Đọc truyện Vận Mệnh – Chương 102: Đau khổ là chuyện của riêng mình
Cả Tả Tiểu Lan lẫn Diệp Nam Thiên đều biến sắc quay đầu trừng mắt nhìn Diệp Từ, có lẽ lúc này trong lòng hai người đều rất muốn ép con bé ăn nói linh tinh kia nuốt lại câu mình vừa nói.
Bạch Mạch cũng kinh ngạc nhìn Diệp Từ, với anh, Diệp Từ vẫn còn là một cô em bé bỏng, anh dám chắc em mình sẽ không bao giờ nói được những lời đầy triết lý như thế này.
Đàm Phá Lãng dĩ nhiên cũng nghe được những gì Diệp Từ vừa nói, bằng chứng là tay cầm đũa của cậu rõ ràng run lên một chút, kế đó cậu ngẩng đầu nhìn Diệp Từ bằng ánh mắt đầy bi phẫn, một ánh mắt bao hàm cả sự đau lòng tuyệt vọng xen lẫn căm phẫn như muốn bùng nổ ra bên ngoài.
Diệp Từ thấy vẻ mặt này của cậu bé, chợt nhớ lại thời điểm mình mất cha mất mẹ, dường như cũng là kiểu hận đời không muốn sống nữa như thế này. Cô nhếch môi, tay gắp thêm thức ăn vào bát cậu nhóc: Ăn đi ăn đi, ăn cho nhiều để còn có sức lực mà khóc với đau lòng, nếu không ăn no thì chịu sao nổi.
Đàm Phá Lãng nghe thêm câu nói này của Diệp Từ rốt cuộc không nhịn được nữa, tức giận đứng bật dậy, cả người cậu run lên vì giận dữ. Song, cậu vẫn kiên quyết không nói một câu, chỉ dùng cặp mắt tóe lửa căm phẫn nhìn chằm chằm Diệp Từ cứ như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
Nhìn chị làm gì? Diệp Từ híp mắt nói.
Trẻ con dù sao cũng là kẻ con, tính tình quật cường thế nào cũng khó chịu được kích thích dồn dập. Cậu nhóc tức giận quẳng đũa xuống bàn, đẩy mạnh ghế ra rồi chạy về phía cửa, xông ra ngoài.
Phá Lãng, Phá Lãng. Tả Tiểu Lan hốt hoảng hét to, Bạch Mạch, mau… mau chạy theo xem.
Bạch Mạch cũng bị tình huống xảy ra bất ngờ này làm giật mình, đầu óc mơ màng không kịp suy nghĩ, chỉ biết nghe theo lời Tả Tiểu Lan đứng bật dậy đuổi theo.
Con bé ngốc nghếch kia, con ăn nói sao không biết nghĩ vậy hả? Tả Tiểu Lan quay sang mắng Diệp Từ, xem ra lần này bà nổi giận thật rồi: Chị gái mà nói chuyện với em út vậy sao? Nỗi đau của người khác là chuyện có thể đem ra đùa à?
Diệp Nam Thiên thấy Tả Tiểu Lan phát cáu vội vàng kéo tay vợ mình lại: Bà xã bà xã bình tĩnh. Lúc nói còn không ngừng nháy mắt với Diệp Từ: Con bé ngốc kia còn đứng đây làm gì, nhanh chạy đi tìm em nó về.
Diệp Từ khẽ dạ một tiếng rồi thong dong đứng dậy, căn bản không quá lo lắng vì bị Tả Tiểu Lan mắng, cô thở dài một hơi, trẻ con đúng là quá dễ tự ái.
Đàm Phá Lãng đã nhiều ngày không ăn uống đầy đủ, chuyện này là Diệp Từ nghe được từ Bạch Mạch, mà cũng bởi vì biết rõ điều đó nên cô không lo Đàm Phá Lãng sẽ chạy đi xa được, huống chi Bạch Mạch đã đuổi theo từ nãy giờ rồi.
Cô từ tốn bước xuống lầu, lấy điện thoại ra gọi cho Bạch Mạch hỏi thăm tình hình, mà lúc này Bạch Mạch đã tóm được cậu nhóc kia ở vòng xuyến cách nhà cô một con đường. Sau khi cúp máy, cô lại tiếp tục thong dong đi về phía ấy, không lâu sau đã nhìn thấy Bạch Mạch và Đàm Phá Lãng đang ngồi trên một băng ghế ở xa xa, dường như Bạch Mạch đang khuyên nhủ gì đó nhưng kết quả hiển nhiên là không có tác dụng gì, đứa nhóc căn bản không thèm quan tâm đến những gì cậu ta nói.
Diệp Từ xoay người bước về phía tiệm mì thịt bò ở gần đấy gọi hai bát mì, dặn họ lát nữa làm xong thì bưng sang chỗ đối diện, kế đó mới đi về phía hai người kia. Cô còn chưa bước đến nơi thì tiếng bước chân đã làm Bạch Mạch chú ý, anh quay đầu sang nhìn thấy cô có vẻ hơi bất ngờ, có điều chưa kịp lên tiếng đã thấy cô mỉm cười nói: Bạch Mạch, anh về trước đi.
Hở? Sao em lại đến đây? Bạch Mạch ngạc nhiên hỏi.
Em đến thì sao? Anh nhanh về đi, không thì lại chẳng còn gì để ăn đấy. Diệp Từ đứng sau lưng Bạch Mạch, bình tĩnh nói.
Bạch Mạch vốn còn định nói tiếp nhưng thấy Diệp Từ lắc đầu nên cũng bỏ qua, kế đó đứng dậy khẽ vỗ vai Đàm Phá Lãng rồi xoay người bước đi. Anh biết Diệp Từ làm thế là có lý do của mình, có một số chuyện đặc biệt phải dùng cách đặc biệt để giải quyết.
Bạch Mạch vừa đi, Diệp Từ liền ngồi xuống, nhưng lại không lên tiếng nói gì, chỉ lặng yên nhìn ngắm bầu trời. Tiết trời hôm nay không tệ, vừa trong trẻo lại khô ráo, chỉ hơi khó chịu một chút với những làn gió lạnh thỉnh thoảng lại ùa đến như dao cứa vào mặt người.
Đàm Phá Lãng liếc nhìn Diệp Từ một cái, đang định đứng dậy bỏ đi thì nghe thấy Diệp Từ lên tiếng: Tướng tá như thế mà đòi chạy cái gì, em nhắm mình chạy được bao xa?
Cả người Đàm Phá Lãng lại bắt đầu run rẩy, lần run rẩy này không biết là vì tức giận hay vì lạnh, bởi lúc Diệp Từ lên tiếng cũng là lúc một cơn gió mạnh thổi qua, làn gió ấy làm Diệp Từ mặc áo bông dày cũng phải rùng mình một cái huống chi cậu nhóc kia ăn mặc phong phanh như vậy. Lần này có lẽ đã quá sức chịu đựng của cậu nhóc, cậu tức giận gào to: Tôi với chị có thù oán gì sao?
Không có.
Em từng trêu chọc gì chị?
Diệp Từ liếc mắt nhìn cậu nhóc, đáp: Tạm thời thì không.
Vậy sao chị lại hết lần này đến lần khác đem chuyện cha mẹ em ra đùa cợt? Lần này Đàm Phá Lãng đã thật sự tức giận rồi, ban đầu cậu hơi giận vì bị Diệp Từ quở trách, kế đó tiếp tục giận vì giọng điệu đều đều của cô khi nói về chuyện của cậu, và giờ thái độ của Diệp Từ đã làm cậu không kiềm chế được nữa mà bùng nổ cơn giận.
Diệp Từ không đáp, chỉ đứng yên đấy nhìn Đàm Phá Lãng.
Cơn giận bùng nổ nhưng chẳng có ai quan tâm cũng giống như cảm giác đánh mạnh vào chiếc gối bông êm êm, chẳng có tác dụng gì, hiện giờ Đàm Phá Lãng uất ức như thế nào chỉ cần nghĩ là biết, cậu gào to: Tôi không còn cha mẹ, không còn gì nữa rồi, chị còn muốn gì nữa? Vì tôi đến nhà chị nên chị sợ tôi giành mất gì của chị sao? Tôi cam đoan với chị, tôi không muốn gì từ nhà chị hết, tôi hoàn toàn không muốn đến đây, vì mẹ chị khăng khăng bảo rằng tôi cần người chăm sóc, tôi không muốn ăn bám nhà người khác, chị nghĩ tôi muốn sống nhờ sống gửi như thế này lắm sao?
Đàm Phá Lãng càng nói giọng càng cao, về sau bắt đầu thêm phần nức nở, cậu bé dù là con trai nhưng uất ức cứ dồn nén và dồn nén, đến khi bộc phát thì hai mắt cũng phải đẫm lệ.
Diệp Từ vẫn không nói câu nào, im lặng nhìn cậu bé vừa gào vừa khóc, không lâu sau đã mồ hôi nhễ nhại, trông có vẻ đã đuối sức rồi, cũng may lúc này ông chủ tiệm mì đã bưng hai bát mì đến, hương thơm thoang thophairchir ngửi thôi cũng đã cồn cào cả bụng.
Diệp Từ nhận hai bát mì rồi trả tiền, sau đó đặt một phần xuống ghế cạnh Đàm Phá Lãng rồi lấy đũa ra hì hục ăn phần còn lại.
Đám Phá Lãng gần đây vốn đã không ăn uống gì nhiều nay lại còn vận động mạnh và hét to một lúc lâu nên bụng đã réo ầm ĩ từ nãy giờ, cậu nhìn Diệp Từ ăn mì một cách ngon lành khẽ nuốt nước miếng. Nhưng chợt nhớ lại hiện giờ cậu và Diệp Từ đang ở thế đối lập nhau, tuyệt đối không thể vì bát mì mà chịu thua được.
Giữa lúc cậu đang tự kiểm điểm bản thân thì cái bụng phản chủ lại kêu lên từng tiếng ọt ọt khiến cậu xấu hổ đỏ mặt, lòng thêm lo lắng không biết Diệp Từ sẽ cười nhạo cậu như thế nào đây, thế mà không ngờ Diệp Từ chẳng thèm ngẩng đầu lên nhìn, chỉ bình thản nói: Quán này làm mì thịt bò ngon lắm, không ăn đừng hối hận.
Đàm Phá Lãng nghe Diệp Từ nói xong dù có muốn bưng bát mì lên ăn thế nào cũng không làm được, như vậy sẽ rất xấu hổ, vô cùng xấu hổ, cực kỳ xấu hổ, thế nên chỉ đành hừ một tiếng rồi quay mặt sang nơi khác, đúng lúc này trời lại thổi đến một cơn gió mạng làm cậu rùng mình, cả người run run.
Con trai muốn làm gì thì mạnh dạn mà làm, muốn ăn thì sang đây ăn, mình ăn mình tự trả tiền thì sợ cái gì? Diệp Từ vẫn cúi đầu ăn mì không nhìn đến Đàm Phá Lãng, nhưng từng câu từng chữ đều rõ ràng là đang nói chuyện với cậu ta.
Đàm Phá Lãng vốn nghĩ sẽ tiếp tục kiên quyết không ăn là không ăn, nhưng cái bụng biểu tình quá dữ dội rồi, cuối cùng chỉ đành dẹp tự ái sang một bên và bưng bát mì lên ăn sì sụp.
Nháy mắt sau, trong công viên chỉ còn lại hai tiếng ăn mì khiến ai nghe thấy cũng phải phát thèm.
Cha mẹ mất đúng là một chuyện rất đau lòng. Diệp Từ vừa ăn vừa nói, nói xong còn thoáng nhìn sang Đàm Phá Lãng, cánh tay cầm đũa của cậu bé hơi run lên một chút, Nhưng, đây là chuyện buồn của cá nhân em, không liên quan gì đến người khác.
Lần này đến lượt Đàm Phá Lãng không lên tiếng, chỉ cúi đầu mải miết ăn mì.
Con người có ai mà không có chuyện đau lòng, nhưng đem nó ra trình trước mặt cho mọi người xem để làm gì? Tìm sự thông cảm sao? Diệp Từ ngẩng đầu nhìn về phía trời xa, câu nói này như nói cho Đàm Phá Lãng nghe mà cũng như nhớ lại tình cảnh của mình ngày trước. Sự thật thì em sẽ không nhận được sự thông cảm nào đâu, người ngoài nhiều nhất chỉ sẽ nhìn thấy và biết em đau lòng, nhưng em sầu thảm là chuyện của em, trong mắt họ chuyện này là chuyện của người khác, sự đồng cảm, đau lòng hay thậm chí là đến xem kịch vui rồi cũng sẽ qua đi, có ai lại để tâm chuyện của người khác bao giờ.
Em không có trưng cho mọi người xem. Đàm Phá Lãng cúi đầu, nhỏ giọng phản bác.
Vậy em như thế này gọi là gì? Diệp Từ cười nói: Không phải là ép em không được đau lòng, nhưng cái gì cũng vừa phải thôi, quá nhiều thì sẽ phản tác dụng ngay.
Em không phải con nít, những điều này em đều biết. Đàm Phá Lãng vẫn còn rất khó chịu vì Diệp Từ cứ đâm vào vết thương của mình. Em không cần chị ngồi đây dạy đời em.
Diệp Từ mỉm cười, không hề tức giận, trong lòng cô hoàn toàn hiểu rõ cảm giác mà cậu ấy đang phải chịu.
Đôi lúc nên để nỗi đau lắng sâu vào đáy lòng, bởi vì dù nó rất khó chịu nhưng lại là một cảm xúc rất quý giá, con người sống cả đời có mấy lần được biết thế nào là đau đớn tột cùng chứ, em phải học cách kiềm chế cảm xúc của bản thân đi. Cô húp muỗng súp mì cuối cùng rồi lau miệng nói tiếp, Mỗi người trên đời đều có việc của riêng mình, họ sẽ không có dư thời gian và sức lực để lo đến chuyện người khác vui vẻ hay đau lòng, và những chuyện này cũng không cần phải làm phiền đến họ.
Con người là sinh vật phải tự mình cảm nhận mọi chuyện, học hỏi mọi thứ – để trưởng thành. Diệp Từ thở dài, trong đầu dường như mường tượng ra hình ảnh đầy đau thương của mình ngày trước, lòng lại càng hận bản thân mình hơn, Làm người, phải luôn hướng về phía trước, hướng đến ánh mặt trời.
Sau này em sẽ tự mình giải quyết mọi chuyện. Đến lúc này Đàm Phá Lãng mới rầu rĩ lên tiếng, từ giọng nói của cậu nhóc có thể thấy cậu đã không còn giữ vẻ thù địch với Diệp Từ nữa.
Diệp Từ cũng không nói thêm gì về vấn đề này, chỉ bước đến xoa đầu cậu: Không phải vẫn còn dì dượng và anh chị sao?
Mì thịt bò thật cay lại còn nóng hôi hổi, Đàm Phá Lãng ăn xong cả người nhễ nhại mồ hôi, lúc này gương mặt cậu bé tèm lem nước mắt nước mũi, cậu đưa tay áo lên lau rồi cúi đầu ấp úng nói: Em không có tiền trả tiền bát mì.
Chị cho em mượn, khi nào có thì trả lại chị.
Chị thật phiền phức.
Em cũng là thằng nhóc khó ưa.