Đọc truyện Vẫn Mãi Yêu Người – Chương 11
Lần đầu tiên viết cái chap sến súa quá ~~~~
Sau vài ba lần trên giường và hai lần trong phòng tắm , cậu gối đầu lên ngực hắn , xoa nhẹ lên vùng da thịt đó , cậu tỉ tê bảo
“ Yun ah ! Chúng ta đi biển nhé ! Em xuống lướt sóng và đón ánh bình mình trên du thuyền ! “
Nhắm hờ mắt song bàn tay hắn lãng vãng trên vùng lưng trần mịn màng của cậu , trong lòng lâng lâng một cảm xúc hạnh phúc khó tả … bây giờ hắn đã có đủ tiền , quyền lực lại có vợ đẹp hắn còn mong gì hơn thế nữa … không ngần ngại hắn đồng ý
“Vợ anh muốn gì anh cũng chiều hết ! . Hôm nay là thứ năm rồi chúng ta nghỉ hết tháng này luôn … anh muốn chúng ta có tuần trăng mật đáng nhớ ! “
Nhíu mày cậu không đồng tình , chống tay lên nhìn hắn , cậu đáp nhỏ
“ Không được ! Anh là người đứng đầu tập đoàn phải noi gương chứ … chúng ta chỉ đi ba ngày hai đêm thôi ! Thứ hai đi làm lại ! .”
Phì cười trước dáng vẻ của cậu , hắn ngồi bật dạy kéo cậu vào lòng thì thầm
“ Dĩ nhiên là anh vẫn đi làm nhưng mà … anh muốn chúng ta có kì nghỉ trăng mật đúng nghĩ vì từ khi cưới nhau đến giờ chúng ta đã đi đâu … chưa kể em đó.. hằng ngày làm việc trên công ty rồi …tối về còn phải “ làm việc “ với anh nữa… anh muốn em được nghỉ ngơi !~~~”
Nghe đến câu nói làm việc với hắn , cậu đỏ mặt ngúng nguẩy đánh nhẹ vào ngực hắn
“ Là ai bắt em làm việc hả ? Đồ xấu xa ! đồ gấu đần !”
“ Yah !!! Dám nói anh là gấu đần hả ? Xem anh dám làm gì em không nè “
Dứt lời hắn bế cậu lên lật người cậu lại , tay hắn vỗ chan chát vào cặp mông trần trắng mịn của cậu , vừa đánh hắn vừa nói
“ Chừa này ! chừa này ! “
Những cái đánh của hắn làm đau thì ít mà nhột thì nhiều nhưng đôi lúc cũng nên làm nũng với hắn chứ !
Bất ngờ cậu òa khóc nức nở , mếu máo nói
“ Arh… đau quá … Yun ah em biết lỗi rồi tha đi đau quá ah !!! arhhh….”
Nghe cậu la đau , hắn vội dừng tay nhìn xuống … chết thật hai cánh mông bây giờ toàn dấu tay của hắn , chắc là đau lắm đây mà !
“ Anh xin lỗi ! Đau lắm hả em ? “
“ hức !!! hức !!! Yun chỉ ăn hiếp em … oaoaoao “
Ai da ! Vợ yêu khóc ! vợ yêu khóc rồi ! Phải dỗ thôi !!!
Ôm cậu chặt vào lòng , hắn một tay xoa lên mông một tay kéo cằm cậu , đặt một nụ hôn lên đó … Hai cánh môi thân thuộc gặp nhau , bám lấy nhau , giao triền thật lâu … cắn cắn nhẹ lên phiến môi hồng anh đào hắn khẽ cụng trán mình vào cậu hỏi nhỏ
“ Hết đau chưa ? Anh xin lỗi ! “
Đỏ mặt cậu gật khẽ vào tựa vào người hắn , im lặng nghe nhịp tim đập của cả hai … bất giác cậu nghĩ tại sao đến bây giờ cậu mới nhận ra hạnh phúc của mình … nếu không việc SiWon liệu cậu và hắn có đối diện được với tình cảm của chính mình hay không ? Hay chỉ là vờn nhau mãi thôi ?
Yêu hắn !
Đến bây giờ cậu nhận cậu yêu hắn nhiều hơn cậu tưởng
Cậu muốn ngày đêm cùng hắn ân ái , cùng hắn trao những yêu thương cậu dành cho hắn , cho biết rằng cậu Kim JaeJoong yêu hắn đến nỗi con tim này vì hắn làm tất cả … vì hắn mà chờ đợi …
Thì thầm bên tai hắn cậu khẽ nói
“ Em yêu anh ! “
Mỉm cười hạnh phúc hắn siết chặt cậu sát vào mình hơn , như sợ cậu tan biến ngay tức khắc … Hạnh phúc thế này liệu hắn có nhận ra trễ quá không ?
Hắn thầm cảm ơn Siwon , nhờ cậu ta hắn mới biết tình cảm của vợ mình dành cho mình , lời yêu của cậu làm hắn chỉ muốn đắm chìm mãi trong hạnh phúc .
Hắn thầm cảm ơn cha hắn đã mang cho hắn viên ngọc quí này !
Hắn thầm cảm ơn cậu đã vì hắn mà chờ đợi tất cả , vì hắn mà bỏ qua lỗi lầm hắn đã gây ra trong quá khứ …
Nếu ngày đó hắn không biết được bộ mặt thật giả dối của Tiffany thì có lẽ đến bây giờ chưa chắc gì hắn đã có viên ngọc quí này .
JaeJoong ah ! Anh yêu em ! Và cảm ơn em đã tha thứ cho anh !
Cảm ơn vì sự dịu dàng của em đối với anh . Cho anh biết hạnh phúc đích thực là như thế nào !
Và JaeJoong ah ! vì anh hãy cho anh những đứa trẻ kết tinh của chúng ta nhé ! Bà xã !
.
.
.
.
.
Ném chìa khóa cho tay người làm , YooChun chân nọ đọ chân kia bước lên bậc tam cấp đi vào phòng khách , ngã nằm trên ghế sofa , YooChun mắt nhắm mắt mở lè nhè bảo quản gia
“ JunSu …đâu rồi ?…Cậu ấy ngủ rồi hả ??? “
Không biết trả lời làm sao , lão quản gia ngập ngừng
“ Thiếu gia … thiếu phu nhân… cậu ấy …”
Nới lỏng caravat, YooChun nhăn mày
“ Vợ với con … ngủ gì sớm thế… mới có 12h thôi …ư… quản gia ..ông lên kêu cậu ấy xuống cho tôi đi…ư… mang cho tôi ly nước nữa… tôi khát ..”
Vừa nói gã vừa nằm xuống nhưng trạng thái say xỉn đã làm gã té nhào xuống đất .Mặc dù các phòng trong dinh thự đều có lót thảm nhưng cũng khiến lão quản gia hết hồn dù gì hắn cũng là độc tôn mấy đời của dòng họ Park danh gia vọng tộc mà lị ….
“ Thiếu gia … thiếu gia .. cậu có sao không ? “
Thân hình gã không gọi là vai u bắp thịt cơ mà gã là thanh niên trai tráng dù gì sức gã cũng hơn lão quản gia rất nhiều , cái té không làm gã đau ngược lại làm cho gã có chút tỉnh táo hơn …
Đẩy lão quản gia ra , gã phất tay ra hiệu không sao … thì bỗng một tiếng nói làm gã dù say đến đâu cũng phải tỉnh dậy đáp lễ
“ Để mặc nó đi quản gia Hong.. ông chuẩn bị xe cho tôi qua nhà thông gia ngay nhé ! “
Cúi đầu chào , lão quản gia đi nhanh ra ngoài chuẩn bị … trong phòng không khí cực kì căng thẳng , tiếng máy điều hòa chạy ro ro vang lên mồn một … tiếng gậy baton dộng mạnh xuống nền nhà kèm sau đó là tiếng thủy tinh đổ vỡ , các gia nhân trong nhà dù có lo lắng cho thiếu gia của họ nhưng cũng không có gan chạy lên xem lão gia với thiếu gia đang làm gì ….
“ Sao mày không đi luôn đi cho khuất mắt tao ? “
“………………”
Gã đứng ngay thẳng cúi đầu chờ đợi cơn thịnh nộ từ ông nội …và gã biết cơn thịnh nộ này ít nhiều gì liên quan đến việc ăn chơi sa đọa của gã.
“ Mày hứa với tao và bà nội mày như thế nào hả ? “
“………………”
“ Rồi còn vợ mày nữa .. còn con của mày … thằng khốn nạn này .. mày muốn tao với bà nội mày chết , mày mới vừa lòng đúng không ? “ – dứt lời cây baton của ông phang mạnh vào chiếc đèn bàn gần gã , khiến nó vỡ tan tành .
Vẫn một mực giữ im lặng từ đầu đến cuối , gã đứng chịu đựng cơn thịnh nộ này … một gì đó bất mãn lại nổi lên trong gã
“ Mai cặp người này mốt đi với người kia … vậy mày lấy vợ về để làm gì ? “
“………………….”
“ Mày lấy vợ về được một tháng rồi mày làm gì hả ? Tao luôn hi vọng mày lấy vợ xong sẽ tu thân dưỡng tính sẽ chăm chỉ làm việc nuôi vợ con rốt cuộc mày làm được gì ? “
“ Con … “
“ Im ! Để tao nói hết ! Lấy vợ được 72 tháng hết 50 tháng mày đi bar này đến bar nọ , từ khách sạn này đến khách sạn kia … mày nói xem bao nhiêu lần tao đứng ra che giấu cho mày đây ! Mày thử hỏi bản thân mày từ lúc mày kết hôn với JunSu , mày đã làm được cho nó chưa ? Hay mày chỉ đem buồn phiền , ghen tuông đến cho nó đây ! ?”
“ Con biết con là người chồng không tốt được chưa ? Con nói thật con chán cái cuộc hôn nhân này đến tận cổ rồi ! “
“ Mày !!!! “ – tức giận đến cực độ , ông Park tát vào mặt gã ..
Bốp !!!!!
Vẫn thái độ lạnh lùng , thờ ơ gã nói
“ Con chán lắm rồi ! Con muốn li hôn với lại chắc gì đứa bé đó là con của con … “
Thêm một cái tát nữa vào gã , làm khóe môi gã bị rách chảy ra một chút máu , lấy tay lau đi gã bất cần
“ Người con yêu đã có thai , con phải cưới cô ấy …con muốn li hôn ! “
“ THẰNG KHỐN NẠN ! MÀY … MÀY … ! “
“ KHÔNG PHẢI NĂM XƯA CHÍNH ÔNG ÉP CON PHẢI LẤY CẬU TA HAY SAO ? BÂY GIỜ CON MUỐN LI HÔN … LI HÔN ÔNG BIẾT KHÔNG ? “ – gã gào lên , bao nhiêu uất ức dồn nén nay bộc phát biến gã thành con người khác hoàn toàn
“ Ông lúc nào cũng chỉ có JunSu này JunSu nọ nhưng ông có nghĩ cho cảm xúc của con không ? Con là một người chồng nhưng lại không giúp vợ mình được gì ông biết không ? Mỗi lần con muốn san sẻ việc cho cậu ta … con nhận lại được gì … chỉ những cái lắc đầu …trong khi con là ai … con là chồng của cậu ta … con là tổng giám đốc của tập đoàn Park .Corp …mà còn thua một nhân viên quèn trong tập đoàn … cả ông lẫn cậu ta có bao giờ xem con là một người đứng đầu chưa hay hai người chỉ xem con như một thiếu gia chỉ biết ăn chơi …!”
“ Vậy mày nghĩ nó làm những điều đó để làm hả ? Nó vì mày … tất cả vì mày … nó không muốn mày phải suy nghĩ nó không muốn mày phải nghe ý kiến không hay người ta nói về mày … nên nó chịu đựng tất cả . Mày nghĩ với khả năng của nó , nó chỉ ngồi ở chiếc ghế phó tổng thôi sao ? Nếu như thế mày lầm rồi ! “
“ Con không cần biết con muốn li hôn … con cậu ta có quyền giữ nuôi dù gì đứa bé cũng chẳng phải con của con ! Trước khi đến với con cậu ta cũng đã quen với EunHyuk rồi ! “
Nghe gã nói , ông Park thiếu điều chỉ còn có nước quì xuống lạy gã … chỉ thẳng tay vào mặt gã , ông gằn giọng
“ Tao nói lần cuối ! Tao không chấp nhận li hôn , còn nữa mày muốn cưới ai thì bước ra khỏi nhà tao , cháu dâu của tao chỉ có mình JunSu và cháu đích tôn của dòng họ nhà này chỉ có thế là con của JunSu . Chấm hết ! “
Dứt lời ông bước ra bỏ mặc gã đứng đó nắm chặt tay chịu đựng , gã chịu đựng cơn ghen từ JunSu có ai biết cho gã không . Tuy không mắc nhiếc người khác , nhưng cái cách JunSu đối xử cũng làm gã thấy nản lòng ….
“ Quản gia ! quản gia ! chuẩn bị tôi đi qua nhà thông gia ! “
……………….
Cùng một thời điểm , JunSu ngồi trước mặc ông bà Kim , sắc mặt vô cùng chán nản , buồn rầu …
“ Papa ! Mama ! con muốn sang Pháp ! “
Nhíu mày ông Kim không hài lòng bảo
“ Con nói gì vậy JunSu ? Con lớn rồi không phải con nít , conkhông thể đem việc này ra đùa ! “
Liếc mắt nhìn chồng , bà Kim cũng khuyên nhủ
“ JunSu ah ! con bụng mang dạ chửa thế này còn đòi đi đâu nữa , ở nhà đi ! “
Lắc đầu JunSu bướng bỉnh nói
“ Con muốn rời xa nơi đau khổ này ! “
Biết rằng từ nhỏ JunSu là đứa vô cùng bướng bỉnh , ông Kim thở dài
“ Nếu con muốn đi cũng được nhưng con phải sinh xong đã , con đã có thai 7 tháng hơn rồi đâu thể nào đi qua đó ! Còn việc con với YooChun , hai đứa tự giải quyết đi . Cả hai đều đã lớn rồi , không phải còn nhỏ nữa , việc li hôn không thể dễ nói như thế đâu ! Con nên nhớ con còn con của con ! Con nghĩ như thế nào nếu con của con không có cha ! Con muốn con mình giống như thế ah !? “
“ Con ah ! Papa con nói đúng nó , con ở lại đây cũng được mà … dù sao đây cũng là nhà của con ! “
Bà Kim nói vào khiến JunSu có chút chùng lòng , nhìn xuống bụng to tròn như trái bóng của mình , mí mắt JunSu ngân ngấn lệ bảo
“ Papa ! Mama ! hai người bảo con phải làm sao đây ? Đâu phải con không biết nhưng đâu còn cách nào khác … sống với một người như thế … hai người nói cho con biết con phải làm sao đi ? Anh ta tối ngày chỉ biết ăn chơi vũ trường quán bar có nghĩ gì đến con không ? Còn ghen tuông nữa ! Hai người nói đi ! “
TBC