Đọc truyện Vận Mệnh – Chương 111: Xoá nhòa thân thế, kể gì tiếng tăm (1)
Đêm đen rủ xuống bao trọn cả vùng trời như muốn nhấn chìm giấu đi tất cả mọi thứ. Diệp Từ khởi động chế độ ngụy trang của Kim Châm Bịp Bợm, biến mình thành một đạo tặc thuộc tộc người lùn, quần áo cũng đổi sang màu sẫm tối. Với hình thể và trang phục như thế này ở thời điểm giữa khuya đưa tay không thấy được năm ngón, căn bản sẽ không có ai chú ý đến.
Cô bước đi rất nhanh, thoáng cái đã từ phố lớn sang ngõ nhỏ, không thấy tăm hơi đâu nữa. Trước khi rời khỏi thành Hồng Hồ, Diệp Từ đã ghé qua kho hàng dọn sạch hết những thứ trên người cất vào tủ đồ, đồng thời còn lấy ra 4 túi đồ 24 ô, đây là vật phẩm cô đánh phó bản rất lâu mới nhặt được, nếu đem đi bán thì mỗi cái ít nhất lên tới ngàn đồng vàng nhưng chưa chắc đã có mà mua. Có điều lúc này Diệp Từ không có ý định lấy ra để bán, cô gọi lão Tứ ra rồi gắn hết bốn túi đồ lên người nó.
Bởi vì thợ săn lúc nào cũng cần phải mang theo một túi đựng tên cho nên so với những chức nghiệp khác sẽ kém đi một ô đồ, vì lẽ đó mà sủng vật của chức nghiệp thợ săn sẽ được phép gắn thêm túi đồ, mỗi sủng vật có thể gắn thêm nhiều nhất là 4 túi. Tuy nhiên so với người chơi, sủng vật gắn thêm túi đồ có sự khác biệt rất lớn, túi đồ của bọn chúng được tính vào dạng đồ vật bên ngoài, nghĩa là nếu túi đồ nặng hơn trọng lượng của sủng vật thì chúng sẽ không thể chạy nhanh, càng không thể trở về túi sủng vật. Không chỉ có thể, sủng vật không thể tự nhặt đồ cho vào túi, nói cách khác, nó chỉ có thể nhận đồ từ chủ nhân của mình, nói trắng ra là đồ vật hoán đổi vị trí từ người chơi sang sủng vật mà thôi, chẳng có tính chủ động nào, ưu đãi này gần như là vô tích sự.
Diệp Từ vốn định gọi lão Tam, dù sao cột điểm trung thành của lão Tam đã đầy, dù có đói bụng cũng sẽ không bãi công. Nhưng xét về mặt trọng lượng thì nó kém xa lão Tứ, so đi tính lại cuối cùng Diệp Từ quyết định mạo hiểm một lần, bởi cô cũng không rõ đồ đạc trong kho hàng công hội Thiết Huyết Chiến Mâu có những gì, chẳng may gặp mấy thứ đồ nặng thì lỗ to.
Hoàn thành xong khâu chuẩn bị, Diệp Từ liền gọi lão Tứ trở về và xoay người đi về hướng bến tàu, trả tiền vé, thuận lợi di chuyển đến thành Thanh Thạch, trụ sở đóng quân của công hội Thiết Huyết Chiến Mâu. Hiện giờ cô không còn là thành viên của Thiết Huyết Chiến Mâu nên không thể đi thẳng vào trong trụ sở công hội được mà phải đến thành chủ trước rồi thông qua văn phòng công hội tiến vào trụ sở.
Trí nhớ Diệp Từ khá tốt, cô vẫn còn nhớ trụ sở của công hội Thiết Huyết Chiến Mâu là số 491.
“Xin chào, bạn muốn đến trụ sở công hội số bao nhiêu?”
“491.”
“Bạn chắc chứ?”
“Chắc chắn.”
Sau khi trả 50 đồng vàng tiền phí, khung cảnh trước mặt Diệp Từ liền thay đổi thành bên ngoài một trụ sở công hội, từ xa nhìn lại, tường thành của công hội này không cao lắm, vẻ thô sơ của nó rõ ràng đã cho thấy cấp bậc của công hội này tuyệt đối không vượt hơn 3. Và phía trên cổng thành không cao lắm kia đang phấp phới một lá cờ hiệu trông khá quen mắt, còn chẳng phải cờ hiệu công hội Thiết Huyết Chiến Mâu thì là gì nữa?
Mặc dù trụ sở công hội này chỉ mới đạt cấp 2, nhưng số lính tuần tra lại không hề ít. Sau trận chiến giữa Thiên Thiên Hướng Thượng và Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ, các công hội khác đã nhìn thấy rõ tác hại của việc không có nhiều lính tuần tra, cho nên đều đầu tư thêm rất nhiều vào mảng này để phòng ngừa vạn nhất. Diệp Từ nấp vào một góc tối lặng lẽ quan sát, ánh mắt cô dừng lại tại phía tây tường thành, nơi đó dường như có ít lính tuần tra nhất.
Xác định phương hướng xong, Diệp Từ lập tức tàng hình đi về phía thành tây.
Các lính tuần tra đều được thiết lập liên tục di chuyển với cự ly báo hiệu là 5m, nghĩa là nếu cô đến gần bọn chúng trong vòng 5m sẽ lập tức bị tấn công ngay. Tuy nhiên điều này đối với Diệp Từ mà nói chỉ là chuyện nhỏ, cô vừa nhấc chân bước đi đã dễ dàng tránh thoát mười mấy lính tuần tra, tiến thẳng đến dưới chân tường thành phía tây.
Diệp Từ lấy bộ y phục dạ hành và mặt nạ bảo hộ ra mặc lên người, đồng thời lấy cả cái móc leo tường cầm sẵn trên tay, cả người cô dần dần biến mất trong màn đêm u tối. Bộ quần áo và mặt nạ bảo bộ đều là vật phẩm sử dụng một lần, với cái giá tiền trên trời của nó thì dĩ nhiên tác dụng cũng phải tương đương. Diệp Từ nắm chặt móc leo tường rồi dùng sức ném mạnh lên cao, tiếp đó một tiếng “keng” khẽ vang lên báo hiệu chiếc móc đã dính chặt lên đầu tường thành.
Tiếng động này thật ra cũng không to lắm tuy nhiên vẫn thu hút sự chú ý của một số lính tuần tra, có điều bọn chúng có nhìn chầm chầm đến rơi cả mắt cũng không phát hiện ra Diệp Từ được, không lâu sau tất cả đều quay đầu đi tiếp tục nhiệm vụ tuần tra của mình. Diệp Từ leo lên được đến đầu tường liền tháo chầm chậm tháo chiếc móc ra, hành động của cô vô cùng nhẹ nhàng, sợ lại bị đám lính tuần tra chú ý đến nữa.
Móc leo trèo có thể sử dụng được hai lần, một cho lúc vào và một cho lúc thoát ra, đúng là đắt xắt ra miếng mà. Diệp Từ tháo chiếc móc xong liền cất vào túi đồ, sau đó lấy ra hai gói thuốc mê rồi ném về phía hai lính canh gần mình nhất, đánh gục bọn chúng ngay tại chỗ.
Thật ra Diệp Từ cũng không muốn lãng phí hai gói thuốc mê như vậy nhưng ban nãy cô chợt nhận ra một trong hai tên lính canh kia có đeo cung tên. Đi ăn trộm sợ nhất là gặp mấy tên lính có thể tấn công xa này, lỡ chẳng may bị phát hiện là đảm bảo chết chắc, cho nên gói thuốc mê này nhất định phải dùng.
Diệp Từ đánh ngất tên lính bắn cung xong liền nhảy xuống đất, bờ tường của công hội cấp hai không cao lắm nên cú nhảy này không chút ảnh hưởng gì đến cô. Sau đó cô cũng không vội tiếp tục hành động khác mà tập trung quan sát tình hình đám lính xung quanh xem bọn chúng phân bố như thế nào để tìm ra con đường ít có vật cản nhất, bởi thuốc mê cô mang theo là có hạn, cô không có khả năng thấy thần giết thần, gặp quỷ giết quỷ.
Lúc này cô thật phải cảm tạ kiếp trước từng tham gia trộm cướp dạng này vài lần, kinh nghiệm dò đường có không ít cho nên chỉ cần đôi ba phút đã tìm được một lộ tuyến lý tưởng, sau đó cô lập tức men theo con đường này tiến dần về phía kho hàng công hội.
Dọc đường nếu không phải gặp trường hợp không thể tránh khỏi, căn bản Diệp Từ sẽ không lãng phí thuốc mê làm gì, cứ lặng lẽ đi đường vòng né tránh. Không lâu sau cô đã mò đến được trước cửa kho hàng công hội Thiết Huyết Chiến Mâu. Đứng canh trước cửa kho hàng là hai vệ sĩ mặc bộ giáp kim loại vàng óng ánh, lực tấn công của hai vệ sĩ này chỉ đứng sau người thủ hộ ở giữa đại sảnh công hội, nếu không có thuốc mê, ngay cả một người Diệp Từ cũng không xử lý được.
Thế nên với hai gói thuốc mê, Diệp Từ đã có thể nhẹ nhàng xử lý hai tên vệ sĩ y như lính canh bình thường. Trước khi đánh ngất vệ sĩ Diệp Từ còn cẩn thận dùng Ưng Nhãn thuật quan sát tình hình xung quanh xem có người chơi nào đang ở gần đây không. Tiếp đó cô lập tức chạy đến trước cửa kho hàng, lấy chìa khóa vạn năng ra cắm vào ổ khóa.
“Đang mở khóa…”
Thông báo của hệ thống xuất hiện nhưng không đi kèm tiếng động nào, chỉ có phía trên ổ khóa xuất hiện thêm một thanh dài nằm ngang màu vàng biểu thị cho tiến độ mở khóa. Chìa khóa vạn năng mở ổ khóa công hội cấp hai có xác xuất thành công là 80%, một chìa khóa có thể sử dụng ba lần, nếu cả ba lần đều thất bại thì xem như hôm nay Diệp Từ phải trắng tay mà về.
“Mở khóa thất bại!”
Lần mở đầu tiên thất bại làm Diệp Từ có chút thấp thỏm, tuy kiếp trước cô từng theo người ta đi cướp không ít kho hàng nhưng chỉ toàn làm nhiệm vụ canh phòng bên ngoài, hôm nay làm đến bước này thì đúng là lần đầu tiên. Cũng may dù cô chưa ăn thịt heo nhưng ít gì cũng từng nhìn thấy heo chạy, chưa tự tay làm nhưng quá trình đại khái cũng nắm chắc trong lòng bàn tay.
Diệp Từ hít một hơi thật sâu rồi lại lần nữa tra chìa khóa vào ổ. Khi quá trình mở được 40% bỗng nhiên Diệp Từ phát hiện có một lính tuần tra đang tiến dần về phía mình, khoảng cách càng lúc càng rút ngắn, có điều nếu bây giờ cô buông tay thì quá trình mở khóa sẽ thất bại, còn nếu không buông thì tên lính kia sẽ phát hiện ra cô…
Một thoáng phân vân nhanh chóng có kết quả, Diệp Từ quyết định bỏ lần mở khóa này, cô lập tức rút tay rồi vèo một cái trốn vào bóng tối phía sau kho hàng.
Cô nấp chưa đến ba giây thì tên lính canh đã tiến gần đến phạm vi 5m so với vị trí mở khóa, nếu ban nãy Diệp Từ chần chừ thêm một lúc nữa thôi thì 100% sẽ bị phát hiện. Tên lính dừng bước chừng 2s rồi quay đầu đi ngược về đường cũ, căn bản chưa đủ điều kiện để phát hiện hai tên vệ sĩ đã bị người ta đánh thuốc mê.
Theo kinh nghiệm của Diệp Từ, khoảng 8 sẽ có một lính tuần tra tiền về phía kho hàng. Trong 8 này trừ đi 30s mở khóa vậy thì cô chỉ còn đúng 730s gom sạch mọi thứ trong đó, bấy nhiêu đây cũng tạm xem là dư dả.
Tên lính tuần tra vừa đi khuất bóng, Diệp Từ liền lập tức chạy ra, cô hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh rồi một lần nữa cắm chìa khóa vào ổ. Cơ hội chỉ còn một lần, nhất định không thể thất bại.”
“Đang mở khóa…”
“26… 48… 73… 99…”
“Mở khóa thàng công!”
Ổ khóa cửa kho hàng của công hội Thiết Huyết Chiến Mâu cứ thế nhẹ nhàng rơi vào lòng bàn tay Diệp Từ, cô cầm lên rồi nhẹ nhàng cài lại trên một bên cửa. Cô thong thả kéo nhẹ cửa ra rồi lách người vào, cuối cùng là khe khẽ đóng lại.
Đứng bên ngoài nhìn vào, trừ hai tên vệ sĩ cúi đầu trông có vẻ đang ngủ gật ra thì không còn điểm gì khả nghi nữa.
Sau khi vào được đến kho hàng thì chẳng khác gì về đến nhà mình, không còn bất kỳ nguy hiểm nào nữa, chút lưu ý duy nhất là phải canh chính xác thời gian tên lính tuần tra quay trở lại, hoặc xui xẻo hơn là có người chơi khác tiến vào kho hàng. Hai trường hợp này cái nào xảy ra cũng sẽ khiến bao công sức đêm nay của cô đổ sông đổ biển, cho nên bây giờ phải tốc chiến tốc thắng, tranh thủ từng chút thời gian một.
Thiết Huyết Chiến Mâu tuy không phải là công hội lâu đời gì nhưng xét trong nhóm công hội mới thành lập thì cũng có thể xem là hắc mã, tập đoàn tài chính chống lưng cho bọn họ có thực lực cực kỳ mạnh mẽ, cho nên Diệp Từ xác định ngay từ đầu là kho hàng của bọn họ chắc chắn sẽ không tồi, tuy nhiên đến khi thật sự bước vào cô vẫn bị cảnh tượng trước mắt làm giật mình thẩn thờ…