Đọc truyện Vận Mệnh – Chương 106: Lần đầu khai hoang
Thiên Thiên Hướng Thượng thảm bại trước Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ.
Đây là tiêu đề bài viết đầy mùi thuốc súng mới xuất hiện trên diễn đàn, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ biết người đăng lên là hội viên của công hội Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ rồi. Nội dung bài viết khá chi tiết, hình ảnh rất nhiều, có điều hầu hết đều được chụp dưới góc độ khéo léo khiến người xem thật sự có cảm giác Thiên Thiên Hướng Thượng thất bại thảm hại, tuy rằng khi ấy kết quả của hệ thống có nói rõ phía Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ giành được chiến thắng rất sít sao thế nhưng cũng không thể ngăn được phía Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ nghênh mặt với bên ngoài.
Bài viết này quả nhiên vừa đăng lên liền trở thành chủ đề hot, cũng bởi hiện giờ Thiên Thiên Hướng Thượng là cái tên rất nổi tiếng, đầu tiên là bởi Công Tử U là một thợ săn khá có tiếng tăm ở đại lục phía Đông, kế tiếp là vì chiến thắng họ giành được ở lần event mừng năm mới. Tuy bọn họ chỉ là một công hội nhỏ nhưng trong mắt nhiều người, Thiên Thiên Hướng Thượng đã đủ tư cách đứng cạnh các công hội lớn.
Cho nên bài viết mới gửi được mấy tiếng mà lượt view đã tăng đến con số hơn 300000, số lượng phản hồi cũng rất nhiều, vô cùng náo nhiệt, có người ủng hộ Thiên Thiên Hướng Thượng, có người tâng bốc Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ, cũng có người bàng quang đứng xem kịch vui.
Khi Diệp Từ biết đến sự tồn tại của bài viết kia là lúc cô đang tựa lưng vào tảng đá gần điểm tập hợp nướng chim cút cho lão Tứ ăn. Hầu hết những hội viên biết rõ ngọn nguồn đều vô cùng tức giận, cả nhóm nhao nhao đòi vào chỗ bài viết ấy vạch trần bộ mặt đáng ghê tởm của Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ, giành lại công bằng cho công hội của mình, nhưng Diệp Từ lại không nghĩ như thế.
“Cãi nhau với bọn họ chỉ tổ ôm thêm một bụng tức giận chứ có được ích lợi gì đâu? Bây giờ khai hoang mới là chuyện quan trọng nhất.”
Tuy Diệp Từ đã lên tiếng nhưng mấy hội viên vẫn còn cảm thấy rất uất ức, lúc này Mạch Thủy Thâm nhanh chóng tươi cười lên tiếng: “Mục tiêu lần này của chúng ta là giành thủ sát, nếu thành công thì nó sẽ có lợi rất lớn cho công hội của mình, mấy chuyện Công Hội chiến ở thời điểm này hơi đâu mà để ý. Nếu các cậu vẫn còn tức giận thì lát nữa vào phó bản trút hết xuống đám quái kia kìa.”
Quả nhiên trấn an lòng người không ai chuyên nghiệp hơn Bạch Mạch, anh vừa dứt lời, nhóm hội viên cũng không có ai nói thêm gì. Mọi người đợi thêm một lúc nữa, khi tất cả 50 hội viên đều đã có mặt đông đủ liền cùng nhau tiến vào phó bản hậu Phế Tích Rét Lạnh (dạng mở rộng). Chỉ huy chính của lượt đánh đầu tiên là Khuynh Mặc Ngôn, hắn chọn độ khó bình thường, mọi người không ai có ý kiến gì.
Phó bản hậu Phế Tích Rét Lạnh có thể xem là một trong nhóm phó bản khá quan trọng bởi nó là phó bản đầu tiên dành cho tổ đội năm mươi người.
Về sau, trong game Vận Mệnh có nhiều nhất là phó bản mười người, hai mươi lăm người và năm mươi người. Phó bản năm người và một trăm người kém thu hút cũng bởi sự khó khăn từ chính bản thân nó, nhất là phó bản một trăm ngườ hay còn gọi là phó bản cuối cùng, bình thường rất ít khi xuất hiện.
Dẫu sao muốn dẫn một đội cả trăm người đi đánh phó bản thì chỉ huy hay tiếp tế gì cũng đều rất khó khăn.
Bối cảnh bên trong hậu Phế Tích Rét Lạnh và Phế Tích Rét Lạnh bình thường không khác biệt nhiều lắm, có điều vừa đặt chân vào phó bản thì cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt bọn họ là một đỉnh núi rất cao, những người có mắt quan sát nhạy bén vừa nhìn đã nhận ra đây là hang ổ của con boss thứ ba trong phó bản Phế Tích Rét Lạnh, cả đám kinh ngạc nhao nhao bàn tán um trời.
Cả đội háo hức trông chẳng giống đi đánh khai hoang tí nào mà như đang cùng đi du lịch thì đúng hơn.
Mấy con quái trong đợt mở màn đều khá đơn giản, tuy hôm nay là lần đầu tiên đội số một và số hai cùng hợp tác đánh phó bản nhưng mọi người lúc trước cũng thường tổ đội với nhau nên có thể xem là khá thân thiết, đánh quái kéo quái đều được phối hợp hết sức ăn ý, đám quái mở màn nhanh chóng bị tiêu diệt sạch sẽ.
Mấy chuyện đánh quái đơn giản thế này không cần Diệp Từ phải nhúng tay vào, cô im lặng quan sát rồi lại giật mình nhận ra không chỉ mình đứng xem mà trừ MT Mạch Thủy Thâm ra, tất cả các thành viên còn lại trong ban quản lý đều đang ở kênh quản lý bang hội to nhỏ với nhau: “Haiz, hội viên cứ vào rồi ra phiền quá trời.”
“Biết sao giờ, bọn họ vào công hội chúng ta cũng vì cái ưu đãi của trụ sở cấp năm, giờ trụ sở bị người ta đánh tan nát như thế rồi, lại thêm cái bài viết chết tiệt trên diễn đàn của đám Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ nữa, không out mới là lạ.” Lạnh Buốt Đôi Tay Nhỏ hừ hừ nói: “Đám chết bầm chỉ biết lo cho mình, nói out là out.”
“Bọn họ cứ đến rồi đi, xem chúng ta là cái chợ sao?” Cánh Gà Xào Cay có vẻ cũng khá uất ức: “Sau này sẽ không cho cái đám như thế này vào nữa, làm gì có chuyện dễ ăn như thế, đã làm kỹ nữ mà lại còn đòi lập đền thờ?”
“Chuẩn rồi, phải cứng như thế chứ.”
Cả hội lại líu ra líu ríu trút hết nỗi bất mãn kiềm nén trong lòng, Diệp Từ mỉm cười lên tiếng: “Có chuyện gì đâu mà phải tức giận? Thật ra công hội chúng ta cũng không cần phải có nhiều người, khoảng 200 hội viên cố định là được rồi.”
Diệp Từ thật đúng là người không có dã tâm, hiện giờ công hội lớn đều có quy mô trên ngàn vạn người, mấy công hội be bé cũng phải chừng 5000 người, cho nên tính ra yêu cầu chỉ 200 hội viên của Diệp Từ thật sự là quá ít.
Tuy nhiên Ước mơ cao 1m7 lại nhanh nhạy hiểu được ý của Diệp Từ: “200 thành viên cố định có nghĩa là 2 đội 100 người, 4 đội 50 người?”
“Ừ, thật ra trong trò chơi, bình thường hơn một nửa trận PVP là đánh cá nhân rồi, PVP theo đội rất hiếm, hầu hết đội ngũ đều chỉ để đánh PVE thôi.”
Vấn đề này người hiểu rõ nhất là Mưa Đúng Lúc, cậu ta vốn là một người cẩn thận kỹ tính lại còn đang giữ chức quản lý sổ sách nên nghe Diệp Từ nói xong lập tức gật đầu xác nhận: “Đúng đó, PVP là cách kiếm tiền đơn giản nhất, nếu có thể giành được thủ sát thì thứ hạng của công hội sẽ không ngừng tăng lên, nếu đánh nhiều thì tiền cũng nhiều, đây quả thật là dạng buôn bán kiếm lời không lỗ vốn. Có điều cơ bản mỗi lượt PVE đều hao tổn rất nhiều, nào là tiền rồi cuộc sách buff, thuốc nước, phí sửa chữa trang bị… cái gì cũng tốn kém hết. Hơn nữa…”
Mưa Đúng Lúc nói đến đây bỗng ngừng lại, suy nghĩ tính toán gì đó một lát rồi mới nói tiếp: “Ngay từ đầu chính bản thân game Vận Mệnh đã phân chia trận doanh, như vậy thì sau này PVP hẳn là chủ yếu sẽ tập trung ở mặt này, công hội chúng ta ít người sẽ hạn chế được mấy chuyện đấu đá nội bộ, lãng phí tiền của.”
“Nhưng… nhưng nếu chúng ta không có nhiều người thì dù có đánh theo trận doanh cũng sẽ bị thiệt thòi đấy.”
“Đồ ngốc. Bộ em nghĩ đánh theo trận doanh là có mỗi bọn mình nghênh chiến hay sao? Ở đại lục phía Đông này thiếu gì công hội lớn, Lang Tộc đó, Đại Đường, Chiến Thiên Hạ, Lưỡi Đao Hắc Ám, Không Gian 0°… mấy người này kiểu gì cũng sẽ đứng ra gánh vác, chúng ta ít thì chơi trò du kích là được.” Đôi Tay Nhỏ Lạnh Buốt lập tức lên tiếng giải thích cho vợ mình.
Thấy mọi người đều đã đồng ý, Diệp Từ cũng không nói thêm gì, một bên vừa nghe bọn họ thảo luận chi tiết về vấn đề, một bên cũng tham gia đánh mấy con quái nhỏ.
Không lâu sau đoàn người đã đến được chỗ boss thứ nhất. Khuynh Mặc Ngôn rất chú trọng lần chỉ huy này, thậm chí hắn còn từng vào diễn đàn đọc đi đọc lại thông tin rất nhiều lần, nghe đâu đêm qua hắn còn bị mất ngủ, tinh thần càng thêm phần căng thẳng.
Tất cả mọi người ở đây đều là lần đầu tiên đánh con boss thứ nhất của phó bản hậu Phế Tích Rét Lạnh, cho dù đã xem video hướng dẫn vô số lần, từng bước đánh như thế nào cũng đã thuộc làu nhưng đến khi thực sự tiếp xúc cũng không tránh tê tê da đầu.
Mới đầu việc chỉ huy khá thuận lợi, giai đoạn một boss đứng yên nên chỉ cần chú ý tránh bị OT là được. Đến giai đoạn hai thì bắt đầu xuất hiện sai lầm.
Trong giai đoạn hai, boss sẽ bất ngờ phóng ra tia Hàn Băng, nếu không nhanh nhạy chắc chắn sẽ chết, bởi tia Hàn Băng này không giống với Tia Chích Nhiệt, tia Chích Nhiệt tuy lực đánh rất mạnh và kéo dài liên tục nhưng chắc chắn sẽ không chết người nhưng tia Hàn Băng thì miễn trúng là chết không có ngoại lệ.
Thói quen chỉ huy của Khuynh Ngôn Mặc và Di Lộc có chút khác biệt nhất định, cho nên các thành viên thuộc đội một và đội hai đều quen thuộc với phương thức tác chiến khác nhau, điều này nhìn thấy rõ nhất khi họ di chuyện hoặc phối hợp chiến đấu, người thì đi bên này, người thì chạy sang phía nọ, vô cùng hỗn loạn và lệch tông, không lâu sau đã có không ít người bị tia Hàn Băng bắn trúng, bỏ mạng.
Kết quả này khiến Khuynh Ngôn Mặc vốn đang căng thẳng lại càng lo lắng hơn, hắn lập tức ra lệnh dừng chiến đấu.
Tuy rằng quá trình chiến đấu của các hội viên không được hợp ý cho lắm nhưng dường như ở mệnh lệnh này lại đặc biệt hiểu nhau, hoặc có lẽ tất cả đều cực kỳ nhạy cảm với hai chữ dừng lại, cho nên lệnh vừa đưa ra, tất cả các người chơi còn sống đều đồng loạt dừng tay và nhanh chóng di chuyển ra khỏi phạm vi tấn công của boss.
Diệp Từ nhìn sự ăn ý bất ngờ của cả đội mà không nhịn đươc cười, cô quay sang nói với Di Lộc đang đứng cạnh mình: “Xem ra hai đội của chúng ta nhắc chạy trốn là hợp nhau nhất.”
Dù sao hôm nay đã nói rõ là khai hoang cho nên ai cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý trường kỳ kháng chiến, làm sao mà có thể đánh một lần là qua được? Cho nên sau khi rời khỏi phó bản, cả đội tập trung lại với nhau cùng nghiên cứu xem phải giải quyết vấn đề rắc rối kia như thế nào. Khuynh Mặc Ngôn tiến đến gần con boss, vừa quan sát vừa suy nghĩ, lát sau mới lên tiếng: “Lúc nãy chúng ta di chuyển không được tốt, bị lệch rồi, lát nữa mọi người chạy theo mình. Còn con boss đó, trước khi nó bắn tia Hàn Băng sẽ phải niệm chú, cho nên mọi người nhất định phải chú ý nghe mệnh lệnh của mình, khi nó niệm chú mình sẽ thông báo, các cậu nếu đang trong lúc tấn công cũng đừng có tham hay tiếc làm gì, phải lập tức chạy khỏi đấy ngay.”
Tất cả mọi người nghe xong đều gật đầu đồng ý.
Sau đó cả đội tập hợp lại một lần nữa, có điều kết quả lần này lại lập lại quá khứ bi kịch vừa diễn ra cách đó không lâu. Lần này người gây họa là Ước mơ cao 1m7, cô nàng nằm ăn vạ dưới đất nói với giọng vô tội: “Ngộ ghê luôn, rõ ràng mình cảm thấy mình bắn xong cái Áo Thuật kia thì vẫn chạy kịp cơ mà…”
“Giời ạ, em làm ơn nhìn lại cái chân mình coi dài ngắn thế nào hẵng phát ngôn câu đấy.” Buông Tay Cô Ấy Ra lập tức khinh thường tạt cho em gái mình một gáo nước lạnh.
Câu nói này quả nhiên đánh trúng ngay điểm yếu của Ước mơ cao 1m7, khiến nội tâm nhạy cảm của cô bé người lùn bị tổn thương vô cùng sâu sắc, cô lập tức đứng dậy, lặng lẽ lấy ra một đống cuộn sách ma pháp rồi cứ thế liên tục nguyền rủa Buông Tay Cô Ấy Ra, đánh cho anh chàng lên bờ xuống ruộng mới chịu ngừng tay.
Lần thứ ba có vẻ đã vào quỹ đạo, mọi chuyện thuận lợi hơn nhiều, giai đoạn một và hai đều có thể vượt qua một cách nhanh chóng, có điều đến giai đoạn ba, vì mục sư buff chậm một nhịp nên lại thất bại thêm một lần nữa.
Hiện giờ Khuynh Ngôn Mặc cảm thấy vô cùng bực bội, lần này khai hoang không chỉ có thành viên của đội một và đội hai mà còn có cả Công Tử U nữa. Bởi vì những thành tích chỉ huy của Công Tử U quá nổi tiếng cho nên hắn cảm thấy căng thẳng vô cùng, hắn luôn lo lắng thấp thỏm không yên sợ mình chỉ huy không tốt sẽ bị Diệp Từ trách mắng, cho nên mỗi lần thất bại hắn đều trộm nhìn sắc mặt của Diệp Từ.
“Hội trưởng, hay là cậu chỉ huy đi.” Tuy Diệp Từ không hề có vẻ gì là bực mình nhưng chẳng hiểu sao chính vì như thế Khuynh Ngôn Mặc lại càng căng thẳng hơn, cuối cùng hắn cũng không kiềm được mà lên tiếng.