Đọc truyện Vận Mệnh Điêu Linh Chi Hoa – Chương 1: Một ngày nọ, Rồng ta đã thành nô lệ
cColin nằm bò trên đống kim tệ lấp la lấp lánh, thích ý duỗi dài cái cổ, hai cái cánh khổng lồ duỗi ra hai bên, dùng một loại tư thế nghỉ ngơi cực kỳ thả lỏng, nhưng tuyệt đối không phù hợp với uy nghiêm của Hoàng Kim Long chút nào. Hắn đánh cái ngáp, hài lòng nhìn mấy viên hồng ngọc to cỡ trứng chim bồ câu đùn thành một đống nhỏ cách đó không xa, mặc dù so với thân hình khổng lồ của hắn, món đồ chơi này chẳng khác gì hạt bụi, nhưng hạt bụi xinh đẹp như vậy hắn vẫn sẵn lòng có nhiều thêm một chút.
“Ừ, công chúa của vương quốc Lewis đã bắt rồi, quốc vương nhà nàng ta cũng rất nể tình tặng nhiều thứ tốt như vậy… Chắc là quốc khố đã trống rỗng rồi ha? Quả nhiên là phí thêm chút sức giết mấy tên Đại Kiếm Sư với Ma Đạo Sĩ kia, vẫn phi thường đáng giá… Ừ ừ, cơ mà Lewis suy cho cùng là nước nhỏ, bảo bối dự trữ vẫn có hơi ít, cho dù đào hết toàn bộ, cũng biết không được bao nhiêu thứ tốt… Xí… Quả nhiên là cần phải bắt cóc công chúa của công quốc Cindeson mới đúng? Ức… hình như công chúa duy nhất của công quốc kia mình bắt rồi thì phải? Xí, thôi, hoàng tử cũng được mà…”
Dự tính đến đây, con ngươi của Colin đảo qua đảo lại, ngó chừng một vũng dấu vết màu đỏ đen khô khốc bên cạnh đám hồng ngọc kia, thở dài.
Xí, hôm qua sao lại không nhịn được vậy chứ? Cho dù cái cô nàng gọi là đệ nhất công chúa kia om sòm y chang con ếch, hắn cũng nên nhìn mặt mũi kim tệ, lưu lại cho cô ta một cái mạng nhỏ mới đúng… Ức, quả là vẫn do cái cô nương kia hết sức bất hạnh một cước dẫm lên địa lôi của hắn, chửi bới nữ thần trong lòng hắn, cho nên mới chịu khổ búng móng tay ra một chút, hóa thành một đống bọt máu.
Hắn nhịn xuống rồi mà, thật đó…
Chỉ là không biết mấy cô nàng xấu xí loài người từ đâu có được tự tin lớn vầy, cho là ác long nhất định sẽ chìm đắm trong sắc đẹp của công chúa mà không thể tự kiềm chế được. Đã bảo là lời nói của mấy tên làm thơ rong mà có thể tin được, Người Lùn cũng có thể cưới được Tinh Linh cơ mà, kết quả không nên khiêu chiến sức chịu đựng của hắn, rồi cuối cùng xui xẻo còn không phải là công chúa đáng thương của bọn họ sao.
“Đây đã là con thứ mười tám rồi…” Colin cong móng vuốt lên nhọc nhằn tính toán, hắn rốt cuộc không cầm nổi lòng đập chết bao nhiêu con sâu nhỏ không biết tự lượng sức mình rồi ta, nhưng sau khi đếm ra con số này càng khiến hắn thêm buồn bực, “Đập chết một con nghĩa là tổn thất một đống kim tệ, xí, vụ mua bán này thật là hao vốn chết đi được! Sau này gặp đám nhà thơ rong, tuyệt đối thấy một đập một, cho bọn nó dám không chịu trách nhiệm tung tin đồn nữa coi! Ức, không đúng…”
Con ngươi của ác long đảo vòng vòng, móng vuốt xoa xoa cái cằm dữ tợn của mình, “Hay là để mấy con bò sát nhỏ kia hiểu rõ khẩu vị yêu thích của cự long vĩ đại, sau đó tuyên truyền ra toàn bộ đại lục, để cho mấy con bò sát cái xấu xí kia biết điều suy nghĩ lại, đỡ phải chọc cho Colin đại nhân tức giận, một móng vuốt búng ra thành thịt vụn. Colin đại nhân không giết mấy con sâu công chúa nhỏ kia, như vậy chẳng phải có thể vớt được nhiều kim tệ hơn hay sao?”
Ác long đại nhân nghĩ đến đây, hết sức đắc chí, tiếp tục vui vẻ, lầm bầm làu bàu suy nghĩ nên làm thế nào để nhận được càng thêm nhiều bảo vật quý giá, đã nghe thấy ở bên ngoài có người đang kêu to la hét, phá hư tâm trạng tốt của hắn.
“Con rồng độc ác bị trục xuất kia! Còn không mau giao công chúa Anna ra đây!”
Mí mắt của Colin cũng không thèm mở ra, nghe thấy giọng nói kêu la vô cùng trung khí này, có thể xác định sự thật rằng tên cơ bắp bên ngoài không chỉ trên người toàn là cơ bắp, mà ngay cả trong đầu cũng đầy cơ bắp nốt.
Có phiền không a… Mấy tên loài người gọi là hiệp khách hay kị sĩ gì đó bộ ngày nào cũng nhàn rỗi quá chắc? Có đầy thời gian như vậy sao không đi quán rượu uống rượu mạch, đùa giỡn mấy cô phục vụ sinh vừa nảy nở vừa lả lơi đi… Mặc dù con người ở trong mắt hắn chẳng khác gì nhau, nhưng thịt nhiều thịt ít vẫn phân biệt được đó nha…
Tại sao luôn là không ba thì năm ngày toàn đến chỗ của hắn ồn ào, tìm mấy cái cô công chúa vừa khô đét vừa chả hiểu phong tình đó vậy? Nếu như không phải vì kim tệ ánh vàng rực rỡ, hắn mới không thèm mang mấy cái con sâu nhỏ trừ việc chỉ biết khóc rống tức giận mắng mỏ ra cái gì cũng không biết làm về sào huyệt đâu, cuối cùng chịu khổ búng móng rồng ra một chút, biến thành một đống thịt nát.
“Ác long! Hôm nay Kyfer Terry ta, sẽ đại diện cho chính nghĩa chặt đứt cái đầu của ngươi… A! Ngươi, ngươi muốn làm gì!? Buông ra! Đừng mà a a a!”
“Hí hí hí!” Con ngựa bên dưới hí lên, muốn tránh thoát vận rủi sắp đến.
Cự long nâng cái chân trước khổng lồ lên, hai móng vuốt sắc bén linh hoạt móc lấy cái eo đầy bắp thịt của kỵ sĩ, thuận tiện kéo theo con yêu mã nho nhỏ ở dưới lên, hành động lỗ mãng này khiến cho đám người đi theo phản ứng mãnh liệt.
“Ác long! Lại dám cả gan xúc phạm đến hoàng tử điện hạ!”
“Giết nó!”
Tên dài giống như cơn mưa to bắn về phía nửa cái móng vuốt lộ ra, mũi tên có thêm phá ma chú(1) tuy rằng có thể đâm thủng da của ma thú bình thường, nhưng đối với con cự long rất chi là da dày thịt béo mà nói, loại trình độ gây rối này, trực tiếp có thể coi thường.
(1) ma chú làm vỡ, đứt, thủng…
“Hỏa Cầu Thuật!”
“Tật phong tốc lôi!”
“Lôi quang thuật!”
Đám pháp sư hậu viện cùng đi theo, cầu lửa với lôi quang tương hỗ nhau sáng lên, cộng thêm tiếng gào thét của hoàng tử điện hạ, thật đúng là đủ náo nhiệt nha.
“A a a!”
Vương tử điện hạ phát ra âm thanh thê lương bi thảm, cầu lửa với sấm sét bay múa đầy trời chả tạo thành được chút thương tổn tí ti nào với cự long xấc, nhưng hoàng tử đáng thương thì lại bị liên lụy, tiếng kêu thảm thiết từ đầy trung khí, triệt để biến thành tiêu âm, thân thể đầy ắp cơ bắp cũng trở thành tro bụi, bị móng vuốt của cự long lắc lắc nhẹ một cái, ào ạt rơi đầy đất.
Mọi người nhìn một màn thảm kịch này, tập thể trầm mặc, thế giới thoáng phát yên tĩnh lại.
Cự long đại nhân cũng trầm mặc theo nốt.
Vốn chỉ định tùy tiện bắt lại tùy tiện xử lý thử coi, kết quả nghe thấy mọi người la lên “Hoàng tử điện hạ” thì không nhịn được hơi sửng sốt, chưa kịp hạ quyết tâm bắt cóc tên phế vật này để vơ vét tài sản kim tệ, mấy cái tên ngu xuẩn kia lại bắt đầu ra tay, cứ thế mà đem hoàng tử điện hạ đang sống sờ sờ ra đó đánh cho chết luôn…
Ức, xui xẻo.
Con ngươi to lớn của cự long lại ngó chừng bộ giáp móc trên móng vuốt.
Khôi giáp lấp lánh phát sáng dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh bạc xa xỉ, mặc dù không phải là màu vàng ưa thích của cự long, nhưng cái màu sáng long lanh này vẫn có thể chấp nhận được, thậm chí có chỗ còn được khảm viên đá quý bự tổ chảng, lóe lóe chói chói vô cùng chọc người chú ý.
Colin soi mói nhìn lướt qua cái móng vuốt tương đối khổng lồ, hiện ra món đồ chơi nhỏ phá lệ tinh xảo, sau đó quyết định đại long đại lượng tha thứ cho đám người khiêu khích lỗ mãng.
Cơ mà chỉ mới cái vật nhỏ tin hin này, vừa không cách nào đều bù tổn thất mất đi một con tin hoàng tử, cũng tuyệt đối không cách nào thỏa mãn được khẩu vị tham lam của cự long, Colin mở miệng, hà ra một luồng hơi thở rồng, khiến cho bọn kỵ sĩ bị một màn hoàng tử bị ngộ sát đến tử vong này chấn động lại lo lắng thêm mười phần, về phần đám ma pháp sư kia, sau khi phá vỡ lớp phòng thủ ma thuật thì chỉ là một tờ giấy yếu ớt, thổi đã rách ngay.
Nếu như muốn đối phó với hắn, nhất định cũng phải là hai, ba tên ma đạo sĩ mới được a, cái loại chim non nhỏ bé yếu ớt này, mới thổi một tí là có thể thổi chết bọn nó, thật là lãng phí thời gian của đại gia mờ.
Nhưng mà…
Nhìn đống khôi giáp lóe sáng rơi lả tả trên mặt đất, cùng với đống đá quý khảm phía trên, Colin đối với cái loại thưởng thức xoa hoa của kỵ sĩ quý tộc loài người vẫn hết sức hài lòng, cũng càng thêm khen ngợi.
“A a…” Đám người đuổi theo phía sau còn chưa kịp trợ giúp cho ông chủ chặt đầu cự long, đã bị một màn gay go mà ô long(2) này chấn động.
(2) ô: “ô” là “đen”, “ô” đồng nghĩa với từ “hắc”, vừa để chỉ màu sắc vừa để miêu tả những chuyện xấu bẩn khiến người ghét bỏ. VD: chuyện ô long – chuyện cẩu huyết…
“Xong đời rồi, hoàng tử điện hạ…”
“Ác long, là ác long! Ác long ăn thịt hoàng tử điện hạ rồi!’
“Chúng ta phải báo thù cho hoàng tử điện hạ!”
Ê ê ê, không phải là các ngươi phóng đại hết cỡ cái gọi là kết quả của vương tử điện hạ này đó chớ? Cự long đại nhân ta chỉ mới cầm lên thôi hà… Khó trách vẫn nói con người là loài động vật gian xảo nhất…
Với lại cự long đại nhân ta đây không có ăn thịt người, thịt người còn chưa đủ nhét kẽ răng cho ta nữa là, còn ăn không ngon bằng thịt ma thú, có tặng cho ta ăn ta cũng không thèm.
Colin tự nhận đối với cuộc sống hắn vô cùng bắt bẻ, hơn nữa phẩm bị còn vô cùng cao quý ưu nhã, kết quả bị mấy cái tên không có lễ phép này nói những lời thô tục không chịu nổi đó, cự long đại nhân rốt cuộc nổi giận rồi.
Vươn chân trước ra, cũng không thèm tiếp tục dùng móng vuốt cẩn thận xách người ta lên, trực tiếp một vuốt đập xuống, cộng thêm một hớp hơi rồng, đám ruồi bọ đánh trống reo hò hoàn toàn tiêu âm, thế giới rốt cuộc một lần nữa khôi phục sự yên tĩnh.
Thật là quá tốt.
Colin đại nhân hết sức hài lòng thỏa mãn ngáp một cái, gạt gạt mấy chiến lợi phẩm ma pháp phong hệ chất đống lên đồ sưu tầm, từ trong lỗ mũi phun ra một luồng khí rồng, lại lười biếng nằm lại trong sơn động, dự định nhân lúc khí trời tốt đẹp tìm lại cảm giác buồn ngủ, nhưng không ngờ từ ngoài động lại truyền đến một giọng nói.
“Xin hỏi, con Hoàng Kim Long phản bội tiếng xấu đồn xa có phải ở đây không?”
Còn có con sâu nhỏ mắt đui nào tới đây quấy rầy cự long đại nhân nghỉ ngơi ư?
Cự long tức giận phát ra tiếng gầm nhẹ không kiên nhẫn, cái hang cũng bị chấn động đến lung la lung lay, đá vụn rào rào tuôn xuống đất, cái giường kim tệ mà hắn thích nhất cũng bị chao đảo rồi.
Colin trực tiếp từ trong miệng thổi ra một ngụm khí rồng, thậm chí bên trong còn trộn lẫn một tia lửa rồng, lần trước hắn cũng dùng chiêu này thưởng cho tên Đại Kiếm Sư nổi danh ở đại lục khác, cái vị huynh đệ được xưng là thân thể phản thánh kia lập tức biến thành tro bụi, chết ngay cả mẩu vụn cũng bị gió thổi sạch.
Cự long cũng không quan tâm kết quả của con sâu nhỏ phía ngoài thế nào, phun ra chút lửa rồng này, trực tiếp nằm xuống chỗ cũ nhắm mắt lại nghỉ ngơi, bây giờ là thời gian ngủ trưa của hắn, chờ ngủ đủ rồi thì ra ngoài kiếm ăn. Hôm nay nên ăn cái gì cho ngon đây ta? Hôm qua ăn là ba thú(3) Bụi Gai rồi, vậy hôm nay ăn con nào đó trong nước đi, ma thú Xích Thủy chiên với thịt cá tươi ngon, vừa vào miệng đã tan ra, ngon đến mức làm rồng muốn nuốt luôn cái lưỡi vào. Hôm nay cứ ăn món này đi!
(3) thú leo trèo
Chỉ là, lúc đó lại chắc chắn sinh ra chuyện gì đó ngoài ý muốn.
“Hơi thở rồng… A, mùi quang minh ma pháp thật là đáng ghét, rõ ràng đã sa đọa rồi, tại sao còn được Quang Minh thần che chở vậy?”
Lời nói thầm thì lẩm bẩm khiến rồng chán ghét, âm thanh khàn khàn khó nghe càng kích thích lửa giận của rồng, Colin lại vươn móng rồng ra, một vuốt quét qua cái con sâu nhỏ đang càm ràm kia, muốn khiến đối phương biến thành thịt vụn không sao ghét được, nhưng sau đó luôn luôn xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
“A…” Thẩm thấu bên trong tiếng cười lẫn giữa tiếng thở dài khàn khàn chính là giễu cợt nồng đậm, sau đó là một hồi ma pháp dao động bỗng chốc dâng lên, một luồng hơi thở thối rữa khiến người ta chán ghét từ ngoài động truyền vào, khiến cho móng rồng lộ ra một cơn đau nhói.
Quầng sáng đen tuyền đổ xuống, mặt đất nham thạch cứng ngắc thoắt cái trở nên mềm mại như vũng bùn, vô số cánh tay tạo ra từ xương trắng từ dưới mặt đất vùng vẫy ngoi lên trên, vắt vẻo vào nhau tạo thành xiềng xích bạch cốt, vòng qua rồi vòng lại trói chặt lấy móng rồng còn chưa kịp rút về, một luồng sương mù đen nhánh dọc theo móng rồng lao về phía trước.
“Tử Linh ma pháp!”
Con ngươi dựng thẳng đứng của Colin chợt co rút lại.
Không chỉ trên đại lục Sanriya, dù là các đại lục khác, Tử Linh ma pháp đều bị liệt vào trong cấm kỵ tà ác nhất, lũ Tử linh pháp sư càng là một đám u linh du đãng trên nhân gian, bọn chúng dùng thủ đoạn hèn hạ sai khiến thân thể của người đã ngủ say, khinh nhờn linh hồn của người đã mất, dùng họ để đạt được mục đích của mình, bọn chúng không thể gặp ánh sáng, u ám, đáng hổ thẹn, gọi là “pháp sư” cũng là đang sỉ nhục cái từ này.
Loại cảm giác chán ghét này, đối với những thể hệ ma pháp khác mà nói, hệ quang minh có thể nói là sâu sắc nhất.
Tông đồ của Quang Minh thần một khi gặp phải Tử linh pháp sư, tuyệt đối chính là tràng diện không chết không thôi, Tử linh pháp sư quả thực chính là vết nhơ trong lịch sử ma pháp, mà pháp sư hệ Quang Minh yêu thích sự trong sạch, tuyệt đối không cho phép bè lũ tham sống sợ chết trong những nơi âm u này sỉ nhục ma pháp.
Mặc dù đã bị đuổi khỏi Long cốc, nhưng thân là Hoàng Kim Long, Colin cũng không cách nào kháng cự được cảm giác chán ghét khổng lồ truyền đến từ trong cơ thể, sức mạnh Quang Minh lưu chuyển trong huyết mạch gặp phải làn sương mù này, giống như những đốm lửa nhỏ văng tung tóe trên lớp dầu sôi sùng sục, lập tức bắt đầu nổ tung!
“Trục xuất!”
Bản thân long ngữ phiền phức thâm ảo đã mang theo ma pháp, ma lực của Hoàng Kim Long lại là địa vị vương giả nhất đẳng trong Long tộc, Colin phát ra một tiếng gầm thét, hai cái cánh giương ra, cơ thể khổng lồ của rồng chao lượn lướt ra ngoài động.
Cho đến giờ phút này, hình dạng của hắn mới hoàn toàn bại lộ trước mặt người ngoài.
Thân thể của hắn đủ để sánh ngang với một tòa mô hình cổ bảo(4) nhỏ, khi hai cánh hai bên toàn bộ xòe mở, lại càng đạt đến độ lớn gấp hai lần thể tích nguyên thủy, hai cái cánh không hề đập lên đập xuống, lợi dụng sức mạnh Phong linh mà trôi nổi lướt đi giữa không trung. Long tộc trời sinh chính là con cưng của ma pháp, từ khi sinh ra đã được Tinh Linh khắp nơi che chở, trên con đường ma pháp so với loài người càng tiến xa hơn nhiều.
(4) bảo: thôn xóm, trấn…
Ví dụ như Hoàng Kim Long, trời sinh đã có ma pháp hệ Quang Minh đứng đầu, có thể sử dụng Long ngữ khởi động phạm vi ma pháp, thậm chí ngay cả năm hệ ma pháp khác cũng có thể thô thông, chỉ là bởi vì vấn đề thuộc tính ma pháp, lại không thể thông hiểu ma pháp hắc ám, nhưng cho dù là một hệ bị nguyền rủa trong Long tộc ─ Hắc Long đi nữa, chỉ có thể miễn dịch với toàn bộ ma pháp, hay chỉ có thể dựa vào cơ thể cường hãn chiến đấu theo kiểu vật lộn, cũng không thể sử dụng ma pháp ám hệ.
Lúc này Hoàng Kim Long đang trôi nổi giữa không trung, trời xanh rộng lớn này mới có thể khiến cho cơ thể hắn không chút kiêng kỵ mà mở ra. Thân thể của hắn khổng lồ nhưng không hề mập mạp, mà lộ ra một đường cong thuôn dài, tràn đầy mị lực, đầu của hắn tao nhã nhô ra phía trước, cái sừng hình đinh trên đầu toát ra vẻ bén nhọn, dọc theo xương cột sống một đường chạy xuống dưới là cái đuôi càng thêm mảnh nhọn, trên mũi đuôi tạo thành hình tam giác, không khó tưởng tượng cái đuôi này khi đâm mạnh vào sẽ tạo nên hậu quả đáng sợ đến cỡ nào.
Trên thân thể của Hoàng Kim Long được bao trùm bởi chi chít vảy rồng, một màu hoàng kim thuần sắc dưới ánh mặt trời đặc biệt chói mắt, toàn bộ thân rồng của hắn giống như kim tệ mà hắn yêu thương tha thiết, phát ra màu sắc chói lòa cực kỳ hoa lệ. Cự long giống như một vật phát sáng khổng lồ, thu hút ánh mắt của mọi người.
Ma pháp Long ngữ thâm ảo khiến cho cái khúc xương đang giam cầm chi trước từng khúc nứt vụn, hóa thành tro bụi, Colin nhìn lướt xuống dưới thì thấy được một bóng dáng nho nhỏ đứng nghiêm bên dưới cái bóng mà mình tạo thành.
Bóng dáng này dựa theo tiêu chuẩn loài người mà nói, là hình thể vô cùng cao gầy, cũng giống như đám Tử linh pháp sư tầm thường, kín cổng cao tường được bao vây bên trong trường bào ma pháp đen tuyền, điểm khác biệt chính là ma pháp trận được thêu bằng sợi chỉ màu đỏ sậm trên ma pháp bào, giờ phút này bởi vì ma lực lưu chuyển mà khiến cho tất cả các trận pháp phát ra hào quang đỏ như máu.
Ma pháp trận khổng lồ phức tạp ở dưới chân Tử linh pháp sư xoay tròn, làn sương đen dâng lên từ sâu trong lòng đất như con sóng cuồn cuộn, vô số cốt thủ dày đặc giãy dụa từ dưới đất ngoi lên, từ trên không trung nhìn xuống, giống như một đóa hoa tạo thành tử xương trắng chợt nở rộ, giữa sự chiếu rọi của tia sáng ma pháp, lại có một vẻ đẹp tàn khốc quỷ quyệt.
“Bao vây!”
Chán ghét phun ra Long ngữ, đây hoàn toàn là theo bản năng, Colin đối với cảnh tượng trước mắt có một loại ác tâm khi ăn phải đồ ăn dở tệ, hai cái cánh vỗ vỗ, ma pháp lôi hệ đùng đoàng nhảy nhót tạo nên lôi quang màu lam, dưới một cái đập cánh mạnh mẽ của hắn, hợp với Long ngữ tạo thành xiềng xích màu vàng, phóng về phía Tử linh pháp sư.
Tử linh pháp sư cũng không đọc chú ngữ, y chỉ bâng quơ vung tay lên, hào quang của ma pháp bào trên người lại phát sáng thêm mấy phần, những trận đồ ma pháp được thêu nên kia dường như sống lại, nhảy ra khỏi ma pháp bào, bốn phía bày ra phòng trận nghiêm mật trên đầu của Tử linh pháp sư.
Lôi điện ầm ầm chém thẳng xuống, khi đến trên đỉnh đầu của Tử linh pháp sư, lại bị pháp trận đang xoay tròn trên đầu y hấp thu, đồng thời lúc đó, năm cái ma pháp trận lượn vòng quanh y cùng lúc sáng rực, nhanh chóng xoay chuyển, ma lực ào ạt tuôn ra, mà trận đồ ma pháp ở nơi dưới chân y phát ra nhiều tiếng nổ vang, một bộ hài cốt quái thú hiện ra.
Mặc dù con quái thú kia chỉ còn lại xương trắng, nhưng từ hình dáng tạo thành từ xương sống đan xen chặt chẽ vẫn có thể đoán được đây tột cùng là cái quái gì, huống chi ở chỗ xương sườn còn xòe ra sáu cái xương cánh, lại càng tỏ rõ thân phận của vật kia.
“Vũ xà!”
Tuy không mạnh mẽ như Long tộc, nhưng vũ xà cũng là chủng loại trân quý hiếm thấy trên đại lục này, sức công kích cường đại, tốc độ bay nhanh nhạy, còn có bản năng thiên phú về ma pháp Phong hệ, dù cho đây chỉ là một bộ xương, nhưng có thể có được một bộ xương như vậy, Tử linh pháp sư này coi như là nhân vật lợi hại.
Tử linh pháp sư lặng yên không lên tiếng búng ra một ngón tay, hài cốt của vũ xà từ trong ma pháp trận dâng lên phía trước, Tử linh pháp sư đứng vững trên cái đầu lâu khổng lồ của vũ xà, hóng gió, chỉ huy vũ xà triển khai cốt dực, nhờ vào Phong linh, lao lên trời hướng về Hoàng Kim Long đang lơ lửng giữa không trung.
“Lục dực cốt lung.” (lồng từ sáu cái cánh xương)
Chú ngữ tỉnh lược toàn bộ tối nghĩa khó hiểu, từ ngữ đơn giản phun ra từ trong miệng có lẽ đã bao gồm cả pháp tắc cần có, sáu cái cốt dực trên người của vũ xà kia chợt mở ra, vô số xương trắng như mũi tên nhọn bay lên không trung, lao về phía Hoàng Kim Long.
Colin hé miệng, hơi thở phun ra từ miệng hóa thành một cái quang cầu đầu lâu thật lớn, bay về phía gai xương, nổ tung giữa không trung, mặc dù Tử linh pháp sư đã điều khiển vũ xà linh hoạt tránh thoát, nhưng chút gai xương này không ngoài dự tính hóa thành bụi xương, không còn lực công kích nữa.
“Hạp.” (vây lại, đóng lại)
Tử linh pháp sư nói ra một từ đơn, liền thấy những bụi xương kia kì dị dừng lại giữa không trung, sau đó điên cuồng xoay tròn, lốc xoáy mang theo bụi xương tập kích ngược lại về phía Hoàng Kim Long, mà con vũ xà dưới chú pháp của Tử linh pháp sư, điên cuồng đánh về phía Colin.
Colin nhếch môi, lộ ra một nụ cười dữ toạn, cho dù là vũ xà còn sống cũng không dám cứng đối cứng với hắn, lại càng khỏi cần phải nói đến cái loại xương xẩu này! Long tộc tuy nói là am hiểu ma pháp, nhưng thân thể cũng đủ để sánh ngang với sự tồn tại của bán thần khí, một hài cốt vũ xà nho nhỏ, nếu sợ hãi, vậy mấy trăm năm sống trên đời này của Colin đại nhân hắn đây vô dụng rồi sao!
Colin điều khiển Phong linh, chẳng những không thèm lui về phía sau, ngược lại dùng tốc độ càng nhanh hơn lao về phía vũ xà, hắn muốn dùng cơ thể cao lớn của mình bóp nát bét cái bộ xương kinh tởm này, về phần cái tên Tử linh pháp sư chướng mắt kia, nha, Thiên Thần ơi, bóp chết một con sâu nhỏ mà còn cần sám hối sao?
Thân thể rồng khổng lồ bí mật mang theo khí thế giông tố, xông lên đón đầu vũ xà, Tử linh pháp sư đứng trên đỉnh đầu vũ xà từ trong miệng thốt lên một chữ: “Tán.”
Trong nháy mắt khi cự long đâm vào bộ xương của vũ xà, thân thể vũ xà chợt rơi rụng thành vô số xương cốt thật nhỏ, lơ lửng trong không trung.
Lần này, liền biến thành tràng diện quỷ dị Colin bị bạch cốt vây quanh.
“Kết.”
Tử linh pháp sư đứng trên đầu lâu vũ xà, lần đầu tiên có cử động, tay phải của y giơ lên phía trước, đầu ngón tay phát ra hào quang thâm u màu tím đen.
Hào quang hội tụ thành một pháp trận nho nhỏ, ma pháp trận này lại chia làm hai, hai chia thành bốn, bốn chia thành tám, mới chỉ trong nháy mắt đã chi chít bao vây bên cạnh Tử linh pháp sư, xoay tròn thật nhanh, một luồng hắc khí từ trong những ma pháp trận nhỏ này bốc ra, hợp lại chung với hơi thở hỗ hợp từ trong ma pháp trận không ngừng xoay tròn dưới đất kia, lại nghe thấy vang lên từng tiếng gầm gừ phảng phất từ sâu dưới lòng đất vọng lên!
Ma pháp trận tăng nhanh tốc độ xoay chuyển, khí đen cuồn cuồn ở bên trong, mang theo từng tia sấm sét tím, tiếng gầm gừ dưới nền đất càng thêm dữ dội, từng miếng xương cốt tạo thành từ hình thể của vũ xà từ trong ma pháp trận giãy dụa bay lên phía trước.
Một hai ba bốn năm… Liên tiếp mười tám bộ xương vũ xà nổi lên giữa không trung, bao vây Colin vào giữa!
Lại có thể triệu hồi ra mười tám bộ xương vũ xà, tên Tử linh pháp sư này đến tột cùng là…
Tử khí nồng nặc xoay xung quanh mười tám bộ xương vũ xà này, bọn chúng có vẻ như tạo nên một ma pháp trận huyền ảo khác, duy trì thế vận hành của ma pháp trận.
Đồng thời lúc đó, trận đồ ma pháp dưới đất càng tăng thêm tốc độ xoay tròn, cái loại xoay vòng vòng này dường như đã đạt đến cực hạn, phát ra tiếng bể tan khi thủy tinh bị nứt, vết nứt phát ra điểm điểm ánh sáng, không hề tiêu tán trong trời đất, mà giống như bị một lực hút khổng lồ, bay tứ tán khắp nơi.
Một cảm giác nguy hiểm trước đây chưa từng có bao phủ trong lòng Colin, lúc này hắn không dám xem nhẹ tên pháp sư bò sát nhỏ này nữa, ngẩng đầu lên phát ra một tiếng rồng ngâm, ma pháp Quang Minh thiên phú bản năng không giữ lại nữa, muốn một hơi đánh tan mọi thứ trước mắt.
Nhưng, tất cả đều đã trễ.
“Trễ rồi.”
Giọng nói khàn khàn của Tử linh pháp sư vẫn lạnh lùng, cuồng phong thổi bay chiếc mũ liền trên ma pháp bào của y, lộ ra cái cằm bén nhọn, cùng với một nụ cười lạnh nhạt bên môi, đó là sự giễu cợt khi nhìn sinh vật cấp thấp, cũng khiến cho Hoàng Kim Long đại nhân càng thêm tức giận.
Chỉ có điều, đúng là đã trễ rồi.
Những điểm sáng phát ra từ ma pháp trận vỡ vụn bay khắp mọi nơi, Tử linh pháp sư cong ngón tay lại, nhanh chóng kết thành một thủ quyết(5) huyền ảo, một luồng tử khí nồng đậm đến cực điểm dâng lên từ giữa mười tám bộ hài cốt vũ xà, ngưng tụ trên đầu ngón tay của y, dưới động tác tiếp theo, bay về phía mặt đất!
(5) Ai đọc Naruto rồi chắc biết thủ quyết là gì ha
Song song với lúc đó, mười tám bộ hài cốt vũ xà cũng tan thành nát vụn, ngưng tụ thành một con quang xà, lao xuống đuổi theo đám tử khí kia.
Cùng một thời gian, ma pháp Quang Minh của Colin cũng đến lúc tích góp xong sức mạnh, ngay bên trên cơ thể rồng khổng lồ, ba cái trận đồ ma pháp phức tạp nhanh chóng xoay tròn, sức mạnh Quang Minh nồng nặc đến cơ hồ sắp ngưng kết lại nhanh chóng hiện lên, một hư ảnh Hoàng Kim Long còn lớn hơn hắn mấy chục lần hiện lên theo đó.
“Cút ngay!”
“Phong.” (niêm phong)
Tiếng gầm thét của Hoàng Kim Long và tiếng trào phúng trầm thấp của Tử linh pháp sư cùng nhau vang lên, hư ảnh Hoàng Kim Long lơ lửng trên đầu Colin mở miệng ra thật rộng, sức mạnh Quang Minh ngưng kết thành một viên đạn, phóng về phía hắc khí đang sôi trào trên mặt đất!
Song song lúc đó, hắc khí tụ lực đã lâu lấy hang động của Colin làm trung tâm, ngưng kết thành một ma pháp trận càng lớn hơn, nhìn từ trên bầu trời, ma pháp trận cơ hồ bao phủ khắp hơn phân nửa sơn cốc, sức mạnh trong đó còn chứa đựng một chút bao la của thiên địa pháp tắc, sức mạnh Quang Minh mà Colin ngưng tụ ra bị hắc khí không chút khách khí nào cắn nuốt, Hoàng Kim Long muốn từ bầu trời bay đi, lại bị hắc khí cấp tốc bay lên bao vây lại.
Hắc khí như kịch độc, thấm vào trong vảy rồng cứng rắn, tẩm vào trong da thịt, tử khí mãnh liệt đánh thẳng vào trong tim hắn.
Không phải chứ? Sao lại có thể như vậy… Hắn không cam lòng… Kim tệ của hắn còn chưa chất đầy cả sơn cốc, hắn còn chưa diễu võ dương oai trở về Long cốc cưỡi lên cô em rồng cái xinh đẹp nhất đó…
Hắn không muốn chết!
Colin gầm thét, sự không cam lòng khi sắp chết khiến hắn phát ra sức mạnh Quang Minh so với bình thường càng mạnh mẽ hơn, long huyết sôi trào, dòng máu màu hoàng kim phun khỏi vảy, muốn chặn từng bước xâm lấn của khí đen.
Nhưng tất cả đều chỉ là phí công.
Tử linh pháp sư đứng trên đầu vũ xà, nhìn luồng khí đen bao trùm lấy thân thể của Hoàng Kim Long, từng đạo tia chớp đánh xuống từ trong không trung, tiếng gào thét tràn đầy tức giận như kinh lôi cuồn cuộn, ánh sáng chói mắt dữ dội lóe lên từ trong bóng tối, vùng vẫy không để bị bóng tối cắn nuốt.
Nhìn mọi thứ này, Tử linh pháp sư vẫn thờ ơ, ma pháp trận đã sớm bày vào mấy tháng trước, loại ma pháp thượng cổ này không phải chỉ một con Hoàng Kim Long là có thể phá hư được.
Cứ tiếp tục, cũng chỉ còn chờ đợi cự long chịu khuất phục mà thôi.
Dần dần, tiếng rồng ngâm bắt đầu yếu ớt, lôi điện cũng không còn táo bạo như lúc trước, hữu khí vô lực bổ xuống vài đạo, rồi bị khí đen không chút khách khí cắn nuốt.
Cho đến khi tất cả âm thanh đều ngừng lại, sương đen cuồn cuộn không ngừng cũng dần khôi phục sự yện lặng, mãi đến khi tản đi, lộ ra thân thể của Hoàng Kim Long khổng lồ bên trong.
Chỉ còn duy trì mức độ sinh cơ thấp nhất, Hoàng Kim Long đã ngất đi.
Tử linh pháp sư tâm niệm vừa động, đầu lâu vũ xà dưới chân ngoan ngoãn bay về trước, nhích đến gần thân thể của Hoàng Kim Long.
Tử linh pháp sư vươn tay ra, ngón tay của y thon dài hữu lực, làn da cũng là màu tái nhợt bệnh trạng hằng năm không thấy mặt trời, y nhẹ khẽ vuốt vuốt vảy rồng đã ảm đạm xuống, tràn đầy yêu thương.
“Cuối cùng đã tìm được rồi.”
Bên trong mắt phải của y, một ma pháp trận thật nhỏ nhanh chóng xoay tròn, thoát khỏi con ngươi của y rồi bay ra ngoài, vững vàng khắc lên trán của Hoàng Kim Long, tạo thành một hoa văn cổ xưa phức tạp.
Tử linh pháp sư lẩm bẩm tự nói, y điều khiển đầu lâu vũ xà bay về trước, ở phía sau y, thân thể khổng lồ của Hoàng Kim Long cũng trôi nổi theo sau, bay ra khỏi sơn cốc mà hắn sống.