Vận Mệnh Nghịch Hành

Chương 52: Sư phụ, sao ta có cảm giác là mình bị người lừa vậy


Đọc truyện Vận Mệnh Nghịch Hành – Chương 52: Sư phụ, sao ta có cảm giác là mình bị người lừa vậy

Độc đường, Khai sơn phái lúc này bỗng có một tiếng hét lớn làm mọi người chú ý.

“ Cái gì? Một….một tháng? ”

Trong căn phòng nhỏ lúc này có 2 người đang ngồi đối diện, một vị trung niên đang ngồi trên ghế để cạnh chiếc bàn duy nhất trong căn phòng tay cầm một ly trà đang nhấm nháp, một người mang mặt nạ sắt đang ngồi im trên chiếc giường nhỏ trong phòng. Hai người này không ai khác chính là Trường Khánh và Lâm Phong.

Lâm Phong há to miệng, ngồi im như thể không tin nổi điều sư phụ hắn vừa nói.

“ Người….Người không có đùa chứ.”

“ Ta có thời gian nói đùa với tiểu tử ngươi sao”. Trường Khánh trả lời hời hợt kèm theo khuôn mặt có nét cười giống như đang vui khi thấy biểu cảm này của Lâm Phong.

“ Ngươi đã hôn mê cả tháng qua chắc cũng đói rồi. Ăn đi!” Trường Khánh vừa nói vừa chỉ mấy món ăn đang được bày trên cái bàn duy nhất trong phòng lúc này.

Vốn Lâm Phong chỉ cảm thấy có chút mệt mỏi nhưng vừa nghe sư phụ nhắc hắn liền cảm thấy bụng mình đang kêu réo phản kháng. Lâm Phong như con thú đói xổng chuồng bất chấp cả hình tượng chạy vội xuống bàn ăn lấy ăn để: “ Thức ăn thật là ngon”, Lâm phong vừa nói vừa đưa ngón tay cái về phía Trường Khánh.

Vừa ăn Lâm Phong vừa cố nhớ lại những điều đã xảy ra, vào ngày thí luyện sau khi được Trường Khánh dìu đi một đoạn thì hắn bỗng thấy trước mặt tối sầm lại và không biết gì nữa. Hắn biết có lẽ hắn đã quá kiệt sức nên bất tỉnh, chắc chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏe lại, không ngờ vài ngày trong ý nghĩ của hắn lại kéo dài đúng 1 tháng.

“ Sư phụ, người có thể nói cho ta biết 1 tháng qua đã có việc gì xảy ra không vậy?” cắn cái bánh bao đang cầm trên tay Lâm Phong hỏi sư phụ hắn.

“ Sao ta phải nói cho ngươi biết”


“ Người không nói ta cũng có thể hỏi các vị sư huynh đệ khác”. Lâm phong suy nghĩ những việc này chắc ai cũng biết, chỉ cần mình hỏi các vị sư đệ ngày đó thí luyện chung sẽ biết rõ. Nên hắn cũng không quá quan tâm lắm, giờ hắn chỉ muốn ăn thật no mà thôi.

Nhìn thấy biểu tình của Lâm Phong, làm người từng trải như Trường Khánh sao lại không biết ý nghĩ của hắn. Lúc này Trường Khánh mới lên tiếng:

“ Đồ đệ tốt, đừng nghĩ rằng ta không biết ý nghĩ trong lòng ngươi, ngươi nghĩ làm trưởng lão như ta thì tin mà ta và những đệ tử thông thường nghe được là như nhau sao. Haizzz…. muốn làm một sư phụ tốt đúng là khó”.

“Vậy người nói điều kiện đi ”. Lâm Phong rất bất đắc dĩ, hắn sống chung với vị sư phụ này chỉ hơn 3 tháng trong đó có 1 tháng thì bất tỉnh nhưng hắn biết rõ tính khí của lão. Vị sư phụ này cái gì cũng tốt chỉ là có 2 tật xấu, một là thích cá cược, hai là khi muốn nhờ gì thì phải làm cho lão 1 điều kiện.

“ Hảo đồ đệ, như vậy có phải tốt hơn không! Ta không có kì vọng gì nhiều vào ngươi, nên chỉ cần ngươi ngày ngày nấu ăn 3 bữa cho ta trong vòng 10 năm là được”.

“ 1 năm ”

“ 7 năm ”

“ 3 năm”

“Thành giao.”

“ Sư phụ, sao ta có cảm giác là mình bị người lừa vậy”.

“Quân tử đã nói không được rút lời. À, ta quên nhắc con là 1 bữa ăn của ta phải đầy đủ ba món trong đó phải có linh thảo và thịt linh thú, thịt linh thú phải còn tươi, nếu không ta sẽ không ăn.”


“ Ta biết tìm đâu ra linh thảo và thịt linh thú đây chứ ”, Lâm phong làm ra một biểu tình bất đắc dĩ.

“ Đó là việc của ngươi, ta cũng không quan tâm, nếu ngươi không muốn biết chuyện gì đã xảy ra trong một tháng qua thì thôi vậy.”

“Thôi được rồi, xem như ta đáp ứng người vậy.”

“ Khà khà Xem như để bù đắp cho những thiệt thòi của ngươi ta sẽ nói cho ngươi một tin vui”, Trường khánh vừa nói vừa cười một cách gian trá.

“ Còn có thể có tin tốt gì hay sao, không phải là ta đã bất tỉnh suốt một tháng qua hay sao”, Lâm Phong thắc mắc.

“ Đúng là như vậy, tiểu tử ngươi phúc khí thật tốt, trong một tháng này có 3 người đã đến thăm ngươi”.

“ Đệ tử vừa đặt chân đến Khai Sơn phái cũng không giao thiệp với ai, thật không đoán ra được là ai lại có hảo ý đến như vậy.”

“ Người thứ nhất đến đây chính là Giang Nam, kế tiếp là tiểu tử Mao Trạch Tây, người cuối cùng ngươi có biết là ai không? ”

“ Giang sư huynh xem như vì quan tâm mà đến, Mao Trạch Tây cũng xem như có chút giao tình, người còn lại là ai ta thật không nghĩ ra.”

“ Đừng nói là ngươi, ta cũng không nghĩ đến, hắn chính là Hứa Hồng Đạt, tiểu tử này bây giờ là ngôi sao sáng nhất trong Khai Sơn phái không biết bao người tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán để nhận hắn làm đệ tử nhưng hắn vẫn chưa quyết định vậy mà lại có thời gian đến thăm ngươi, xem như cũng là một người tốt.”


“ Cứ xem là như vậy đi, nhưng chẳng lẽ đây là tin tốt mà sư phụ muốn nói tới hay sao? ”

“ Tất nhiên là không rồi, tin tốt chính là ngươi đã thành công tiến vào Toàn Khai kỳ, tiểu tử ngươi cũng che giấu đủ sâu không ngờ lại sở hữu Thiên Linh thể trong truyền thuyết ”, Trường Khánh ra vẽ cảm thán.

Lâm Phong dường như cũng không bất ngờ khi biết mình sở hữu Thiên Linh thể, hắn chỉ bất ngờ khi mình có thể tiến vào Toàn Khai kỳ nhanh như vậy mà thôi. Lúc trước khi hắn cố gắng nén tiên thiên chân khí vào nắm tay hắn đã có cảm giác khai thông được một số đường kinh mạch nhỏ, xem ra lần mạo hiểm này cũng không lỗ vốn.

“ Đừng nói với ta là ngươi đang cảm thấy đắc ý đó chứ, chỉ là một bước đột phá nhỏ mà thôi, ngươi vẫn còn phải cố gắng rất nhiều để có thể đạt đến tư cách tham gia thí luyện đệ tử hạch tâm một năm sau”, Trường Khánh không quên dội một chậu nước lạnh vào mong ước của Lâm Phong. “ À, còn một việc nữa ta quên chưa nói cho ngươi biết hôm nay chính là ngày phát tài nguyên tu luyện cho đệ tử mới nhập môn nếu ngươi còn không mau đến nhận nhất định sẽ mất phần đó.”

“ Sao bây giờ sư phụ mới chịu nói, ta phải đến đó nhanh mới được”, Lâm Phong vội vã rời khỏi bàn ăn rồi thay vội một bộ y phục sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài.

Trường Khánh khẻ mĩm cười rồi bắt đầu đếm: “ Một, hai, ba trở về.”

“ Sư phụ phải đến đâu mới có thể nhận tài nguyên tu luyện vậy”, Lâm Phong vừa rời khỏi đã hớt hải quay về.

“ Ta còn tưởng ngươi thần thông quảng đại vừa đến đây đã biết chỗ nhận phần thưởng tu luyện chứ.”

“ Sư phụ…” giọng của Lâm Phong hơi gấp nên Trường Khánh cũng không có làm khó dễ gì hắn nữa.

“ Đây là bản đồ của Khai Sơn phái, ngươi tự tìm đi, nơi phát tài nguyên là Khai Tâm Đường; ngươi cẩn thận chút tấm bản vẽ này không được cho kẻ thứ 2 xem, tấm bản vẽ này là ta tiện tay lấy được trong Tàng Thư Các của môn phái, nếu để lộ ra thì ngươi tự chịu trách nhiệm đó”. Lâm Phong nghe sự phụ nói mà đầu đầy hắc tuyến, gì mà lượm rõ ràng tiện tay lấy trộm. Hắn thầm nghĩ sư phụ hắn luôn là tầm mắt cao hơn đầu vật mà người để ý đến chắc hẳn có điểm vượt bậc, nhưng hắn không có thời gian để xem xét cẩn thận, hắn phải nhanh chóng kiếm cho ra Khai Tâm Đường. Cũng may cho hắn, Khai Tâm Đường cũng không xa Độc đường là bao hắn chỉ mất thời gian hơn một chung trà là tìm thấy.

Nhìn từ ngoài vào Khai Tâm Đường chỉ là một căn phòng nhỏ, bố trí bên ngoài cũng không quá cầu kỳ tuy nhiên khi bước vào bên trong đại sảnh Lâm Phong lại phát hiện diện tích nơi này lớn hơn hẳn so với tưởng tượng của hắn, lúc này trong đại sảnh đã có rất nhiều người.

Sự xuất hiện của Lâm Phong với gương mặt được che phủ bới một chiếc mặt nạ sắt ngay lập tức gây nên sự chú ý, một vài người nhìn hắn bằng ánh mắt nghi hoặc bởi trước nay chưa từng gặp qua người này.

“ Này, ngươi là ai vậy, trông rất lạ mặt, ngươi không biết là đệ tử Ngoại môn Khai Sơn phái không được phép mang mặt nạ hay sao”, một thiếu niên với thân hình vạm vỡ tiến tới cản trước đường đi của Lâm Phong.


“ Lâm Phong, chúng ta ở đây” Một thiếu niên với vóc người nhỏ nhắn nhưng rất nhanh nhẹn vừa nói vừa vẫy tay, người này chính là người quen của Lâm Phong trong cuộc thí luyện nhập môn năm nay Mao Trạch Tây.

“ Xin lỗi, ta là đệ tử Độc đường, Khai Sơn phái, ta đến đây để lãnh tài nguyên tu luyện, huynh đệ xin nhường đường”, Lâm phong cúi người rất lịch sự.

“ Thì ra là đệ tử Độc đường mà Trấn Thành sư đệ nói tới hay sao”, Thiếu niên vừa nói vừa nhìn về phía một thiếu niên vẫn đang âm thầm đứng trong một góc khuất của Khai Tâm Đường, người này dáng người mập mạp nhưng ánh mắt lại lưu chuyển rất nhanh.

“ Hắn ta chính là đệ tử thân truyền của Trưởng lão Độc đường, Tà Linh sư huynh tốt nhất không nên đụng tới hắn”, Trấn Thành tuy rằng khiêm nhường nhưng thực chất lại như đổ dầu vào lửa.

Vị Tà linh sư huynh nghe xong lời nói của Trấn Thành liền nở một nụ cười rồi nhìn về phía Lâm Phong bằng ánh mắt chế giễu: “ Chỉ là một Độc đường mà thôi, nghe nói ngươi chính là đệ tử đầu tiên của Độc đường, suốt nhiều năm qua không một ai gia nhập, rốt cuộc cũng có kẻ không sợ tịch mịch, ngươi tốt nhất cứ yên vị mà sống dưới sự bảo hộ của sư phụ đi, ha ha.”

Lâm Phong dường như cũng không mấy chú ý đến sự châm chọc của Tà Linh, hắn nhanh chóng lách người né tránh rồi tiến về phía của Mao Trạch Tây.

“ Cuối cùng ngươi đã tỉnh dậy rồi ”, Mao Trạch Tây tiến về phía trước chào đón Lâm Phong.

“ Thật ngại quá, một tháng qua có chút việc riêng, ta có nghe sư phụ nói ngươi đã từng đến thăm ta, xin đa tạ” Lâm phong cũng tỏ ra vui mừng khi gặp lại Mao Trạch Tây, một tháng qua mọi việc vẫn ổn chứ.

“ Một tháng qua ngươi tuy rằng phải nằm một chỗ nhưng xem ra vẫn còn may mắn hơn chúng ta, những đệ tử mới nhập môn tạm thời giao cho Võ đường tiếp nhận, ngày nào cũng phải tập luyện với giáo án khá khắc nghiệt, chẳng những vậy còn bị những đệ tử ngoại môn của Võ đường ức hiếp, may mắn là có Hứa Hồng Đạt giúp đỡ nếu không những ngày tháng này sẽ rất khó khăn”, Mao Trạch Tây cảm thán.

“ Hứa Hồng Đạt hiện tại đang ở đâu, sao ta lại không thấy hắn”, Lâm Phong quan sát chung quanh nhưng không phát hiện bóng dáng Hứa Hồng Đạt, tên này trước đây cũng từng đến thăm hắn, ít nhất cũng nên nói một tiếng cảm tạ.

“Hứa Hồng Đạt sao, hắn bây giờ vẫn đang bận rộn với việc gia nhập Phân đường nào, hôm này là ngày cuối cùng để các đệ tử mới nhập môn phải đưa ra lựa chọn cuối cùng của mình, hắn bây giờ đang bị Đường chủ Đan đường, Võ đường và cả Luyện Khí đường quấn lấy, làm gì có thời gian rãnh chứ”.

Lâm Phong nhìn một vòng Khai Tâm Đường: “Không biết hắn sẽ chọn Phân đường nào”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.