Vân Nê

Chương 27


Đọc truyện Vân Nê FULL – Chương 27


Edit: Coco
Sau khi tiệc tối ngày kỷ niệm thành lập trường kết thúc, chỉ sau một đêm, một người bình thường luôn khiêm tốn ở trường như Lý Thanh Đàm bỗng trở thành nhân vật nổi tiếng của Tam Trung nhờ vào ngoại hình xuất chúng.

Khoảng thời gian đó, chỉ cần truy cập vào các hội nhóm và diễn đàn ra thì chắc chắn có thể nhìn thấy tên của Lý Thanh Đàm.

Thậm chí còn có người tạo một bài viết riêng để đăng ảnh chụp của anh.

Có ảnh góc nghiêng khi anh ăn cơm ở căn tin do người quen tiện tay chụp, có ảnh anh lộ cơ bụng khi chơi bóng rổ, có cả ảnh bóng dáng anh thoáng qua trên đường.

Cũng có rất nhiều bức cận mặt được cung cấp bởi bạn học ban 5.

Bức ảnh “Lộ liễu” nhất là do Tưởng Dư rảnh rỗi góp vui.

Ảnh chụp chính diện lúc anh vừa tắm xong, không mặc áo, chỉ quấn một chiếc khăn tắm.

Thiếu niên đưa tay vuốt mái tóc ướt màu đen ra đằng sau.

Anh hiếm khi để kiểu tóc này, làm lộ ra vầng trán no đủ, lông mày đậm và sắc nét, kết hợp với hơi nước dày đặc tạo thành một bức ảnh đánh mạnh vào thị giác.

Nhờ bức ảnh đó, độ nổi tiếng của Lý Thanh Đàm ở Tam Trung lại tăng lên vài lần.

Anh đi bộ ngoài trường cũng có người nhận ra, thậm chí còn có cả con trai trường khác đến xin QQ nữa.

Đến khi Tưởng Dư biết chuyện thì đã cười rất lâu, kết quá bị đánh cho một trận, ép cậu ta xóa bức ảnh đó đi.

Sau này, Lý Thanh Đàm quá chán nản với những cuộc bàn tán không ngừng và những tấm ảnh chụp lén bật chấp, anh bèn ở nhà, không đến trường trong suốt một khoảng thời gian.

Nhưng anh không ngờ rằng, trong giai đoạn đó, Tam Trung đã xảy ra một sự kiện lớn.

…!
Sau khi kết thúc ngày nghỉ 1/5 không lâu, khối 12 đối mặt với kỳ thi thử lần ba.

Tuy rằng kỳ thi thử lần ba không khó bằng lần một và lần hai, nhưng trường học vẫn hết sức chú trọng kỳ thi này.

Dù sao thì chỉ còn lại một tháng cuối cùng trước kỳ thi đại học, nhà trường không mong muốn bất kỳ ai có dấu hiệu thả lỏng.

Cuộc thi được chia phòng dựa vào thành tích của bài kiểm tra tháng trước.

Vân Nê vẫn đứng đầu trường, những người thi cùng cô đều là con trai.

Thi xong, mọi người ngồi lại so đáp án đúng với nhau, phần lớn đều trùng khớp, chỉ có vài khác biệt nho nhỏ.

Chỗ gây tranh cãi nhất chính là câu hỏi điền vào chỗ trống cuối cùng của môn Vật Lý.

Trong giờ nghỉ trưa, vài bạn nam vẫn tiếp tục bàn luận về chủ đề đó.

Vân Nê nằm bò ra bàn ngủ bù, xung quanh có vài cô gái đáng buôn chuyện.

Lư Thành đã vào mùa hạ, mặt trời chói chang, nhiệt độ cũng tăng cao.

Tấm rèm lớp học khép hờ, một nửa ánh nắng chiếu vào trong.

Trong lúc đang mơ màng, Vân Nê nghe thấy cái tên quen thuộc một lần nữa.

Dạo này, Lý Thanh Đàm rất nổi tiếng ở Tam Trung.

Đôi khi cô đi trên đường cũng nghe được những lời bàn tán về anh, có thể liên quan đến một tấm ảnh mới trên diễn đàn, cũng có thể là vì một hành động gì đó của anh.

Dù cho hai người không gặp nhau, anh dường như vẫn tồn tại trong cuộc sống của cô.

Mà cũng đúng là như thế thật.

Phương Miểu nhận được thư báo trúng tuyển của khoa Y của trường đại học Giao thông Thượng Hải và rời khỏi trường.

Kể từ hôm đó, Vân Nê dự định sẽ ở lại lớp sau cùng như bình thường, chờ mọi người quay về gần hết rồi mới ra căn tin.

Nhưng cô không ngờ rằng vừa tan học đã có người đưa cơm đến tận lớp.

Tưởng Dư không nhắc đến Lý Thanh Đàm mà chỉ nói: “Hôm nay em đi ăn sớm với các bạn nên tiện tay cầm lên cho chị luôn.”
Vân Nê vừa định từ chối thì Tưởng Dư đã phản ứng rất nhanh, cậu ta nhét hộp cơm vào lòng cô sau đó quay đầu bỏ chạy: “Đàn chị, em đi đây.”
“…”
Kể từ hôm đó, Tưởng Dư lúc nào cũng tìm đủ mọi loại lý do, không ngại nắng mưa đi đưa cơm cho cô.

Vân Nê đã từng từ chối nhưng chưa lần nào thành công.

Trước ngày nghỉ lễ mùng 1/5, Vân Nê chặn Tưởng Dư lại, định trả cho cậu ta tiền cơm mấy ngày nay.

Tưởng Dư chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn nhận rồi nói: “Đàn chị, thật ra——”
“Tôi biết.” Vân Nê cười ngắt lời cậu ta, còn bảo thêm: “Cậu cảm ơn cậu ấy hộ tôi.

Nhưng về sau thật sự không cần đem đồ ăn cho tôi nữa đâu.”
Tưởng Dư nhìn cô, thở dài đáp: “Vâng ạ, em sẽ nói lại với cậu ấy.”
Vân Nê: “Mấy hôm nay cậu vất vả rồi.”
“Có gì đâu ạ, em cũng tiện đường ý mà.” Tưởng Dư nói xong lại thở dài lần nữa: “Vậy em đi đây, không làm phiền chị ăn cơm nữa.”
“Ừ.”
Vân Nê trở về, chậm rãi ăn xong suất cơm.

Lúc cô đứng dậy đi vứt rác, lòng tràn ngập nỗi buồn.


Nó giống như cảm giác khi chuyển nhà hồi bé, cô phải vứt bỏ chú gấu bông mình yêu thích nhất vì xe tải không đủ chỗ.

Mặc dù cô cực kỳ không nỡ, nhưng lại chẳng có cách nào khác.

…!
Ánh nắng giữa trưa nóng rực, Vân Nê mơ màng tỉnh dậy.

Cô ra ngoài rửa mặt, sau đó trở về chỗ ngồi đọc sách.

Chẳng rõ tại sao, cứ có ánh sáng chuyển động chiếu vào cuốn sách giáo khoa của cô, cùng tia nắng bên ngoài, chói mắt một cách lạ thường.

Khoảnh khắc Vân Nê ngẩng đầu lên, ánh sáng đó đột nhiên rọi vào mắt cô.

Cô theo phản xạ nhắm mắt lại, nghiêng đầu sang một bên.

Có vẻ như bạn nữ trong lớp học cũng nhận ra điều gì đó.

Cô ấy vội vàng cất đồng hồ, đứng dậy đi qua: “Ôi, rất rất xin lỗi cậu.

Vừa nãy mình có chiếu vào mắt cậu không?”
Cô gái đó tên là Chu Hiểu Ngôn, lớp phó văn nghệ của lớp.

Cô ấy có bề ngoài ngọt ngào, tính cách hoạt bát, sáng sủa nên khá được các trong lớp yêu quý.

Ngày thường Vân Nê ít khi tiếp xúc với cô ấy, bây giờ cô cũng không tính toán gì, lắc đầu đáp: “Tôi không sao.”
Cô ấy vẫn đang cầm chiếc đồng hồ dùng để chơi trò phản chiếu ánh sáng vừa rồi.

Nó có vẻ không phải một món đồ bình thường, dây đeo và mặt đồng hồ đều cực kỳ tinh tế.

Vân Nê không để ý lắm, đến khi cô ấy đi, cô lại tiếp tục đọc sách.

Tầm chiều tối, bài thi tiếng Anh cuối cùng của đợt thi thử thứ 3 kết thúc.

Vân Nê hòa vào dòng người đi xuống tầng.

Khi trở về lớp, Lưu Nghị Hải tiến hành một buổi họp trong vài phút.

Lưu Nghị Hải nói: “Chiều nay nhà trường vừa họp.

Cuối tháng này, trường sẽ tổ chức chụp kỷ yếu cho các em.

Các em muốn đặt một bộ đồng phục lớp mới, hay là cứ mặc đồng phục trường thôi?”
Dường như tất cả học sinh ở độ tuổi này đều cảm thấy đồng phục trường rất xấu.

Mặc dù họ đã mặc suốt ba năm, nhìn quen đến nỗi thấy thuận mắt, nhưng với một dịp quan trọng như chụp kỷ yếu, ai cũng muốn mua một bộ quần áo khác.

Cả lớp xôn xao bàn tán một lúc.

Lưu Nghị Hải đưa ra quyết định: “Vậy các em hãy tự chọn xem định mua cái gì.

Sau đó lớp trưởng và Chu Hiểu Ngôn sẽ phụ trách thống kê size của các bạn nam và nữ, tổng thiệt hại sẽ do quỹ lớp chi trả.”
Lớp trưởng và Chu Hiểu Ngôn lần lượt đáp lời.

Lưu Nghị Hải không ở lại lâu.

Ông vừa đi, mọi người trong lớp đang chờ đến căn tin ăn cơm lập tức phi thẳng ra ngoài, lớp trưởng cũng không ngăn lại được.

Chu Hiểu Ngôn thấy Vân Nê vẫn ngồi im tại chỗ bèn hỏi: “Cậu không đi ăn à?”
Vân Nê đáp: “Tôi sẽ qua đó sau.”
“Vậy được, mình đi trước đây.”
“Ok.”
Vân Nê là người cuối cùng rời khỏi lớp.

Cô không có khẩu vị, vốn định tan học sẽ về nhà ăn, nhưng Vân Liên Phi lại gửi tin nhắn báo rằng tối nay ông phải tăng ca, không biết bao giờ mới về được.

Vân Liên Phi đã trở về Lư Thành từ giữa tháng ba và tiếp tục công việc trước đây.

Ông là kỹ sư điện ở một công trường gần đó, ca làm kéo dài từ 6h sáng đến 7h tối, thi thoảng sẽ phải gấp rút hoàn thành công việc trong đêm.

Bình thường khi không tăng ca, ông sẽ để phần bữa tối cho Vân Nê về ăn.

Nhưng hôm nay có vẻ không được.

Tại thời điểm Vân Nê đến căn tin, ở đó chẳng còn mấy bóng người.

Cô gọi một bát bún không.

Lúc cô ngồi xuống ăn thì nghe thấy hai bạn nữ bên cạnh đang bàn tán về bài viết của Lý Thanh Đàm.

“Lại có thêm ảnh nữa à? Chẳng phải nửa tháng nay cậu ấy không đến trường ư?” Giọng điệu của cô gái vô cùng kích động: “Cậu mau cho mình xem với!”
“Hình như là có người nhìn thấy cậu ấy ở Trung tâm thể thao Olympic, chỉ là bóng lưng thôi, cũng không chắc có phải cậu ấy hay không.

Tuy nhiên nhìn dáng người trong ảnh này có vẻ gầy đi nhiều đấy.”
Bọn họ bàn tán sôi nổi.

Vân Nê cảm thấy nhàm chán, ăn qua loa vài miếng bèn dừng đũa, sau đó đứng dậy rời khỏi căn tin.

Tầm chập tối, ánh hoàng hôn rọi xuống khắp nơi.


Ráng chiều đầu hạ vừa tráng lệ vừa rực rỡ.

Cả ngôi trường đều chìm đắm trong ánh sáng mờ ảo.

Cô đi bộ xuống cầu thang, nhớ đến cụm từ “Gầy đi nhiều” của bạn nữ vừa rồi, cuối cùng không nhịn được truy cập vào bài viết đó.

Bài viết mới nhất được đăng tải cách đây nửa tiếng.

[Cíu! Hôm nay tôi đến bể bơi Olympic, quên đeo kính, nhìn thấy một chàng trai giống Lý Thanh Đàm! Tôi chụp bóng lưng lại, có ai nhận ra không?!]
Bên dưới có rất nhiều câu trả lời, người bảo đúng, người bảo sai.

Vân Nê ấn vào bức ảnh, chàng trai mặc một chiếc áo phông đen đi kèm với quần bơi cùng màu.

Đôi chân vừa dài vừa thẳng, nhìn không hề ốm yếu.

Bóng dáng cao, gầy.

Cô lẳng lặng nhìn một lúc.

Vài giây sau.

Một câu trả lời mới xuất hiện dưới bài đăng.

[qweasdzxc: Không phải cậu ấy.]
…!
Thời tiết buổi tối có phần oi bức.

Vân Nê đến nhà vệ sinh rửa mặt trước khi về lớp.

Làn nước lạnh táp vào mặt cực kỳ thoải mái.

Cô đứng trên đầu cầu thang đón gió, chờ đến khi mặt gần khô mới về lớp.

Cô vừa vào đến nơi thì đụng phải Trần Dục Văn, người bạn cùng phòng thi hôm nay, vọt ra từ cửa sau.

Hai người suýt thì va vào nhau.

Vân Nê nhìn thấy vẻ tức giận trên mặt đối phương thì ngây người thốt lên: “Cậu…”
Trần Dục Vân bình tĩnh đáp: “Cậu về đúng lúc lắm.

Chu Hiểu Ngôn bị mất đồng hồ, Tôn Niệm Niệm nói cậu là người cuối cùng rời khỏi phòng học.

Bọn họ đang lục cặp của cậu đấy, cậu mau vào đi.”
Vân Nê hiểu được đại khái mọi chuyện thông qua vài câu của Trần Dục Văn.

Cô lướt qua trước mặt cậu ta đi vào lớp.

Có vẻ như mọi người bên trong vừa trải qua một trận cãi cọ ác liệt, sắc mặt ai cũng khó coi.

Chu Hiểu Ngôn đang đứng giữa đám đông, hai mắt đỏ bừng.

Lớp trưởng Tần Thực đứng bên cạnh bàn Vân Nê, tay đang cầm cặp sách của cô.

Những người xung quanh đứng thành một vòng tròn, tạo nên sự đối lập rõ rệt.

Chu Hiểu Ngôn nhìn thấy cô thì đi qua nói: “Vân Nê, mình rất xin lỗi.

Mình không cố ý nhắm vào cậu hay lục cặp của cậu đâu.

Nhưng Tôn Niệm Niệm bảo cậu là người cuối cùng rời khỏi lớp nên mình muốn kiểm tra chỗ cậu trước.

Mình cũng sẽ kiểm tra cặp của những bạn khác sau”
Vân Nê không nghĩ nhiều, cô đúng là người cuối cùng rời khỏi lớp.

Cô trả lời với vẻ lạnh nhạt: “Được, cậu lục soát đi.”
Chu Hiểu Ngôn nhìn về phía Tần Thực, lập tức đổi sang giọng điệu tủi thân, nói: “Cậu có thể đưa chiếc cặp cho mình được chưa?”
Tần Thực không đáp lại, anh ta đặt chiếc cặp sách lên bàn.

Phòng học cực kỳ yên tĩnh, tiếng Chu Hiểu Ngôn kép khóa vang lên hết sức rõ ràng.

Vân Nê đứng sang một bên, ánh mắt vô tình dừng lại ở phía đối diện.

Tôn Niệm Niệm đứng trong đám đông, khi đụng phải tầm mắt của cô thì lập tức cúi đầu né tránh như thể đang sợ hãi.

Trong khoảnh khắc đó, Vân Nê đột nhiên cảm thấy bất an.

Cô quay sang nhìn Chu Hiểu Ngôn đang lấy từng thứ một ra khỏi cặp sách của mình.

Chìa khóa.

Tai nghe.

Giấy nháp.

Đề thi.


…!
Thứ cuối cùng cô ấy lấy ra nằm trong ngăn nhỏ của cặp sách, đó là thứ mà trưa nay cô vừa nhìn thấy——
Nghe nói đó là chiếc đồng hồ nổi tiếng mà bố Chu Hiểu Ngôn mang về cho cô ấy từ Thụy Sĩ.

Vân Nê nhìn thấy vẻ khó tin nhưng cũng không bất ngờ trên mặt Chu Hiểu Ngôn, thấy ánh mắt ngỡ ngàng của Trần Dục Văn và Tần Thực cùng với những cái nhìn khinh thường xung quanh.

Cả sự áy náy, không đành lòng chợt lóe lên trong đôi mắt Tôn Niệm Niệm.

Hiển nhiên Chu Hiểu Ngôn còn chưa biết nên nói thế nào: “Cậu…”
“Tôi không lấy nó.” Vân Nê kiềm chế cảm giác căng thẳng, gằn lại từng tiếng một: “Tôi không lấy chiếc đồng hồ này.”
Có người lên tiếng bênh vực Chu Hiểu Ngôn: “Cậu nói không thì là không à? Chẳng phải chiếc đồng hồ được tìm thấy trong cặp cậu ư?”
“Đúng đó, chúng tôi đều nhìn thấy hết.”
“Cậu là người cuối cùng ra khỏi lớp, hơn nữa Tôn Niệm Niệm cũng nói cậu ấy đã thấy cậu động vào cặp sách của Chu Hiểu Ngôn.”
“Chắc chắn là cậu đã trộm cái đồng hồ sau đó chưa kịp phi tang.

Giờ mọi chuyện đã bị lộ thì cậu lại cố tình giả vờ như không biết gì, đồng ý để Chu Hiểu Ngôn lục cặp của cậu.”
“Sao cậu có thể làm như thế chứ!”
“Giữa trưa Hiểu Ngôn lỡ tay chiếu đồng hồ vào mắt cậu thì cậu đã ghi hận bạn ấy rồi, còn tỏ vẻ bản thân không để ý.

Chắc chắn cậu đã sớm muốn ăn cắp đồng hồ của bạn ấy rồi.”
…!
Vân Nê thấy bọn họ không phân biệt đúng sai, nói đủ kiểu để đổ tội cho cô thì mới thật sự nhận ra ý nghĩa của câu “Lời ác lạnh người sáu tháng ròng*”.

(*Câu đầy đủ là: Thiện ý một câu ấm ba đông, lời ác lạnh người sáu tháng ròng)
Cô nắm chặt tay đi đến mép bàn, vành mắt đỏ lên.

Tần Thực cắt lời tất cả mọi người: “Được rồi! Đừng nói nữa! Trần Dục Văn, cậu đi gọi thầy Lưu đi.

Chờ thầy đến chúng ta sẽ bàn xem nên giải quyết như thế nào.”
“Không cần gọi thầy đâu.” Vân Nê hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói: “Các cậu tìm thấy đồng hồ trong túi tôi, tôi không thể trách ai, cũng không giải thích rõ ràng được.

Nhưng thật sự là tôi không lấy đồng hồ của Chu Hiểu Ngôn.

Tôi không rõ tại sao nó lại xuất hiện trong cặp mình.

Về phần Tôn Niệm Niệm nói tôi động vào cặp Chu Hiểu Ngôn, đó chỉ là lời từ một phía của bạn ấy mà thôi.

Các cậu muốn một kết quả, tôi cũng muốn chứng minh sự trong sạch của mình.

Vậy sao chúng ta không gọi thẳng cho cảnh sát đi, để họ đến xử lý chuyện này.”
Tất cả những người có mặt đều sửng sốt.

Vân Nê không quan tâm đến phản ứng của bọn họ, cô lấy điện thoại trong túi ra, trực tiếp ấn con số quen thuộc, gọi cho cảnh sát trước mặt mọi người xung quanh.

Có người thầm nói: “Đây không phải là vừa ăn cướp vừa la làng ư?”
Vân Nê nở nụ cười mỉa mai: “Ăn cướp? Cậu có chứng cứ gì chứng minh tôi cướp đồng hồ? Chỉ vì tìm thấy nó trong cặp của tôi thôi ư? Hay dựa vào một câu nói không rõ thực hư kia? Thế giả sử tôi cũng để một thứ tương tự vào trong cặp cậu, sau đó tìm bừa một người nói cậu động vào cặp tôi.

Vậy tôi có thể nói cậu ăn trộm đồ của tôi được không?”
Cô bạn đó bị cô nói cho không bật lại được: “Tôi——”
Vân Nê không nói gì thêm, im lặng bỏ lại đống đồ rải rác trên bàn vào cặp.

Trần Dục Văn và Tần Thực đứng bên cạnh.

Chu Hiểu Ngôn cầm đồng hồ không di chuyển.

Chỉ một lát sau, Lưu Nghị Hải biết tin bèn đi xuống tầng.

Ông thấy đã đến giờ tự học mà nhóm học sinh này vẫn còn đứng túm tụm vào nhau thì cất giọng lạnh lùng: “Tại sao tất cả lại đứng ở đây? Các em có nghe thấy tiếng chuông không? Ơ hay! Đến lớp 12 rồi các em còn định làm cái gì? Nếu không muốn học thì ra khỏi lớp hết cho tôi.”
Ông nhìn đám học sinh tản về chỗ như bầy ong vỡ tổ, tiếp đó mới quay sang nói với bốn người không nhúc nhích ở cuối lớp: “Bốn em đi theo tôi đến văn phòng.”
Sau khi Tần Thực tường thuật lại cả quá trình trong văn phòng, điện thoại của Lý Nghị Hải trên bàn cũng vang lên.

Đó là cuộc gọi từ phòng bảo vệ của trường.

Lưu Nghị Hải nghe máy xong bèn trầm giọng đáp: “Chờ một phút, tôi sẽ xuống tầng đón họ.”
Ông cúp máy, rồi nói với Trần Thực: “Lớp trưởng đi gọi Tôn Niệm Niệm đến đây.

Ngoài ra, em hãy dặn các bạn cùng lớp, không ai được phép nhắc đến chuyện ngày hôm nay.”
“Vâng ạ, em biết rồi.”
…!
Lưu Nghị Hải bàn bạc với hai vị cảnh sát, xe cảnh sát sẽ không đi vào trường để không gây ra ảnh hưởng lớn.

Ba người đi bộ trở về văn phòng của Lưu Nghị Hải.

Tần Thực và Trần Dục Văn không liên quan trực tiếp đến chuyện này nên Lưu Nghị Hải bảo bọn họ về trước, chỉ để lại ba cô gái.

Ba người bị tách ra để thẩm vấn.

Cảnh sát chú ý đến sự căng thẳng và lời khai không thống nhất của Tôn Niệm Niệm, nhưng họ không vạch trần ngay.

Cảnh sát cân nhắc đến yếu tố cả ba người đều là học sinh lớp mười hai.

Vì vậy sau khi lấy lời khai, họ gọi vài bạn trong lớp đến để hỏi thăm tình hình, tiếp đó trao đổi với Lưu Nghị Hải rồi trở về.

Nhưng mọi chuyện không đơn giản như họ nghĩ.

Trong đêm hôm đó, có người đã đăng một bài viết lên diễn đàn của Tam Trung.

Nội dung chính là về vụ trộm diễn ra ở lớp 12 ban 2 vào buổi sáng
Bài viết nghiêng về một phía, nói thẳng Vân Nê chính là tên trộm, phơi bày toàn bộ hoàn cảnh gia đình và thông tin cá nhân của cô.

Trong vòng một đêm, tin đồn đã truyền khắp toàn trường.

Vân Nê trở thành “Hot girl” Tam Trung, đi đến đâu cũng bị chỉ trỏ.

Có người nói, Vân Nê ý à, tôi biết, cậu ta xinh thật, nhưng tính tình chẳng tử tế gì, học chung một năm cấp ba mà chẳng nói chuyện với nhau câu nào.

Có người nói, mọi người không biết ư, năm lớp 10 cậu ta đã từng làm chuyện như thế này rồi, nhưng được chủ nhiệm lớp ém xuống vì học giỏi.

Cũng có người nói, nhà cậu ta nghèo như thế, đoán chừng nhìn thấy tiền là mắt sáng rực lên ấy nhỉ.

…!
Mỗi người một ý, chẳng biết đằng nào mà lần.


Không ai quan tâm chân tướng là gì.

Bọn họ chỉ tin vào thực tế trước mắt, không muốn tốn một giây đồng hồ để tìm ra sự thật đằng sau.

Nhiều người hùa theo, chế giễu, chửi bới đều đủ cả.

Vân Nê cứ ngỡ lòng cô đã đủ mạnh mẽ, nhưng vẫn không thể chống lại được những lời đồn đãi vô căn cứ này.

Nó như một cái chuôi đi kèm với lưỡi dao vô hình, ép cô liên tiếp lùi về phía sau.

Vào tối công bố kết quả kỳ thi thử lần ba, cô đã trao đổi với Lưu Nghị Hải.

Cô muốn tạm thời ở nhà ôn tập, đợi đến khi điều tra rõ chân tướng sự việc thì sẽ quay về trường học.

Sự việc đã đến nước này thì đây chính là biện pháp tốt nhất.

Vân Nê về lớp.

Trần Dục Văn đưa cho cô bài thi thử tổ hợp tự nhiên vừa mới trả: “Cậu đã làm đúng câu điền vào chỗ trống cuối cùng trong đề Vật Lý.”
“Vậy à.” Vân Nê miễn cưỡng mỉm cười, lấy cặp trong ngăn kéo ra, sau đó tùy tiện nhét sách vở và bài thi trên bàn vào.

Trần Dục Văn sững sờ hỏi: “Cậu không đi học nữa ư?”
“Ừ, mấy hôm tới tôi sẽ về nhà ôn tập.”
Chuyện xảy ra trong hai ngày vừa rồi đã vượt xa mong đợi của mọi người.

Trần Dục Văn đã ấn vào đọc bài đăng đó một lần trước khi nó bị xóa.

Trong đó đều là những lời cực kỳ khó nghe.

Cậu ta không biết Vân Nê có âm thầm ấn vào đó không, nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì cô cũng đã bị tổn thương.

Cậu ta thở dài nói: “Vậy nếu lúc ấy trường có chuyện gì thì tôi sẽ báo cho cậu.”
“Cảm ơn cậu.”
“Đừng khách sáo, cậu thu dọn đi.”
Vân Nê không có nhiều đồ, vừa vặn đầy cặp.

Cô rời đi bằng cửa sau.

Tuy nhiên dạo này cô là trung tâm của mọi cuộc trò chuyện, chỉ cần cô nói gì, hoặc có phản ứng gì thì sẽ đều sẽ biến thành chủ đề của những lời đồn đãi.

Thời điểm này, phòng học yên tĩnh, mọi người đều vô tình hoặc cố ý nhìn theo bóng dáng cô.

Vân Nê không để ý đến chuyện này, lập tức rời khỏi phòng học.

Khi cô đi xuống cầu thang thì bắt gặp Tôn Niệm Niệm.

Cô ta thấy cô đeo cặp sách thì ngẩn người, nhưng không nói gì cả.

Khoảnh khắc hai người đi lướt qua nhau, Vân Nê bỗng dưng lên tiếng: “Hôm đó cậu thật sự nhìn thấy tôi động vào túi sách của Chu Hiểu Ngôn ư?”
“Tôi…”
Vân Nê đứng ở bậc thang kế tiếp, quay đầu lại nhìn cô ta: “Là cậu đúng không?”
Tống Niệm Niệm lộ ra vẻ hoảng loạn rõ rệt: “Gì, gì cơ?”
Ánh mắt của Vân Nê như một thanh kiếm sắc bén, dứt khoát đâm thẳng về phía cô ta: “Cậu là người lấy đồng hồ của Chu Hiểu Ngôn, cũng chính là người đã bỏ nó vào cặp sách của tôi, đúng chứ?”
“Không, không phải tôi.”
“Chúng ta học chung hai năm, tôi chưa nói chuyện với cậu quá mười câu.

Tôi không biết bản thân đã gây thù với cậu lúc nào, khiến cậu tốn hết công sức để bôi xấu tôi như thế.” Vân Nê chợt nở nụ cười như đang tự chế giễu bản thân: “Hiện tại tôi bị mọi người chửi rủa, xem thường, còn phải rời khỏi trường.

Cậu có hài lòng với kết cục này không?”
“Không…” Mắt Tôn Niệm Niệm đỏ lên, muốn nói gì đó nhưng lại không biết phải nói thế nào.

Vân nê quay đi.

Chiếc đèn cảm ứng âm thanh trên hành lang vụt tắt, cô cúi đầu nhìn bóng mình dưới đất, nói với giọng lạnh lùng và hờ hững: “Tôn Niệm Niệm, tự làm tự chịu.”
…!
Vân Nê không nói với Vân Liên Phi chuyện xảy ra ở trường.

Về việc ôn tập tại nhà, cô cũng nói dối là do bản thân chịu áp lực ở trường, không muốn đến đó nữa.

Từ bé cô đã luôn có chính kiến nên Vân Liên Phi không nghi ngờ gì.

Ông còn dặn cô đừng để bị gánh nặng tâm lý, dù kết quả kỳ thi có thể nào thì ông cũng đủ khả năng chu cấp cho cô.

Mấy ngày nay Vân Nê đã chịu quá nhiều sự công kích và nhục mạ, bỗng nhận được tình cảm mềm mại ấm áp, cô đau lòng đến nỗi suýt khóc.

Cô cúi đầu giả vờ làm đề, không để Vân Liên Phi thấy đôi mắt đỏ bừng ướt át của mình.

Cô đáp: “Vâng, con biết rồi.”
“Vậy bố không làm phiền con nữa.

Bố đã bỏ canh gà vào nồi, khi nào con muốn ăn thì tự hâm nóng lên.

Bố đi ngủ trước nhé.”
“Vâng ạ.”
Sáng sớm hôm sau, Vân Nê nhận được cuộc gọi của Lưu Nghị Hải, báo rằng Tôn Niệm Niệm cũng xin phép về nhà.

Lưu Nghị Hải nói: “Bạn ấy hướng nội hơn người bình thường rất nhiều, cũng nặng lòng.

Có lẽ bạn ấy thấy em rời khỏi trường nên cảm thấy áy náy.

Thầy đã liên lạc với phụ huynh bạn ấy về tình huống lần này, em đừng lo lắng quá.

Mấy ngày này em cứ ở nhà ôn tập, thầy tin chân tướng sự việc sẽ nhanh chóng được làm sáng tỏ thôi.”
Vân Nê “Vâng” một tiếng rồi nói: “Em biết rồi ạ, cảm ơn thầy Lưu.”
Cuộc gọi chấm dứt, mặt trời ngoài cửa sổ lên cao, ánh nắng chói chang chiếu vào nhà.

Vân Nê đặt điện thoại xuống, thở một hơi thật dài.

Cô cứ ngỡ chuyện Tôn Niệm Niệm lùi một bước là dấu hiệu cho sự chuyển biến tốt đẹp.

Nhưng chẳng ai có thể ngờ rằng nó cũng là tiếng kèn của một bi kịch..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.