Đọc truyện Vận Mệnh Thế Gia – Chương 42: Dọa khỉ
Ở bên cạnh, hàm răng Phó Minh Nguyệt va vào nhau kêu “lập cập”, ngay cả sau khi Phó Nghi Cầm hồi phủ có chút kiêu ngạo nay ở trước mặt phụ thân cũng không dám thở mạnh.
Xử lý xong Bích Hồng, Phó Hầu gia lại nói:
“Nhị lang còn chưa trở lại?”
Hôm nay người của Tạ gia đến, Phó Kỳ Huyền vậy mà vẫn ở bên ngoài chưa trở về, Bạch thị cũng có chút oán trách nhi tử, nhưng cho dù tức giận nhi tử không nể mặt như thế nào, thì Phó Kỳ Huyền vẫn là cục cưng duy nhất ở bên cạnh bà ta.
Quả thật là quá thất lễ.
Bạch thị cũng có chút chột dạ: “Có lẽ là có chuyện gì chậm trễ.”
Phó Kỳ Huyền đảm nhận chức quan nhàn tản ở Lễ bộ, cả ngày uống rượu chơi đùa, Bạch thị nói lời này cũng cảm thấy hoang mang trong lòng, Phó hầu gia cười lạnh hai tiếng, trên mặt mới lộ ra vẻ thân thiết:
“Nguyên Nương, con thân cận với hài tử cữu mẫu con mang đến là chuyện tốt, ngày mai con cùng mẫu thân đi thăm cữu cữu, chơi vui vẻ nhé.”
Phó Minh Hoa đáp một tiếng, trên mặt Phó Hầu gia lộ ra nụ cười hài lòng.
Bạch thị cắn môi, thấy bà tử bên ngoài đi vào nhìn chằm chằm Phó Minh Hà, chân Phó Minh Hà như mọc rễ trên mặt đất không chịu đi ra ngoài, Phó Hầu gia giả vờ như không thấy được bộ dạng quật cường đó của nàng ta, cuối cùng nàng ta bị bà tử kéo ra, không bao lâu tiếng kêu thảm thiết liền vang lên.
Hôm nay xảy ra chuyện như vậy, Bạch thị cũng mệt mỏi không ít, Phó Hầu gia ở trong viện của bà ta dùng bữa, cuối cùng lại ở trước mặt mọi người xử lý Phó Minh Hà, rốt cuộc cũng nhúng tay vào việc nội trạch, không cho Bạch thị mặt mũi, chung quy vẫn là đánh một tát rồi cho một quả táo.
Những người còn lại đều thức thời lui xuống, Phó Minh Hoa trở lại viện, vừa thay quần áo không lâu, Bích Lam cũng trở về nhỏ giọng nói với nàng:
“Bích Hồng bị đánh đến nửa người dưới nát bét, khiêng ra ngoài rồi, nhị nương tử té bất tỉnh.”
Nhắc đến chuyện này, Bích Lam thở dài.
Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, tuy bình thường nàng và Bích Hồng không qua lại nhiều, nhưng cũng đều là nô tỳ như nhau, rõ ràng chuyện gì cũng không có làm, nhưng bởi vì chủ tử mà liên lụy.
Phó Minh Hoa nhìn nàng một cái, thấy đáy mắt nàng mang theo sự thương cảm: “Không đành lòng sao?”
“Cũng không phải, chẳng qua cảm thấy nàng ấy rất oan.” Bích Lam ngồi xổm bên cạnh đấm chân cho Phó Minh Hoa.
Lời này là thật, Phó Minh Hoa khẽ gật đầu.
Ai cũng biết Bích Hồng oan, Phó Hầu gia chưa hẳn không biết.
Nhưng ông ta chỉ muốn giết gà dọa khỉ, để Phó Minh Hà sau này thành thực một chút mà thôi.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Tạ thị liền dẫn Phó Minh Hoa đến trạch viện của Tạ gia ở Lạc Dương.
Mấy ngày trước có mưa nhỏ, nhưng mỗi con đường trong phủ đệ của Tạ thị đều được lát bằng bằng đá cuội được vận chuyển đặc biệt từ hai bên bờ sông Giang Hoài tới, đủ để thấy Tạ gia phú quý như thế nào.
Ngoại viện có núi giả lâm viên, tuy rằng Tạ gia không thường ở đây nhưng nô bộc cũng không ít.
Âm thị đã sớm đợi trong phủ, thấy Tạ thị vành mắt liền đỏ hoe.
“Hôm qua không thể trò chuyện với tỷ tỷ, phu quân nhớ tỷ lắm.”
Lúc này khi Âm thị đối mặt với Tạ thị, không hề lãnh đạm như hôm qua gặp người Phó gia, vừa kéo tay Phó Minh Hoa vừa thân thiết nói: “Nguyên Nương cũng lớn như vậy rồi.”
Vẻ mặt Tạ thị ngược lại nhàn nhạt: “Sao Viêm ca nhi không tới?”
Viêm ca nhi là con trai cưng của Âm thị, hôm nay vừa mới ba tuổi, mời hậu bối của Quách Chính Phong truyền nhân bói toán, đặt tên là Tạ Huyền Hi, bởi vì trong mạng thằng bé thiếu hỏa, bởi vậy nhũ danh mới gọi là Viêm ca nhi [1].
[1] Chữ Hỏa: 火, chữ Viêm: 炎
Nhắc đến Tạ Huyền Hi, sắc mặt Âm thị lập tức liền nhu hòa: “Lạc Dương trời lạnh, ý của mẫu thân là chuyến này phải đi về trước năm, đường đi vất vả nên không cho thằng bé theo, chỉ là lúc gần đi thằng bé có dặn muội, nói nhất định phải thay nó đưa lễ vật vấn an cho cô cô.”
Tạ thị nghe xong lời này, trên mặt tươi cười, thở dài: “Không biết còn có thể thấy thằng nhóc không.”
“Sao tỷ tỷ lại nói như vậy.” Âm thị vội vàng lên tiếng, Tạ thị cúi thấp đầu vuốt vuốt mép váy không trả lời.
Âm thị lấy một đôi vòng ngọc từ trên cổ tay xuống đeo lên tay Phó Minh Hoa, đuổi nàng nói: “Hôm qua Bảo Nhi nói muốn cùng chơi với Nguyên Nương, biết hôm nay con muốn tới, có lẽ đã chờ sốt ruột rồi đó, ta bảo Cố ma ma mang con qua đó nhé?”
Phó Minh Hoa gật đầu, Âm thị lại cười: “Thật ngoan.” Tạ thị lạnh lùng nhìn, không lên tiếng.
Quả nhiên hai tiểu cô nương Âm thị đã chờ nàng đến sốt ruột, thấy Phó Minh Hoa đến đều có chút vui vẻ.
“Biết chuyến đi này đến Lạc Dương, nên ta đã mang theo ít kẹo đường từ trong nhà, Nguyên Nương, ngươi nếm thử xem?”
Âm Lệ Thục giống như hiến vật quý, sai người bưng một đĩa kẹo lên, Phó Minh Hoa rất nể tình cầm khăn bọc một miếng, đưa vào trong miệng, dùng khăn che lại miệng nhỏ đang nhai.
“Ăn ngon không?” Âm Lệ Thục hỏi một tiếng, Phó Minh Hoa khẽ gật đầu: “Ngọt quá, cần hạn chế, ăn ít thôi.” Nàng lấy nước trà súc miệng, Âm Lệ Chi cười nói: “Ta nói nó quá ngọt.”
Âm Lệ Thục ăn hết một khối cũng nói quá ngọt, lúc này kẹo được bưng xuống, Âm Lệ Chi mới hỏi: “Hôm qua nhị cô nương Phó gia bị phạt hả?”
Phó Minh Hoa nhìn nàng ta một cái, nàng ta cười vô cùng ngây thơ, thấy Phó Minh Hoa nhìn mình, nụ cười kia liền càng sâu hơn.
“Nàng ta ngược lại không có chuyện gì, chỉ là nha hoàn thiếp thân bị đánh chết thôi.” Âm Lệ Chi nghe xong lời này, liền cười lạnh: “Tiện nghi cho nàng ta quá, nhưng dùng đôi vòng tay để thấy nàng ta bị chê cười, cũng đáng.”
Vòng tay này cũng không phải vật bình thường mà nàng ta nói hời hợt như vậy, Phó Minh Hoa cụp mí mắt xuống:
“Cữu cữu, cữu mẫu mang hai người đến Lạc Dương là muốn gặp Quý phi nương nương phải không?”
Âm Lệ Chi vừa nghe nàng nói như vậy, ngược lại là có chút ngoài ý muốn, nhìn nàng một cái, thấy nàng cầm khăn nhẹ nhàng chấm lên khóe miệng, mặt tươi cười nói: “Đúng vậy.”
“Nguyên Nương gặp qua Quý phi nương nương, có thể…” Âm Lệ Thục bên cạnh nghe đến Thôi Quý phi, đang muốn chen vào nói, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng cười của nam nhân trẻ tuổi.
“Nguyên Nương đến rồi à?”
“Dượng.” Hai vị cô nương Âm gia đứng lên, Tạ Lợi Trinh mặc cẩm bào màu xanh chắp hai tay đi vào.
Y mang khăn quấn đầu màu đen, thân hình cao gầy.
Tướng mạo người của Tạ gia đều không tệ, y vào cửa nhìn thấy Phó Minh Hoa liền nói: “Lúc ta gặp Nguyên Nương, con vẫn còn nhỏ như vậy, cữu cữu còn từng ôm con đó.”
Phó Minh Hoa cúi người chào xong liền mỉm cười.
Y nói một hồi thì chuyển đề tài: “Vừa mới nghe các con nói đến Quý phi nương nương.”
“Hai ngày trước Minh Hoa may mắn được mẫu thân dẫn theo tiến cung gặp qua nương nương.” Tạ Lợi Trinh mỉm cười, “Thật đúng là may mắn.”
Phó Minh Hoa đáp một tiếng, ngẩng đầu nhìn ý cười dần phai nhạt trong mắt y, giống như là nghĩ đến chuyện gì đó không vui, trong lòng nàng có chút nghi hoặc, Tạ Lợi Trinh nhanh chóng giấu đi suy nghĩ của mình: “Các con chơi đi, ta có chuyện phải làm.”
Y vừa đi, Âm Lệ Chi liền đưa tay nâng cằm: “Bình thường còn có trò chơi vui sao?”
Mỗi ngày các nàng đều phải học không khác gì Phó Minh Hoa, chuyến này Âm thị dẫn các nàng đến Lạc Dương, là muốn ở Lạc Dương tìm đối tượng cho các nàng.
Vừa nghe Phó Minh Hoa nhắc đến chuyện này, hai cô nương cũng không ngại ngùng, ngược lại hào phóng, còn hỏi lại Phó Minh Hoa: “Trong Lạc Dương có bao nhiêu con cháu danh môn? Dì có từng mang ngươi đi gặp qua chưa?”