà anh ngủ một giấc thẳng đến tối.
Phòng bệnh sáng đèn, bác sĩ phụ trách qua phòng kiểm tra trước khi giao ban.
Vân Nê cầm bình nước theo sau.
Anh không ngờ cô lại đến đây.
Khoảnh khắc ngước mắt lên nhìn thấy cô, anh còn sững người một lúc, nhưng ngại có người ngoài nên không nói gì.
Bác sĩ theo thường lệ hỏi sơ qua về tình huống của anh, sau đó cầm lấy bản bệnh án ở cuối giường, vừa ký tên vừa nói: “Chú ý nghỉ ngơi, những ngày này nên ăn uống thanh đạm.
Cho bệnh nhân ở lại quan sát thêm hai hôm nữa, nếu không có chuyện gì thì có thể xuất viện.”
Vân Nê gật đầu đáp: “Được ạ, cảm ơn bác sĩ.”
Chờ bác sĩ ra ngoài, Lý Thanh Đàm mới khàn giọng hỏi: “Em đến từ bao giờ thế?”
Vân Nê rót cho anh một chén nước ấm: “Từ chiều.”
“Tiểu Dương báo cho em à?” Lý Thanh Đàm đón lấy cốc nước, sau đó nắm lấy tay cô: “Anh bảo cậu ta đừng nói với em cơ mà.”
“Đừng trách Tiểu Dương, do bố em gọi điện thoại cho anh nên mới biết.”
“Chú ư?” Lý Thanh Đàm hỏi: “Chú tìm anh có chuyện gì thế.”
“Ông ấy tưởng chúng ta cãi nhau.” Vân Nê rút tay về, ngồi xuống cái ghế cạnh giường, giữ khoảng cách với anh.
“Cãi nhau ư? Sao lại thế?”
Vân Nê giải thích vắn tắt cho anh, sau đó lại hỏi: “Anh có đói không? Tối nay Tiểu Dương đưa cháo qua, anh có muốn ăn một ít không?”
“Để lát nữa anh ăn.” Lý Thanh Đàm đặt cốc nước xuống, giả vờ muốn nằm nhưng lại không có sức cử động, sau đó ngẩng đầu nhìn Vân Nê.
Vân Nê khẽ thở dài, đành phải đứng dậy qua giúp đỡ.
Lý Thanh Đàm nhân cơ hội nắm lấy cổ tay cô, kéo cô vào lòng mình, hỏi: “Em giận à?”
Vân Nê vùi mặt vào vai anh, im lặng không nói.
“Anh sợ em lo lắng, cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng.
Vừa nãy em nghe bác sĩ nói rồi đấy, ở lại quan sát hai ngày, không có chuyện gì thì có thể xuất viện.”
“Lý Thanh Đàm.” Cô chống tay dậy nhìn anh, chưa kịp nói đã đỏ mắt: “Sao anh đáng ghét thế nhỉ.”
Anh mím môi không lên tiếng.
“Chẳng phải em đã dặn anh phải ăn cơm tử tế, uống ít rượu đi rồi ư.” Vân Nê rời khỏi lòng anh, đưa tay dụi mắt.
Lý Thanh Đàm không để cô đi, anh nắm chặt bàn tay cô và nói: “Anh sai rồi, sau này anh sẽ không thế nữa, em đừng khóc.”
“Bây giờ em không muốn nói chuyện với anh.”
“Được, vậy không nói, nằm đây với anh đi.” Sắc mặt Lý Thanh Đàm tái nhợt, anh cũng chẳng có sức nói chuyện.
Vân Nê vẫn không khỏi mềm lòng với anh.
Cô cởi áo khoác và giày, vén chăn lên rồi nằm xuống, nhưng vẫn không chủ động lên tiếng.
Lý Thanh Đàm không thể nằm nghiêng, vai anh tì vào lưng cô.
Anh quay sang nhìn cô, hỏi: “Em đến Thượng Hải, còn Mắm Tôm với Bò Bự thì sao?”
Im lặng.
“Em có thấy điện thoại của anh đâu không, anh muốn gọi cho chú.”
Tiếp tục im lặng.
“Dù sao anh cũng phải giải thích với chú rằng chúng ta không cãi nhau, cũng không chiến tranh lạnh, anh vào viện bởi lý do công việc.”
Vẫn im lặng như cũ.
Lý Thanh Đàm thở dài, chọc tay vào vai cô, giọng nói trở nên mềm mại hơn: “Đàn chị.”
Vân Nê mất kiên nhẫn, cô ngồi bật dậy che cái miệng lải nhải của anh lại: “Sao anh bị bệnh mà càm ràm nhiều thế, còn nói nữa em ra tay đấy.”
Lý Thanh Đàm nheo mắt cười, hôn vào lòng bàn tay cô, đáp: “Anh không nói nữa.”
Vân Nê tỏ vẻ ghét bỏ lau tay vào bộ đồ bệnh nhân của anh, sau đó lại bóp mặt anh hỏi: “Nếu không phải bố em gọi điện tới và Tiểu Dương nghe máy thì anh vẫn định tiếp tục giấu em đúng không?”
Anh không trả lời, nhưng dáng vẻ như ngầm thừa nhận.
Vân Nê vẫn cực kỳ tức giận: “Em có phải bạn gái của anh không? Anh như thế không chừng người khác còn tưởng anh đang độc thân đấy.”
“Không đâu.”
“Tại sao không?”
Lý Thanh Đàm lấy điện thoại ra, hình nền là cô, hình khung chat cũng là cô, ngay cả ảnh bìa wechat cũng là cô nốt.
Anh rất ít khi đăng bài, vỏn vẹn mười bài thì cả mười đều có bóng dáng của cô.
Trong văn phòng anh còn có một tấm ảnh hai người chụp chung để trên bàn: “Tất cả mọi người trong công ty đều biết anh đã có người yêu.”
Vân Nê được dỗ dành thì đã vui vẻ hơn, nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Cả công ty đều biết anh đã có người yêu.
Cuối cùng thì sao, anh bị ốm mà bạn gái chẳng đến chăm.”
Lý Thanh Đàm hùa theo cô: “Anh sai rồi.
Khi nào xuất viện anh sẽ quỳ bàn phím, quỳ sầu riêng tạ lỗi với em.”
“Em không cần anh quỳ, anh phải bồi thường cho em.”
Lý Thanh Đàm mỉm cười hỏi: “Em muốn anh bồi thường cái gì?”
“Tháng sau…” Cô vừa mới lên tiếng, Lý Thanh Đàm đã mơ hồ đoán được vài phần.
Anh im lặng nghe cô nói tiếp: “Tháng sau anh đưa Mắm Tôm và Bò Bự đi triệt sản đi.”
“…”
Cuối cùng, Lý Thanh Đàm vẫn không đồng ý cách bồi thường “Thua thiệt trăm đàng” này.
Vì vậy mà Vân Nê dỗi anh suốt một thời gian dài.
Anh xuất viện vào ngày Lễ Tạ Ơn.
Mặc dù Lý Thanh Đàm đã được công ty phê chuẩn cho nghỉ, nhưng trong mấy ngày nằm viện anh vẫn không được rảnh rang.
Sau hôm Vân Nê đến, anh bắt đầu nằm trên giường bệnh xử lý công việc.
Những việc cần anh ra mặt xã giao đều được giao cho một người khác trong công ty phụ trách, anh sẽ đứng sau gánh vác mảng số liệu.
Sau khi anh xuất viện, Vân Nê không có thời gian ở lại Thượng Hải lâu.
Cô tìm một dì giúp việc để nấu ăn và chăm sóc sinh hoạt ngày thường cho Lý Thanh Đàm.
Cô đặt vé tàu vào sáng sớm ngày 28.
Buổi tối trước khi cô đi.
Lý Thanh Đàm nắm tay cô mặc thời gian trôi, hành hạ cô đến hơn nửa đêm.
Sau khi tắm xong, hai người nằm trên giường nói chuyện phiếm.
Mặc dù buồn ngủ nhưng Vân Nê vẫn nhớ dặn dò anh đủ ba điều: “Không được ăn uống sai giờ giấc.
Dì ở nhà sẽ gọi cho em mỗi ngày để báo cáo.
Em sẽ bảo trợ lý Dương ở công ty giám sát anh.”
“Ừ.” Anh cúi đầu cắn mút cổ cô.
“Uống ít rượu thôi.
Nếu phải xã giao nữa, anh cứ lấy cớ lần này phải nằm viện do xuất huyết dạ dày.
Chắc không có ai ép một người bị bệnh dạ dày uống rượu đầu nhỉ?”
“Lần này chỉ là ngoài ý muốn thôi.
Bình thường anh rất ít khi đi xã giao.” Lý Thanh Đàm hôn một hồi thì lại ngo ngoe rục rịch, anh chặn đôi môi đang nói không ngừng của cô lại: “Anh đồng ý với em hết, nhưng anh phải vào việc chính trước đã.”
Vân Nê không cản được anh, đành nức nở đón nhận.
…!
Sáng hôm sau, Vân Nê vô tình ngủ quên, thấy đã quá giờ tàu chạy, cô giận đến nỗi suýt thì ụp cái gối vào mặt Lý Thanh Đàm.
May mà anh không phải người vô trách nhiệm như thế.
Trong lúc cô vội vàng xuống giường dọn đồ, anh nói: “Anh đã đổi vé của em sang chiều rồi, anh biết kiểu gì em cũng ngủ quên.”
Vân Nê sững người, không vội xếp đồ nữa.
Cô lê đôi chân nhức mỏi về giường, nhưng vẫn chưa hết giận, dồn sức đạp thẳng Lý Thanh Đàm đang không phòng bị xuống giường.
May mà Lý Thanh Đàm đã trải một lớp thảm mềm mại dưới giường cho tiện nên ngã xuống không đau.
Anh vịn vào mép giường ngồi dậy, cười nói: “Sao em chẳng có tí lương tâm gì thế.
Nếu không phải anh tốt bụng đổi vé cho em thì em đã lỡ tàu lâu rồi.”
“Trách em được à?” Vân Nê vùi mặt vào chăn: “Nếu không phải tại anh thì liệu em có cần đổi vé không?”
Lý Thanh Đàm biết bản thân đuối lý, anh vuốt chóp mũi, đứng dậy vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, sau đó lại quay về hỏi: “Em muốn ăn gì để anh đặt?”
“Ăn cái đầu anh, đừng làm phiền em, em muốn ngủ.”
“Tối qua ai bảo phải ăn điều độ ba bữa ý nhỉ?” Lý Thanh Đàm kéo chăn xuống: “Em ngủ mãi không chán à.”
“Không chán.”
“Thế ăn gì đây?”
“Em không ăn, em không bị xuất huyết dạ dày, anh mới là người phải ăn đầy đủ ba bữa.”
“Thế ít ra em cũng phải làm một tấm gương tốt chứ.”
“Lý Thanh Đàm.”
“Hửm?”
“Nhân lúc hiện giờ em còn nói chuyện được tử tế với anh.” Vân Nê nhắm mắt lại, trùm chăn qua đầu nói: “Mời anh, ngay lập tức cút ra ngoài.”
Lý Thanh Đàm bật cười, sau đó không làm phiền cô nữa.
Anh vẫn gọi hai suất ăn, bản thân ăn một suất, suất còn lại thì để dành cho cô.
Vân Nê ngủ thêm một giấc đến tận mười hai giờ trưa, sau đó dậy tắm rửa.
Lý Thanh Đàm tạm dừng công việc, bỏ đồ ăn vào lò vi sóng hâm nóng cho cô.
Cô đánh răng rửa mặt, thay quần áo xong xuôi thì ngồi vào bàn ăn.
Anh rót một cốc nước, ngồi đối diện nhìn cô ăn: “Tí nữa anh còn có một cuộc họp qua video, để anh bảo Tiểu Dương đưa em ra ga tàu.”
“Không cần đâu, cuối tuần đừng làm phiền người ta.” Vân Nê bị nghẹn, đón lấy cốc nước anh đưa sang, uống một ngụm rồi nói: “Đến tháng sau dì mới đi làm được.
Anh kiêng nhiều thứ, đến lúc đó dì ấy nấu món gì thì cũng đừng quá kén chọn.”
Anh gật đầu.
Vân Nê vẫn chưa yên tâm: “Hay anh thề với em đi.”
“Cái gì?”
“Nếu anh không ăn cơm tử tế, anh sẽ——” Trong đầu Vân Nê xuất hiện vài từ ngữ các nhân vật trong phim truyền hình chuyên sử dụng khi thề độc, đều cảm thấy không hợp lý lắm.
Cô cân nhắc một hồi rồi nói: “Anh sẽ, chưa đến ba mươi tuổi đầu đã trọc như trái bóng.”
“…”
“Thề đi.”
Lý Thanh Đàm từ chối: “Anh mà trọc thì người mất mặt chính là em đấy.”
“Vậy tức là anh vẫn không chịu ăn uống tử tế à?”
“Không, anh sẽ ăn uống tử tế, em đừng lo.
Cùng lắm thì mỗi ngày đến giờ ăn cơm anh sẽ chụp ảnh gửi cho em.”
“Đó không phải là điều anh cần làm ư?”
“…”
Lý Thanh Đàm kiên quyết không chịu thề, Vân Nê cũng bó tay với anh, cô nói: “Dù sao thì nếu anh lại nằm viện vì vấn đề dạ dày, để xem em xử lý anh thế nào.”
“Anh sẽ không.” Lý Thanh Đàm tiễn cô ra cổng khu dân cư để bắt xe: “Em đừng chỉ chăm chăm nói anh.
Đã bao lâu rồi em chưa ăn sáng đúng giờ? Em có thể làm gương trước được không?”
Vân Nê cầm lấy vali trong tay anh, cười tủm tỉm nói: “Chuyện của những người sau 95 như bọn em anh không cần phải lo.”
Lý Thanh Đàm: “…”
Sang tháng mười hai, nhiệt độ Lư Thanh giảm đột ngột, ngày càng lạnh hơn.
Thoáng cái đã sắp đến ngày đưa hai cục cưng đi triệt sản.
Vân Nê và Lý Thanh Đàm vẫn tranh cãi về chuyện ai đưa một mèo một chó đi bệnh viện thú y, không bên nào chịu nhường bên nào.
Một tuần trước ngày giải phẫu, Vân Nê nhìn Bò Bự và Mắm Tôm bằng ánh mắt thương tiếc, tại sao trên đời lại tồn tại phẫu thuật kiểu này chứ?
Đúng là kiếp mèo kiếp chó đều đáng thương.
Trước khi phẫu thuật có rất nhiều đều cần lưu ý, cũng có nhiều thứ phải kiểm tra.
Mấy hôm nay Lý Thanh Đàm xin nghỉ, lần nào anh cũng đi với Vân Nê đến bệnh viện kiểm tra.
Nếu không bên nào chịu nhường, vậy để hai người cùng nhau gánh vác kết quả đã định sẵn này.
Cuộc phẫu thuật được sắp xếp vào ngày 14 tháng 12.
Vốn đến ngày 13 đã không cần đi kiểm tra nữa rồi, nhưng Lý Thanh Đàm lại nhận được cuộc gọi từ viện thú y, bảo bọn họ quay lại một lần nữa.
Anh và Vân Nê đành qua đó một chuyến.
Trước khi ra cửa, Vân Nê nhận được điện thoại của Lương Sầm, bảo là có chút vấn đề.
Cô nói: “Nếu không anh cứ đưa bọn nó qua trước đi, tối nay em sẽ đến thẳng bệnh viện tìm mọi người.”
Lý Thanh Đàm không nghĩ nhiều, đáp: “Được, vậy em đi đường cẩn thận.”
“Em biết rồi.” Vân Nê xoa đầu hai cục cưng, nhìn có vẻ cực kỳ không nỡ.
Sau đó cô xoay người về phòng.
Bệnh viện thú y nằm ở trung tâm thành phố.
Sau khi đến nơi, Lý Thanh Đàm giao Bò Bự và Mắm Tôm cho bác sĩ, kế đó ngồi chờ bên ngoài như mọi ngày.
Lạ ở chỗ, thời gian kiểm tra hôm nay dài hơn ngày thường rất nhiều.
Anh cảm thấy hơi bất thường, bèn hỏi nhân viên xem tại sao vẫn chưa xong.
“Cuộc phẫu thuật của bé chó đã xong rồi.
Nó đang làm kiểm tra sau phẫu thuật, tí nữa còn phải truyền dịch nữa.
Quá trình triệt sản cho mèo cái thì lâu hơn.
Anh hãy chờ thêm một lát.”
Lý Thanh Đàm sửng sốt hỏi: “Phẫu thuật ư? Không phải mai mới phẫu thuật sao?”
“Hôm qua bạn gái anh đã báo bác sĩ dời cuộc phẫu thuật lên trước một ngày, ký xong cam kết phẫu thuật rồi.” Nhân viên ngạc nhiên hỏi: “Anh không biết ư?”
“…”
Anh biết thế éo nào được.
Lúc ấy Lý Thanh Đàm cực kỳ tức giận.
Anh giữ sắc mặt bình tĩnh đi sang một bên, gọi điện thoại hỏi tội cô.
Cô không hề phủ nhận, dè dặt hỏi: “Đã phẫu thuật xong chưa?”
Anh nhịn xuống xúc động muốn mắng người: “Em to gan thật đấy.”
“Em sai rồi.” Vân Nê khẽ giải thích: “Cũng tại vốn dĩ em dành nhiều thời gian bên Bò Bự và Mắm Tôm hơn, nếu bọn nó không thân với em nữa thì biết làm thế nào?”
“Em cũng có lý phết nhỉ.”
Vân Nê không dám nói thêm nữa.
Lý Thanh Đàm đe dọa cô: “Em chết chắc rồi.”
“…”
Thật ra sáng sớm Vân Nê đã tới bệnh viện thú y, nhưng cô ngồi ở tiệm trà sữa đối diện.
Nghe Lý Thanh Đàm nói mà sống lưng cô lạnh toát.
Nhưng nghĩ đến chuyện Bò Bự và Mắm Tôm sẽ không xa lánh mình, cô vẫn cảm thấy được an ủi.
Chết thì chết.
Mãi đến khi bác sĩ gọi điện thoại đến, cô mới thấp thỏm rời khỏi tiệm trà sữa.
Màn đêm buông xuống, tuyết đầu mùa lặng lẽ rơi.
Vân Nê vội vàng sang đường, mở cửa vào bệnh viện, lên tầng hai theo thói quen.
Bò Bự và Mắm Tôm đều đã truyền dịch xong, đang nằm trên giường bệnh rên rỉ.
Cả hai đều thuộc dạng thích ở nhà điển hình, ra chỗ lạ đều ít bạo hơn.
Bác sĩ không khuyến nghị nằm viện, chỉ giải thích một vài vấn đề cần lưu ý sau phẫu thuật: “Hiện tại không thể ăn, qua bốn năm tiếng có thể cho bọn chúng một xíu nước và thức ăn dạng lỏng.
Phải đeo vòng cổ để ngăn chúng nó liếm miệng vết thương.
Sau khi phẫu thuật xong cảm xúc của chúng sẽ hơi gắt gỏng, đợi qua một thời gian là được.
Về nhà nếu có tình huống gì thì nhất định phải liên hệ kịp thời với chúng tôi.”
“Lý Thanh Đàm đáp: “Vâng, cảm ơn bác sĩ.”
Trên đường về, hai đứa nhóc nằm co ro trong lồng không nhúc nhích, trông cực kỳ đáng thương.
Bác sĩ giải thích rằng sau phẫu thuật không được tuỳ ý sờ đầu mèo và chó để tránh bị cào.
Vân Nê không dám chạm vào chúng nó, cũng không dám nói chuyện với Lý Thanh Đàm.
Hai bên im lặng suốt đường về nhà.
Chờ đến khi sắp xếp xong xuôi cho Bò Bự và Mắm Tôm xong, cô mới kéo Lý Thanh Đàm, người vẫn luôn đen mặt lại, mềm giọng giải thích: “Em xin lỗi mà, anh đừng giận em.”
Lý Thanh Đàm giữ kèo trên, kiêu ngạo không đáp lời.
Vân Nê trườn qua ngồi lên đùi anh, ôm mặt anh hôn vài cái rồi nói: “Em biết sai rồi, sau này sẽ không thế nữa.”
Lý Thanh Đàm khẽ cất tiếng cười mỉa mai, vẫn đen mặt không nói gì.
“Chờ Bò Bự và Mắm Tôm bình phục, em sẽ để anh đưa bọn nó về Thượng Hải một thời gian, anh thấy được không?”
“Không cần, anh không rảnh chăm sóc bọn nó.”
“Chẳng phải còn có dì ư?” Vân Nê nói: “Anh đừng lo, em thấy mọi người trên diễn đàn nói chỉ cần anh cưng chiều bé mèo và bé chó, chúng nó sẽ tha thứ cho anh.”
“Tha thứ cho anh?”
“Không, không, chính là sẽ không xa lánh anh nữa.” Vân Nê nhéo khuôn mặt ít thịt của anh: “Thật đấy, ngày nào em cũng sẽ nói tốt về anh trước mặt bọn nó.”
Lý Thanh Đàm không muốn nói chuyện với cô, anh đứng dậy định đi.
Vân Nê lập tức ôm lấy anh, quặp chân vào người anh.
Không biết cô ghé vào tai anh nói gì mà càng nói càng đỏ mặt, giọng cũng ngày càng nhỏ dần: “…!Anh thấy thế có được không, anh ơi.”
Đậu má.
Tiếng gọi anh ơi này chắc chắn không giống với bình thường, chưa kể mấy lời cô vừa nói đó còn mờ ám hơn.
Mắt Lý Thanh Đàm tối lại, anh nâng tay giữ chặt cô: “Ba lần.”
“Có ai lên giá như anh không!”
“Sáu lần.”
Vân Nê ngẩng đầu, không phục đáp: “Lý Thanh Đàm! Anh có phải người không!”
“Chín——”
“Được được được, ba lần thì ba lần” Vân Nê đỏ mặt đáp: “Không thể nhiều hơn.”
“Được, chốt.” Lý Thanh Đàm không buông tay, anh ôm cô vào phòng ngủ, đá văng cửa ra sau đó đóng lại, nói: “Vậy bắt đầu từ đêm nay.”
“Chờ đã——”
“Không chờ.”
Tiếp đó là những âm thanh ma sát quần áo đầy mờ ám, nhưng nghe có vẻ nhẹ nhàng chậm rãi hơn ngày thường đôi chút.
…!
Đêm khuya, tuyết đầu mùa vẫn đang rơi.
Tiếng nước trong phòng tắm vang lên một hồi thì ngừng lại.
Lý Thanh Đàm lau tóc đi ra, thấy phòng ngủ cách vách vẫn sáng đèn bèn đi qua.
Trong nhà không có hệ thống sưởi.
Chó và mèo cần nghỉ ngơi.
Vân Nê sợ chúng nó bị lạnh, bèn đem cả ổ chó ổ mèo sang phòng ngủ phụ.
Vừa mở cửa, gió ấm từ điều hoà đã phả vào mặt.
Vân Nê đi tắm trước, cô mặc áo ngủ mùa đông, ngồi xổm xuống chỗ ổ chó, quay lưng về phía cửa khẽ thì thầm gì đó.
Lý Thanh Đàm không nghe rõ, bước lại gần một chút.
“Muốn trách thì trách Lý Thanh Đàm.
Là anh ấy đưa bọn em đi, khiến bọn em phải chịu đựng nỗi đau này.
Thương quá.
Đến khi nào các em khoẻ lại thì đừng để ý anh ấy.”
“…”
Tác giả có lời muốn nói:
Lý Thanh Đàm: Mẹ nó..