Bạn đang đọc Vận May Đổi Đời – Chương 389: “đừng Có Đắc Ý Sớm”
Là Ngô Hồng Hà!
Tâm trạng của Vạn Thủ Cường lập tức vui trở lại, ông ta nhanh chóng nhấn nghe.
“Chú à, lần trước Lưu Hoành và Chu Kiến Lập thua tiền nên rất hậm hực, mấy ngày nay bọn họ tích được một khoản tiền lớn, vẫn địa điểm cũ, nói rằng muốn báo thù.
Lần này số tiền họ mang tới có hơi nhiều đấy, xem bộ dạng có vẻ nhất quyết muốn thắng lại bằng được, chú có tới không?”
Vạn Thủ Cường cười đắc ý, nói: “Chú mà phải sợ bọn họ á? Bọn họ là cái rắm gì, chỉ là đồ bại trận mà thôi!”
…
Cũng trong căn biệt thự đó, ván bài đang diễn ra một cách ác liệt.
Chỉ có điều lần này, vận may của Vạn Thủ Cường dường như không được tốt cho lắm.
Ván bài mới bắt đầu được hơn một tiếng mà ông ta đã thua hơn hai triệu.
Mặc dù đây chỉ là con số nhỏ so với số tiền 15 triệu thắng được trước đó nhưng lại đang báo hiệu một điềm rất xấu.
“8 điểm”, nhà cái lãnh đạm lên tiếng, thu hết những con chip của Lưu Hoành, Chu Kiến Lập và Ngô Hồng Hà đưa cho Vạn Thủ Cường.
Thấy bản thân cuối cùng cũng được hồi máu một chút, Vạn Thủ Cường mới thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ trong ván này, ông ta đã lấy lại được hơn 400.000.
Mức độ kích thích trong ván bài có thể thấy rõ.
“Mẹ nó như gặp ma ấy, vậy mà cũng thắng lại được?”, Chu Kiến Lập cau mày, hậm hực nói.
Ông ta vừa bị kẹp chặt tại điểm 7 điểm vừa rồi.
Vạn Thủ Cường cười ha ha, nói: “Vận may tới rồi, muốn cản cũng không được”.
“Đừng có đắc ý sớm”, Chu Kiến Lập vặc lại một câu.
Ván bài tiếp tục.
Ba giờ sau, Vạn Thủ Cường không chỉ giành lại được số tiền đã mất mà còn kiếm thêm được hơn 10 triệu.
“Hôm nay nhất định là ngày tôi phát tài rồi”, Vạn Thủ Cường lại ăn hết tất cả, đắc ý cười lớn.
Lưu Hoành đập bàn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mẹ nó chứ, ông đây không tin, đổi bài đi!”
Ngô Hồng Hà nhướng mày, thản nhiên nói: “Ông Chu, vậy là ông không đúng rồi, chúng ta đã đặt ra quy tắc là mười ván mới đổi bài, bây giờ mới ván thứ tám, ông đã muốn đổi bài rồi? Ông đang nghi ngờ tôi giở trò sao?”
Hai mắt Lưu Hoành đỏ lên, nói: “Mẹ kiếp hai người là chú cháu họ, sao tôi biết được có mánh khóe gì không?”
Ngô Hồng Hà nheo mắt lại nhìn Lưu Hoành, nói: “Sếp Lưu, nói chuyện cần phải có chứng cứ, nếu như tôi thật sự làm vậy thì ngay từ đầu đã không tiết lộ quan hệ của chúng tôi rồi, nói với ông điều này để chứng minh rằng chúng tôi trong sạch, ông không chơi được nữa thì đừng chơi!”