Vân Nê

Chương 29


Đọc truyện Vân Nê FULL – Chương 29


Edit: Zịt cac cac cac
Ra khỏi bệnh viện, trên đường Lý Thanh Đàm đưa Vân Nê về nhà, lại đột nhiên nghĩ đến muốn để tài xế đổi hướng, thẳng đến nhà ga, mua hai vé tàu đi Đồng Thành.

Năm đó, từ Lư Thành đến Đồng Thành chỉ có một chuyến tàu 5153 có chữ K ở đầu, 12h19p trưa khởi hành.

Vân Nê không mang theo chứng minh nhân dân, nên cô viết một tờ đơn chứng minh thân phận ở ga tàu ngay lúc đó, vội vàng lên tàu trước khi khởi hành 10p.

So với những người hồi hương túi lớn túi nhỏ kia, chuyến đi xuất phát nhất thời của bọn họ hiển nhiên là phải thoải mái hơn rất nhiều.

Giờ này đúng lúc là giờ cơm, trong xe tràn đầy mùi thức ăn.

Lý Thanh Đàm tìm một chỗ để Vân Nê ngồi vào bên trong, nghiêng người tránh người xách hành lý ở bên cạnh: “Em đi mua chút đồ.”
Vân Nê dựa vào cửa sổ, nói: “Được.”
Chuyến xe lửa từ Lư Thành đến Đồng Thành này mất gần 4 tiếng, một bữa buổi sáng kia bọn họ đều không ăn nhiều lắm.

Lý Thanh Đàm đi đến toa giữa, mua hai hộp cơm hộp, lại lấy hai chai nước.

Lúc trở về, đúng lúc chuyến tàu khởi hành.

Ban đầu toa hành khách rung chuyển không dữ dội lắm, tàu dần rời trạm, càng ngày càng rung chuyển.

Lý Thanh Đàm đặt hộp cơm lên cái bàn nhỏ giữa hai hàng ghế ngồi, mở một chai nước đưa qua: “Uống chút nước đi.”
Vân Nê nhận lấy uống một hớp, cảnh vật ngoài cửa sổ lướt qua nhanh như bay.

Lúc trước nhất thời không khống chế được cảm xúc làm mắt cô đỏ đỏ, Lý Thanh Đàm thấy cô uống hết nước, đẩy hộp cơm qua: “Ăn chút đi, cách lúc xuống xe còn một khoảng thời gian nữa lận.”
Cô không muốn ăn gì, mở ra ăn hai miếng, mùi pha lẫn trong xe cũng không dễ ngửi, hoàn toàn ăn không vô nữa.

Lý Thanh Đàm hỏi: “Ăn không vô à?”
Vân Nê “Ừ” một tiếng: “Không đói lắm.”
Anh không nói nữa, lấy cái hộp cơm cô chưa ăn được mấy miếng, động tác tự nhiên mà mở ra tiếp tục ăn.

Vân Nê sửng sốt, Lý Thanh Đàm giống như vẫn không nhận ra điều gì, quay đầu hỏi: “Sao thế?”
“Không có gì.” Cô thu tầm mắt rồi nhìn về phía cửa sổ, khuôn mặt bị ánh nắng chiếu vào đến nóng lên.

Ngồi ở trước mặt bọn họ là một cụ già tóc hoa râm, mang theo một đứa nhóc, từ khi xe chạy thì chưa từng nhúc nhích.

Lúc Lý Thanh Đàm ăn cơm, bé trai cứ dán mắt vào cái đùi gà trong hộp của anh.

Anh buông hộp cơm trên tay xuống, đẩy hộp cơm chưa dùng kia ra trước mặt bé trai, nở một nụ cười rất nhẹ: “Tặng cho em.”
Bé trai cắn ngón tay không dám nhận, ngẩng đầu nhìn cụ già bên cạnh: “Ông nội.”
Ông nội cậu bé đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lại muốn lấy tiền mua hộp cơm Lý Thanh Đàm cho.

Anh không nhận, lại bưng hộp cơm lên: “Không cần ạ, vừa vặn mua dư, cho thằng bé ăn đi ạ, nếu không cũng lãng phí.”

“Vậy, rất cảm ơn.” Ông nội cậu bé đưa tay lấy mấy tờ tiền đã không nhìn ra màu sắc vốn có trở về, lại lục lọi lấy ra hai quả quýt từ trong túi ni lông đưa cho bọn họ: “Quýt nhà trồng, hai cháu nếm thử.”
Lý Thanh Đàm bỏ hộp cơm xuống, đưa tay nhận lấy: “Cảm ơn ông.”
Ông nội cậu bé xua tay nói không cần khách sáo.

Anh nhanh chóng lùa hết hai miếng cơm, lúc đứng dậy đi vứt rác sẵn tiện rửa luôn tay.

Khi trở về ngồi xuống, anh cầm quả quýt trên bàn, bóc vỏ đưa tới trước mặt Vân Nê: “Ăn không?”
Vân Nê xé một múi bỏ vào miệng, quai hàm chuyển động hai cái rồi dừng lại, sau đó vẻ mặt không thay đổi gì nuốt xuống.

“Ngọt không?” Lý Thanh Đám không tìm được giấy, tùy tiện lau nước trên tay lên vạt áo, cũng bóc một múi ra.

“Ngọt.” Vân Nê nhìn anh: “Rất ngọt.”
Anh không nghi ngờ lắm, cúi xuống gỡ sạch tơ trắng trên múi quýt, giơ tay bỏ vào trong miệng cắn, cả người phút chốc cứng đờ.

Vân Nê ngồi bên cạnh hỏi: “Ngọt không?”
Hàm răng Lý Thanh Đàm ê đến có hơi mềm nhũn, nhưng mặt vẫn không đổi sắc mà gật đầu: “Quả thật rất ngọt.”
Ông nội cậu bé nghe được cuộc đối thoại của hai bọn họ, cười trả lời một câu: “Đều là quýt nhà trồng, không xịt thuốc trừ sâu, mới ra lò, chắc chắn ngọt luôn.”
Nói xong, ông lại lấy năm sáu quả quýt trong túi ra đặt lên bàn: “Nào, những quả này cho các cháu mang theo ăn trên đường.

“…”
Lý Thanh Đàm không nỡ từ chối lòng tốt của ông cụ, cầm quả quýt trong tay lột ra, xé một nửa đặt vào tay Vân Nê: “Ăn thêm mấy miếng.”
“…” Một lúc lâu sau, Vân Nê mới có hơi cứng ngắc nói: “Cảm ơn.”
Anh cười thành tiếng, cúi đầu gỡ tơ trắng trên múi quýt.

Khớp xương ngón tay rõ ràng dưới ánh mặt trời lộ ra rất trắng, trên mu bàn tay có mạch gân xanh rất rõ rệt.

Vân Nê nhìn một lát, khi thu ánh mắt về lại ăn một múi quýt, cẩn thận nhai hai cái, lúc nuốt xuống đột nhiên cảm thấy dường như cũng không chua đến vậy.

Thời điểm chuyến tàu đến trạm phía đông Đồng Thành thì đã hơn ba giờ chiều.

Người xuống xe ở đây rất nhiều, trong xe đều là người đứng dậy cầm hành lý.

Lý Thanh Đàm và Vân Nê ngồi trên ghế không hề di chuyển, đợi tới khi người xuống gần hết mới đi.

Hai ông cháu ngồi đối diện bọn họ cũng đứng dậy xuống xe ở đây.

Lý Thanh Đàm giúp ông cụ xách cái túi nilon không nhẹ, tay khác thì cầm tay Vân Nê, đợi cho đến khi ra khỏi trạm mới buông ra.

Tách ra với hai ông cháu ở cửa trạm, Vân Nê hỏi: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Một nơi có thể trông thấy sông Trường Giang.” Lý Thanh Đàm xoa lòng bàn tay bị ghì đỏ: “Đi thôi, trước tiên đi bắt xe bus đã.”
Xe bus từ nhà ga không đi thẳng đến điểm đích, trên đường hai người lại đổi một chuyến xe bus khác, đợi đến được nơi đó là đã 5h30.

Trên phố người đến người đi, rất náo nhiệt.


Đó là một thành phố hoàn toàn khác với Lư Thành, tuy là cùng một tỉnh, nhưng cũng có chỗ khác biệt rất rõ ràng.

Vân Nê đi theo phía sau Lý Thanh Đàm xuống xe bus, lúc đứng trên đường, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng còi từ trên mặt sông xa xa truyền đến.

“Đi thôi.” Lý Thanh Đàm đi xuống bậc thang, vừa đỡ vai cô, vừa bước tới con đường đầy xe cộ qua lại.

Bọn họ đi mấy phút trên đường cái, lại quẹo vào một con đường nhỏ bên cạnh, đi thẳng đến bên bờ có thể tiếp xúc thẳng với nước sông.

Khi đó sắc trời sắp chìm, mặt trời chiều buông xuống một nửa ở phía Tây, áng mây bị nhuộm lên màu tuyệt đẹp.

Ánh chiều tà màu vàng phủ lên những ngọn sóng đang lan ra trên mặt sông.

Trên bãi bờ có rất nhiều tàu thuyền hình dáng cũ nát, đã phai màu sơn và rỉ sắt trong nắng gió.

Lân cận là bụi lau sậy cao rậm, có những cụ già ngồi ở đó thả câu.

Lý Thanh Đàm tìm một con thuyền bỏ coi như sạch sẽ ở nơi đất trống, chống lên mặt thuyền rồi nhảy lên ngồi, lại vươn tay về phía Vân Nê: “Nào, em kéo chị.”
Cô không hề do dự, trong khoảnh khắc lòng bàn tay vừa được nắm lấy, cô cảm nhận sức mạnh của anh, cũng theo đó lên thuyền.

Hai người sóng vai ngồi ở đó, nhìn ánh chiều tà trời chiều, tàu bè lui tới.

Đây là thời khắc yên bình nhất của Vân Nê trong mấy ngày nay.

Cô không cần suy nghĩ những chuyện rối loạn kia, cũng không cần đi quan tâm những lời khó nghe, lại càng không cần đi đối mặt với sự chỉ trích của những người đứng xem vô tri.

Giống như là tất cả mọi thứ, vào giờ khắc này, ở cảnh đẹp trước mắt này, đều là sự tồn tại có thể được tha thứ và san phẳng.

…!
Anh như mặc một bộ đồ trời chiều sắp chìm vào trong nước sông, ánh sáng mỏng manh, cụ già ngồi trên tảng đá thả câu cũng thu cần thắng lợi trở về.

Vân Nê vuốt chỗ gồ lên trên mặt thuyền, hỏi: “Đây là đâu thế?”
“Thôn Lão Châu.” Lý Thanh Đàm nhặt một viên đá bên cạnh ném về nước sông ở xa xa: “Hôm nay quá muộn rồi, bằng không còn có thể ngồi phà đi tới đảo Thái Dương phía trước.”
“Tôi còn chưa từng ngồi phà.” Vân Nê nhìn mặt sông rộng lớn, thử tưởng tượng ra dáng vẻ của đảo Thái Dương ở bờ đối diện.

Anh nở nụ cười, quay đầu nhìn cô: “Sau này sẽ còn có cơ hội tới nữa.”
Vân Nê quay đầu đối diện với ánh mắt của anh, một giây hai giây, cánh môi mấp máy, muốn nói cái gì đó nhưng lại thôi.

Trên sông bắt đầu nổi gió rồi.

Lý Thanh Đàm nhảy xuống khỏi mặt thuyền, hỏi cô: “Có muốn đi một chút không?”
Vân Nê gật đầu nói được.


Anh vươn tay sang đỡ cô, cô nương sức mạnh của anh nhảy xuống, chân giẫm lên bùn đất mềm mại, vừa ngẩng đầu, cả bốn mắt nhìn nhau.

Khoảng cách đó rất gần, gần đến nỗi hai trái tim giấu trong lồng ngực cũng như bị câu đi, suýt đã va chạm vào nhau.

Hai người đều không nói gì, Lý Thanh Đàm cầm tay cô, có hơi lạnh, anh cởi áo khoác khoác lên vai cô: “Đi thôi.”
Áo tay lỡ, đi dạo ở bên gần với nước sông.

Tay Vân Nê nắm lấy áo khoác, không cho nó tuột xuống.

Đi một hồi, cô thuận miệng hỏi một câu: “Sao cậu lại biết chỗ này?”
Lý Thanh Đàm giẫm lên đá: “Nhà bà ngoại em vừa vặn ở ngay trên đường chúng ta đến, hồi bé em từng tới đây sống mấy mùa hè.”
“Phong cảnh ở đây rất đẹp.”
“Mùa hè càng đẹp hơn.” Lý Thanh Đàm chỉ vào bụi cỏ lau bên cạnh: “Vào đêm hè, ở đây sẽ bay ra rất nhiều đom đóm, nhấp nháy nhấp nháy, cứ giống như là những ngôi sao trên bầu trời ấy.”
Vân Nê cũng từng thấy đom đóm, nhưng đều là trong TV.

Cô nghe Lý Thanh Đàm miêu tả, trong đầu tưởng tượng ra hình ảnh đó, khẽ cảm thán một câu: “Vậy chắc chắn rất đẹp.”
“Đúng là rất đẹp.” Anh cúi đầu nhìn cô một lúc, muốn nói lại thôi: “Mùa hè năm nay…”
Vân Nê bị sự ậm ừ của anh thu hút sự chú ý, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt anh: “Cái gì?”
“Mùa hè năm nay, chúng ta trở lại xem mặt trời lặn một lần nhé.” Sau khi Lý Thanh Đàm đột nhiên nói ra lời hẹn này, dường như là cảm thấy không thích hợp lắm, lại không thể nào thu hồi, chỉ có thể thêm một câu mang tính giả thiết: “Nếu như chị có thời gian.”
Trầm mặc mấy giây, Vân Nê nhớ tới một câu nói chẳng biết ở trong quyển sách nào mà mình từng đọc lúc trước.

—— Lời hẹn là một thứ rất đẹp, nó chỉ có thể dành cho những người quan trọng và những thứ xứng đáng.

Cô không biết Lý Thanh Đàm có từng nghe câu này chưa, cô chỉ biết là mình không có cách nào từ chối lời hẹn nghe rất đẹp này.

“Được.” Cô cười nói.

Thấy cô lộ ra dáng vẻ tươi cười thoải mái hiếm có, Lý Thanh Đàm cũng nở nụ cười: “Vậy thì quyết định như thế nhé.

Đợi chị thi đại học xong, chúng ta chọn thời gian trở lại một lần.”
Nhắc tới thi đại học, Vân Nê khó tránh nhớ đến Tô Niệm Niệm đang nằm trên giường bệnh, nụ cười trên mặt rõ ràng đã phai nhạt mấy phần.

Lý Thanh Đàm không hề bỏ lỡ sự biến hóa vụt qua một giây kia, nhưng cũng không hỏi nhiều.

Chờ sắp ra khỏi bãi bờ, thấy ven đường có quầy bán đồ ăn vặt, anh quay đầu hỏi Vân Nê: “Chị có tiền đó không?”
Vân Nê móc ra 50 đồng từ trong túi đưa cho anh: “Cậu muốn mua gì?”
“Chị không đói à?” Lý Thanh Đàm khẽ nhướng mày: “Cả ngày nay chị không ăn được bao nhiêu.”
“…!Tôi vẫn ổn.”
Lý Thanh Đàm dẫn cô đến trước một quầy: “Bánh gạo Teppanyaki của Đồng Thành là bánh gạo ngon nhất em từng ăn, hôm nay dẫn chị đến nếm thử.

Anh yêu cầu hai phần.

Bánh gạo cắt rất mỏng, sau khi lấy ra nồi thì rưới sốt và hạt vừng lên, ngoài giòn trong mềm.

Vân Nê ăn hai miếng, cười nói: “Đúng là rất ngon.”
“Vậy chị ăn nhiều một chút.” Lý Thanh Đàm gắp một phần ba bánh gạo trong hộp của mình bỏ vào hộp của cô.

Bọn họ ngồi cách bờ sông không xa, tiếng nước sông cuồn cuộn đập vào bờ còn rất rõ ràng, trên sông tàu hàng phát ống sáo thong thả chạy.

Ăn sắp xong, Lý Thanh Đàm bỏ que trúc trong tay xuống, trả tiền lẻ vừa được thối lại cho cô: “Cảm ơn đàn chị đã bao.”

Vân Nê bật cười, vươn tay nhận lấy.

Anh cầm khăn tay lau tay: “Vì được bao, em sẽ kể chuyện cho chị nghe.”
Vân Nê không biết sao đột nhiên anh lại kể chuyện, nhưng giờ phút này đúng lúc giờ đẹp cảnh đẹp, cô cũng không định từ chối.

Lý Thanh Đàm im lặng một lúc mới nói: “Ngày xửa ngày xưa có một cậu bé…”
Mở đầu câu chuyện vừa rập khuôn vừa vô cùng quen thuộc, làm Vân Nê bất giác nghĩ đến cậu bé kia chính là bản thân Lý Thanh Đàm.

Cô quay đầu nhìn anh, gió trên mặt sông thổi đến thổi mái tóc anh lộn xộn.

…!
Cậu bé đã sống với mẹ đến khi 6 tuổi, mà bố cậu thì giống như một đại anh hùng cứu vớt thế giới, chỉ có rất ít thời gian có thể ở bên cạnh cậu, không rảnh chơi cùng cậu ăn cơm cùng cậu xem hoạt hình cùng cậu, mỗi lần gặp nhau đều là vội vội vàng vàng.

Lúc cậu lên nhà trẻ, trường học tổ chức hoạt động bố con, người khác đều là một nhà ba người hạnh phúc.

Mà cậu lại bởi vì bố không thể tham dự nên không cách nào tham gia hoạt động như vậy.

Cậu và đám bạn nhỏ đánh nhau, đối phương có thể được bố ôm vào lòng, làm nũng với mẹ, mà cậu chỉ có thể đứng bên cạnh mẹ, nhìn bóng dáng bà cúi đầu xin lỗi.

Cậu bé đã từng hỏi mẹ nhiều lần, tại sao chúng ta không thể sống cùng với bố.

Nhưng mỗi lần như vậy mẹ đều chỉ nói xin lỗi, đợi con trưởng thành con sẽ hiểu.

Còn chưa đợi đến lúc cậu bé trưởng thành, mẹ lại gặp tai nạn rời khỏi thế gian trên đường lái xe đi mua bánh ngọt cho cậu, cậu đã trở thành cậu bé không ai cần.

Lại đúng lúc này, người bố không thể sống cùng xuất hiện, dẫn cậu đến một thành phố mới, cậu lại có được một gia đình không chỉ có bố có mẹ, thậm chí còn có anh có chị lần nữa.

Nhưng ở gia đình ấy, không có ai thích cậu bé.

Cậu bé cũng không thích nơi đó, cậu nhớ mẹ mình và những ngày sống cùng mẹ.

Nhưng cũng bởi vì cậu, mẹ mới xảy ra tai nạn giao thông, bố mới không có cách nào hơn là đón cậu về gia đình mình.

Mẹ giả cũng bởi vì sự xuất hiện của cậu mới liên tục ngã bệnh.

…!
“…!Cuộc đời của cậu giống như lời mà anh trai nói vậy, ngay từ đầu đã là sai lầm.” Lý Thanh Đàm quay đầu nhìn Vân Nê: “Nhưng mà tất cả những điều này có thật sự đều là lỗi của cậu không? Bọn họ đã cho cậu cơ hội lựa chọn à?”
Anh cười nhẹ một tiếng, tự hỏi: “Chưa bao giờ.”
Vân Nê giật mình, trong khoảnh khắc đó, cô cảm thấy cậu bé trong câu chuyện thật sự chính là Lý Thanh Đàm.

Cô mím môi: “Nếu như cho cậu bé cơ hội lựa chọn, vậy có lẽ tất cả cũng sẽ không xảy ra.

Nhưng con người đều không có cách nào lựa chọn đấng sinh thành của mình, cũng không phải cậu ấy đã làm sai.”
“Nhưng mà tất cả mọi người đều mắng cậu ấy.”
“Đó là những người giận cá chém thớt không có trách nhiệm.” Giọng Vân Nê chìm dần: “Không có đứa trẻ nào hy vọng mình sẽ được sinh ra trong gia đình như thế, nhưng mà cậu ấy đã được sinh ra, vậy chẳng lẽ là lỗi của cậu ấy à?”
“Đúng vậy, đó là lỗi của cậu ấy à?” Lý Thanh Đàm quay sang nhìn cô, ánh mắt bình thản cũng rất dịu dàng: “Vậy chị có lỗi gì chứ?”
Cô giật mình.

“Ở trong thế giới của con quạ thì thiên nga cũng có tội, tam quan của con người không có một định nghĩa tiêu chuẩn.” Từ đầu đến cuối Lý Thanh Đàm đều nhìn cô như vậy, mỗi chữ mỗi câu đều quét sạch khói mù trong lòng cô: “Cậu bé không có lỗi, chị cũng không có lỗi.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.