Bạn đang đọc Vân Mộng Thành Chi Mê – Chương 54: Đào xuất Lạc Dương
Giữa cuồng lôi bạo vũ, khu vườn mỹ lệ ngày thường điềm tĩnh an ninh hóa thành thế giới tràn ngập bạo lực. Giữa tiếng sấm chấn động mang tai và mưa lớn tầm tã, trời và đất không còn phân cách nữa, xa và gần cũng mất đi ý nghĩa đó giờ, một đoạn đường ngắn ngủi lại khiến cho người ta có cảm giác kỳ dị chạy hoài không hết. Cây cối nghiêng đông ngả tây, lá cây run rẩy xào xạt rì rào, sau một luồng điện quang sáng chói, bóng tối không bờ không bến lại nuốt chửng tất cả.
Hai người thân thể ướt sũng, hơi lạnh thấu xương, nhưng lòng bọn họ lại nóng hừng hực. Bất kể địch nhân mạnh bạo tới đâu, bọn họ cũng có lòng tin thoát ra được Hồng Diệp Lâu, thoát ra được Lạc Dương thành.
Vào giờ phút này, lòng bọn họ đã liên kết lại thành một, không còn phân biệt ta người.
o0o
Ô Tử Hư và Vô Song Nữ chạy tới cuối hành lang, nhìn về phía quảng trường, ngoại trừ xe ngựa đậu đầy hai bên đình ra, chỉ có sấm sét dập dờn và mưa gió mịt mùng, không thấy bóng người.
Cửa ngoại viện đã đóng chặt.
Ô Tử Hư ghé bên tai Vô Song Nữ: “Đây là phòng tuyến trọng yếu nhất của địch nhân, bất kể hoảng loạn đến đâu, Quý Nhiếp Đề không thể nào không lưu giữ nhân thủ canh phòng, ngựa của nàng ở đâu?”.
Vô Song Nữ đáp: “Ta chọn đi bên này là vì Hắc Nhi của ta ở hàng xe ngựa bên trái, lấy ngựa chắc không có vấn đề”.
Ô Tử Hư nảy ý: “Nàng đi dắt ngựa, ta đi mở cửa đại viện”.
Vô Song Nữ nắm vai hắn, ra vẻ quan tâm: “Cẩn thận coi chừng tiễn thủ của đối phương”.
Ô Tử Hư con tim cơ hồ bị động tác thân thiết của nàng làm dung hóa, hào tình phấn khởi, hân hoan thốt: “Không có cánh cửa nào Ngũ Độn Đạo ta mở không được”.
Nói vừa dứt lời, điện quang nhoáng lên, chỗ cửa ngoại viện đóng chặt thấp thoáng thấy ánh kim loại phản quang.
Hai người đưa mắt nhìn nhau.
Vô Song Nữ giật mình: “Cửa ngoại viện có khóa”.
Ô Tử Hư hít một hơi sâu, trầm giọng: “Đây là khảo nghiệm của nữ thần đối với ta, ta cần phải chỉnh sửa lời nói của ta, không có ống khóa nào ta mở không được”.
“Oành!”.
Một luồng sét đánh thẳng xuống, ánh sáng chói lòa nổ vỡ thành hình dạng rễ cây ngay trên quảng trường, nhất thời hai người mất đi năng lực trông nhìn.
Ô Tử Hư nắm lấy cơ hội, xông ra ngoài hành lang giữa mưa gió, nhắm cửa ngoại viện toàn tốc lao đi.
Vô Song Nữ cũng lập tức hành động, nhắm khu xe ngựa phóng tới.
“Oành! Oành!”.
Sấm sét càng lúc càng kịch liệt, nối tiếp nhau vang vọng, ông trời biến thành một đứa trẻ tinh nghịch đốt quăng những viên pháo đại xuống dưới, nhất thời không ai có thể phân biệt được là sấm nổ vang trước hay sau ánh chớp, sau mỗi một tiếng sấm, luồng sét liền xé toạt khoảng không bên trên quảng trường.
Ô Tử Hư bất chấp tất cả chạy như điên về phía cửa ngoại viện, một cảm giác không có cách nào hình dung nổi chiếm cứ tâm thần của hắn, tình cảnh cứ như đã xảy ra cách đây không lâu, bất quá chỉ là trong mộng, mà giờ đây đang xảy ra trong hiện thực. Lòng hắn tràn ngập một thứ tâm tình mạnh mẽ không có tên tuổi, làm cho hắn quên đi tất cả, chỉ biết hướng về một mục tiêu gì đó mà chạy như điên, giữa trời đất chỉ còn lại đơn độc một mình hắn.
Hắn đã đến cửa ngoại viện, một sợi xích sắt thô cứng xuyên qua vòng cửa hai bên, dùng ống khóa sắt khóa lại, nếu là người khác, chỉ còn nước đứng nhìn cửa thở dài, vô kế khả thi, Ô Tử Hư thì lại tinh thần phấn chấn, rút công cụ mở khóa giắt bên hông, tuy chỉ là mười mấy mũi cứng hình dáng dày mỏng khác nhau, nhưng bằng vào tuyệt kỹ mở khóa thiên hạ vô song của hắn, lại có thể mở bất kỳ một ống khóa dữ dằn nào.
“Soẹt!”.
Một ánh chớp to lớn từ trên không chém thẳng xuống, cả quảng trường tựa như tràn đầy ánh sáng lóa mắt.
Sấm sét càng kịch liệt hơn, gió mưa càng hung hãn hơn, tâm thần của hắn lại như một con thuyền nhỏ yên ổn dập dền bên trên sóng nước, tả thủ cầm ống khóa sắt nặng cả mười cân một cách vững chãi, mũi cứng từng mũi từng mũi đâm vào lỗ khóa, chăm chú thăm dò.
Vào giờ phút này, hắn đã giao phó hết số phận vào tay Vân Mộng nữ thần.
“Cạch!”.
Ống khóa bật mở.
Ô Tử Hư nào dám do dự, kéo mở xích sắt, xoay người lại nhìn, lập tức toàn thân phát lãnh nổi da gà. Hắn thấy dưới mái nhà trên bậc cấp của chủ lâu và phụ lâu dày kín địch nhân, tựa như lúc này mới kinh động do tiếng ma sát sắc bén của xích sắt bị hắn kéo, ai ai cũng giương cung lắp tên, nhắm ngay người hắn. Cho dù với thân thủ của hắn cũng không có cách nào tránh khỏi gần trăm tiễn thủ đồng thời bắn tên.
Ô Tử Hư la lớn mạng ta xong rồi, theo bản năng thoái lùi để tránh, đập người lên cửa ngoại viện. “Bình” một tiếng, cửa ngoại viện mở ra ngoài, Ô Tử Hư ngã ngửa xuống đất, tên nỏ phần phật lướt qua bên trên.
Tất cả biến thành không còn thực tế nữa. Vô Song Nữ và con ngựa đen của nàng đã phi đến cửa, cúi người thò tay quát lớn: “Mau lên!”.
Ô Tử Hư hồi phục lại thần trí, giơ tay nắm lấy ngọc thủ của Vô Song Nữ, búng người lên, mượn lực kéo của nàng phi thân lên lưng ngựa.
Hai người một ngựa quẹo vào con đường lớn thông bốn ngả xuyên thẳng tới cửa Nam, lượt tên nỏ thứ nhì hoàn toàn bắn hụt vào khoảng không.
o0o
Khâu Cửu Sư và Bách Thuần cơ hồ quẹo vào con đường lớn thông ra cửa Nam cùng một lúc với Ô Tử Hư và Vô Song Nữ, lại lọt đằng sau cỡ hơn hai ngàn bước, thấy hai người thành công thoát khỏi Hồng Diệp Lâu, thứ cảm giác hân hoan đó thật không có bút mực nào tả xiết, đồng thời pha lẫn niềm cảm kích đối với hai người, nếu không có màn “biễu diễn đẹp mắt” của bọn họ, Khâu Cửu Sư và Bách Thuần giờ phút này đâu phải đang quất ngựa phi nhanh giữa gió mưa sấm sét, mà là bỏ thây trong Hồng Diệp đường.
Bách Thuần giục ngựa đến tốc độ cao nhất, Khâu Cửu Sư đằng sau liền rút trong ống tên sau lưng ra ba mũi tên, dùng thủ pháp độc đáo kẹp giữa kẽ ngón tay, nhẹ nhàng giương một mũi lên dây cung, nhắm đúng cửa ngoại viện.
Khâu Cửu Sư bình tĩnh chờ đợi.
Chỉ còn cách cửa ngoại viện Hồng Diệp Lâu năm trăm bước, vó ngựa lên xuống, cự ly không ngừng rút ngắn lại.
Ba kỵ mã song song phóng ra khỏi cửa ngoại viện, đang định quẹo vào đường lớn, cung của Khâu Cửu Sư đã kéo thành hình trăng tròn, kình tiễn rời khỏi dây bay đi, tiếp đó là mũi thứ nhì, mũi thứ ba, tốc độ nhanh không thua cơ quan bắn tên bốn dây cung của Xưởng Vệ, chỉ kém một mũi tên.
“Soẹt!”.
Một luồng sét xé toạt bóng tối trên đỉnh đầu, Khâu Cửu Sư và Bách Thuần nhất thời không nhìn thấy gì nữa, đến khi hai người có thể nhận dạng trở lại, đã vượt qua cửa ngoại viện rồi.
Ba người trúng tên té xuống đất, chiến mã kinh hoàng hí vang, loạn lạc rối ren, ngã chặn lối ra, kỵ sĩ đi sau không kềm ngưng lại được, ngựa đụng vấp ngửa nhào, càng gây thêm hỗn loạn. Ba mũi kình tiễn phối hợp với diệu kỹ thần xạ và sách lược tinh chuẩn đã hoàn toàn làm tê liệt truy binh.
Mưa gió quật lên đầu lên mặt, vừa cứng vừa lạnh.
Vào giờ phút này, Bách Thuần đột nhiên hiểu thấu con người của Khâu Cửu Sư, cũng nhìn thấy được số phận tương lai.
Sự trầm tĩnh lạnh lùng của Khâu Cửu Sư trước khi bắn ra ba mũi tên làm cho nàng cảm thấy rùng mình. Trên chiến trường, hắn tuyệt đối là thống soái lãnh khốc vô tình, không thể nào nảy động tình cảm, mục tiêu duy nhất là giành phần thắng trong mỗi một cuộc chiến. Cũng chỉ có hạng người như hắn mới có tư cách trở thành thống soái tung hoành bất bại.
Hắn không phải vì lợi ích riêng tư, mà là vì thiên hạ vạn dân. Khâu Cửu Sư chính là kẻ coi thiên hạ làm đầu, cho nên khi phải đối diện với chọn lựa giang sơn mỹ nhân, hắn có thể nhẫn tâm vì mục tiêu cao xa mà không chọn nàng. Nàng tôn trọng phẩm cách và tình cảm của hắn, lửa tình trong lòng nàng đối với hắn chỉ có tăng chứ không có giảm. Nhưng nàng lại biết rõ sự chán ghét chiến tranh của mình.
“Vèo! Vèo! Vèo!”.
Giây cung bần bật, thêm ba mũi kình tiễn bắn ra khỏi tay Khâu Cửu Sư về phía sau, Bách Thuần không dám quay đầu lại nhìn, sợ nhìn thấy cục trường thê thảm kỵ sĩ bên địch trúng tên té nhào.
Bách Thuần thầm thở dài một hơi, cái nàng yêu là con người của Khâu Cửu Sư, lại không phải là lối sống mũi đao nhỏ máu của hắn, nếu bọn họ muốn chung sống, một bên cần phải sửa đổi.
Lần đầu trong đời nàng đụng phải cục trường chiến đấu đầu rơi máu chảy, trước khi xông ra Hồng Diệp đường, căn bản không cho phép nàng nghĩ ngợi gì nhiều, nhưng vừa nãy xuất hiện tình cảnh tàn bạo đáng sợ ở cửa ngoại viện, vẫn tựa như in trong mắt, ba người trúng tên cho dù không bị thương ghê gớm gì, nhưng cũng khẳng định phải táng mạng dưới vó ngựa dày xéo.
Chiến tranh là sự tô tình và tàn nhẫn tuyệt đối, không phải ngươi chết thì là ta chết.
Nhưng số phận của nàng đã trói buộc với nam tử anh hùng cái thế sau lưng, tình huống trước mắt nàng chỉ có một con đường để đi.
Bách Thuần sinh ra cảm giác buông bỏ tất cả, hư không mà đi. Chỉ cần từng yêu đương nhau thật lòng một cách oanh oanh liệt liệt, ngày mai trời trời có sập xuống cũng chỉ là chuyện của ngày mai!
Cửa Nam hiện ra đằng trước.
o0o
Cô Nguyệt Minh là người cuối cùng tiến vào thành.
Sát na tiến vào cửa, chuyện lại không thể ngờ được đã xảy ra. Y không còn trong đoạn đường cửa thành tối om nữa, mà đang dấn thân trên một gò nhỏ, đằng sau là một tòa sơn thành hoành tráng sừng sững, tả hữu có cả ngàn chiến sĩ, bày bố thành trận địa. Đằng trước cách cỡ ngoài một dặm là địch nhân hằng hà sa số, chiến xa kỵ binh bộ binh hàng hàng lớp lớp, cờ xí rợp trời, trận thế dày kín.
Cô Nguyệt Minh tâm thần giật nảy, thầm nghĩ đây là chuyện gì đây, không khỏi nhớ tới “ảo giác tỉnh táo” mà Ô Tử Hư từng nói qua, ý niệm đó mới loé lên, một tâm tình khác lại chiếm cứ tâm thần của y, làm cho y quên đi câu hỏi là thật hay là ảo, chỉ nghĩ tới thắng cho được cuộc chiến trước mắt.
Tiếng trống trận vang vọng, địch nhân bắt đầu di động.
Có người như nói gì đó bên cạnh y.
Cô Nguyệt Minh tự nhiên nhìn sang người đang nói chuyện kề cận, dung nhan của Ô Tử Hư lọt vào rèm mắt. Ô Tử Hư đang toàn thần chăm chú quan sát trận địch, thần tình nghiêm nghị, hoàn toàn không giống thần tình của tên tiểu tử ngày thường du hí nhân gian, coi sinh tử là trò chơi.
Cô Nguyệt Minh giật mình tỉnh lại, điện quang nhoáng lên sau lưng, chiếu rọi khoảng đường vào thành dưới tường thành sáng như ban ngày.
Mười mấy tên địch như sói như cọp vung đao vít thương ùn ùn tràn qua.
Cô Nguyệt Minh lòng trào dâng tâm tình tráng liệt, cảm giác như vầy y chưa từng cảm nhận được trong đời, trong quá khứ lúc y sát nhân, tâm thần thường bảo trì ở trạng thái lãnh đạm như băng tuyết. Y thấp thoáng cảm thấy cảm giác chưa từng có này đã đến từ hồi ức từ tiền kiếp nào đó đã quên lãng.
Cô Nguyệt Minh quát lớn một tiếng, dùng thân pháp linh động, lợi dụng giây phút điện quang tiêu tán, ánh sáng bị bóng tối nuốt chửng, tay trái uyển kiếm tay phải Bạch Lộ Vũ, trước hết ép sát tường, đợi địch nhân đi qua, rồi chui vào giữa địch nhân, tiếng rên la địch nhân trúng kiếm lập tức vang lên không ngừng.
Luận về dùng ít đánh đông, không có ai có kinh nghiệm bằng y, mà một trong những tuyệt kỹ nã thủ của y là chế địch thủ thắng trong hoàn cảnh giơ tay ra cũng không thấy được năm ngón tay. Con đường thành tối thui đã dâng cho y hoàn cảnh tác chiến lý tưởng, khiến cho y hoàn toàn không e ngại gì, kiếm pháp toàn diện triển khai.
“Keng! Keng! Keng!”.
Tả thủ uyển kiếm như có thần tiên trợ giúp liên tục gạt văng hai mũi trường thương và một thanh đại đao, hữu thủ Bạch Lộ Vũ rạch đứt yết hầu một tên địch khác. Thình lình áp lực vụt giảm, thì ra đã đánh vào trong thành, đằng sau thây chất đầy đất.
Cô Nguyệt Minh xoay người một vòng, quẹo về trong con đường vào thành, khiến cho địch nhân chặn đường y ở đằng trước mất công, bốn tên địch đuổi rượt mặt sau liền gặp tai ương, té đông ngã tây, không kết hợp được với đằng trước.
Cô Nguyệt Minh không còn lo phải ngoái nhìn đằng sau, lại xung sát tới trước, bề ngoài xem có vẻ khí thế như cầu vồng, nhưng y tự biết mình, y không những đã mang mấy vết thương rỉ máu, khí lực cũng đã tổn hao ghê gớm, gần như là đèn đã cạn dầu.
Cửa thành tả hữu bắt đầu đóng lại, địch nhân vừa đánh vừa lui. Cửa Nam của Lạc Dương thành ngoại trừ cầu treo ra còn phân làm hai lớp cửa thành trong ngoài, địch nhân hiện tại có ý đồ đóng cửa thành trong lại, nếu khép chặt cửa, bọn Ô Tử Hư không thể nào ra khỏi cửa, khẳng định coi như xong.
Vào thời khắc then chốt thành bại chỉ cách một đường chỉ này, thanh âm của Ô Tử Hư truyền đến: “Cô huynh ráng cầm cự một hồi, bọn ta đã đến”.
Cô Nguyệt Minh tinh thần phấn chấn, tựa như đã hồi phục lại khí lực, kiếm quang bùng trương, xông thẳng tới.
Vèo vèo vèo tên bay, địch nhân đẩy cửa thay nhau gục ngã.
Khâu Cửu Sư và Bách Thuần đã kịp thời lao đến, phòng tuyến tối hậu của địch nhân cuối cùng đã bị bọn họ đột phá.
o0o
Mây tan mưa tạnh, sấm sét đã thành quá khứ, vầng trăng hiển lộ bóng tiên trên bầu trời đêm đen thẳm.
Quý Nhiếp Đề đứng ở cửa Nam, ba mươi sáu cao thủ tùy tùng một bên chờ lệnh, ai ai mặt mày cũng lộ vẻ mệt mỏi. Đây tuyệt đối là một đêm lao lực vô công, lại làm cho người ta quá mệt mỏi thi hành mệnh lệnh.
Hàn Khai Giáp và Hồ Quảng thần tình chán ngán đứng trước người y, họ Hồ bị Bách Thuần đá trúng một cước vẫn còn đau điếng.
Tin tức xấu liên tiếp truyền đến, làm cho Quý Nhiếp Đề phải chịu đả kích chưa từng có. Cái làm cho y khó chịu nhất là tâm tình bị Vô Song Nữ khơi gợi, mãi cho đến giờ phút này vẫn chưa bình phục lại.
Mà cái khiến cho hắn không ngờ được là phản kích đường cùng của Tiền Thế Thần, dùng tự tận để làm sự báo thù đối với y. Chỉ cần có chút nhận thức về chính trị là liền biết y không thể để Tiền Thế Thần có tự do chọn lựa phương thức tử vong, ban đầu nói như vậy chỉ là thuận miệng nói bậy, chỉ có Phụng công công mới có thể quyết định xử trí Tiền Thế Thần làm sao. Nhưng ai lại ngờ được tình huống lại đi đến nước hụt hẫng như vầy.
Sấm sét trời định.
Để Tiền Thế Thần chết đi như vầy, y làm sao ăn nói với Phụng công công? Làm sao giải thích?
Y thật không nghĩ ra biện pháp thỏa đáng.
Trên sự thật Quý Nhiếp Đề biết rõ trong lòng y đã công nhiên phản bội lại Phụng công công, chỉ cần Phụng công công biết rõ chuyện gì đã xảy ra đêm hôm qua, sẽ có tính toán ghìm trong bụng. Với tác phong nhất quán của Phụng công công, tìm y thanh toán là chuyện không sớm thì muộn.
Sinh cơ duy nhất là làm cho Phụng công công vĩnh viễn không rõ được đêm hôm qua đã phát sinh chuyện gì.
Cho dù phải đem Tiền Thế Thần giao cho Phụng công công, y cũng sẽ trước tiên cho Tiền Thế Thần uống thuốc đặc chế, khiến cho Tiền Thế Thần biến thành một tên điên, không có đường nào nói ra tình huống thật sự, chỉ cần Phụng công công không biết về viên dạ minh châu kim quang sáng lạn mà Tiền Thế Thần cùng Ngũ Độn Đạo có mối giao dịch, đâu có cách nào liên tưởng đến Ngũ Độn Đạo có quan hệ với Sở hạp.
Ài! Y thật không hiểu nổi hạt châu Cô Nguyệt Minh cầm đến cho y xem có phải cùng một hạt châu không? Tại sao lại ảm đạm không chút ánh sáng?
Quý Nhiếp Đề trầm giọng: “Chiếu theo tình huống lúc đó, chắc có đủ thời gian để kéo cầu treo, tại sao không làm như vậy?”.
Hàn Khai Giáp buồn bã đáp: “Bọn họ không phải không có thử kéo cầu treo, chỉ là lúc bọn họ làm như vậy, một luồng sét chém thẳng vào trong thành lâu, kinh hoàng đến mức các huynh đệ phụ trách đề té nhào xuống đất, tới khi tỉnh táo lại, bọn Khâu Cửu Sư đã chạy ra khỏi thành rồi”.
Quý Nhiếp Đề nghe vậy nổi da gà, nói không nên lời.
Hồ Quảng hỏi: “Thuộc hạ nên làm gì?”.
Quý Nhiếp Đề chấn chỉnh tinh thần: “Sau khi bọn ta đi, Lạc Dương thành giao cho ngươi, mọi sự phải lấy ổn định làm đầu, ngày mai thuyền đội của đại công công sẽ đến Lạc Dương, Hồ tướng quân khai thành nghênh tiếp ông ta, cứ thành thật báo hết mọi chuyện cho ông ta biết, để đại công công quyết định phải làm sao”.
Hồ Quảng đáp ứng một cách bất lực, xem thần tình của hắn là biết hắn vì phải một mình hầu cận Phụng công công mà sợ hãi trong lòng.
Quý Nhiếp Đề thầm thở dài một hơi, nếu có thể có chọn lựa, y khẳng định sẽ ở lại báo cáo với Phụng công công, tận miệng y nói ra đương nhiên thỏa đáng hơn nhiều so với dựa vào người của y. Nhưng y cần phải đến Vân Mộng Trạch trước một bước, bằng vào cái mũi của Mạc Lương để tìm Ngũ Độn Đạo. Mà tìm ra Ngũ Độn Đạo nào có khác gì tìm ra Cô Nguyệt Minh và Khâu Cửu Sư, chỉ cần có thể giết chết ba tên này, tất cả mọi nan đề có thể giải quyết được hết.
Y có làm được không?
Hiện thời nếu trên thế gian còn có một chỗ y không muốn bước vào nhất, nơi đó là Vân Mộng Trạch, nhưng chính như Cô Nguyệt Minh có nói, y căn bản không có chọn lựa nào khác.
Nếu có chọn lựa, y sẽ điều động thủ hạ toàn lực kéo vào Vân Mộng Trạch, nhưng y cần phải lưu bọn họ lại, hiệp trợ Hồ Quảng trấn áp Lạc Dương thành.
Quý Nhiếp Đề lại thầm thở dài một hơi, nhún bàn đạp lên ngựa, dẫn bọn Hàn Khai Giáp ba mươi sáu cao thủ tùy tùng ra khỏi thành.