Vận Mệnh Nghịch Hành

Chương 1: Địa Cầu Lãng Khách


Đọc truyện Vận Mệnh Nghịch Hành – Chương 1: Địa Cầu Lãng Khách

Sơn Dã Thôn, Tây Lâm Bình nguyên, Tử Tinh Đế quốc.

Từng ngọn núi chập chùng, nằm san sát bên nhau tạo thành dãy sơn mạch tồn tại không biết đã bao nhiêu năm tháng. Phủ lên đó là một tấm thảm màu xanh dệt thành từ đủ các loại thực vật. Nếu có ai đó quan sát kĩ hơn sẽ thấy dưới chân của ngọn núi to nhất trong dãy sơn mạch này có một thôn trang nhỏ. Trước thôn có một thạch bia, mang nét cũ kĩ bị tàn phá của thời gian in sâu hàng chữ Sơn Dã thôn. Trong thôn chỉ có hơn 10 căn nhà được xây dựng chắc chắn nằm rải rác, cách xa nhau làm thôn trang mang một vẻ buồn, ảm đạm.

Lúc này đã là xế chiều, ánh tà dương đã dần khuất dạng nhường chỗ lại cho bóng tối dần bao phủ, ngoài trời những cơn gió lạnh khẻ rít qua khe đá như cứa thẳng vào lòng người. Trong một ngôi nhà lụp xụp duy nhất trong thôn Sơn Dã, được dựng tạm bợ để có thể che tạm nắng mưa. Có một bóng nam tử đang đứng trầm tư dường như đang có nhiều tâm sự trong lòng. Nam tử này từ khuôn mặt đến hình dáng đều không có gì nổi bật, đây chính là loại người có thể dễ dàng phát hiện ở bất kỳ nơi đâu và cũng rất dễ dàng bị quên lãng duy chỉ có đôi mắt lại ánh lên một sự mất mát và đau buồn khiến cho người xung quanh cảm thấy đau xót.

– “Đã 5 ngày rồi, ta đến đây đã 5 ngày rồi. Suốt 5 ngày qua theo quan sát của ta nơi này cũng có nhật, nguyệt, tinh tú chẳng khác gì so với địa cầu. Phải chăng nơi này chỉ là một nơi nào đó trên địa cầu mà thôi, ta nhất định phải tìm cách quay trở về, 5 ngày qua chắc hẳn mọi người sẽ lo lắng cho mình lắm hoặc có khi chỉ có mỗi mẫu thân là lo lắng cho mình mà thôi, còn cô ấy chắc đã quên mất sự tồn tại của mình rồi.”

– “Ngoài trời đang gió to lắm, huynh nên trở vào nhà đi thôi”. Giọng nói nhẹ nhàng của một cô nương vang lên làm cho người nam tử tạm thời thoát ra khỏi suy tư của bản thân.

– “Cảm ơn cô nương đã quan tâm, không biết cô có thấy Tiểu bạch ở đâu hay không vậy?”


– “Có phải huynh muốn nói đến con tiểu bạch thú lúc trước phải không, từ lúc nó báo hiệu cho tiểu nữa rằng huynh bị bất tỉnh đến nay tiểu nữ không hề thấy bóng dáng của nó nữa. Không biết có phải là nó đi lạc nơi đâu không tìm được đường về”

– “Sẽ không đâu, tuy rằng ta gặp nó cũng chưa lâu nhưng ta thấy nó có thừa sự thông minh để ghi nhớ đoạn đường về nhà. Đã 5 ngày qua làm phiền cô nương chăm sóc. Ta vẫn quên chưa hỏi qua quý danh để tiện xưng hô”

– “Tiểu nữ tên Kim Hoa”

– “Kim Hoa, cái tên rất hay, ở giữa dãy sơn mạch hùng vĩ lại xuất hiện một đóa hoa đúng là vạn nhân chú mục. Ta tên là Trần Ngọc, Kim Hoa cô nương cô có chắc là chưa từng biết đến một nơi gọi là địa cầu à”

– “Đây đã là lần thứ 5 huynh hỏi ta như vậy rồi, Từ bé đến lớn tiểu nữ cũng chưa từng đi quá xa khỏi Sơn Dã Thôn này, cũng không biết ở ngoài kia có nơi nào gọi là địa cầu không, hay là huynh hỏi Cẩu Tử thúc xem sao, thúc ấy đi nhiều nơi chắc hẵn là sẽ biết được”


– “Vậy cũng tốt, ta cũng muốn biết xem có thật sự là ta đã xuyên không đến một hành tinh khác hay không”

– “Xuyên không là như thế nào vậy”

– “Sau này ta sẽ nói cho cô nương biết, thôi chúng ta vào nhà thôi”

Hai người lặng lẽ quay trở về nhà nhưng nói đúng hơn thì đây chỉ là một căn lều nhỏ mà thôi, có lẽ nó được dựng lên từ rất lâu, những thân cột đều đã mục nát, mái và vách cũng có nhiều chỗ bị thủng, có thể che chắn cơn gió đã rất tốt rồi.

Trong căn lều tối tăm ở một góc nhỏ, một nam tử tuổi đã trung niên đang nằm, khuôn mặt rũ rượi, đầu tóc rối bời trên tay vẫn đang cầm một bình rượu nhỏ, khắp người nồng nặc một mùi rượu. Người trung niên này tên là Kim Đức là thân phụ của Kim Hoa, hai chân đã bị tàn phế, tinh thần vô cùng chán nãn, khi phát hiện Trần Ngọc bước vào lều ông ta tỏ ra vô cùng khó chịu. Rồi với chất giọng khàn đặc của mình ông ta chỉ thẳng vào mặt của hắn rồi hét lên:


– “Ta đã nói rồi, nhà còn không đủ ăn con còn nhặt một tên khố rách áo ôm về làm gì.”

– “Phụ thân à, đừng nói như vậy Trần Ngọc huynh sẽ buồn lắm, không phải lúc trước Phụ thân vẫn hay dạy con rằng phải giúp đỡ người gặp nạn hay sao”

– “Cái tên kia, ngươi đã dùng lời giã dối gì mà khiến cho đứa con gái ngoan của ta hôm nay dám cãi lý với Phụ thân nó, ngươi định ăn bám đến bao giờ đây hả”

– “Thật xin lỗi vì đã làm phiền đại thúc, từ ngày mai ta nhất định sẽ tìm một công việc để phụ giúp cho gia đình, Kim Hoa cô nương không biết gần đây có công việc gì phù hợp với ta hay không, ta tuy không được vạm vỡ nhưng ít nhất cũng có một chút sức khỏe”

– “huynh thấy đấy, ở đây ai cũng nghèo túng đâu có ai dư dã mà thuê mướn nhân công, hay là từ ngày mai huynh cùng muội vào rừng săn bắt dã thú với thu nhặt ít dị quả mang vào trấn đổi lấy ít đồng. Mà chuyện ấy tính sau, bây giờ chúng ta dùng bửa tối thôi”

Kim Hoa nhanh chóng mang lên một cái nồi đất và 3 cái bát, trong nồi đất là cháo trắng, nếu tinh ý có thể quan sát được rằng trong cháo có một ít thịt được băm nhuyễn nhưng có vẽ lượng thịt ấy quá nhỏ để có thể phát hiện.


– “Lại là cháo trắng, tại sao lại không có thịt, từ lúc tên tiểu tử này đến, chỉ toàn là cháo trắng”

– “Phụ thân à, từ ngày mai huynh ấy sẽ ra ngoài phụ giúp cho mình, con tin là ngày mai chúng ta sẽ có thịt để ăn”

– “Ta cũng hi vọng là như vậy, bằng không hãy đuổi hắn ta đi nơi khác” Kim Đức tỏ ra hằn học.

Lại một buổi tối nữa trôi qua, Trần Ngọc không tài nào chợp mắt được hắn ta vẫn cứ mãi suy nghĩ về những điều đã trải qua. Hắn vốn là người địa cầu, cuộc sống của hắn cũng bình thường như bao con người khác được sinh ra và lớn lên trong tình yêu thương của phụ mẫu. Nhưng chẳng may phụ thân hắn qua đời vì bạo bệnh nên cuộc sống của hắn đã bước sang ngã rẽ mới, chỉ còn 2 mẫu thân con nương tựa vào nhau, mẫu thân hắn đặt hết hi vọng vào bản thân hắn điều này tạo cho hắn một áp lực rất lớn.

Mặc dù không thể lo cho gia đình một cuộc sống giàu có nhưng ít ra hắn cũng chăm sóc cho mẫu thân hắn được chu đaó, điều ấy khiến hắn cảm thấy rất tự hào. Cuộc sống tưởng chừng như sẽ mãi trôi qua bình thường như vậy nếu như hắn không gặp được cô gái ấy, nữ thần trong mơ của hắn, người mà hắn đã thầm thương trộm nhớ. Cô gái ấy tên là Hồng Thêu. Hồng Thêu có gương mặt bầu bĩnh ưa nhìn, đôi mắt to, sống mũi cao cùng với đôi môi nhỏ nhắn. Mọi cái đẹp phối hợp với nhau một cách hài hòa càng làm người đối diện dễ bị cô thu hút với nước da trắng như tuyết, mái tóc được cắt ngắn ngang vai cách điệu kiểu của các cô gái trẻ hiện đại. Hồng Thêu có thân hình mà nhiều cô gái mơ ước, vòng 1 vun cao và vòng 3 đầy đặn của cô được luôn được ngăn cách bởi một vòng eo mảnh khảnh. Cô thường hay chọn những bộ quần áo bó sát để có thể tôn lên vẻ đẹp ngoại hình của mình. Hắn tình cờ gặp được cô ấy trên đường đi làm về, hắn đã bị cô ấy thu hút ngay từ giây phút đầu tiên với nụ cười thật ngọt ngào, chỉ cần nhìn vào nụ cười của cô ấy thôi mặc dù nó không dành cho hắn củng đủ để hắn quên đi hết những phiền muộn, mỗi ngày hắn ta đều muốn được nhìn thấy cô ấy dù chỉ một lần

Rồi suốt 1 năm trời dù mưa hay nắng hắn ta vẫn không một ngày nào ngừng nhớ về cô gái ấy nhưng hắn ta vẫn chưa từng một lần nào dám thổ lộ, chỉ một ánh mắt lướt qua của cô gái ấy cũng làm cho hắn ta phải luống cuống và nhìn sang một hướng khác, sau nhiều đêm suy nghĩ hắn ta quyết định rằng mình nhất định sẽ lấy hết dũng khí để tỏ tình với người mình yêu. Hắn dùng đến hơn 10 ngày chỉ để viết cho cô ấy một bức thư, những 10 ngày trời nhưng trong thư hắn chỉ viết vỏn vẹn có vài chữ: “Mình có thể gặp nhau tại công viên Đại cường vào lúc 7 giờ tối nay được không, không gặp không về”. Rồi nhân lúc trời vẫn còn chưa sáng hắn âm thầm gởi lại bức thư và một cành hoa hồng bên khung cửa sổ nơi cô ấy vẫn hay ngồi vào lúc sáng sớm, trên quãng đường từ nhà của hắn đến nhà cô ấy hắn ta đã phải do dự rất nhiều lần, mình có nên gởi bức thư này cho cô ấy hay không, suýt nữa hắn đã từ bỏ ý định của mình nhưng cuối cùng hắn cũng đã làm được. Tối hôm ấy hắn ta đã chờ tại nơi hẹn từ rất sớm, hắn cố nghĩ ra thật nhiều điều để nói với cô ấy và thầm nghĩ xem phản ứng của cô ấy như thế nào và dù cô ấy có từ chối hắn ta cũng sẽ không cảm thấy buồn vì hắn đã làm hết sức của mình.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.