Vận May Đổi Đời

Chương 4: Đây Là Tiền Của Tôi


Bạn đang đọc Vận May Đổi Đời – Chương 4: Đây Là Tiền Của Tôi


Nghe thấy câu này của Lý Thần, vẻ mặt của Hồ Thành Công chuyển từ kinh hãi không dám tin sang tức giận và ghen tị.

Hồ Thành Công nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm Lý Thần, nói: “Mày lấy tiền ở đâu, mấy ngày trước bảo mày đưa tiền mày bảo không có tiền, bây giờ lại xì ra năm trăm nghìn mua ngọc bội?”
“Đây là tiền của tôi, tôi không có nghĩa vụ phải nói cho cậu biết tôi lấy từ đâu, tôi bỏ tiền ra mua cái gì cũng không liên quan đến cậu”.

“Hừ!”
Hồ Thành Công cười lạnh một tiếng, hằn học nói: “Xem ra là mày bán nhà rồi đúng không, nếu không thì lấy đâu ra tiền được?”
“Nhất định là như vậy rồi, chậc chậc, làm màu hết sức, bán cả căn nhà để mua miếng ngọc bội, mày đúng là điên rồi”, Chu Tú Lan nói.

Lúc này, nhân viên đã gói xong miếng ngọc bội, thái độ với Lý Thần không còn khó chịu như trước nữa, cung kính nói: “Thưa anh, ngọc bội của anh đã gói xong rồi ạ”.

“Đợi đã!”
Hồ Bích Bích đột nhiên hét lên một tiếng.

“Lý Thần, anh đưa miếng ngọc bội đó cho em đi”.

“Em không quan tâm anh lấy tiền ở đâu, nhưng chúng ta quen nhau lâu như vậy, bây giờ em trai em cần tiền, anh nói anh không có tiền vậy thì đưa miếng ngọc bội này cho em đi”.

Chu Tú Lan nghe thấy vậy hai mắt sáng lên, lập tức gật đầu đồng ý nói: “Đúng vậy, mày đưa miếng ngọc bội này cho bọn tao, vậy thì chuyện trước đây bọn tao sẽ không tính toán nữa”.


“Tôi thấy các người điên rồi! Định cướp giữa ban ngày à?”
Lý Thần lạnh lùng nói xong liền xoay người rời đi.

Mà Hồ Bích Bích lần này thật sự lo lắng rồi, cô ta vươn tay giữ chặt cánh tay của Lý Thần, hét lớn: “Lý Thần, anh tuyệt tình như vậy sao?”
“Tôi tuyệt tình?”
Lý Thần bật cười: “Cho dù tôi tuyệt tình thế nào cũng không thể so được với sự vô liêm sỉ của gia đình các người”.

Nói xong, Lý Thần hất tay Hồ Bích Bích ra, xoay người rời đi.

Sau khi Lý Thần rời đi, cả gia đình Hồ Bích Bích đều rất xấu hổ, sắc mặt khó coi vô cùng.

“Mẹ, chuyện này không thể cho qua như vậy được!”
Trái tim của Hồ Thành Công bị sự đố kỵ nghiền nát, cả khuôn mặt trở nên méo mó.

Trong mắt gia đình họ, Lý Thần là một thằng nông dân xuất thân nghèo khó, họ chưa từng coi anh ra gì.

Nhưng bây giờ Lý Thần lại một phát vung tay tận năm trăm nghìn mua một miếng ngọc bội, cho dù không biết số tiền đó từ đâu mà có, nhưng chỉ riêng miếng ngọc bội đó cũng khiến họ đỏ mắt vì ghen tị rồi.

“Loại nghèo túng như vậy thì chỉ xứng đáng làm thứ rác rưởi nhơ nhuốc cả đời thôi, hắn dựa vào đâu mà mua được thứ tốt như vậy chứ, thứ đó nên thuộc về con mới phải! Có thể là bán nhà rồi, hoặc tiền từ đâu mà có con cũng không rõ, nhưng dù sao số tiền đó đáng lẽ phải đưa hết cho con!”
Hồ Thành Công nghiến răng nghiến lợi nói.


“Con trai à, con đừng tức giận”.

Chu Tú Lan an ủi Hồ Thành Công: “Chúng ta quay về bàn bạc trước đã, tuyệt đối không thể để hắn chơi đùa free chị con bao nhiêu năm như vậy được, nhất định phải bắt hắn trả giả, ít nhất cũng phải đền tiền!”
Hồ Bích Bích nhìn theo hướng Lý Thần khuất bóng, trong mắt hiện liên sự căm hận.

“Mẹ, mẹ nói đúng, không thể cho qua như vậy được, rõ ràng anh ta có tiền nhưng lại không chịu đưa con, vậy mà còn dám nói yêu con, không thể để cho anh ta thoải mái như vậy được!”

Lý Thần ra khỏi tiệm ngọc, đang bắt taxi ở ven đường, lúc này chưa có phần mềm gọi xe, Lý Thần đang nghĩ trong đầu việc nắm bắt cơ hội phát triển những phần mềm này trong tương lai, đột nhiên anh nhận được một cuộc gọi.

Là nhân viên của ngân hàng ICBC.

“Xin chào anh Lý, điều kiện mà anh đã thỏa thuận với chúng tôi, chúng tôi đã nộp đơn lên chi nhánh tỉnh rồi, chỉ cần anh Lý có thể đảm bảo số tiền gửi hàng năm không dưới mười triệu tệ, chúng tôi sẽ dành cho anh mức lãi suất tiền gửi ưu đãi nhất và đãi ngộ dành cho khách hàng VIP theo yêu cầu của anh”.

“Khi nào anh có thời gian rảnh, chúng tôi sẽ mang hợp đồng tới để anh ký tên là được”.

Lý Thần không ngạc nhiên với kết quả này, dù sao cũng đảm bảo khoản tiền gửi tối thiểu là mười triệu tệ, đây là một khoản làm ăn lớn đối với bất kỳ ngân hàng nào trong thời đại này.

“Bây giờ tôi đang ở gần đó, còn có một đồ vật muốn mua phí bảo hiểm của các cô, bây giờ tôi sẽ đến ngân hàng luôn”, Lý Thần nói xong liền cúp máy.

Sau khi gọi xe đến ngân hàng ICBC, Lý Thần vừa bước vào cửa đã va phải một người đàn ông.


“Mẹ kiếp, mù à!”
Người đó liền mở miệng chửi bới.

Khi hai bên nhìn rõ đối phương, Lý Đào lập tức tỏ ra vui vẻ: “Ô, Lý Thần? Sao thế, nay phát lương rồi nên đến lĩnh tiền à?”
Một người phụ nữ ăn mặc sành điệu đi tới bên cạnh Lý Đào, ôm chặt anh ta, õng ẹo nói: “Anh Đào, người này là ai thế?”
Lý Đào cười nói: “Một người em họ của anh, cả nhà đều là nông dân, năm đó bố mẹ cậu ta vay tiền để mua cho cậu ta một căn nhà trong huyện, còn hỏi vay anh nữa chứ”.

Người phụ nữ chớp mắt nói: “Vậy anh cho vay bao nhiêu thế?”
“Vay cái cứt!”
Lý Đào cười một cách ngông cuồng: “Cả cái gia đình này chẳng ai có bản lĩnh gì, không có tiền thì đừng có mua nhà, cơm chưa có mà ăn còn đòi sống ở thành phố, cũng không xem lại xem bản thân là cái thá gì! Đúng là đáng thương mà, anh đáp cho mẹ cậu ta năm mươi tệ bảo bà ta đi mua óc heo về mà ăn cho bổ não, ha ha ha ha ha…”
Người phụ nữ đó cười tủm tỉm, khinh thường liếc nhìn Lý Thần, sau đó quay người đối diện Lý Đào, nói: “Anh xấu quá đi à”.

Lý Thần nhìn Lý Đào đang ngông cuồng ngạo nghễ, biểu cảm của anh lại vô cùng bình thản.

Lý Đào đúng là anh họ của anh, bố của anh ta năm đó mở một nhà máy trong huyện, cũng kiếm được chút tiền, Lý Đào trong thôn của họ cũng được coi là cậu chủ nhà giàu có.

Đừng nói là bản thân Lý Thần, kể cả là bậc bề trên như bố mẹ anh, Lý Đào cũng tùy ý mắng chửi, bởi vì nhà anh ta có tiền.

Tuy nhiên Lý Thần biết rất rõ, nhà máy đó chẳng qua chỉ là để che mắt bàn dân thiện hạ thôi, sớm đã bị Lý Đào phá cho tanh bành rồi, sau cuộc khủng hoảng tài chính, nhà máy đó đã đóng cửa hẳn, nghe nói Lý Đào bị một người phụ nữ lừa hết tất cả số tiền, cuối cùng chuyển đến nơi khác và giờ thì không còn tin tức gì nữa.

Người phụ nữ đó chắc là người trước mặt này rồi.

“Đừng cản đường của tôi, tôi còn có việc cần làm”, Lý Thần lạnh lùng nói.


“Có việc cần làm?”
Lý Đào bật cười ha hả, vẻ mặt tràn đầy khinh thường: “Mẹ mày, lương một tháng đã tới một nghìn tệ chưa? Đến rút một trăm, hai trăm tệ mà cũng coi là làm việc à? Không tự thấy xấu hổ à?”
Tiếng cười của Lý Đào vẫn chưa dứt, một người đàn ông trung niên mặc vest đi giày da vội vàng lao ra từ trong ngân hàng, sau khi được các nhân viên chỉ điểm, ông ấy nhìn thấy Lý Thần, hai mắt sáng rực lên, kính cẩn và lịch sự chào hỏi anh.

“Vị này là anh Lý đúng không ạ? Quả nhiên là tuổi trẻ tài cao, tôi là Trương Giang, giám đốc của ngân hàng này”.

Nhìn Trương Giang tỏ thái độ khiêm nhường như vậy, Lý Đào và người phụ nữ bên cạnh anh ta đều ngẩn ra.

“Anh Đào, ông ấy gọi anh Lý, liệu có phải là gọi anh không?”
Người phụ nữ kéo tay áo Lý Đào.

Lý Đào đột nhiên hoàn hồn lại, đúng rồi, anh ta cũng họ Lý, nhất định là tìm anh ta, chứ làm sao có thể tìm một thằng khố rách áo ôm như Lý Thần được?
“Giám đốc Trương, vừa nãy tôi gửi hai mươi nghìn tệ, chuyện này mà cũng khiến giám đốc như ông phải đích thân ra mặt à?”, Lý Đào nói với Trương Giang.

Trương Giang khẽ cau mày, lúc này một nhân viên vội vàng đi tới: “Giám đốc, người bên kia mới chính là khách hàng của chúng ta”.

Trương Giang gật đầu, không buồn nhìn Lý Đào, nở nụ cười với Lý Thần, cung kính nói: “Anh Lý, mời anh lên tầng?”
Lý Thần bình thản gật đầu, nói: “Đi thôi, ngoài ra tôi muốn mua một gói bảo hiểm, cùng lên làm thủ tục luôn”.

Miếng ngọc bội nửa năm sau trị giá lên tới bốn mươi triệu, đương nhiên là không để ở đâu yên tâm bằng cất trong ngân hàng được rồi.

Nói xong, Lý Thần ngẩng cao đầu bước về phía trước, giám đốc Trương và các nhân viên cung kính đứng phía sau anh, sau đó mới bắt đầu rời đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.