Vận Mệnh Nghịch Hành

Chương 14: Cứ để cho ta


Đọc truyện Vận Mệnh Nghịch Hành – Chương 14: Cứ để cho ta

Sau trận kịch chiến vừa rồi, cả đội ngũ ai cũng mang trên người không ít thương tích chỉ có Kim Hoa tình thế khá hơn chút ít vì nàng ấy là nữ giới lại không tham chiến nên cũng không ai chú ý, lúc này khi phải đưa ra quyết định xem ai là người quyết đấu đúng hơn phải nói là quyết định xem ai là người sẽ thí mạng. Đã là quyết đấu sao có thể tránh khỏi những tình huống bất trắc, chẳng may bị ngộ sát cũng chỉ là chuyện thường nhưng với tính cách của Kim Xà bang kết cục của kẻ quyết đấu hoàn toàn có thể đoán trước được, đáng tiếc lúc này họ chẳng có quyền lựa chọn nếu không làm theo kết cục của họ còn tệ hại hơn gấp trăm lần.

Đứng trước lựa chọn phải hi sinh ai lại không đắn đo, con người dù cứng rắn đến đâu cũng đều lo sợ cái chết, ngay lúc này đột nhiên giọng nói của một nữ nhân tưởng chừng như đã bị quên lãng vang lên khiến cho mọi người xung quanh phải giật mình.

– “tiểu nữ xin ứng chiến”, giọng nói trong trẻo ấy không phải ai khác chính là Kim Hoa, dù sao nàng ấy cũng là một nữ nhân nhỏ bé, vô tri đâu biết được hung hiểm của lần quyết đấu này, nàng ta chỉ thấy rằng tất cả mọi người vốn đã chịu thương tổn sao có thể tham gia quyết đấu nên mới ra mặt ứng chiến, không phải chỉ là đánh nhau thôi sao nếu thua thì củng là chuyện thường. Cả đội ngũ tưởng chừng như chết lặng với quyết định này của Kim Hoa, không ngờ một cô nương nhỏ bé lại có dũng khí lớn đến như vậy, khiến cho bọn họ có đôi chút hổ thẹn, Đại lực là người bị sốc nặng nhất, hắn ta mặc dù cũng chưa hiểu hết được ý nghĩa của việc tham chiến nhưng nhìn những thúc bá tỏ ra lo lắng đến như vậy hắn cũng có thể đoán được phần nào nguy hiểm của việc này, không được nhất định phải ngăn cản cô ấy, Đại lực xông ra khỏi đội ngũ nhưng động tác của hắn đã chậm vì lúc này ở bên ngoài lại vang lên một giọng nói khác.

– Cứ để việc đấy cho ta”, từ phía bên ngoài lại một nam tử nữa xuất hiện, người đó chẳng ai khác chính là Trần Ngọc.


Vốn Trần Ngọc nghĩ rằng với sự ra mặt của Đồng Thiện mọi chuyện sẽ được giải quyết êm xuôi nhưng thật không ngờ sự việc lại phát sinh theo chiều hướng mới, Kim Hoa lại dám đứng ra nhận lời quyết đấu với Kim Xà bang, điều này làm cho hắn cảm thấy vô cùng bối rối, Kim Hoa là người đầu tiên hắn gặp được ở nơi xa lạ này và đã giúp đỡ hắn vượt qua những ngày khó khăn đối với hắn vốn đã xem nàng ấy như một người trong gia đình mà đã là người trong gia đình hắn tuyệt đối sẽ không để cho nàng ấy phải chịu tổn thương chính vì thế hắn ta buộc lòng phải ra mặt gánh lấy nhiệm vụ quyết đấu lần này.

Lại một tên nữa xuất hiện, dạo gần đây có nhiều người không muốn sống đến như vậy hay sao, Lý Thuần Phong cũng rất bất ngờ với sự xuất hiện của một nhân vật nữa, hắn ta cứ nghĩ rằng với uy danh mà hắn vừa tạo ra tuyệt đối sẽ không còn ai dám chống đối nhưng hết lần này đến lần khác lại xuất hiện những người dám ra mặt chống lại hắn.

– “Ngươi có biết hắn ta hay không”, Lý Thuần Phong khẻ hỏi Hôi ưng về danh tính của nam tử vừa xuất hiện.

Hôi ưng quan sát Trần Ngọc thật kỷ càng nhưng trong ký ức của hắn chưa từng xuất hiện hình ảnh này bao giờ

– “Thuộc hạ chưa từng gặp người này trước đây và cũng không nắm được bất cứ thông tin gì về hắn ta”, Hôi ưng trả lời một cách chắc chắn.


Lý Thuần Phong tuy mặt ngoài khá tự tin nhưng cũng đang âm thầm đánh giá Trần Ngọc, Hắn không phát hiện bất kỳ dấu hiệu nào của Tiên thiên chân khí trên cơ thể của nam tử lạ mặt kia, tuy rằng những người có năng lực cao cường có khả năng che dấu ba động tiên thiên chân khí trên người nhưng đó là đối với những người chênh lệch rõ rệt về cấp độ. Nếu xét về bề ngoài thì người này cũng chỉ khoảng 25 – 26 tuổi, ở độ tuổi này nếu là người tu luyện đạt đến cảnh giới cao thì chắc chắn là một đệ tử thế gia hoặc môn hộ của một bang phái lớn tuyệt đối không thể nào là tay sai của Liên Thành thương hội tại một tiểu trấn nhỏ bé này.

Lý Thuần Phong chắc chắn rằng tên nam tử kia cũng chỉ là một người bình thường chưa bước chân vào tu luyện mà thôi, nếu như vậy thật đúng là tự tìm đường chết, hắn khẽ nở một nụ cười đắc thắng rồi chỉ tay về phía của Trần Ngọc, ánh mắt của hắn như thể đang quan sát một thi thể không hơn không kém:

– “Nếu ngươi không biết chữ Chết viết thế nào thì ta sẽ viết cho ngươi xem, một tháng sau tại nơi đây ta chờ ngươi. Tốt nhất là ngươi đừng nghĩ đến ý định bỏ trốn nếu không cho dù Liên Thành thương hội có ra mặt thì những người kia đều phải chết”

Nói xong Lý Thuần Phong ra lệnh cho nhân thủ của Kim Xà bang rút khỏi nơi này, nếu Liên Thành thương hội đã ra mặt thì hắn ta cũng không cần dây dưa thêm nữa. Xung đột lần này đến đây xem như đã chấm dứt, những người quan sát xung quanh cũng đã rời khỏi để lại đội ngũ đầy thương tích của Lâm Chính. Mọi người trong đội ngũ vừa thất vọng vừa vui mừng lại có đôi chút áy náy, thất vọng chính là giao dịch lần này của bọn họ đã thất bại rồi, thất bại triệt để còn vui mừng chính là ít nhất họ cũng giữ được mạng sống, áy náy là vì mạng sống của họ được đánh đổi bởi một nữ tử ngây thơ và một nam tử yếu đuối, trong giờ phút phải lựa chọn họ đã quá nhút nhát.


Lâm Chính và Hắc hùng được người của Liên Thành thương hội an bài cho điều trị trong một khách điếm gần đó, còn những người khác thì quay trở về nhà của mình riêng Trần Ngọc được Đồng Thiện trưởng lão hội kiến. Đây là lần thứ hai Trần Ngọc bước chân vào Liên Thành thương hội nhưng sự uy nghi và hoàng tráng của nó vẫn khiến hắn rung động không thôi, khí thế bên ngoài của Liên thành thương hội đã khiến cho người khác hâm mộ nhưng bài trí bên trong còn hoáng tráng hơn hẵn.

Vị quản sự quen thuộc của Liên Thành thương hội ngay khi nhận thấy sự có mặt của Trần Ngọc liền chào đón:

– “Đồng chủ sự đang chờ huynh đài ở tầng 5, mời theo tại hạ.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.