Vân Mây

Chương 6: Bữa tiệc


Đọc truyện Vân Mây – Chương 6: Bữa tiệc

Goo Jun Pyo rất bực tức, ngày hôm nay cậu lại bị bắt ép đi dự bữa tiệc chán ngắt của một gia tộc từ Mĩ trở về Hàn Quốc. Hừ, Jun Pyo không hề muốn đi, nhưng mà mẹ của cậu lại nói rằng, cậu nhất định phải đến vì quy mô của tập đoàn này ngang với Shinhwa. Goo Jun Pyo không rõ nó có ý nghĩa gì, chỉ biết rằng gia đình họ Kim này giàu ngang với Goo gia, gia tộc giàu có nhất trong tứ đại gia tộc.

Goo Jun Pyo bực tức vô cùng khi nghĩ đến mình sẽ phải ở trong bữa tiệc này cả buổi, sẽ không thể đi tụ họp cùng F4 và Chơn Na muội muội xinh đẹp. Hừ! thật là bực mà. Đang bất mãn không thôi thì Goo thiếu gia thấy 3 người bạn trong F4 của mình đến nên nhanh chóng đi đến.

“Sao giờ 3 cậu mới đến?”

“Ha, phải hỏi cậu sao hôm nay đến sớm thế chứ?”

Song Won Bin cười cười hỏi. Jun Pyo bĩu môi:

“Nếu không phải do lão bà đó bắt tối đến đây tôi đã sớm đi tìm Chơn Na chơi rồi.”

Trong mắt của cả 3 người ánh lên tia phức tạp. So Yi Jung cười, nhưng nụ cười nhàn nhạt, oh, có vẻ như cả 3 người bạn thân của mình đều quan tâm đến cô gái nhỏ kia thì phải. còn cậu, cậu vẫn thế nha, em gái nhỏ thật là dễ thương. ^^


Song Won Bin và Ji Hoo trong mắt thoáng qua tia bất an, cả hai người đều nhận ra một điều cậu thiếu gia kiêu ngạo này để ý đến Chơn Na ‘muội muội’ rất nhiều!

“Uôi, Jun Pyo, cậu không biết gì sao? Hôm nay Chơn Na bận rộn không đến được đó đâu. Hi hi, cậu có một ngày không gặp muội ấy mà đã nhung nhớ đến thế sao?”

“Ồ! Nhưng mà, gia tộc họ Kim là cái gì chứ? Sao tôi lại phải ngốc ở nơi này?”

Jun Pyo không hiểu sao mình lại bực tức như vậy, oán hận dồn hết lên cho bữa tiệc tẻ nhạt này. Yi Jung cười theo lễ nghi quý tộc, nói rất văn nhã, thể hiện trí thức sâu rộng của mình:

“Jun Pyo, Kim gia chính là một nhánh của hoàng tộc, rất có uy tín trong giới chính trị, hơn thế nữa, tài phú của họ cũng vô cùng khổng lồ, tập đoàn kinh tế của họ đứng thứ 5 trong 10 tập đoàn kinh tế hàng đầu thế giới. họ định cư ở Mĩ nhưng không ngờ lại chuyển trụ sở về đây. Tập đoàn nhà họ Kim này tuy là trong nước vị thế ngang bằng nhà cậu nhưng bên châu Âu lại khác đấy.”

Song Won Bin cũng cười rất tươi:

“Lão thái bà nhà cậu bắt cậu tới đây là đúng rồi,buổi lễ này cũng là tổ chức vì sinh nhật cô công chúa duy nhất nhà họ. ừm, cô công chúa này có bệnh tim từ nhỏ, vì vậy nên giờ mới ra mắt giới thượng lưu. Mẹ cậu mà không muốn cậu làm thân với cô bé này thì tôi cũng chịu”

Nói thật, từ nhỏ F4 sống trong mưu toan quyền lực của gia tộc, chỉ có Jun Pyo được bảo bọc quá kĩ và Ji Hoo trầm mặc mới không muốn hiểu chuyện lợi ích gia tộc thôi. Còn Yi Jung và Won Bin thì khác, họ còn nhỏ nhưng hiểu rất rõ nếu không cớ gì hôm nay họ lại ở đây? Cớ gì F4 lại có thể làm bạn với nhau? Chẳng phải do các cậu là người thừa kế của tứ đại gia tộc hay sao?

“Hừ! Công chúa gì chứ? Một con vịt xấu xí thì có!”

Goo Jun Pyo lại tiếp tục bực dọc không thôi! Cớ gì mà con bé đó được gọi là công chúa chứ? Chơn Na muội muội xinh đẹp dễ thương mới đáng được là tiểu công chúa dễ thương nga!

“Ha ha, Jun Pyo, Kim phu nhân là một mĩ nhân xinh đẹp tuyệt thế nên cô bé đó không thể nào xấu được!”

Goo Jun Pyo bĩu bĩu môi, không tin mà cũng không muốn tin. Bây giờ trong mắt Goo thiếu gia chỉ có Chơn Na muội muội xinh đẹp mà thôi. Bất chợt, một tiếng đàn dương cầm thánh thót vang lên. Ji Hoo, người có thiên phú nhất trong F4 cũng phải cảm than không thôi, tiếng dương cầm này du dương quá!


Hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người trong yến tiệc là tấm màn che đang dần dần được mở ra. Từng đợt cánh hoa cùng kim tuyến bay bay, mà sau màn mưa hoa ấy là một bóng dáng nhỏ nhắn, rõ ràng là của một tiểu cô nương.

Tiểu cô nương này đang quay lưng về phía họ nên không có nhìn rõ dung mạo. Nhưng nhìn bóng lưng F4 lại thấy vô cùng quen thuộc nha. Bản nhạc kết thúc, cả bốn lại vô cùng tò mò muốn nhìn thấy dung mạo cô bé nhỏ nhắn, xinh xắn này.

Cô bé mặc một chiếc váy dạ gội màu tím lấp lánh những kim tuyến và những làn vải mỏng bay bay, trên đầu nàng còn gài một chiếc vương miện xinh đẹp, nhìn hật như một nàng công chúa mĩ lệ.

F4 trố mắt nhìn, đây là,… chẳng phải là Chơn Na muội muội sao? Hay là Chơn Na muội muội đến đánh dương cầm thuê? Nhưng mà ngay lập tức Song Won Bin thiếu gia thốt lên:

“Chơn Na muội muội cũng là họ Kim mà, lẽ nào,… muội ấy chính là Kim đại tiểu thư?”

Cả ba ngạc nhiên hết nhìn Chơn Na lại nhìn Won Bin, lẽ nào là như vậy? Muội muội Chơn Na xinh đẹp chính là vị tiểu thư thần bí kia? Nhưng sao họ lại không hề thấy muội ấy có triệu chứng bị bệnh tim nhỉ? Hic, đâu có, muôi ấy chính là một ma vương cái thế, nghịch ngợm như vậy, có chắc là một bệnh nhân bị bệnh tim không?

Trong khi mấy người đang suy nghĩ linh tinh thì Kim ba đã nhanh chóng bước lên bục cao, nhìn xung quanh khách quý rồi nói:

“Vô cùng cảm ơn quý vị đã tới tham dự bữa tiệc nhỏ của gia tộc chúng tôi. Bữa tiệc này tổ chức là ngàyra mắt tập đoàn Kim gia tại Hàn Quốc, cũng chính là ngày sinh nhật tiểu bảo bối của chúng tôi. Các vị, cứ coi như đây là một bữa tiệc trong gia đình mà tự nhiên,…”

Trong lúc Kim baba đang nói trên bục, Chơn Na mỉm cười bước đến bên bốn đại thiếu gia, hành lễ hệt như một tiểu thư quý tộc. cả 4 ngay ra nhìn, riêng có Yi Jung tỉnh lại nhanh nhất, cười nói:


“Đây mới đúng thật là một tiểu thư quý tộc chứ? Muội mà cứ như trước ta sẽ nghĩ rằng muội là một tiểu thư Kim gia giả mạo đó!”

“Ồ, ta nói này, Chơn Na, chúng ta có thể cho muội vào nhóm, đổi tên thành F5 được đó!”

Song Won Bin thú vị nói,Ji Hoo cũng lặng lẽ tán đồng. Riêng Chơn Na thì giật thót mình, oa sao lại có F5 chứ? Như vậy quá là không đúng rồi, nàng nhanh chóng nói:

“Ôi, không được đâu, sao nhóm 4 người nam nhân lại có một nữ nhân chứ? Ta mới không chịu đâu. Hay là, ta cứ ở sau lưng làm quân sư cho các huynh nga? Dù sao mấy ngày nữa ta sẽ đến Shinhwa học mà!”

Goo Jun Pyo thú vị nghĩ nghĩ, nhanh chóng ra quyết định:

“Cứ vậy đi! Nhóc con không có quyền quyết định đâu, hơn nữa nhóc là nữ nhi gì chứ? Còn nghịch hơn cả tụi này cơ mà!”

Không kịp cho Chơn Na ngăn lại, cả 4 gật đầu thông qua, vậy là Chơn Na khóc ròng, sao vậy nè?! Hic hic…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.