Đọc truyện Vận Mệnh Thế Gia – Chương 33: Ý chỉ
Phó Nghi Cầm ngửi được mùi rượu và son phấn trên người y, thở hổn hển hai cái, chỉnh lại tóc tai, trong lòng trào dâng lên một nỗi uất hận…
Trước đây, bà ta miễn cưỡng gả cho Đinh Trị Bình, cũng vì thấy y có tiền đồ, không giống với mấy thiếu gia ăn chơi trác táng khác, cho là một ngày nào đó mình có thể sang quý nhờ chồng, được phong cáo mệnh.
Nhưng hôm nay xem ra, lúc trước mình quả thật là bị mỡ heo làm tâm trí mê muội.
Mấy năm nay Đinh Trị Bình vẫn luôn vùi mình ở Giang Châu, con đường làm quan cũng không có tiến triển gì, bây giờ đừng nói là phong cáo mệnh, mà ngay cả thăng quan cũng khó khăn!
“Chàng vừa đi đâu về đấy?”
Ánh mắt bà ta không tốt, Đinh Trị Bình vừa thấy không tốt, vội vã nói: “Ngày ấy đệ muội không thể tìm chức quan tốt cho ta, gần đây ta may mắn được nhạc phụ đại nhân chỉ điểm, làm quen với Hoàng Trung Nghĩa Hoàng đại nhân ở Lại bộ, cùng ông ta đến Túy Hương Lâu uống rượu.”
Hoàng đại nhân trong miệng Đinh Trị Bình, là Thượng Thư Tỉnh Hạ Lại Bộ, Lang trung chính ngũ phẩm, tổ phụ của Hoàng Trung Nghĩa vốn tên là Hoàng Tứ, sau đó được tiên đế ban tên là Hoàng Hổ, sau khi khai quốc được phong Huyền Bá, thực ấp[1] bảy trăm hộ.
[1] Thực ấp: Ấp thang mộc hay thực ấp là vùng đất được ban cho quan lại gồm một số lượng hộ dân cùng ruộng đất chịu sự quản lý của họ, được nhà Lý áp dụng khá rộng rãi. Thông thường, thực ấp với số hộ dân thuộc quyền các quan lại nhỏ hơn trên danh nghĩa, như Lý Thường Kiệt được ban thực ấp 1 vạn hộ nhưng thực tế chỉ có 4.000 hoặc Lý Bất Nhiễm được phong thực ấp 7.500 hộ nhưng thực tế chỉ có 1.500. Sở dĩ như vậy vì thực tế nhà Lý không đủ số hộ và ruộng đất để phong mà việc phong trên danh nghĩa nhằm biểu dương công trạng của người đó[10]. Khi người được phong qua đời thì đương nhiên dòng họ đó hết quyền lợi và số hộ trở về với triều đình. Chế độ này không tạo điều kiện cho sự củng cố sở hữu ruộng đất phong kiến tư nhân[10]. (nguồn: wikipedia)
Hậu nhân của Hoàng thị cũng coi như là không chịu thua kém, nhị thúc của Hoàng Trung Nghĩa đảm nhiệm chức Đông đô Hà Nam doãn, con cháu trong Hoàng gia cũng đảm nhiệm chức quan ở nhiều nơi khác nhau.
Nghe trượng phu theo Hoàng đại nhân đi ra ngoài uống rượu, sắc mặt Phó Nghi Cầm tốt lên rất nhiều.
Chỉ là nghe y nhắc tới Tạ thị không giúp đỡ được, không khỏi nguyền rủa hai tiếng.
Nhìn thấy dáng vẻ bà ta không còn dựng ngược lông mày nữa, thay vào đó là oán hận lên trên người Tạ thị, Đinh Trị Bình nhẹ nhàng thở ra, hung hăng trợn mắt nhìn nha hoàn nói: “Còn không mau bưng trà ra.”
“Rốt cuộc có chuyện gì mà tức giận dữ vậy?”
Đinh Trị Bình vuốt lưng Phó Nghi Cầm liền nói: “Cẩn thận thân thể.”
“Còn có thể là ai? Còn không phải là tiểu tiện nhân Phó Minh Hoa kia à!” Phó Nghi Cầm cười lạnh một tiếng, nói hết mọi chuyện hôm nay, trong lòng Đinh Trị Bình tự nhiên là biết dự định của thê tử.
Tận trong lòng của y, y cảm thấy Phó Minh Hoa nói không phải là không có đạo lý.
Từ ngày Phó Nghi Cầm gả đến Đinh gia, chưa từng hầu hạ cha mẹ chồng, chưa từng chịu ủy khuất.
Ngược lại hôm nay y có chút lo lắng thê tử trở về nhà mẹ đẻ, đắc tội người nhà họ Phó, đến lúc đó cả nhà bọn họ sẽ bị đuổi ra ngoài.
Nếu như có thể như lời Phó Nghi Cầm, khiến cho Đinh Mạnh Phi cưới được Phó Minh Hoa, vậy dĩ nhiên là nghìn tốt vạn tốt, nhưng nếu việc này không thể, đến lúc đó đánh mất tình cảm hai nhà Phó, Đinh, vậy cái được không bù nổi cái mất.
Nhưng mà trong lòng y nghĩ như vậy, ngoài miệng lại không dám nói ra. Mấy năm nay sức ảnh hưởng của Phó Nghi Cầm quá nhiều, y cũng nhu nhược thành tính, không dám nói lại.
“Hừ!” Phó Nghi Cầm cười lạnh một tiếng, đưa tay sửa lại vạt áo: “Chờ xem, ngày còn dài lắm, đợi đến ngày nó lọt vào tay ta, ta sẽ dạy nó quy củ thật tốt.”
Phó Minh Hoa chỉ cảm thấy lỗ tai nóng lên, có lẽ Phó Nghi Cầm đang nguyền rủa nàng.
Nàng sờ sờ lỗ tai đã bị đỏ lên, Bích La nhịn không được nói: “Chuyện hôm nay, có muốn nô tỳ báo cho Phó ma ma một tiếng không?”
Hôm nay, Phó Nghi Cầm ở trước mặt mọi người kiếm chuyện với Phó Minh Hoa, mấy nha đầu cũng đều nhìn thấy.
Phó ma ma và An ma ma là ma ma thiếp thân bên người Tạ thị, một người lo trong một người lo ngoài, rất được Tạ thị tín nhiệm.
Ý của Bích La là cáo trạng với Tạ thị.
Chỉ là cáo trạng nếu có cũng không có tác dụng gì, tố cáo không có kết quả, nói cũng vô ích.
Phó Minh Hoa lắc đầu: “Không cần, chỉ sợ mẫu thân đang phiền lòng.”
Bích Vân đang dọn dẹp quần áo cho nàng nghe thấy lời này, liền ngẩn người.
Bích Lam đang lột quýt cho nàng, cầm tăm bạc xiên múi quýt vừa lột xong đưa vào miệng nàng, chua đến mức nàng phải híp mắt.
Từ trong cung trở về Tạ thị liền “Bệnh”, theo Phó Minh Hoa thấy, bệnh này chỉ sợ là tâm bệnh, thầy thuốc cũng không thể chữa được.
Nàng nở nụ cười lạnh lùng, lại xiên một múi quýt đưa vào miệng, không nói gì nữa.
Tề thị cách hai ngày lại đến một lần, lần này còn nhắc đến Trạng nguyên năm Kiến Nguyên thứ bảy.
“Năm Kiến Nguyên thứ bảy, Đỗ lang quân thật sự là văn tài phong lưu không ai sánh nổi, vào năm ba mươi hai tuổi được Hoàng Thượng đích thân khâm điểm làm Trạng nguyên.” Tề thị làm ra vẻ như nhớ lại, “Đỗ Trạng nguyên được triều đình phái đến Lĩnh Nam nhậm chức. Lúc đó tỳ thiếp có may mắn gặp qua Đỗ Trạng nguyên một lần.”
Bà ta nói xong, Phó Minh Hoa cầm cầm phổ, ở trên đàn tranh gảy gảy một chút.
Mấy nha hoàn cảm thấy tiếng đàn thật du dương, chỉ là tiếng Tề thị om sòm khó tránh khỏi làm mọi người cảm thấy chán ghét.
Bản thân Tề thị như không phát hiện, thấy Phó Minh Hoa lờ mình đi cũng vẫn nhiệt tình nói tiếp, còn sáp lại gần mặt nàng:
“Nhưng Đỗ Tiệm Đức này nổi danh nhất cũng không chỉ là văn tài, đại cô nương biết là cái gì không?”
Phó Minh Hoa cúi đầu cầm tách trà ở bên cạnh, nghe nói như thế, ánh mắt trở nên tối sầm, nàng cầm tách trà, ngăn lại khóe miệng dữ tợn, nhìn Tề thị với ánh mắt lạnh lùng.
Nhìn đến mức Tề thị thấy cả người phát lạnh, theo bản năng quay mặt đi, đợi trong lòng xác định mới quay đầu lại nhìn nàng, thì thấy Phó Minh Hoa khẽ mỉm cười, tuy rằng môi bị chén trà che lại, nhưng dười mắt lại lộ ra hai con tằm [2] đang nằm, trong mắt còn có ý cười dịu dàng, dường như vẻ ác liệt vừa rồi chỉ là ảo giác của bà ta.
[2] Khi cười dưới mắt hiện bọng mắt cong cong
“Nghe nói Đỗ Tiệm Đức này nổi tiếng nhất, vẫn là sự si tình của hắn.” Tề thị vuốt cánh tay, nửa người nghiêng về phía Phó Minh Hoa: “Thê tử của hắn là biểu muội của hắn, từ nhỏ đã định ra hôn ước, phu thê hai người vô cùng ân ái, kết hôn mấy năm mà Đỗ nương tử vẫn chưa sinh được con kéo dài hương hỏa, nhưng cũng không ảnh hưởng tình cảm phu thê.”
Bà ta nói đến đây thì cười ha ha hai tiếng: “Hôm nay một nhà cô nãi nãi (nhà Phó Nghi Cầm) vào ở trong Phó gia, nghe nói tuy biểu thiếu gia còn nhỏ nhưng đã đọc sách vỡ lòng, trước đây cô gia coi như là môn sinh của thiên tử, gia đình có truyền thống học giỏi, nghe nói năm nay muốn dự thi, nếu có thể đậu tú tài, tuổi lại còn trẻ, sau này chỉ sợ người cầu thân sẽ đạp vỡ cửa lớn Phó gia.”
Nói đến đây, Tề thị thấy Phó Minh Hoa không có phản ứng gì, nhất thời nóng nảy:
“Đại cô nương cảm thấy lời này của tỳ thiếp có đạo lý không?”
Thấy Phó Minh Hoa không nói lời nào, chỉ lo gảy đàn, bà ta cau mày, ánh mắt lộ vẻ không kiên nhẫn, cũng không hiểu đàn này có gì tốt mà tập trung như vậy.
Bà ta cũng không tin rằng mình không thể xử lý được dạng thiếu nữ khuê các kiểu này.
Nghĩ vậy, tay Tề thị cũng duỗi tay khảy đàn, chỉ nghe âm thanh nặng nề, làm rối loạn cầm phổ Phó Minh Hoa vừa mới nghiên cứu, nàng quay đầu nhìn chằm chằm Tề thị.
Tề thị thấy nàng nhìn mình thì cười lạnh trong lòng, cho là nàng sẽ rưng rưng quát tháo, lại thấy nàng đặt tách trà xuống, ấm giọng chậm rãi nói:
“Lời này của Tề di nương sai rồi.” Tề thị đang muốn phản bác, Phó Minh Hoa tiếp tục mở miệng:
“Muốn đạp nát cửa, cũng là cửa Đinh gia, biểu ca họ Đinh không phải họ Phó. Lời như vậy sau này Tề di nương không nên nói lung tung kẻo người ta chê cười.”
Nàng nói xong, thấy bàn tay Tề thị còn đặt trên dây đàn, hơi cong môi một cái, đứng dậy, một tay kéo tấm vải lụa choàng, một tay cầm lên xương voi dùng để gảy đàn tranh đặt bên cạnh, dùng sức gảy gảy sợi dây.