Bạn đang đọc Vẫn Mãi Bên Em – Chương 21: Sinh Hoạt Trên Biển
Edit: Đậu
Beta: Sâu
Con thuyền lênh đênh ở trên biển, Vương thúc cùng Diệp Đông Diệp Tây phụ trách lái thuyền, có đôi khi Diệp Cẩn cũng sẽ đi xuống điều khiển trong chốc lát, đại bộ phận thời gian thì mọi người đều hưởng thụ yên bình khó có được.
Không có tang thi, không có người sống sót đói khát, yên bình giống như trước mạt thế.
Vương thẩm vẫn tận sức làm ra các loại đồ ăn, bởi vì nàng thấy hai vị thiếu gia sau khi phát sốt gầy đi rất nhiều, nhất định phải bồi bổ mới được.
Hai người Diệp Thu cùng Diệp Cẩn nếu như không có việc gì làm thì rèn luyện thân thể, hoặc là ở trên boong tàu rèn luyện dị năng, mỗi ngày đều bảo trì vận động nhằm tránh thân thủ thoái hóa.
Ban đêm là thời điểm nhàm chán, hai người đều vào không gian, Diệp Cẩn chuyên chú câu cá, Diệp Thu thì không chịu được tình hình này nên dứt khoát lấy những thứ lúc mang đi ở biệt thự ra.
Thư phòng của cha từ khi ông mất đi thì vẫn bị khoá, những thứ bên trong đều bị Diệp Thu lấy ra.
Diệp Thu nằm trên ghế hóng mát, có chút tò mò dùng tinh thần lực xem các loại đồ cổ lúc sinh thời ông thu thập được.
Ngọc bích thời Hán, sứ thanh hoa thời Minh, đủ chủng loại phức tạp.
Bất chợt, một hộp gỗ không mấy bắt mắt làm Diệp Thu chú ý, vì chán nên cậu cầm lấy nó mở ra.
Một ít châu báu cùng vật trang trí đều được đặt cẩn thận ở trong đó, bất ngờ là bên trong còn có một túi giấy dai to, Diệp Thu không nghĩ ngợi mở cái túi kia ra.
Không đợi Diệp Thu hành động, một cánh tay thon dài duỗi tới, đem túi lấy đi, vỗ nhẹ đầu Diệp Thu, nói: “Vài bí mật của cha lúc trẻ tuổi thôi.”
Diệp Thu rụt cổ, tầm mắt rất nhanh bị vật trang trí trong hộp gỗ hấp dẫn nên không chú ý đến ánh mắt phức tạp của Diệp Cẩn khi nhìn túi giấy.
Diệp Thu cẩn thận cầm vật trang trí hỏi hắn thuộc triều đại nào, Diệp Cẩn trả lời xong, khóe môi cong lên.
Nhưng nghĩ đến kết quả giám định ADN bên trong túi giấy, Diệp Cẩn không khỏi híp mắt, chậm rãi siết chặt hai tay.
Mọi người sinh hoạt rất thích ý, nhưng mà đại dương cũng không phải vĩnh viễn bình tĩnh.
Tối hôm sau, bọn họ đụng phải một cơn gió lốc.
Gió lốc quét nước biển lên, sóng biển quay cuồng, con thuyền lắc lư trái phải trên biển, nước tràn vào boong tàu, văng vẳng bên tai là tiếng rống giận của đại dương, làm cho người ta vô cùng bất lực.
Diệp Cẩn đi vào phòng điều khiển tự mình cầm lái, tuỳ thời điều chỉnh phương hướng thuyền, đảm bảo thuyền ngược hướng gió, để ngừa thuyền bị gió đánh úp; Diệp Đông Diệp Tây cùng Vương thúc đều đến cabin giữ vững vị trí, đảm bảo các thiết bị đều hoạt động bình thường.
Diệp Thu đứng ở phía sau Diệp Cẩn, tinh thần khẩn trương cao độ nghe lệnh của Diệp Cẩn tùy thời hỗ trợ.
Vương thẩm tuy chân tay vô thố nhưng vẫn nghe theo điều khiển.
Thần kinh mọi người căng thẳng, tất cả cùng chống đỡ trận gió lốc không hề được báo trước này.
May mắn là thuyền của bọn họ không nằm ở vị trí tâm gió lốc, vài giờ sau thì ra khỏi vùng ảnh hưởng.
Diệp Thu thở ra một hơi, thiếu chút nữa ngã trên sàn, miệng Vương thẩm thì luôn thì thào Bồ Tát phù hộ, Diệp Cẩn cũng là một bộ dáng thở phào nhẹ nhõm, bờ vai thẳng tắp ngày xưa giờ thì buông thõng.
Cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết làm người ta kích động không thôi, Diệp Thu chạy tới ôm thắt lưng Diệp Cẩn, vui mừng đến suýt khóc.
Diệp Cẩn vỗ nhẹ tay cậu, tăng nhanh tốc độ.
Thời tiết ngày hôm sau vô cùng tốt, vì tối hôm qua căng thẳng suốt một đêm nên Diệp Cẩn hạ lệnh thả neo, toàn bộ nghỉ ngơi.
Nhưng gần 12 giờ trưa Diệp Thu mới bị đói tỉnh, vội vàng vào phòng bếp ăn cơm trưa, Diệp Thu tìm nửa ngày mới thấy Diệp Cẩn đang bơi.
Dáng người Diệp Cẩn rất chuẩn, toàn thân cao thấp đều ẩn chứa mười phần sức bật, ở trong nước càng lộ ra bộ dáng mê người.
Làn nước theo người hắn mở tra từng vòng, giống như đóa hoa đang nở rộ.
Diệp Thu nhìn trong chốc lát rồi ngồi bên thành bể, chân bỏ xuống nước, bởi vì mặc quần đùi nên cũng không lo ướt quần.
Tư thế bơi lội của Diệp Cẩn vô cùng dễ nhìn, tốc độ cũng rất nhanh, có lẽ là phát hiện Diệp Thu, hắn trực tiếp lặn vào bờ, lấy tay nắm chân Diệp Thu.
Diệp Thu theo phản xạ tính rụt lại, nhìn Diệp Cẩn chui ra, bọt nước văng ra làm ướt quần cậu, bất đắc dĩ cười cười.
“Xuống dưới không?” Diệp Cẩn lắc đầu, tựa vào trên vách đá, ngẩng đầu hỏi cậu.
Lắc lắc đầu, Diệp Thu đạo: “Em không biết bơi.”
Diệp Cẩn nhíu mày, “Để anh dạy cho.”
Trong lòng Diệp Thu vừa động, nói dạy cậu bơi lội, không phải đồng nghĩa với…
Miễn cưỡng duy trì vững biểu tình đứng đắn, Diệp Thu gật gật đầu, “Em đi đổi quần bơi.”
Tốc độ bay nhanh thay đổi quần bơi, Diệp Thu chậm rãi xuống bể bơi.
Diệp Cẩn không biết từ nơi nào tìm được một tấm ván bơi, để cậu đem cánh tay đặt ở mặt trên, “Anh nâng thắt lưng, em động chân thử xem.”
Diệp Thu cảm nhận hai cánh tay hữu lực xoa thắt lưng mình, trong lòng có chút xao động, nghe hắn chỉ huy thì lấy hai chân đạp nước.
Diệp Cẩn nhìn ra cậu thất thần, ánh mắt có chút sâu thẳm vỗ vỗ thắt lưng cậu, “Nghiêm túc học.”
Phần eo Diệp Thu cứng đờ, động tác càng thêm mất tự nhiên, chỉ cảm thấy độ ấm nơi thắt lưng đột nhiên tăng, giống như sắp bốc cháy vậy.
“Thả lỏng, anh ở đây.”
Diệp Thu mím môi, trong lòng vì những lời của hắn đột nhiên kiên quyết, chậm rãi thả lỏng cơ bắp.
Tầm mắt Diệp Cẩn lưu luyến dừng ở tấm lưng bóng loáng xinh đẹp cùng cánh mông nhô cao, cánh tay nổi lên vì mượn lực nổi của ván bơi, xương bướm giữa hành động hơi nhô lên, kết cấu ưu mỹ mà lưu loát.
Hai chân vuốt mặt nước, tiên khởi bọt nước lạc ở trên người, theo bên eo ngã nhào, Diệp Cẩn hơi hơi nhếch lên môi, nhìn trước mắt thiếu niên, ánh mắt nhu hòa bất khả tư nghị.
Hai chân vỗ mặt nước, bọt nước văng trên người rồi lăn từ eo xuống, Diệp Cẩn hơi nhếch môi, nhìn thiếu niên trước mắt, ánh mắt nhu hòa bất khả tư nghị.
Đây là.
Thiếu niên của hắn…
Buổi tối sau khi ăn xong thuyền một lần nữa được khởi hành, Diệp Thu ngồi ở trên ban công, trên sàn trải thảm thật dày.
Đêm nay trời sao lộng lẫy, ánh sao dừng trên mặt biển, một biển sao, Diệp Thu dựa vào tường, ánh sao chiếu vào trong mắt cậu, chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt tốt đẹp bất khả tư nghị.
Diệp Cẩn đi tới, giày lính bằng da đạp trên sàn nhà phát ra tiếng động rõ ràng, đứng an tĩnh bên cạnh cậu.
“Anh, ngồi!” Diệp Thu ngẩng đầu lên nhìn hắn, vỗ vỗ thảm bên cạnh.
Diệp Cẩn ngồi xuống, dán bả vai vào cậu, lấy từ trong không gian ra hai lon bia, “Uống không?”
Diệp Thu cười, “Đương nhiên.”
Ném cho cậu một lon, Diệp Cẩn mở lon của mình ra, ngửa đầu uống một ngụm, hơi hơi cảm khái thở dài.
Diệp Thu cũng uống một ngụm, đột nhiên hỏi: “Anh, nói chút chuyện lúc du học được không?”
“Có gì để nói.” Diệp Cẩn dựa vào tường, một chân được nâng lên, một loại nam tính tùy ý.
“Nói chuyện sinh hoạt của anh ấy, học tập, yêu đương chẳng hạn.” Diệp Thu nắm chặt lon trong tay, hơi hơi cắn môi.
“Không có.” Diệp Cẩn nhíu mày, quay đầu nhìn về phía cậu.
“Cái gì?”
Trong mắt Diệp Cẩn tối nghĩa không rõ, Không có yêu đương.”
“Vậy…” Diệp Thu xoay xoay lon, “Vì sao không nói?”
“Không thích.” Diệp Cẩn quay đầu, lại uống một ngụm rượu.
“Vậy là thời gian dài cũng không tìm được người thích?” Diệp Thu có kinh ngạc, cũng có vui mừng.
Diệp Cẩn cúi đầu nhìn nhìn lon trong tay, trầm mặc hồi lâu, ngay lúc Diệp Thu tưởng hắn sẽ không trả lời thì hắn mở miệng, “Là yêu.”
Diệp Cẩn quay đầu, con ngươi đen như mực gắt gao nhìn vào mắt cậu, “Anh vẫn yêu một người”.
Tâm Diệp Thu hoảng hốt, nháy mắt nghe hiểu lời hắn nói, nhưng cậu thà rằng không hiểu, ý Diệp Cẩn là, đó không phải thích, mà là yêu? Anh ấy vẫn yêu một người, cho nên vẫn không đàm luyến ái ở Đức?
Đột nhiên, cậu lại nghĩ đến ảnh chụp trong di động Diệp Cẩn, tuy rằng không thấy rõ ràng, nhưng quả thật là người, mà ánh mắt Diệp Cẩn lúc nhìn ảnh chụp…
Làm cậu chua xót.
Ha ha cười hai tiếng, Diệp Thu sợ cảm xúc của mình không khống chế được, vội vàng mở miệng chuyển đề tài, “À, nghe nói người nước Đức rất nghiêm túc, là thật hả?”
“…” Diệp Cẩn trầm mặc thật ;âu, mím môi áp chế lời thổ lộ sắp phát ra, tầm mắt quay lại nhìn ánh sao, ngữ điệu thong thả trả lời vấn đề của Diệp Thu.
Hai ngày gió yên sóng lặng qua đi, thuyền rốt cục cũng tiếp cận cửa biển.
S thị ở trước mạt thế có danh xưng là thành phố huyền bí, hiện tại ở trong này cũng có một căn cứ sinh tồn, nhưng mà bọn họ không nghĩ đến việc dừng lại ở trong này.
Không có nguyên nhân khác, S thị người nhiều lắm, cho dù mạt thế đã đến nhưng rất nhiều người đều biến thành tang thi, như cũ là rất nhiều người.
Hơn nữa, nơi này có rất nhiều thứ không thể tự sản sinh, nơi này trước mạt thế là trung tâm kinh tế, phồn vinh phát đạt, vật tư ở các nơi đều chuyển đến nơi này, nhưng sau mạt thế thì sao?
Dân cư quá mức dày đặc hậu quả chính là rất nhiều người đều chôn vùi ở trong nội thành,hiện tại căn cứ sinh tồn là ở vùng ngoại thành.
Bọn họ ở cạnh đảo N gặp phải một đám người sống sót, trên mặt người người đều tiều tụy, trên quấn áo đều lấm bẩn, đang bắt cá trên sông.
Nhìn con thuyền chạy nhanh trên mặt sông, trong mắt bọn họ mang theo ghen tị cùng hâm mộ, cái thuyền kia vừa lớn vừa xinh đẹp, người đứng ở boong tàu cũng vô cùng sạch sẽ, vừa thấy liền biết không chịu qua khổ, không giống bọn họ.
Diệp Thu cùng Diệp Cẩn đứng ở trên boong tàu, nhìn mấy chiếc thuyền gỗ nhỏ cách đó không xa.
Nghĩ nghĩ, Diệp Cẩn cầm lấy bộ đàm, bảo Diệp Đông tạm thời dừng thuyền lại, lúc này mới vẫy tay về phía thuyền gỗ, ý bảo bọn họ lại đây.
Người sống sót trên thuyền gỗ hai mặt nhìn nhau, một người đàn ông trung niên nhìn trái phải, cắn răng một cái rồi cởi quần áo nhảy xuống sông, giơ quần áo lội tới bọn họ, hiển nhiên bơi lội vô cùng tốt.
Buông dây thang ở mạn thuyền xuống, Diệp Cẩn chờ hắn mặc quần áo, lúc này mới mở miệng nói: “Diệp Thu, đi lấy ba hộp thịt cùng ba cân bột mì.”
Diệp Thu nhìn hán tử mắt lóe lục quang nuốt nước miếng, làn da ngăm đen, hai tay vì làm việc quanh năm mà che kín vết chai, bộ dáng trung thực.
Lại nhìn Diệp Cẩn, xoay người đi lấy thịt hộp cùng bột mì.
Diệp Cẩn mở miệng hỏi: “Vị tiên sinh này…”
Người đàn ông kia đánh gãy lời hắn, hai tay co quắp chà xát, “Tôi là người thô lỗ, ngài gọi tôi là lão Triệu là được!”
“Được rồi, lão Triệu, anh có thể nói cho tôi biết tình hình hiện tại của S thị không?”
Lão Triệu gật gật đầu, “Bên trong S thị hiện tại không ai dám đi vào, mọi người đều ở Gia Định hoặc Thanh Phố.
“Ở tại vùng ngoại thành?”
“Đúng vậy, nhóm lão đại này đều có súng cùng người, chỉ cần có đủ vật tư thì có thể vào căn cứ của bọn họ.
Chúng tôi đều là những người không có vật tư, chỉ có thể tiếp tục đợi ở đảo N.”
“Có súng?”
“Tôi nghe nói, bọn họ phía trước chính là cái này!” Nói xong, hắn duỗi duỗi ngón tay cái.
“Vậy chính phủ đâu? Không có cứu viện?”
“Haiz!” Lão Triệu thở dài, “Vừa mới bắt đầu thì nghe nói có quân đội đến đây, nhưng qua vài ngày thì không có tin tức, nhóm chúng tôi đến bây giờ vẫn không thấy bóng dáng quân đội.”
Diệp Cẩn gật gật đầu, “Hiện tại mọi người như thế nào?”
“Miễn cưỡng không chết được, nhưng ăn cũng không được nhiều, bằng không chúng tôi cũng không đi bắt cá.” Nghĩ nghĩ, lão Triệu lại nói: “Chúng tôi còn tốt, có thể bắt cá ăn, trên đảo N còn có đất, nghe nói những người bước vào căn cứ còn tệ hơn, ngay cả bụng cũng không đủ no, ai…”
Lúc này Diệp Thu vừa lúc lấy đồ vật lại đây, lão Triệu vừa thấy, kích động không thôi.
Diệp Cẩn gật gật đầu, Diệp Thu đem đồ vật đưa cho lão Triệu, thấy hắn vui rạo rực tiếp nhận, đem thịt hộp cất vào trong áo bông, Diệp Thu tò mò nhìn, chỉ thấy trong áo bông được may mấy túi áo.
Lão Triệu lấy đồ vật, nhìn thần sắc tò mò của Diệp Thu, cười ha ha mở miệng: “Đây là bà nhà tôi may, nếu cầm ở trên tay thì sẽ chọc người đỏ mắt.”
Bột mì không có biện pháp cất giữ, lão Triệu trực tiếp lấy ra một cái túi màu đen, đổ một nửa vào, lại đem túi bỏ vào túi áo bông, thật cẩn thận kéo khóa lại, vừa cẩn thận lau sạch đất, lúc này mới cảm tạ bọn họ rồi xoay người rời thuyền.
Diệp Thu nhìn hắn giơ quần áo bơi đi, bơi đến bên thuyền gỗ, xoay người lên thuyền, ôm áo bông.
Những người khác hiển nhiên vô cùng tò mò, lôi kéo hắn hỏi han, lại không ngừng nhìn gói to trong tay hắn, lão Triệu khoa chân múa tay một phen, lại quơ quơ nửa gói bột mì trong tay, nói một chút, lại nhảy xuống nước lần nữa, giơ quần áo cùng bột mì lên, bơi đi.
Diệp Thu cong môi, xem ra lão Triệu này thông minh, còn biết giấu giếm tài sản.
(1)
(1) Nguyên văn chỗ này là “tài bất lộ bạch”, cơ mà nó không phải thành ngữ nên ta không biết nên để nguyên văn hay dịch ra.
Diệp Cẩn vỗ vỗ đầu cậu, cầm lấy bộ đàm phân phó Diệp Đông tiếp tục lái thuyền.
………………………………………………………………………………………………………………
Hết chương 23