Vân Nê

Chương 16


Đọc truyện Vân Nê FULL – Chương 16


Edit: Coco
Đã hơn mười ngày Vân Nê chưa gặp Lý Thanh Đàm, hôm nay bỗng dưng nhìn thấy anh, cô vẫn cảm thấy hơi mơ hồ.

Đến khi cô phản ứng lại thì chợt nhận ra dường như anh gầy đi một tí.

Cô hơi ngạc nhiên, không hiểu sao bản thân lại để ý tới một chi tiết nhỏ như vậy.

Cô vô thức cậy móng tay, tỏ vẻ bình tĩnh đáp: “Ừ.”
Lý Thanh Đàm không nhận ra sự bất thường của cô, anh hỏi: “Mấy hôm nay chị có ổn không?”
“Khá ổn.” Vân Nê nhớ đến Tưởng Dư, người ngồi chung xe buýt với mình mỗi tối thì muốn hỏi xem có phải do anh sắp xếp không, nhưng rồi lại sợ bản thân ảo tưởng.

Sau khi suy nghĩ một hồi, cô vẫn không nhắc đến chuyện đó.

“Chị không báo với cảnh sát về đám trường nghề đúng không?”
“Không.” Vân Nê nghiêng đầu nhìn anh: “Cậu định giải quyết thế nào?”
Lý Thanh Đàm cười trả lời: “Chờ em giải quyết xong sẽ nói với chị.”
“…”
Hai người không trò chuyện lâu lắm.

Sau khi bạn cùng lớp Vân Nê hoàn thành phần chạy 800m, tốp năm tốp ba lăn đùng ra sân cỏ.

Bên lớp Lý Thanh Đàm cũng gọi anh về tập trung.

Anh cất tiếng đáp lại, sau đó quay sang bảo Vân Nê: “Vậy em về trước đây.”
Cô gật đầu, không nói gì thêm.

Sau khi tiết thể dục kết thúc, Vân Nê và Phương Miểu đi ngang qua sân bóng rổ.

Lý Thanh Đàm đang ngồi trên một chiếc ghế trong góc sân bóng, chéo với hướng cửa ra vào.

Anh ngửa đầu uống nước, yết hầu nhô ra, đường nét từ cổ đến xương hàm của anh gọn gàng và rõ ràng.

Có hai bạn nữ đùn đẩy nhau ngồi xuống chỗ trống bên cạnh anh.

Anh đột nhiên đứng bật dậy như thể bị dọa sợ.

Hành động và dáng vẻ đều diễn ra bất ngờ.

Vân Nê không nhịn được cúi đầu bật cười, Phương Miểu nghi ngờ hỏi: “Cậu cười gì thế?”
Cô nín cười, không nhìn sang chỗ kia nữa, lắc đầu nói: “Không có gì.”
Vân Nê và Phương Miểu đi ăn tối ở ngoài trường.

Trên đường về, cô ghé vào quán nướng nơi cô làm thêm.

Lần này cô bị thương, phải tạm ngừng cả việc gia sư lẫn công việc ở đây.

Tay cô đang bị thương, tạm thời vẫn chưa lành, chắc chắn không thể đi làm thêm ở quán nướng được nữa.

Thêm vào đó, sau khi Vân Liên Phi biết chuyện cô làm thêm buổi tối thì không quá tán thành, vậy nên Vân Nê quyết định hôm nay sẽ ghé qua xin nghỉ.

Trời sẩm tối, trong quán không có nhiều khách.

Bà chủ thấy cô muốn xin nghỉ, mặc dù có buông vài lời phàn nàn nhưng vẫn trả cho cô đầy đủ tiền lương.

Vân Nê cũng cảm thấy rất áy náy, định bảo bà chủ trừ bớt tiền đi.

Bà chủ nói: “Thôi thôi, cháu đã bị thương đến nỗi này rồi, dì không thể cắt bớt lương của cháu được.

Về sau cháu nhớ cẩn thận đấy.”
“Cháu cảm ơn dì Dương.”
Bà chủ xua tay đáp: “Được rồi, cháu về sớm đi, dì còn bận việc.”
Cô vừa ra khỏi quán ăn thì thấy Phương Miểu vốn đang chờ ở bên đường chạy qua: “Sao rồi, cậu có nhận được tiền công không?”
“Mình nhận được rồi.” Vân Nê khẽ thở dài: “Bà chủ rất tốt bụng, không trừ tiền của mình mà cũng chẳng nói gì.”
“Thế là ổn rồi.” Cô ấy kéo tay Vân Nê theo thói quen, vừa chạm vào đã thấy Vân Nê khẽ suýt xoa.

Cô ấy thốt lên: “Ôi trời, mình quên mất là tay cậu bị thương, cậu có sao không.”
Vân Nê thở phào đáp: “Không sao đâu, đi thôi.”
Phương Miểu sợ chạm vào cô bèn đi sang bên phải: “Giờ cậu ở nhà một mình có ổn không? Nếu không được thì bảo mình, tối mình sẽ qua nhà cậu ở.”
Vân Nê cười đáp: “Không cần đâu, mình tự lo liệu được.”
Hai người cười đùa quay trở về.

Lúc sang đường, Phương Miểu vô tình nhìn thấy một chàng trai giữa đám đông, cậu ta mặc đồng phục Tứ Trung, bị thương ở cả hai má lẫn khóe miệng.

Cô ấy đang định chỉ cho Vân Nê xem, nhưng khi quay đầu lại thì bóng dáng đó đã biến mất.

Vân Nê thắc mắc: “Sao thế?”
“Mình vừa nhìn thấy bạn nam đưa giỏ hoa quả cho cậu.” Phương Miểu cau mày: “Nhưng vừa quay đầu lại đã không thấy đâu mất rồi.”
“Hả?” Thấy cô ấy nói vậy, Vân Nê cũng quay đầu nhìn về phía đám đông.

Phương Miểu không nhìn nữa, nói: “Nhưng cũng chẳng sao đâu.

Mình thấy cậu ta mặc đồng phục Tứ Trung.

Người có khuôn mặt như cậu ta không thể không nổi tiếng ở bên đó được, để về mình hỏi bạn xem sao.”
“Được.”
…!
Lớp 12 ban 2 có một bài kiểm tra tiếng Anh vào buổi tối, họ phải ngồi làm bài suốt ba tiết tự học.

Vân Nê cảm thấy may mà cô bị thương ở tay trái.

Sau tiết học, Phương Miểu giúp cô cất đồ vào trong cặp rồi nói: “Đi thôi.”
Kể từ sự việc học sinh bị đánh bên ngoài trường, nhà Phương Miểu sắp xếp một tài xế để đưa đón cô ấy mỗi ngày, chỉ có điều nhà cô ấy và nhà Vân Nê lại ở hai hướng khác nhau.

Trước đó cô ấy đã từng ngỏ ý muốn đưa Vân Nê về nhà nhưng cô từ chối.

Hai người ra ngoài cổng trường, Vân Nê đi bộ về phía bến xe buýt.

Vài buổi tối trước đây, khi Vân Nê ra đến bến xe thì Tưởng Dư đã đứng ở đó rồi.

Nhưng tối nay cậu ta không đến.

Đêm mùa đông tối hơn những mùa khác.

Lý Thanh Đàm mặc cả cây đen đứng ở bến xe buýt, tay phải đút túi quần, tay còn lại để bên ngoài, đầu ngón tay đỏ lên vì lạnh.

Anh đang cúi đầu xem điện thoại, cần cổ thon dài trống trơn khiến người khác nhìn mà cảm thấy lạnh thay.

Có lẽ là anh hơi để ý thấy gì đấy, Vân Nê còn chưa đến gần anh đã ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, sau đó cất điện thoại vào túi quần.

“Đàn chị.” Lúc nói chuyện, miệng anh thở ra khói.

Vân Nê đáp lại rồi tiến về phía trước vài bước, đứng ở chỗ anh vừa đứng, muốn hỏi gì đó nhưng không biết nên hỏi như thế nào.

Khi xe tới, Lý Thanh Đàm theo cô lên xe.

Thời điểm này trên xe không có nhiều người, Vân Nê và anh ngồi ở hàng ghế số hai.

Khung cảnh phố xá ngoài cửa sổ chợt lướt qua, bánh xe cuốn lấy những phiến lá khô ven đường.

Cô tháo găng tay và khăn ra đặt trên đùi, cậy móng tay một hồi rồi mới hỏi: “Cậu bạn Tưởng Dư đó, có phải cậu bảo cậu ấy tới không?”
Lý Thanh Đàm không phủ nhận: “Em lo đám bên trường nghề lại đến gây sự với chị.

Dù sao lần trước khi bọn chúng đánh——” Nói đến chữ đánh này, giọng của anh hơi trầm xuống: “Đánh chị, Chung Diễm đã cứu chị.


Đám người đó, chúng gặp rắc rối rồi”
Từ sau khi Vân Nê gặp tai nạn, Lý Thanh Đàm chưa bao giờ ngừng hối hận về việc hôm đó đã nhúng tay vào chuyện của Chung Diễm.

Nếu hôm ấy anh đi nhanh một chút, đi đến cổng trường trước cô, hoặc nếu anh đọc được tin nhắn của cô sớm hơn.

Nhưng nếu như trên đời có nhiều “Nếu” đến thế, thì tại sao lại có những nỗi ân hận không thể nào nguôi và nhiều sự tiếc nuối đến vậy.

…!
Vân Nê nói: “Vậy cậu cảm ơn cậu ấy hộ tôi.”
Lý Thanh Đàm lại cười.

Anh cười thật sự rất đẹp, đẹp đến nỗi tất cả mọi thứ trên thế gian này đều trở nên tầm thường: “Em bảo cậu ta đến, tại sao chị lại không cảm ơn em? Đàn chị đúng là bên trọng bên khinh.”
Vân Nê há hốc mồm, thôi được rồi.

“Cảm ơn cả cậu nữa.” Cô nói như thế.

Lý Thanh Đàm khẽ hừ một tiếng, sau đó quay đầu đi không nhìn cô.

Dường như bấy giờ Vân Nê mới cảm nhận được rằng anh có sự đáng yêu và ngây thơ ở độ tuổi này.

Cô không nói gì, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe môi hiện lên nụ cười nhàn nhạt.

Khi xe buýt dừng lại lần thứ ba, Vân Nê và Lý Thanh Đàm nối đuôi nhau đi xuống.

Gần đến 0 giờ, trước cổng khu dân cư có rất ít người.

Vân Nê hỏi Lý Thanh Đàm định về kiểu gì.

Anh nhét hai tay vào túi áo khoác, không rúc cằm vào cổ áo, mặt mày sắc nét: “Tí em sẽ bắt taxi về.”
“Nhà cậu ở đâu?”
Lý Thanh Đàm định nói địa chỉ nhà mình ra, nhưng sau khi nghĩ lại thì đáp: “Em ở chỗ của Tưởng Dư, ngay gần Tam Trung.”
“Vậy cậu về đi, nhớ chú ý an toàn.” Vân Nê nghĩ một hồi bèn nói tiếp: “Bây giờ tôi không làm thêm buổi tối nữa, học xong sẽ về nhà.

Hẳn là không có vấn đề gì đâu.”
Những lời này ngụ ý là về sau cậu không cần đưa tôi về nữa
Cô sợ Lý Thanh Đàm nghĩ nhiều bèn giải thích: “Tôi chỉ cảm thấy cậu chạy qua chạy lại thế này thì hơi phiền, còn tốn thì giờ của cậu nữa.”
“Không tốn.”
“Gì cơ?”
“Không tốn thì giờ.” Lý Thanh Đàm nói: “Chờ một thời gian nữa đi, ít nhất là đến khi giải quyết xong mọi chuyện thì em mới yên tâm được.”
Vân Nê cảm thấy rất ấm lòng, nhưng bầu không khí lại trở nên kỳ lạ một cách bất thường.

Cô lấy tay xoa mặt, khô khan nói: “Vậy…!vậy cậu về đi, nhớ cẩn thấy đấy.”
“Em biết rồi, chị mau vào đi.”
“Ừ.”
Lý Thanh Đàm nhìn Vân Nê đi vào khu dân cư rồi mới xoay người lại, đứng ven đường vẫy một chiếc taxi.

Sau khi lên xe, anh gửi tin nhắn cho Tưởng Dư.

[Dạo này tôi sẽ chuyển vào ở với cậu.]
Tưởng Dư nhanh chóng rep lại.

[Sao đấy? Chuyện với đàn chị thất bại rồi nên muốn đến chỗ tôi tìm kiếm sự an ủi à?]
“…”
[Mau mau đến đây, tôi đã làm ấm chăn cho cậu rồi *Mặt nham hiểm*]
[Tôi ngủ trên sô pha, cảm ơn.]
[*:)*]
…!
Vân Nê về đến nhà, tắm rửa qua loa rồi ngồi xuống bàn tính toàn tiền lương mà cô nhận được hôm nay.

Cô cứ liên tục bị phân tâm nghĩ về những chuyện khác.

Cô mất nửa tiếng để tính toán xong chuyện mà đáng nhẽ có thể hoàn thành trong vài phút.

Mai là thứ bảy.

Cô đã bỏ mất hai buổi dạy thêm trước đó vì bị thương.

Trình Vân Hoa biết được tin cô gặp nạn qua Dương Vân.

Bà ấy không ở Lư Thành, nhưng đã nhờ Dương Vân mua chút thuốc bổ cho cô.

Vân Nê đã gọi điện thoại cho Trình Vân Hoa vào ban ngày để thông báo thứ bảy cô có thể đến dạy thêm cho Tống Chi.

Trình Vân Hoa hỏi thăm cô vài câu, bảo rằng chuyện học thêm không gấp.

Nhưng Vân Nê nghĩ sắp đến đợt thi cuối kỳ rồi nên vẫn nhất quyết muốn đến.

Lúc này, sau khi Vân Nê tính toán xong xuôi, cô lấy quyển tài liệu dạy thêm cho Tống Chi ra, tìm được tiến độ buổi học hôm trước rồi bắt đầu sắp xếp nội dung cho ngày mai.

Cô ngồi viết, đang chuẩn bị đứng dậy đi uống nước thì điện thoại hiện lên một tin nhắn QQ.

Người gửi là Lý Thanh Đàm.

[Đàn chị ngủ ngon.]
Vân Nê nhìn chằm chằm nó một lúc, rồi cũng nhắn lại một câu ngủ ngon.

Nhưng sau khi gửi xong cô lại không thể nào viết thêm được bất cứ chữ nào nữa.

Cô nguệch ngoạc vài nét rồi đứng dậy tắt đèn đi ngủ.

Sáng hôm sau, Vân Nê hiếm khi ngủ quên.

Đến khi nắng chiều vào phòng cô mới tỉnh, mơ màng dậy đánh răng rửa mặt.

Nhìn đồng hồ đã là 10h30, lúc này ăn sáng thì quá muộn mà ăn trưa thì quá sớm.

Cô ngồi đọc sách, đợi đến tầm 11h mới ra cổng khu dân cư ăn một bát mì, sau đó ra bến xe buýt bắt xe đến nhà họ Tống.

Trình Vân Hoa và chồng đều đang đi công tác, chỉ có hai anh em ở nhà.

Tống Chi vừa hoàn thành bài kiểm tra tuần vào tuần trước.

Trong lúc Tống Chi làm đề, Vân Nê nhân thể xem bài kiểm tra tuần giúp cô bé.

Căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng sột soạt của ngòi bút ma sát với trang giấy.

Tiếng mở cửa và tiếng trò chuyện bên ngoài truyền vào rõ ràng.

Tống Chi dừng bút nói: “Hình như anh Thanh Đàm đến, để em đi ra ngoài xem.”
Vân Nê không ngẩng đầu lên đáp: “Em đi đi.”
Cửa mở ra, Tống Chi tùy ý khép vào, để lại một khe hở không nhỏ.

Vân Nê nghe thấy Tống Chi gọi anh là “Anh Thanh Đàm”, sau đó thấy anh “Ừ” một tiếng.

Cô nắm cây bút, mắt dừng trên trang giấy.

Chữ và số xen kẽ nhau, nhưng dù thế nào cô cũng không thể ghép lại được ý nghĩa của chúng.

Một lúc sau, có người gõ cửa.

Vân Nê quay đầu lại, Lý Thanh Đàm đứng ở cửa, mặc độc một chiếc áo sơ mi trắng và một chiếc quần thể thao bo gấu màu xám.

Cổ áo hơi rộng, lộ ra một đoạn xương quai xanh.

Anh trông vẫn lười nhác như trước, cất tiếng gọi cô: “Đàn chị.”

Vân Nê đáp lại.

Tống Chi đi vệ sinh về, lách vào bên cạnh anh, tỏ vẻ muốn đóng cửa: “Anh đi ra đi, đừng quấy rầy bọn em học.”
Lý Thanh Đàm thu tầm mắt lại, búng trán cô bé rồi nói: “Nhóc con.”
Vừa đóng cửa, âm thanh bên ngoài đã nhỏ lại.

Vân Nê cúi đầu khẽ thở dài, gạt mớ suy nghĩ hỗn độn sang một bên, tiếp tục tập trung vào buổi dạy.

Cô đã bỏ mất vài buổi nên hôm nay cố tình dạy thêm một giờ, giúp Tống Chi chữa hết bài thi toán rồi mới về.

Mùa đông, trời tối sớm hơn, mới đến 6h mà ngoài đường đã lên đèn.

Khi Vân Nê ra khỏi phòng, Lý Thanh Đàm đang ngồi ở phòng khách xem thi đấu bóng rổ với Tống Nghiêu.

Anh nghe thấy tiếng mở cửa bèn ngẩng đầu nhìn qua: “Xong rồi à?”
“Ừ.”
Anh nói: “Em gọi đồ bên ngoài, chị ăn xong hẵng về.”
Cô vô thức muốn từ chối: “Không cần đâu.”
“Em gọi cho bốn người.” Lý Thanh Đàm cầm điện thoại lên xem: “Còn vài phút nữa là đến.

Nếu chị bận thì có thể cầm đi ăn trên đường.”
Anh đã nói đến mức này thì Vân Nê cũng ngại từ chối thêm nữa: “Vậy cảm ơn cậu.”
Anh cười đáp: “Không có gì.”
Tống Chi ở trong phòng nghe được tình hình bèn chạy ra ngoài nhờ Vân Nê xem hộ bài thi Lý: “Thứ hai thầy sẽ yêu cầu một bạn bất kỳ lên bảng giải đề.

Chị ơi, chị giúp em với.”
Lý do này nghe có vẻ quen quen.

Vân Nê không nghĩ nhiều, lại theo cô bé vào phòng.

Mới viết xong một câu, Lý Thanh Đàm đã đến gõ cửa gọi ăn cơm.

Vân Nê dừng bút nói: “Ăn trước nhé, lát nữa chị lại chỉ tiếp cho em.”
“Vâng ạ.”
Tống Nghiêu đã bày hết đồ ăn ra bàn, đồng thời vào trong bếp lấy bốn chiếc bát sạch ra.

Bốn người ngồi vào bàn.

Vân Nê thực sự không thèm ăn nên cô ăn rất chậm.

Trên bàn, chủ yếu là Tống Nghiêu và Tống Chi cãi nhau, thi thoảng Lý Thanh Đàm sẽ đáp lại vài câu.

Anh nhìn về phía Vân Nê, thấy cô chẳng động đũa mấy thì đặt một bát súp gà xuống trước mặt cô.

Vân Nê ngẩng đầu lên, nhưng anh không nhìn sang đây nữa.

Sau nửa tiếng đồng hồ ăn cơm, Lý Thanh Đàm và Tống Nghiêu dọn bàn, còn Tống Chi mang bài thi ra phòng khách, vừa xem TV vừa chép.

Đến gần 8h Vân Nê mới rời khỏi nhà họ Tống.

Lý Thanh Đàm tiện đường đi vứt rác, nhưng vẫn tiễn cô đến bến xe buýt.

Trước khi đi anh còn dặn dò: “Chị về đến nhà thì nhắn tin cho em.”
Vân Nê gật đầu.

Anh lấy một hộp sữa từ trong túi ra rồi đưa cô: “Em thấy tối chị ăn ít quá, chị cầm uống dọc đường nhé.”
“Cảm ơn.” Vân Nê nhận lấy.

Trước đó hộp sữa vẫn luôn ở trong túi anh nên còn hơi ấm, ngón tay hai người vô ý chạm vào nhau.

Mí mắt cô bỗng co giật, cô mất tự nhiên nhìn sang chỗ khác: “Vậy tôi đi trước đây.”
“Được.” Lý Thanh Đàm dường như không nhận ra điều gì, đút tay vào túi quần, chờ đến khi xe của cô lăn bánh anh mới rời đi.

Trên đường về, Lý Thanh Đàm nhận được một cuộc điện thoại.

Sau khi nghe người kia nói xong, anh không có phản ứng gì lớn, còn thản nhiên đáp: “Vậy để bọn nó tới đi.”
…!
Qua cuối tuần, bởi vì sắp đến kỳ thi liên thông bốn trường đại học cho nên bầu không khí học tập của lớp 12 ban 2, thậm chí là cả khối 12 đều căng thẳng hơn trước rất nhiều.

Rất ít người đi lại giữa các tiết học, ai đi uống nước hay đi vệ sinh đều lặng lẽ.

Đến chiều, hai tiết toán liên tiếp kết thúc, Vân Nê nằm bò ra bàn ngủ bù.

Cô đang mơ màng thì nghe thấy tiếng điện thoại rung lên trong ngăn bàn.

Cô thật sự rất buồn ngủ, ngủ thẳng một mạch cho đến tiết tiếp theo.

Giữa chừng cô bỗng nhớ đến chuyện điện thoại, nhân lúc thầy không chú ý bèn lấy ra xem.

[Lý Thanh Đàm: Đàn chị.]
[Lý Thanh Đàm: Tối nay tan học chúng ra sẽ đi từ cổng phía Bắc.]
Tam Trung nằm ở hướng Bắc, quay mặt về hướng Nam.

Cổng chính phía Nam đối diện với đường cái và Tứ Trung.

Cổng phía Bắc thì xa hơn một chút.

Trừ những học sinh và giáo viên sống ở khu phía sau ra, hầu hết học sinh đều đi cổng phía Nam.

Vân Nê đang suy nghĩ, định hỏi xem có chuyện gì thì thầy Tiếng Anh đã chú ý đến bên này, cô vội vàng trả lời ok sau đó nhét điện thoại vào ngăn bàn, cầm bút bắt đầu viết đầu bài.

Mấy hôm nay sau khi tan học, Lý Thanh Đàm hôm nào cũng như hôm nào, bắt xe buýt đưa cô về đến cổng khu dân cư, sau đó lại quay ngược lại trường.

Vân Nê đã bàn với anh rằng không phải đưa cô về hằng ngày, Lý Thanh Đàm đã mở mồm đồng ý, nhưng đến tối vẫn cứ đứng chờ ở bến xe buýt.

Sau đó cô cũng chẳng nói nữa, ngẫu nhiên sẽ hỏi anh xem có ai bên trường nghề đến làm phiền anh không, hoặc anh định giải quyết chuyện này như thế nào, nhưng anh lúc nào cũng lời qua loa.

Qua thời gian dài, Vân Nê chằng hỏi nữa, nghĩ dù sao anh cũng không làm bậy.

Trước khi tan học, Lưu Nghị Hải gọi Vân Nê lại.

Lưu Nghị Hải: “Hôm nay sở cảnh sát gọi cho thầy.

Họ tạm thời chưa có manh mối gì về những nữ sinh bắt nạt em.

Gần đây em đi học nhớ phải cẩn thận.”
“Vâng ạ, em biết rồi.”
Lưu Nghị Hải lại dặn dò thêm vài câu rồi mới nói “Được rồi, em về sớm đi.”
“Em cảm ơn thầy Lưu.”
“Em đi đi.”
Khi Vân Nê rời khỏi phòng học, tòa nhà lớp 12 vẫn chưa hết người.

Vài lớp còn tận một nửa sĩ số.

Cô nhớ đến lời Lý Thanh Đàm, đi ngược dòng người về phía cổng Bắc, không ngờ lại gặp anh trên đường.

Anh đi rất nhanh, vừa đi vừa cúi đầu nhìn điện thoại.


“Lý Thanh Đàm.” Vân Nê gọi anh lại.

Đúng lúc đó, điện thoại trong túi rung lên, cô lấy ra xem.

Người gọi đến là anh.

Khi Vân Nê phản ứng lại thì người đã đến gần, cô bèn chủ động giải thích: “Thầy giáo gọi tôi ở lại nói chuyện nên mới bị muộn.”
Anh rầu rĩ “Ừ” một tiếng.

“Lần sau tôi sẽ báo trước với cậu.” Cô khép cổ áo lại, vô thức nói chuyện bằng giọng điệu dỗ dành: “Sao hôm nay chúng ta lại đi từ cổng Bắc thế? Không đi xe buýt à?”
“Ừ.” Anh chỉ đáp lại đúng một chữ, chẳng khác gì trẻ con.

Vân Nê cúi đầu cười.

Chờ đến cổng, Lý Thanh Đàm lập tức đi thẳng ra đường.

Vân Nê cũng đi theo, nhìn thấy anh lấy một chiếc mũ bảo hiểm màu đen bên tay vịn của một xe mô tô cùng màu.

Cô vừa mới đứng lại, anh đã quay đầu đội chiếc mũ bảo hiểm lên đầu cô, cụp mắt giúp cô điều chỉnh độ chặt của dây quai.

Thiếu niên nhìn xuống dưới, hàng mi dài che khuất cảm xúc trong đôi mắt, ngón tay vô ý chạm vào cằm cô, mát lạnh.

Cô co người lại.

Lý Thanh Đàm ngước mắt hỏi: “Chặt ư?”
“Không.” Vân Nê bình tĩnh hít vào một hơi.

Anh mỉm cười, đưa tay hạ tấm kính bảo vệ trên mũ xuống, sau đó xoay người nhấc chân leo lên xe, chống một chân xuống đất rồi nói: “Đi thôi.”
Vân Nê ngồi lên trên, để chân tử tế, nhưng lại không biết đặt tay ở đâu.

Lý Thanh Đàm không đội gì lên đầu, cũng chẳng quay lại mà nói: “Nắm lấy quần áo em, nếu không chị ngã thì mặc kệ chị.”
“…”
Vân Nê níu chặt vào áo khoác anh, buồn bực nói: “Được rồi.”
Dường như cô mơ hồ nghe thấy tiếng cười của anh giữa tiếng động cơ “Rầm rầm”.

Lý Thanh Đàm lái xe không quá nhanh, nhưng vẫn tiết kiệm thời gian hơn là chờ xe buýt.

Vân Nê xuống xe, cởi mũ bảo hiểm, nhìn mái tóc bù xù và lỗ tai đỏ ửng lên vì lạnh của anh, trả chiếc mũ lại.

Nhưng anh không đội, treo nó vào tay lái, để mặc cơn gió lạnh hoành hành.

Mấy ngày tiếp theo, Lý Thanh Đàm đều lái xe đưa Vân Nê về.

Nhưng từ hôm sau, không biết anh tìm được thêm một chiếc mũ bảo hiểm ở đâu ra.

Vào ngày thứ bảy cuối cùng trước Giáng Sinh, đợt tuyết đầu mùa rơi xuống Lư Thành.

Vân Nê vẫn đi dạy thêm cho Tống Chi như trước, trong lúc vô tình cô nghe thấy cô bé đề cập đến chuyện sắp đến sinh nhật Lý Thanh Đàm.

Cô không nhịn được hỏi: “Cậu ấy…!sinh nhật ngày nào?”
Tống Chi nói: “Chính là đêm Giáng Sinh đó ạ.

Tuy nhiên hình như anh Thanh Đàm không tổ chức sinh nhật mấy.

Năm trước anh ấy đến nhà em ăn mì trường thọ mẹ em làm, còn chưa ăn trưa mà đã đi rồi.

Không biết năm nay anh ấy định bố trí như thế nào.”
“Vậy ư.” Vân Nê cụp mắt, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Hôm sau, Phương Miểu hẹn Vân Nê ra ngoài dạo phố.

Khi đi ngang qua một cửa hàng thời trang cao cấp, Phương Miểu vào mua đồ, Vân Nê đứng cạnh tùy tiện ngó nghiêng.

Trên gian hàng bên cạnh có một bộ sản phẩm màu đen gồm ba món: khăn quàng cổ, găng tay và mũ.

Cô nhìn chăm chú vào nó một lúc.

Phương Miểu thanh toán xong, quay đầu không thấy ai theo sau thì lại chạy vào: “Sao thế?”
Vân Nê tỉnh táo lại, đáp: “Không có gì.”
Hôm đó đi dạo hết phố đã đến chập tối, Cô và Phương Miểu vào ngõ nhỏ ăn ma lạt thang*.

Ăn xong hai người ra bến xe buýt, xe của Phương Miểu đến trước.

(*Ma lạt thang là món lẩu đường phố nổi tiếng ở Trung Quốc, có nguồn gốc từ Tứ Xuyên.)
Cô ấy lên xe, mở cửa sổ ra nói: “Mình về trước đây, mai gặp nhé.”
Vân Nê đứng bên ngoài cười đáp: “Mai gặp.”
Chờ chiếc xe rời đi, cô nhìn chuyến xe của mình từ từ dừng lại trước mắt, nhưng vẫn đứng tại chỗ.

Một lúc sau, cô nhấc chân chạy về cửa hàng đã ghé qua trước đó.

Bộ sản phẩm ba món đó vẫn còn nguyên tại chỗ.

Vân Nê thở phào nhẹ nhõm, vươn tay lấy nó xuống.

Lúc thanh toán, nhân viên thu ngân còn cười hỏi: “Em định tặng bạn trai à? Chỗ chị có cung cấp hộp để đem tặng, chị có thể đóng gói vào đó giúp em.”
Cô đỏ mặt phủ nhận: “Không phải đâu ạ, chị cứ cho vào túi hộ em là được.”
Từ trong cửa hàng bước ra, Vân Nê đứng nơi góc phố sầm uất, nhớ lại lời nhân viên cửa hàng vừa nói, cảm giác như mình đang cầm một củ khoai lang nóng*.

(*Đồng nghĩa với việc gặp phải vấn đề khó giải quyết.)
Cô xoa mặt, thở dài.

Coi như là quà cảm ơn anh vì sự chăm sóc trong thời gian qua đi.

…!
Đêm Giáng Sinh là thứ hai, gần sang năm mới.

Trường học tổ chức một hội nghị trong lễ chào cờ về sự việc xảy ra trước đó.

Nhấn mạnh vấn đề an toàn trên đường đến trường, về nhà, và cả những chuyện liên quan đến mối quan vệ với bên ngoài.

Hội nghị diễn ra rất lâu, đến nửa tiết hai mới kết thúc.

Vân Nê và Phương Miểu hòa vào trong dòng người đông đúc.

Lúc ra khỏi sân vận động, đột nhiên có người kéo mũ áo của cô.

Vân Nê quay đầu lại.

Lý Thanh Đàm hiếm khi mặc quần áo mùa đông, khóa trước ngực mở ra, bên trong vẫn chỉ mặc đúng một chiếc áo.

Anh đi đến sóng vai với cô, khẽ nói: “Đêm nay em bận.”
Vân Nê nhớ rõ hôm nay là sinh nhật anh, đoán anh có thể sẽ đi tụ tập, không nghĩ nhiều bèn đáp: “Không sao.

Tôi tự bắt xe buýt về được.”
Anh quay đầu nhìn sang, ngừng lại, nghĩ một hồi, rốt cuộc vẫn không nhắc đến: “Vậy chị về đến nơi thì nhắn tin cho em nhé.”
“Được.”
Vân Nê nhìn cậu đi xa, mãi đến khi bị Phương Miểu kéo tay thì mới hoàn hồn lại: “Đàn em nhỏ lại tìm cậu làm gì thế?”
“Đêm nay cậu ấy có việc, không đưa mình về được.”
Phương Miểu tặc lưỡi::Hôm nay là đêm Giáng Sinh, cậu ta có thể bận cái gì.

Không phải là đi hẹn hò với em gái nào đấy chứ?”
Vân Nê ngây ra đáp: “Chắc hẳn là không đâu.”
“Chuyện này rất khó nói.

Nếu không tại sao trước kia không bận, đến ngày lễ như này lại bận.” Trí tưởng tượng của Phương Miểu ngày càng bay xa: “Chẳng nhẽ cậu ta đứng núi này trông núi nọ ư?”
“…” Vân Nê không nhịn được cười: “Không phải, hôm nay là sinh nhật cậu ấy, chắc là đi tụ tập gì đó thôi.”
“Vậy tại sao lại không mời cậu?”
“Mời mình làm gì, mình có quen bạn bè cậu ấy đâu.”
Phương Miểu: “Vậy có nghĩa là cậu ta không muốn giới thiệu cậu với bạn bè của mình.”
Vân Nê suýt thì bị cô ấy tẩy não, đến khi bình tĩnh lại mới nói: “Cậu đừng nghĩ linh tinh, mình và cậu ấy chỉ là bạn bè mà thôi.”
Phương Miểu lẩm bẩm, đương nhiên là không tin.

Vân Nê bó tay, cũng không muốn nhắc đến chuyện này nữa đành bất đắc dĩ nói: “Được rồi, đi thôi, vào tiết bây giờ.”
Một ngày thấm thoát trôi qua, có thể là do bị ảnh hưởng bởi bầu không khí lễ hội nên cả lớp cũng sôi nổi theo.

Tiết tự học buổi tối, cả lớp ồn ào bật phim.

Vân Nê chạm vào chiếc túi giấy bên trong cặp, dưới ánh sáng mờ ảo, cô khẽ thở dài.

Có lẽ do gần đây quen đi hai người, nên cô cảm thấy hơi là lạ khi đột nhiên một mình ngồi đợi rồi một mình lên xe về nhà.

Rõ ràng trước kia, cô đã trải qua một mình nhiều năm như thế.

Bây giờ mới chỉ có mấy ngày ngắn ngủi mà đã cảm thấy khác rồi.


Vân Nê không khỏi cảm thán, thói quen đúng là thứ đáng sợ nhất.

Nghĩ vậy, cô lại nhớ tới lời dặn của Lý Thanh Đàm trước khi đi, lấy điện thoại ra gửi cho anh một tin báo bình an.

Anh trả lời là tốt.

Vân Nê đặt điện thoại xuống, không nghĩ ngợi linh tinh nữa.

Đã vào giữa đông, đợt tuyết đầu mùa trước đó đã che phủ cả thành phố.

Tuy nhiên qua một vài ngày, chỉ còn lại một chút sắc trắng ở đầu đường cuối ngõ.

Lúc học xong đã là ban đêm, Vân Nê chuẩn bị một chiếc túi chườm nóng bỏ vào trong chăn.

Khi cô nằm xuống nhìn đồng hồ thì còn vài phút nữa là đến 0h.

Cô cầm điện thoại, nhiều lần ấn nút mở khóa.

Cuối cùng còn 30 giây trước khi đồng hồ điểm số 12, cô mở ra khung trò chuyện ở đầu danh sách, gửi tin nhắn đi.

[Sinh nhật vui vẻ.]
Tin nhắn này dường như đã lặn mất tăm, không có câu trả lời.

Vân Nê tắt điện thoại đi đặt lên bàn.

Trong căn phòng yên tĩnh không có đèn, chỉ còn lại ánh sáng mông lung từ ngọn đèn đường ngoài cửa sổ.

Dường như tuyết lại rơi, gió lạnh gào thét.

Trước khi đi ngủ, cô nghĩ đến món quà chưa tặng kia, mí mắt run rẩy, cuối cùng cũng nhắm lại.

Cô ngủ cũng không yên ổn, dường như gió lùa từ cửa sổ vào, tiếng gió rít gào như tiếng khóc, đem lại cảm giác hơi đáng sợ.

Cô gặp ác mộng, bị một bóng đen đuổi theo dồn đến sát vách núi cao vạn trượng, cô nhảy xuống, mọi suy nghĩ bị dập tắt.

Sự hoảng loạn trong nháy mắt đó khiến cô bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

Ngoài trời từng cơn gió vẫn đang thét gào, Vân Nê lau mặt, bật chiếc đèn tường cạnh đầu giường lên, nhìn đồng hồ trước mắt, mới 4h sáng.

Nỗi sợ trong mơ dường như vẫn còn hiện ra trước mắt.

Cô co người lại, đầu khẽ chạm vào đầu gối, lòng bàn tay toát mồ hôi.

Tiếng chuông điện thoại đột ngột phá vỡ khoảnh khắc im lặng này.

Cuộc gọi lúc rạng sáng và nửa đêm thường đem đến tin tức xấu.

Vân Nê vươn tay lấy điện thoại, thấy trên đó là số của người cảnh sát cô biết trước đó.

Cô ấn nghe.

Đối phương nói qua điện thoại rằng họ nghi ngờ đã bắt được nhóm thủ phạm lần trước đã tấn công cô và muốn cô đến sở cảnh sát.

Người của họ đang trên đường đến đón cô.

Sau khi chấm dứt cuộc điện thoại, Vân Nê không dừng lại, lập tức bật người dậy xuống giường rửa mặt thay quần áo.

Trong lúc vội vã.

Cô nhớ đến tin nhắn không có hồi âm kia, bỗng cảm thấy bất an.

Xe cảnh sát nhanh chóng đến trước cổng khu dân cư.

Người đến đón cô vẫn là hai vị cảnh sát xử lý vụ án lần trước.

Vân Nê ngồi vào trong xe.

Người đàn ông đang trực trong phòng bảo vệ nhìn thoáng qua.

Tiếng xe cảnh sát xuyên thủng bầu trời lúc rạng sáng.

Trong xe.

Nữ cảnh sát lần trước đưa Vân Nê vào phòng cấp cứu cất tiếng hỏi: “Em có quen Lý Thanh Đàm không?”
Vân Nê sửng sốt, gật đầu đáp: “Em biết.”
“Hôm nay cậu ấy bị vài học sinh bên trường nghề và người ngoài tấn công ở đường Tây Ninh.” Tiểu Tề nhìn cô: “Cậu ấy nói những người đó trả thù ác ý, bởi vì lần trước hai em ở cổng trường dám làm việc nghĩa, khiến những người đó phải vào đồn, đúng là có chuyện như vậy không?”
“…!Đúng ạ.” Vân Nê muốn hỏi về tình trạng của Lý Thanh Đàm, nhưng Tiểu Tề không cho cô cơ hội.

“Tại sao trước đây em không nói với chúng tôi về chuyện này?”
“Em cứ nghĩ bọn họ không biết em là người gọi cảnh sát.” Vân Nê cảm thấy cổ họng hơi khô, nuốt vài lần mới nói: “Hơn nữa chuyện đó cũng xảy ra lâu rồi, em không ngờ chính là bọn họ quay lại trả thù.”
Tiểu Tề cũng không bận tâm đến vấn đề này nữa, dịu giọng nói: “Đêm nay nhóm bị bắt bao gồm vài học sinh nữ.

Hai trong số đó giống với bức chân dung mà em đưa cho chúng tôi đến 60%.

Chúng tôi đưa em đến xác nhận trước.”
“Vâng ạ.” Vân Nê mím môi, lại hỏi: “Vậy Lý Thanh Đàm có sao không ạ?”
“Cậu ta bị thương nhẹ, hiện đang ở sở cảnh sát lấy lời khai.” Tiểu Tề nói: “Trước đây cậu ta đã từng học cách phòng thân, đám kia chẳng được lợi lộc gì, còn bị cậu ta cho ăn đòn không nhẹ.

Hơn nữa tại thời điểm phát sinh mọi chuyện, có một nhóm người trẻ đi ngang qua nên tình huống không nghiêm trọng lắm.”
Vân Nê gật đầu, suy nghĩ rối loạn.

Sở cảnh sát Tây Ninh ở khá xa.

May thay, rạng sáng trên đường không có xe, chỉ mất nửa tiếng đã đến nơi.

Khi bước xuống xe, Vân Nê được đưa đi để chỉ ra và chứng minh kẻ tình nghi.

Cách tấm thủy tinh một chiều, cô nhìn một phát đã trông thấy nữ sinh đứng trong góc, nâng ngón tay lên nói: “Số 4.”
Tắt đèn, bật đèn, đổi sang đợt thứ hai.

Cô lại chỉ: “Số 3.”
Sau vài đợt liên tiếp, trên cơ bản cảnh sát đã có thể xác định hai cô gái kia chính là đối tượng tình nghi trong vụ tập kích ác ý trước đó.

Vân Nê được Tiểu Tề đưa ra khỏi phòng, ngồi xuống băng ghế cuối hành lang.

Tiểu Tề vỗ vai cô, nhẹ nhàng an ủi: “Không sao đâu.

Chúng tôi sẽ bắt hết những người còn lại sớm nhất có thể.”
Cô đáp: “Em cảm ơn.”
Tiểu Tề cười nói: “Em ngồi một lúc nhé, tôi đi rót cho em cốc nước.”
Cô ấy đứng dậy đi về phía đại sảnh.

Vân Nê ngồi im không nhúc nhích.

Hai cánh cửa của văn phòng bên liên tục mở ra đóng vào.

Qua một hồi, có người đi ra.

Vân Nê ngẩng đầu lên, thấy Lý Thanh Đàm đứng phía sau một người đàn ông.

Anh không nhìn thấy cô, đang cau mày lắng nghe cuộc trò chuyện giữa người đàn ông đó và cảnh sát.

Khi vô tình liếc sang bên cạnh, anh trông thấy cô gái ngồi ở đó.

Vân Nê cũng nhìn thấy miếng băng gạc trên trán phải anh, cùng với khóe miệng hơi bầm tím.

Nếu nói khuôn mặt anh đẹp như một miếng ngọc thượng hạng…!
…!Thì giờ đây, khối ngọc đẹp đẽ thượng hạng đó đã bị người ta đập vỡ, là sự xinh đẹp có tì vết.

Lý Thanh Đàm không xen vào cuộc đối thoại của Hà Sở Văn, anh đi đến trước mặt cô, cúi đầu xuống, vẫn là dáng vẻ ngoan ngoãn trước kia, khẽ gọi: “Đàn chị.”
Vân Nê chưa từng có cảm giác như thế này, như thể bị ai đó cấu vào tim, vừa đau đớn vừa xót xa, nước mắt lưng tròng.

Cô cúi đầu, nước mắt chảy như mưa xuống mu bàn tay.

Vân Nê cảm thấy nước mắt của mình thật kỳ lạ, lúc đau cô có thể nhịn được, lúc mệt cũng có thể nhịn được nốt.

Nhưng đến lần này, cô không thể kìm nén được nữa.

Lý Thanh Đàm ngồi xổm xuống trước mặt cô, nhìn cô khóc đỏ cả mắt, yết hầu di chuyển lên xuống, lời an ủi kẹt ở bên miệng.

Anh lau nước mắt trên mặt cô, nhếch môi, để lộ nụ cười trên khuôn mặt có tì vết nhưng vẫn đẹp như trước: “Sau này, em sẽ luôn bảo vệ chị.”
Tác giả có lời muốn nói:
Lý Thanh Đàm: Tôi bị đánh TvT (Tôi cố ý đó =w=).


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.