Đọc truyện Vạn Năm, Vạn Năm – Chương 33: Sa bẫy
Ma giới âm u mịt mùng. Trong âm cung, một nam tử cao lớn đang ngả mình
trên chiếc ghế, vừa chậm rãi thưởng thức ly rượu, ánh mắt màu đỏ vừa mơ
màng… Gần hắn, Xà yêu ưỡn ẹo hóa thành một nữ tử quyến rũ lơi lả, tự ý
tiến đến bênh cạnh hắn nịnh nọt:
– Chủ thượng, nô tỳ xoa bóp cho người nha!
So với những nữ nhân khác trong Âm cung như Tiệp Tuyết thì Xà yêu này
có vẻ lại càng được ưu ái hơn, bởi nàng ta còn là sủng vật của Ma Tôn.
Khắp ma giới không ai không kiêng nể nàng…
Hiên Viên Tiêu như
cũ nằm yên lặng, vạt áo hơi mở rộng, lộ ra khuôn ngực rắn chắc khiến mọi nữ nhân si mê… Bàn tay Xà yêu khéo léo luồn lách trên người hắn, tuy
nhiên sâu thẳm trong tim lại trống rỗng. Khi ả mạnh dạn mò mẫm tháo đai
lưng của hắn, Hiên Viên Tiêu lạnh lùng vung tay:
– Cút đi!
Hắn đứng dậy, tháo tấm áo choàng trên giá khoác lấy, bước nhanh ra khỏi phòng. Lão già tổng quản đang đứng hầu ở ngoài, vội vã cúi đầu phục
mệnh. Hiên Viên Tiêu âm điệu không vui phân phó:
– Chuẩn bị chiến mã cho ta, ta muốn đi tuần tra!
Là một vị vua bất diệt của Ma giới, suốt hàng trăm vạn năm hắn luôn đều đặn làm chuyện này. Cưỡi hắc mã đi vòng quanh thế giới u tối của mình,
nhìn ma tộc sinh sống và phát triển ra sao… Trong cuộc sống quá dài và
lặp đi lặp lại đó, hắn cảm thấy thực sự nhàm chán… Có lẽ đã đến lúc mở
rộng bờ cõi ma tộc đến thế giới có ánh sáng, như vậy sẽ nhìn được nhiều
thứ đa dạng hơn chăng?
Ma giới bấy lâu đều cùng bên ngoài bế
quan tỏa cảng, là một vùng đất tràn ngập chướng khí bất khả xâm phạm.
Mấy trăm năm gần đây, ma tộc bắt đầu có những xung đột với nhân giới
hoặc Thiên giới, có lẽ dân chúng của hắn cũng đang rất khao khát được
vươn ra khỏi biên giới u tối này…
Hắn cưỡi hắc mã đi đến gần
biên giới, chợt thấy phía trước có chuyện huyên náo… Vừa lúc đó một tên
tiểu ma tướng cầm vũ khí vội vã chạy qua, bị hắn giữ lại hỏi chuyện. Tên này sợ sệt thưa:
– Bẩm chủ thượng… là chúng nô tài không tốt, đã có một tiên nhân lọt qua biên giới vào đây! Chúng thần xin truy bắt kẻ gian!
– Thực vô dụng! – Hắn lạnh giọng quát – Một con chuột nhỏ cũng không
truy đuổi được ! Bọn các ngươi tự biết đường xuống làm nô dịch đi!
Hiên Viên Tiêu dùng ma lực tự dò xét vùng xung quanh này. Hắn cảm nhận
được có một luồng tiên khí thanh bạch tinh khiết phát ra từ một hẻm núi, thoạt đầu định đánh một chưởng xuống nơi đó khiến tiên nhân không biết
trời cao đất dày kia lập tức bỏ mạng, song cảm thấy như vậy quá dễ dàng
cho kẻ đó, đồng thời cũng khiến hắn lại trở về quãng thời gian nhàm chán rảnh rỗi. Vì vậy hắn muốn xem kĩ hơn đối phương là ai.
Dùng ma nhãn quét đến sâu vách núi, hắn bỗng ngạc nhiên khi thấy kẻ đột nhập đó chỉ là một tiểu tiên nữ nhỏ bé … Gương mặt thanh tú xinh đẹp của nàng
đang hết sức cảnh giác đề phòng lẫn sợ hãi, hệt như một con nai nhỏ trót lọt vào hang cọp…Hắn tỉ mỉ đánh giá hơn nữa, cảm thấy tuy nhiều lần
chạm trán với tiên nhân nhưng cũng chưa từng thấy một tiên nhân khí chất thuần khiết như làn mây bóng nước như vậy…
Nhưng dù gì đi nữa, đối với hắn, nàng vẫn chỉ là một con nai nhỏ ngơ ngác mà thôi…
Hiên Viên Tiêu chăm chú quan sát từng biểu cảm nhỏ của con mồi, nhất
thời thấy rất hứng thú. So với những con xà yêu, trăn yêu… hắn từng nuôi làm sủng vật thì sinh vật nhỏ trước mắt kia hấp dẫn hơn nhiều… Vì vậy
hắn âm hiểm mà cười, chớp mắt hóa thân thành một lão đầu ma tộc già
khọm, râu tóc bạc trắng và dung mạo có vẻ tử tế… Hắn cũng lén đuổi hết
binh tướng đi khỏi khu vực…
Hắn sau lưng khoác một cái giỏ, tay chống gậy gỗ, men theo vách đá đi… Đến
gần vách đá giả vờ trượt chân ngã, tay cố bám chơi vơi trên vách đá,
miệng thì hô cứu.
Vân Hi ở trong vách đá nhìn sang, thấy dường
như có người gặp nạn, lòng lương thiện không phân biệt chủng tộc khiến
nàng muốn chạy ra cứu nhưng lại sợ gặp ma tướng truy bắt. Đấu tranh tư
tưởng trong chớp mắt, cuối cùng vẫn là không đành lòng bỏ mặc người
khác, nàng vội chạy ra kéo lão già lên.
Hiên Viên Tiêu đôi mắt
thâm hiểm phía sau ánh mắt lờ mờ của một lão già càng có dịp quan sát
nàng… Thực xinh đẹp, thực thuần khiết, thực khiến người khác muốn chiếm
đoạt và sở hữu… Lại còn là một tiên nữ lương thiện đến ngu ngốc, thần
tiên cũng không mấy kẻ thực sự thiện tâm đến vậy. Có vẻ như nàng là một
kẻ quanh năm suốt tháng sống trên tiên cảnh, còn chưa va chạm với cuộc
sống rộng rãi đa dạng thực sự của lục giới….
Vân Hi nhìn lão già một cách lo lắng mà hỏi:
– Ma tộc tiền bối, lão không sao chứ?
– Không sao, không sao… – Hiên Viên Tiêu khàn khàn nói, thầm nghĩ con nai nhỏ đã dễ dàng sa bẫy, xem ra tu vi cũng chẳng cao.
Hắn vờ như một kẻ già cỗi lương thiện nhất ma giới, nhìn nàng đồng cảm nói:
– Nãy có quan binh truy bắt kẻ ngoại tộc… tiểu cô nương trông không giống ma nhân, phải chăng chính là…
– Vâng… – Vân Hi tội nghiệp cầu khẩn – Dù sao ta cũng đã cứu lão, xin lão đừng hô hoán lên.
– Hô hoán lên, tiểu cô nương sẽ bị bắt, còn ta sẽ được thưởng rất nhiều tiền… – Hiên Viên Tiêu hứng thú làm bộ dáng khổ sở giả tạo nói – Cô
nương xem đi, ta đã cả trăm vạn tuổi, cũng không có thê tử chăm sóc,
cũng không có hài tử nối dõi kế thừa, lúc nào cũng lủi thủi một mình,
cơm còn không có mà ăn…
– Nhưng mà… – Vân Hi ai oán trách móc
nhìn lão già – Nhưng mà ta đã không ngại nguy hiểm cứu ngươi, người ma
tộc đều vong ân bạc nghĩa thế sao? Biết vậy ta để kệ lão rồi…
Lão già lúc này rất muốn bật cười vì thái độ đáp trả rất tự nhiên của
nàng, thì ra con nai này cũng có chút móng vuốt nhỏ dưới lông… Lão lại
tỏ vẻ tò mò nói:
– Cũng không hẳn, nhưng lão đây đang tò mò,
nếu cô nương nói cho lão biết lý do chính đáng để tiến nhập ma giới, lão nhất định giữ bí mật cho…
– Là vì… – Vân Hi thành thật nói –
Sư huynh người đã từng chăm sóc ta nhiều năm trước bị Xà yêu của Ma tộc
cắn trúng, ta cần đến lấy máu và mẫu nọc của nó chế giải dược… nhưng ta
lần đầu vào ma giới, không biết đường lối nên mới lúng túng để họ phát
hiện…
– Ồ, thực cảm động… – Hiên Viên Tiêu gật gù nói – Vậy ta
không thể cản trở cô nương rồi… Nhắc cho cô nương biết, xà yêu đó chính
là sủng vật của Ma Tôn, nó sống ở Âm Cung…
– Đa tạ lão đã không báo với binh tướng, ta phải lập tức lên đường đây! – Vân Hi khẽ cúi đầu cảm tạ.
Hiên Viên Tiêu gần đạt được mục đích dụ con mồi vào thẳng sào huyệt, hắn càng tỏ vẻ chân thật nói:
– Cô nương đã biết đường đến Âm Cung chưa? Nơi đó canh phòng nghiêm ngặt, cô nương cứ đi như vậy chắc chắn mất mạng…
– Vậy phải làm sao?
– Lão đây chính là người đưa than củi cho Âm Cung, nếu cô nương muốn
thì có thể cải trang làm người giúp việc của lão, lão sẽ dẫn cô nương
qua cổng thành, sau đó thì chỉ còn trông đợi vào may mắn của cô nương…
– Lão nói thật sao, lão sẽ không lừa ta rồi dẫn đến chỗ quan binh chứ? – Vân Hi chần chừ hỏi.
– Nào có thể làm vậy, nãy ta chỉ đùa cô nương thôi. Cô nương sống có
tình nghĩa, lão sao có thể làm chuyện thất đức. Già đến từng này rồi,
lão cũng muốn tích phúc để còn cưới được nương tử mà…
Vân Hi
trong lòng vơi dần mọi nghi hoặc, xem ra ở hiền gặp lành, nàng đành tạm
thời tin vào lão già này. Mà nếu không như vậy, nàng cũng không còn con
đường khác, cứ chần chừ mãi, tính mạng sư huynh càng nguy hiểm…
Về phía Hiên Viên Tiêu, hắn thực sự rất hứng thú với chuyện không đường hoàng này, sống cả trăm vạn năm, tâm tình lần đầu tiên cảm thấy vui vẻ… Không chỉ lần đầu tiên được chơi đùa một tiểu nha đầu ngây thơ như vậy, hắn còn nảy sinh ý định giữ nàng lại bên mình.
Vân Hi không chút nghi ngờ theo Hiên Viên Tiêu giả làm một tỳ nữ đưa
than của ma tộc cùng tiến vào Âm Cung. Hắn đã sắp xếp không chút sơ sảy, ngay cả việc bị quân lính giữ thành soi mói kiểm tra kĩ lưỡng cũng y
như thật. Đến lúc qua cổng thành, cả hai bọn họ đều thở ra nhẹ nhõm.
Lão già từ biệt Vân Hi, trong lòng tính toán rằng nha đầu này đã sa
thẳng vào bẫy, hắn chỉ cần về Âm Cung đợi thưởng thức hương vị thơm ngon thuần khiết kì lạ của con mồi … Cũng có phần nực cười, đường đường đứng đầu Ma giới, đàn bà xung quanh hắn không hề thiếu mà lại phải bày kế
lừa một tiểu nha đầu, nếu chuyện này lộ ra ngoài, uy danh một trăm vạn
năm của hắn sẽ bị tổn hại…
Nhưng nàng muốn máu của xà yêu, dĩ
nhiên nàng cũng phải trả giá một chút, trên cuộc đời này không có thứ gì dễ dàng cho không như thế được.