Vân Nê

Chương 25


Đọc truyện Vân Nê FULL – Chương 25


Edit: Coco
Giữa tháng ba, Tam Trung tổ chức đại hội tuyên thệ một trăm ngày trước khi ra quân cho khối 12, nhưng nếu tính chính xác thì chỉ còn hơn tám mươi ngày nữa là đến kỳ thi đại học.

Vân Nê vẫn được cử lên phát biểu trên bục với tư cách là đại diện ban tự nhiên.

Tuy nhiên, lần này cô đích thân viết bài phát biểu.

Mới đi học lại chưa được bao lâu, cuộc thi lần trước Phương Miểu tham gia đã công bố kết quả.

Cô ấy giành giải nhất trong bộ môn sinh học, vì vậy nên đợt này đang bận chuẩn bị hồ sơ tuyển thẳng, rất ít khi đến trường.

Xuân khốn thu mệt*, ánh nắng giữa trưa khiến mọi người buồn ngủ, đại hội tuyên thệ trước khi ra quân vừa dài dòng vừa nhàm chán.

Vân Nê đứng trong đám đông, cúi đầu ngáp mấy lần.

(* Thời tiết mùa xuân và mùa thu khiến người ta mệt mỏi, buồn ngủ.)
Điện thoại trong túi rung lên vài tiếng.

Cô ngẩng đầu nhìn thầy giám thị đang đi qua đi lại gần đó, vươn tay tắt chuông điện thoại.

Cô đợi đến khi bài phát biểu kết thúc mới trốn đến một góc, lấy điện thoại ra xem.

Tin nhắn của Lý Thanh Đàm.

[Tối nay vẫn ăn ở căn tin chứ?]
[Ừ.]
Trả lời tin nhắn xong, Vân Nê lại quay trở về hàng ngũ.

Cô không thân với các bạn cùng lớp.

Phương Miểu vừa đi, cô lại trở về trạng thái đơn độc một mình như năm lớp 10.

Thứ tư tuần trước, Vân Nê đến căn tin ăn theo thường lệ.

Người khác đều đi có đôi có cặp, càng làm nổi bật lên dáng vẻ lẻ loi của cô.

Không ai giúp cô giữ chỗ, cô lúc nào cũng gói đồ ăn lại mang về phòng học.

Tuy nhiên, do hôm đó có quá đông người nên dì ở căn tin đã quên bỏ đồ ăn vào hộp.

Lúc ấy còn người xếp hàng phía sau, cô không nói gì, cầm khay đi tìm chỗ ngồi.

Giờ ăn cơm, căng tin đông nghìn nghịt, trên cơ bản không thể tìm thấy vị trí trống.


Vân Nê băng qua hành lang, bắt gặp Tưởng Dư vừa đi mua nước ở trước cửa siêu thị.

Cậu ta hỏi cô đã có chỗ ngồi chưa, sau đó bèn đưa cô đến chỗ của bọn họ.

Tưởng Dư và đám bạn học đều ăn gần xong rồi.

Cậu ta vốn định mua nước xong thì sẽ đi, nhưng thấy Vân Nê một mình, cậu ta lại ngồi xuống lần nữa.

“Mấy cậu về trước đi.” Tưởng Dư nói với bạn học: “Tí nữa tôi qua sân vận động tìm các cậu.”
Đám người đó nháy mắt, còn nhiều chuyện cười nói: “Được, vậy chúng em đi trước nhé đàn chị.”
Vân Nê ngẩng đầu đáp lại, sau đó quay sang nhìn Tưởng Dư và bảo: “Tôi ăn nhanh ý mà.

Cậu cứ về với bọn họ trước đi, không cần lo cho tôi đâu.”
“Có gì đâu ạ.

Dù sao em về cũng chỉ chơi thôi.” Tưởng Dư hỏi: “Sao hôm nay chỉ có một mình chị đến căn tin thế, chị Phương Miểu đâu ạ?”
“Cậu ấy phải chuẩn bị hồ sơ tuyển thẳng nên dạo này không đến trường.”
Tưởng Dư để tay dưới cằm rồi tì lên chai nước, tò mò hỏi: “Vậy tại sao chị không đi chung với những bạn cùng lớp khác?”
“Tôi không thân với những bạn còn lại trong lớp.” Vân Nê không tiếp tục chủ đề này nữa, thuận miệng hỏi: “Sao hôm nay cậu cũng đi một mình thế, Lý Thanh Đàm đâu?”
“Cậu ấy ạ.” Tưởng Dư ngồi thẳng dậy đáp: “Chị cậu ấy đến thăm, hai người ra ngoài ăn cơm rồi.”
Vân Nê gật đầu, tăng tốc độ ăn cơm.

Đến khi ăn xong, cô và Tưởng Dư đi ra khỏi căn tin, cô nói: “Bữa nay cảm ơn cậu nhé.”
“Ôi trời.” Tưởng Dư bật cười đáp: “Đàn chị khách sáo quá, em tiện tay giúp đỡ ý mà.”
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, khi đến gần khu nhà dạy học, Tưởng Dư qua sân vận động chơi bóng, còn Vân Nê trở về phòng học.

Tất cả mọi thứ đều giống như ngày thường.

Nhưng đến khi tiết tự học kết thúc, Vân Nê đột nhiên nhận được tin nhắn của Tưởng Dư, cậu ta hẹn gặp cô ở căn tin vào trưa mai.

Cô nghĩ là có việc gì nên không từ chối.

Hôm sau, Vân Nê tan học muộn vài phút, khi đến căn tin thì Tưởng Dư đã lấy cơm giúp cô, bên cạnh cậu ta còn có Lý Thanh Đàm.

Cô ngồi xuống đối diện hai người, nghi ngờ hỏi: “Hai cậu tìm tôi có việc gì à?”
Lý Thanh Đàm nhặt ớt xanh ra khỏi đĩa, không lên tiếng.

Trái lại, Tưởng Dư khẽ ho một tiếng rồi trả lời: “Em sắp sửa lên lớp 12 rồi.

Em muốn học tập chăm chỉ hơn nhưng lại không tìm được phương pháp học.

Em thấy thành tích của chị có vẻ rất tốt nên muốn xin chị lời khuyên.”
“…” Vân Nê: “Cậu nói thật đấy à?”
“Đương nhiên rồi ạ!” Tưởng Dư gãi mặt nói: “Trên lớp em học hành khá tệ, bây giờ em muốn nghiêm túc hơn nhưng lại sợ bạn bè chê cười.


Có điều đàn chị cứ yên tâm, em sẽ không làm mất nhiều thời gian của chị đâu.

Chị chỉ cần truyền lại cho em cách chị thường học trong lúc ăn cơm là được.”
Vân Nê chần chừ đáp: “Thôi được.”
“Vậy chúng ta sẽ hẹn nhau ở chỗ này hàng ngày vào trưa và chiều tối được không ạ?”
“Ok.”
Kể từ hôm đó, ngày nào Vân Nê cũng gặp hai người ở căn tin.

Cũng từ đấy trở đi, cô không còn ăn cơm một mình nữa.

…!
Chạng vạng đến giờ tan học, giáo viên dạy hóa xin thêm thời gian.

Khi Vân Nê ra khỏi lớp thì nhận được tin nhắn của Lý Thanh Đàm.

[Chỗ cũ.]
Cô không trả lời, chỉ tăng tốc độ bước xuống tầng.

Chỗ cũ mà Lý Thanh Đàm nói ở gần cửa siêu thị.

Bà chủ siêu thị đã quen mặt Tưởng Dư.

Thi thoảng bọn họ bị muộn, bà chủ sẽ đặt thứ gì đó lên bàn giữ chỗ cho đến khi họ tới rồi mới lấy đi.

Vân Nê không có khẩu vị vào buổi tối nên chỉ gọi một suất mì trứng.

Khi cô bưng bát về và ngồi xuống, bọn Lý Thanh Đàm mới bắt đầu động đũa.

Trong bữa ăn, Tưởng Dư nhắc đến ngày kỷ niệm thành lập trường vào tháng sau.

Cậu ta nói một hồi mới nhớ ra: “À đúng rồi, lớp 12 các chị không tham gia buổi tiệc tối ngày thành lập trường.”
Tam Trung là một ngôi trường lâu đời.

Lễ kỷ niệm thành lập trường diễn ra vào ngày 10 tháng 4 hàng năm.

Trường sẽ tổ chức một buổi tiệc tối cho khối 10 và 11.

Ngoài hai khối trên, học sinh các khóa trước cũng trở về tham gia buổi kỷ niệm hôm ấy.

Nhưng những chuyện đó chẳng liên quan gì đến khối 12 cả.


Vân Nê ngẩng đầu hỏi: “Các cậu có tham gia không?”
“Em và Lý Thanh Đàm có đóng góp một tiết mục.” Tưởng Dư nói với vẻ thần bí: “Tuy nhiên bây giờ bọn em vẫn phải tạm thời giữ bí mật về chi tiết màn biểu diễn.”
“Ok.”
“Chị có muốn đến xem bọn em biểu diễn không? Lúc ấy em sẽ nhờ bạn mua thêm vé.”
Vân Nê: “Nếu hôm đó tôi rảnh thì sẽ qua.”
“Được.

Cứ thế trước đã.” Tưởng Dư ăn xong trước, cậu ta đứng dậy đi mua nước.

Vân Nê cũng không ăn được nữa, cô đặt đũa xuống, ngồi im tại chỗ.

Lý Thanh Đàm nhìn thấy bát cô còn hơn một nửa thì hỏi: “Chị chỉ ăn thế thôi à?”
“Ừ, hôm nay tôi không đói lắm.” Thật ra Vân Nê có hơi tò mò muốn biết anh và Tưởng Dư định biểu diễn tiết mục gì, cố ý thăm dò từ phía anh.

Ai ngờ Lý Thanh Đàm lại kín miệng chẳng khác gì Tưởng Dư: “Bí mật.”
“…”
Anh khẽ cười nói: “Hôm đó chị đến xem thì biết.”
“Thôi được.” Thật ra Vân Nê còn muốn hỏi anh tại sao lại tham gia hoạt động kiểu này.

Dù sao thì trong ấn tượng của cô, Lý Thanh Đàm không phải là người thích xuất hiện trước đám đông.

Nhưng trước khi cô kịp hỏi thì Tưởng Dư đã trở lại.

Kế tiếp cô không tìm được cơ hội mở lời nữa.

Nửa tháng sau đó, Vân Nê càng bận hơn.

Hai ngày một bài kiểm tra ngắn, ba ngày một bài kiểu tra dài.

Có mấy lần cô không kịp ra căn tin, Lý Thanh Đàm sẽ gói đồ lại và đem qua.

Đến lúc này cô mới nhận ra Tưởng Dư chỉ lấy cớ xin lời khuyên của cô về cách học, chẳng qua bọn họ không muốn để cô một mình mà thôi.

Bài kiểm tra cuối cùng trước Tiết Thanh Minh đã kết thúc.

Vân Nê thu dọn sách vở, chuẩn bị đi căng tin ăn cơm như mọi ngày.

Nhưng cô chưa kịp ra ngoài thì đã bị Lưu Nghị Hải gọi vào văn phòng.

Cô để điện thoại trong túi, dọc đường đều tìm cơ hội để báo cho Lý Thanh Đàm một tiếng.

Nhưng mãi đến khi vào văn phòng cô cũng không tìm được cơ hội ấy.

Lưu Nghị Hải đặt một tờ giấy ông vừa nhận được lên bàn, ông đi đến chỗ bình lọc nước, rót một cốc nước, rồi nói với vẻ nghiêm túc: “Em đang yêu đương đúng không?”
“Dạ?”
Câu hỏi này có phần bất ngờ khiến Vân Nê chưa kịp phản ứng lại ngay.

“Gần đây có một học sinh báo cáo lại với thầy giám thị Vu rằng em đang yêu đương với Lý Thanh Đàm khổi 11.

Có người đã nhiều lần nhìn thấy hai em đi riêng với nhau.” Lưu Nghị Hải nói: “Tôi hiểu tính cách và nhân phẩm của em, nên tôi sẽ không nói vòng vo, tôi cũng không tìm người khác để xác nhận chuyện này.


Tương tự như thế, tôi hy vọng em sẽ nói thật với tôi, có phải em và cậu ta đang yêu nhau không?”
Vân Nê mím môi trả lời: “Không phải ạ.”
“Em đã nói là không thì tôi sẽ coi như không phải.

Nhưng tôi vẫn phải nhắc lại, em đã là năm cuối cấp, phải tự hiểu rõ chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm.

Hơn nửa, Lý Thanh Đàm không có hộ khẩu ở đây, lên lớp 12 cậu ta sẽ trở về.

Với hoàn cảnh và xuất thân của cậu ta, cho dù cậu ta không cố gắng thì con đường tương lai vẫn bằng phẳng.

Em không giống như thế, trước mắt em cần phải thi đại học.

Tôi không muốn em phạm phải bất cứ sai lầm nào vào thời điểm này.”
Lưu Nghị Hải bình tĩnh nói: “Trong thời gian tới, em nên ngừng liên lạc với cậu ta.

Tôi sẽ giải thích với thầy giám thị Vu.

Chỉ còn chưa đến vài ngày nữa là đến kỳ thi đại học, em đừng nghĩ đến chuyện gì khác nữa biết chưa?”
Cô cụp mắt, đáp lại với vẻ bình thản: “Em biết rồi ạ.”
Sau khi ra khỏi văn phòng, Vân Nê đứng ở nơi hành lang vắng vẻ, lấy điện thoại trong túi ra.

Lý Thanh Đàm gửi cho cô vài tin nhắn.

[Hôm nay vẫn ngồi vị trí cũ, nhưng có thể em và Tưởng Dư sẽ đến muộn hơn một chút.

Chị đến chỗ ăn trước nhé.]
[?]
[Chị vẫn đang làm bài kiểm tra à? Sao chị không đến?]
[Em gọi một suất bún mang về cho chị, thấy chị không ở trong lớp nên em đặt trên bàn chị rồi.

Chị nhanh về ăn kẻo nguội mất.]
Vân Nê trả lời từng tin một.

[Tôi đã làm bài kiểm tra xong rồi.]
[Vừa nãy thầy chủ nhiệm tìm tôi có việc, tôi đến văn phòng của ông ấy.]
[Bây giờ tôi sẽ về ăn.]
Câu cuối cùng vẫn chưa nhập xong, dừng ở ô đánh chữ.

[Sau này tôi]
Sau này cái gì.

Vân Nê không thể nói được nữa, lại xóa từng chữ một.

Đằng trước có giáo viên đi lên, cô cất điện thoại sau đó nhanh chóng xuống tầng.

Về đến lớp, cô nhìn thấy đồ ăn Lý Thanh Đàm mang đến ở trên bàn.

Cô mở ra ăn vài miếng, bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Tác giả có lòi muốn nói: Chương này phát lì xì, đến mai tôi sẽ viết một chi tiết kịch tính, để xem có thể viết nhiều hơn được không..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.