Đọc truyện Vân Nê FULL – Chương 4
Edit: Coco
Nụ cười của Lý Thanh Đàm vừa đột ngột vừa bất ngờ, nhưng không thể phủ nhận rằng gương mặt anh rất hợp với nụ cười ấy.
Rất đẹp trai.
Anh lười nhác ngồi đó, mặt mũi trắng trẻo sạch sẽ, đôi mắt đen nhánh sáng ngời, mái tóc đen bồng bềnh mềm mại dưới ánh đèn.
Ngoài cửa sổ mưa gió mịt mù, hàng cây ngô đồng hai bên đường lao xao rụng lá.
Bên ngoài tấm kính sạch sẽ, cô gái đứng ở nơi an toàn, mái tóc đen bị gió thổi dính vào sườn mặt.
Khoảnh khắc đó, trong đầu Lý Thanh Đàm hiện lên vô số cảnh trong phim.
Nhưng mỗi khung hình đều mờ ảo nhanh chóng lướt qua, điều duy nhất rõ ràng chính là đôi mắt của cô gái ấy.
Trong trẻo, yên ả như nước hồ lặng sóng.
Khoảng chừng vài giây trôi qua, một tiếng sấm vang lên ầm ầm từ nơi xa, mang cơn mưa lớn đến càn quét thành phố.
Vân Nê hoàn hồn, thu lại phản ứng thật sự cô vừa vô tình để lộ ra, nhẹ nhàng gật đầu với chàng trai ngồi trong cửa hàng tiện lợi và nở một nụ cười lịch sự.
Sau đó cô nhanh chóng thu ánh mắt lại.
So với trước đó, như hai người khác nhau.
Lý Thanh Đàm cảm thấy buồn cười, anh không nhịn được lại bật cười lần nữa.
Mưa bão đang đúng lúc mạnh nhất, anh không cầm theo ô lúc ra khỏi nhà nên tạm thời không rời đi được.
Anh nghiêng người ngồi chống cằm, ánh mắt dừng bên ngoài cửa sổ, ngón tay thon dài tùy ý gõ trên mặt bàn.
Không hiểu sao nhìn một hồi tầm mắt lại chệch khỏi quỹ đạo, rơi vào một người.
Hết lần này đến lần khác.
…!
Cơn mưa mùa hè đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Sau nửa tiếng, mưa ngớt dần.
Lý Thanh Đàm chơi xong hai ván game thì nhận được tin nhắn của Tưởng Dư.
[Tôi đang đợi đèn đỏ, một phút nữa tới.]
Lý Thanh Đàm cất điện thoại đi rồi nhìn ra bên ngoài.
Những người trú mưa bên ngoài đã vơi đi một nửa, cô gái và đám bạn vẫn đang đứng ở góc đó.
Anh đứng dậy, mua một chai nước trong cửa hàng, lúc ra ngoài thì thấy Tưởng Dư đang sang đường.
Cậu ta cầm một chiếc ô to màu đen, di chuyển rất nhanh, chẳng bao lâu đã đến trước mặt anh, nhìn trước ngó sau một lượt.
Lý Thanh Đàm khẽ nhướng mày hỏi: “Cậu tìm gì đấy?”
“Tìm người.” Tưởng Dư đưa hai cái ô trên tay cho anh: “Chẳng phải cậu bảo tôi mang thêm hai cái ô à, người đâu?”
Lý Thanh Đàm không giải thích gì, anh cầm lấy ô, đưa chai nước cho cậu ta sau đó đi thẳng về bên cạnh.
Tưởng Dư đứng im tại chỗ, vặn nắp chai rồi ngửa đầu uống nước.
Cậu ta thoáng thấy Lý Thanh Đàm đi đến trước mặt một cô gái, đưa cho cô ấy hai cái ô trong tay.
Ố.
Con gái.
Tưởng Dư trợn tròn mắt, kích động đến nỗi sặc nước.
Cậu ta cúi đầu ho khù khụ.
Tiếng ho không nhỏ, Lý Thanh Đàm quay đầu nhìn cậu ta một cái, rồi lại quay đầu nhìn cô gái, khẽ nói: “Cô cầm đi, nhóm cô không có ô đúng không?”
Vân Nê mím môi, đưa tay nhận lấy: “Cảm ơn anh.”
“Không có gì.”
“Anh cho tôi số điện thoại đi, sau này tôi sẽ trả lại ô cho anh.”
“Không cần đâu.” Lý Thanh Đàm cụp mắt, hàng mi dày rậm: “Đợi lần sau gặp cô trả cho tôi là được.”
“Ơ này——” Vân Nê chưa kịp nói xong anh đã quay đầu đi mất.
Vân Nê nhìn hai chiếc ô trong tay.
Lần sau.
Sao anh chắc chắn sẽ có lần sau chứ.
…!
Tưởng Dư kìm nén sự kích động lại, vừa định qua đó hóng hớt thì Lý Thanh Đàm đã trở về, hai tay trống trơn.
“Mẹ nó! Lý Thanh Đàm! Cậu, cậu, cậu——”
“Tôi làm sao?” Lý Thanh Đàm cười không nói gì thêm, khoác vai cậu ta rồi dẫn cậu ta vào màn mưa: “Về thôi.”
“Không được, để tôi nhìn một cái.”
Tưởng Dư vừa muốn quay đầu nhìn xem cô gái kia trông như thế nào, thì đã bị bàn tay của Lý Thanh Đàm đang để trên vai giữ chặt nửa bên mặt: “Á, cậu, mẹ——”
Giằng co một hồi, cuối cùng Lý Thanh Đàm nhẹ nhàng cướp chiếc ô trong tay cậu ta, một mình đi thẳng về phía trước.
Đúng lúc có cơn gió thổi qua, Tưởng Dư bị mưa xối ướt hết.
Cậu ta chẳng còn tâm trạng quan tâm xem người kia trông như thế nào nữa, hùng hổ đuổi theo anh: “Lý Thanh Đàm! Mẹ nó cậu có phải là con người không hả!”
“Tò mò hại chết con mèo đó chàng trai.”
Giọng nói và bóng dáng của người con trai dần biến mất nơi góc phố.
Cùng lúc đó ở cửa hàng tiện lợi, Vân Nê nhìn bóng người đã đi xa, đưa một chiếc ô khác cho nam sinh đi cùng: “Chúng ta đi thôi.”
Cô và Từ Tĩnh đi chung một ô, cô gái đó không nhịn được tò mò hỏi: “Đàn chị, anh chàng vừa rồi là bạn chị hả?”
Nói là bạn thì cũng không đúng, nhưng Vân Nê cũng không biết nên nói mối quan hệ giữa mình và Lý Thanh Đàm như thế nào, cô đành “Ừ” một tiếng.
“Anh ấy cũng học Tam Trung ạ? Đẹp trai quá đi mất.”
Vân Nê lắc đầu đáp: “Chị không rõ lắm.
Bọn chị quen nhau ở ngoài trường, mới gặp qua vài lần, không thân lắm.”
Đương nhiên Từ Tĩnh không tin lời Vân Nê, nhưng người ta không muốn nói thì cô ấy cũng ngại hỏi thêm.
Mưa rơi đến tận tối, bốn người nhanh chóng đi phát nốt những tờ rơi còn lại, đứng nơi đầu phố đến hết ca mới trở về.
Trước khi họ rời đi thì mưa tạnh.
Ngô Dương trả lại chiếc ô cho Vân Nê: “Bai bai đàn chị.”
“Bai bai.” Đợi ba người lên xe xong Vân Nê mới bắt đầu đi bộ về nhà.
Về đến nơi, cô bung hai chiếc ô ra để ngoài ban công.
Hai chiếc ô đều là loại gấp được màu đen, mép ở mặt trong còn có một chữ Lý được thêu bằng chỉ xanh.
Cô nhớ tới tên người con trai đó.
—— Li QingTan.
—— Lý QingTan.
Có hàng vạn chữ tiếng Hán, hai chữ QingTan này lại càng nhiều, Vân Nê cảm thấy hơi hối hận vì đã không hỏi rõ tên anh.
Cô ngồi xổm ở chỗ đó, nhìn từng giọt nước trên ô lăn xuống sàn gạch.
Qua một lúc lâu, đến khi ngoài trời lại đổ cơn mưa cô mới đứng dậy đi tắm.
Mai là ngày Tam Trung khai giảng.
Buổi tối, trước khi đi ngủ Vân Nê nhận được điện thoại của Vân Liên Phi.
Theo thường lệ, ông hỏi thăm vài câu về chuyện ăn uống và học tập của cô.
Vân Liên Phi hỏi gì cô đáp nấy.
Từ sau khi mẹ cô, Từ Lệ qua đời, Vân Liên Phi hàng năm đều đi làm việc bên ngoài.
Một năm Vân Nê chẳng gặp ông được mấy lần.
Dần dần, giữa hai bố con chẳng còn chuyện gì để nói ngoại trừ vài vấn đề đó, mối quan hệ cũng trở nên gượng gạo phần nào.
Nói đến sự thân thiết, đương nhiên một giọt máu đào hơn ao nước lã.
Nhưng sự thân thiết đó cũng dần trở nên xa lạ theo thời gian và khoảng cách.
Vân Liên Phi dặn dò qua điện thoại: “Con ở nhà một mình nhớ chú ý an toàn.
Tối về nhà sớm một chút.
Bố ở đây khá ổn, con không cần phải lo cho bố.”
“Vâng, con biết rồi ạ.” Vân Nê hít một hơi thật sâu: “Bố——”
“Sao vậy?”
[Hôm qua con xem dự báo thời tiết, Hàng Châu có vẻ lạnh hơn, bố đi làm nhớ mặc thêm áo ấm.]
Vân Nê đã nhẩm lại lời này trong lòng vài lần, nhưng khi mở miệng lại nói: “Không có gì ạ, con đi ngủ đây, bố cũng ngủ sớm đi.”
“Được.”
Cúp điện thoại, Vân Nê nằm trên giường, tâm trạng hơi phức tạp.
Cô có một người bạn ở Tam Trung tên là Phương Miểu.
Vân Nê đã từng bắt gặp cảnh cô ấy nói chuyện với bố ra sao.
Lúc cần làm nũng thì cô ấy sẽ làm nũng, khi cần giận dỗi cô ấy sẽ giận dỗi.
Hai bố con họ có thể thể hiện tình cảm và sự quan tâm dành cho nhau kịp thời, khác với cô và Vân Liên Phi.
Vừa lạ lại vừa quen.
Sự xấu hổ, muốn nói lại thôi hiện ra ở khắp mọi nơi.
Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn ngủ nho nhỏ, không gian tối tăm.
Thi thoảng nhà hàng xóm bên cạnh lại vang lên những tiếng cười vui vẻ.
Vân Nê xoay người, nhìn thấy bức ảnh gia đình đặt trên chiếc tủ đầu giường.
Cô vươn tay ra lấy nó, vuốt ve khuôn mặt mẹ trong tấm ảnh, bỗng cảm thấy hơi đau lòng.
…!
Sáng sớm hôm sau, Vân Nê ăn sáng tại nhà.
Lúc ra ngoài, cô nhìn thấy hai chiếc ô đặt bên ban công.
Sau khi suy nghĩ một hồi, cô quyết định cụp ô lại cho vào trong cặp.
Ai biết được.
Đúng như anh ấy nói, sẽ còn có lần sau.
Lúc Vân Nê đến bãi để xe, cô mới nhớ ra mình quên cầm khóa xe, lại chạy lên nhà lấy chìa khóa.
Đến 7h30 cô mới đạp xe ra khỏi tiểu khu.
Tam Trung không quá xa nhà cô, ngày nào Vân Nê cũng đạp xe đến trường.
Sau cơn bão, thành phố rực rỡ hẳn lên.
Nhiệt độ không khí cũng giảm nhẹ, gió sáng sớm không quá nóng mà còn man mát.
Cô gái đạp xe, bóng dáng trắng xanh lướt qua phố to ngõ nhỏ.
Cơn gió thổi qua đồng phục, cuốn mái tóc dài tung bay, từng khung hình hiện lên như những thước phim điện ảnh.
Thời điểm Vân Nê đến trường đồng hồ còn chưa điểm 8h.
Phòng học cấp ba đã được sắp xếp xong xuôi từ trước kỳ nghỉ hè.
Ban khoa học tự nhiên 2 nằm trên tầng 3, đối diện với phòng lấy nước.
Cô khóa xe cẩn thận, cầm cặp phi thật nhanh lên tầng.
Nhiều bạn trong lớp đã đến.
Phương Miểu đã sớm chiếm cho cô một chỗ ngồi tốt, cô ấy đang nói chuyện với những người chị em khác.
Cô ấy thấy cô thì không nói gì, chỉ về phía cuối lớp: “Chỗ cũ.”
Vân Nê gật đầu đáp: “Ok.”
Phương Miểu đứng dậy đi đến trước mặt cô: “Lão Lưu bảo cậu đến thì ghé văn phòng của thầy ấy đấy.”
Lão Lưu tên đầy đủ là Lưu Nghị Hải, chủ nhiệm ban 2.
Vân Nê đặt cặp sách xuống hỏi: “Lão Lưu có nói vì sao tìm mình không?”
“Không.”
“Vậy mình đi trước đây, đề ở trong cặp mình, cậu tự lấy nhé.”
Phương Miểu nở nụ cười ngọt ngào đáp: “Được.”
Văn phòng của Lưu Nghị Hải nằm ở tầng bốn.
Lúc Vân Nê ghé qua, ông đang chuẩn bị đi về lớp.
Ông ngẩng đầu lên, thấy cô tới thì đặt đề trong tay xuống: “Em đến đúng lúc lắm.
Thầy bảo này, có một công việc gia sư cho con gái của bạn vợ thầy.
Con bé vừa vào lớp 9, toán lý hóa không tốt lắm.
Người nhà muốn tìm một gia sư dạy cơ bản vào thứ bảy, vợ thầy đã kể với người ta về thành tích của em, nhà họ rất vừa lòng nên bảo thầy hỏi ý kiến em xem sao.”
Vân Nê không suy nghĩ nhiều đã đáp: “Em không có vấn đề gì ạ.
Cảm ơn thầy Lưu, cảm ơn vợ thầy vì đã quan tâm đến em nhiều như thế.”
Trước đây cô đã từng tìm công việc gia sư, nhưng người khác đều cảm thấy cô mới học cấp ba, giáo án của cô không chuyên nghiệp và toàn diện như sinh viên nên họ không nhận.
“Vậy được, tạm thế trước đã, về thầy sẽ nói chuyện với vợ để xác nhận lại.” Lưu Nghị Hải cầm bài thi trên bàn, nói: “Về lớp thôi, lát còn có bài kiểm tra.”
“Vâng ạ.”
Hai ngày kiểm tra diễn ra trước khi bắt đầu năm học, tiếp đó là huấn luyện quân sự và lễ khai giảng cho học sinh lớp 10.
Học sinh lớp 12 không phải tham gia những hoạt động này.
Từng tiếng “Một hai, một” vang lên dữ dội từ ngoài cửa sổ.
Nhóm học sinh cuối cấp đang ở trong lớp múa bút thành văn.
Ban khoa học tự nhiên 2 đang trong giờ ngữ văn.
Vân Nê nghe giảng được nửa tiết thì với tay lấy điện thoại trong cặp, lúc này cô chạm vào hai chiếc ô bên trong.
Mấy hôm nay cô vẫn luôn mang theo hai chiếc ô này.
Mỗi ngày dù là lúc đi học hay lúc tan trường, cô đều vô thức hoặc cố ý tìm bóng dáng quen thuộc kia trong đám đông.
Nhưng từ sau khi tạm biệt ở cửa hàng tiện lợi, Vân Nê không ngẫu nhiên gặp được chủ nhân của hai chiếc ô này lần nào nữa.
Lư Thành không thể gọi là lớn, cũng không tính là nhỏ, nhưng để tìm một người mà chẳng có tí thông tin hữu ích nào thì chẳng khác gì mò kim đáy biển.
Vân Nê dần từ bỏ suy nghĩ có thể trả được ô.
Đến thứ 6, toàn trường tổng vệ sinh.
Phương Miểu là ủy viên ban vệ sinh, cô ấy sắp xếp cho mình và Vân Nê đi đổ rác lúc cuối cùng.
Đến lúc hai người rời khỏi khu mấy tòa dạy học thì đã là xế chiều rồi.
Xế chiều ngày hè, ánh hoàng hôn lấp ló sau những áng mây trùng điệp, tạo thành một dải màu bão hòa khác nhau.
Cả bầu trời ngả sắc, ánh sáng vàng bao trùm trái đất.
Phương Miểu cúi đầu đá hòn sỏi dưới chân, vừa đi vừa nói: “Gần trường vừa khai trương một tiệm mì qua cầu*, bọn mình đi ăn thử đi.”
(*Mì qua cầu là một món mì gạo có nguồn gốc từ tỉnh Vân Nam, Trung Quốc, là một trong những món ăn nổi tiếng nhất trong ẩm thực Vân Nam.)
“Được.” Vân Nê không có ý kiến gì về chuyện ăn uống, miễn có thể lấp đầy bụng là được.
“Bọn mình phải đi nhanh lên, nếu không chờ bên trung cấp nghề và Tứ Trung tan học thì không biết phải xếp hàng đến khi nào.”
Xung quanh Tam Trung có rất nhiều trường học, đến khi tan tầm là ngoài đường chật như nêm cối.
Sau này các trường cùng bàn bạc, điều chỉnh thời gian tan học chênh nhau nửa giờ.
Quán mì qua cầu mà Phương Miểu nói nằm ở cuối phố, vị trí khá vắng vẻ.
Trùng hợp lúc các cô đi đến cuối đường thì trường nghề và Tứ Trung ở đối diện tan học, học sinh ùa ra như thủy triều.
Trường nghề khác với trường phổ thông, không yêu cầu về vấn đề ăn mặc của học sinh.
Vân Nê nhìn nhóm trai gái ăn diện đủ loại váy áo, trang điểm kiểu mới nhất lần lượt ra khỏi cổng trưởng.
Đám đông đang ào ra.
Cô vừa quan sát xe trên đường, vừa nắm lấy cánh tay Phương Miểu, bàn tay ấm áp bỗng không phòng bị mà nắm lấy một mảng lạnh lẽo.
Vân Nê đột ngột quay đầu lại.
Chàng trai mặc đồng phục, phần ngực mở ra để lộ áo phông ở bên trong, tay phải đút túi quần, tay trái thì bị cô nắm.
Anh đứng ngược sáng, dừng lại giữa đám đông hết tới rồi lui, bóng dáng cao gầy, đôi mắt đen tràn ngập niềm vui của sự bất ngờ..