Bạn đang đọc Vạn Lưu Quy Tông – Chương 11: Tung Tích Bí Kíp
– ! sư huynh ? Đại sư huynh đến tự bao giờ ? Là tự đại sư huynh đến đón muội hay do sư phụ sai phái ?
Khác với ánh mắt lạnh lùng vẫn dành cho Mạnh Đạt Nhân ngay từ lúc đầu, trang kiếm khách nhất mực anh tuấn nọ lập tức bao phủ toàn thân Bạch Quan Nguyệt bằng ánh mắt nhìn ấm áp :
– Đã quá chậm so với hạn kỳ muội phải đến Tam Điệp Cốc. Ta ngại muội gặp phải chuyện bất trắc nên đã xin sư phụ cho đi tìm muội.
Bạch Quan Nguyệt không còn chút nào vẻ bướng bỉnh như Mạnh Đạt Nhân từng mục kích. Nàng có phần dỗi hờn khi thuật cho đại sư huynh nghe chuyện đã xảy ra ở thủy trại Hoàng Hà.
-… Muội đã mỏi mòn trông chờ sư phụ và chư vị sư huynh đến giải nguy.
Nhưng cuối cùng muội phải tự lo liệu.
Vị đại sư huynh lại liếc nhìn Mạnh Đạt Nhân :
– Liệu muội có biết rõ lai lịch của y trước khi chấp nhận để y gọi muội là chủ nhân ?
Mạnh Đạt Nhân lên tiếng :
– Mang ân cứu mạng, tại hạ…
Y quát :
– Ta chưa hỏi ngươi vội gì ngươi xen vào ? Hay ngươi nghĩ ai cũng tin như Bạch sư muội, để ngươi muốn lừa dối thế nào cũng được ?
Mạnh Đạt Nhân không hiểu sao bỗng để cơn giận dữ bộc phát :
– Các hạ ăn nói nên biết liệu lời. Dựa vào đâu các hạ bảo tại hạ đã dối lừa lệnh muội ?
Y cười lạnh :
– Gọi Bạch sư muội là chủ nhân đáng lý ra ngươi phải lễ độ với ta là đại sư huynh của Bạch sư muội. Thái độ của ngươi càng khiến ta thêm nghi ngờ.
æt hẳn ngươi phải là kẻ ba đầu sáu tay nên ngươi mới dám dối lừa Bạch sư muội của ta. Để xem ngươi có công phu cao minh đến bậc nào ! Đỡ !
Nói thế nào làm thế ấy y xuất kỳ bất ý tuốt kiếm và phóng nhanh một chiêu vào Mạnh Đạt Nhân.
Véo…
Phải thừa nhận kiếm pháp của một đại đệ tử Côn Luân phái quả nhiên có chỗ lợi hại, ngay khi y phóng kiếm thì mũi kiếm của y chỉ trong gang tấc là chạm vào Mạnh Đạt Nhân.
Theo bản năng Mạnh Đạt Nhân đưa chân dịch bộ tránh.
Thế nhưng, vết nội thương do lúc giao đấu với Hà Tử Kiên vẫn chưa có dịp điều trị phản ứng của Mạnh Đạt Nhân không còn linh họat như từng có.
Kết quả ngọn kiếm kia chỉ chịu dừng lại khi có tiếng Bạch Quan Nguyệt hô hoán :
– Đừng lấy mạng y, đại sư huynh ! Vì y là…
Đại sư huynh của nàng vẫn đưa kiếm ngang tử huyệt của Mạnh Đạt Nhân :
– Muội bảo y là ai ?
Bạch Quan Nguyệt có phần lúng túng khi cố ý giải thích :
– Đại sư huynh cũng biết rồi, y là nô bộc của muội, đâu đáng để đại sư huynh lưu tâm…
Y thu kiếm về cười ngạo mạn với Mạnh Đạt Nhân :
– Một kẻ vô dụng như ngươi không xứng gọi Bạch sư muội là chủ nhân.
Bây giờ đã có ta là bạn đồng hành cùng Bạch sư muội, ngươi có thể đi được rồi.
Mạnh Đạt Nhân chợt nhìn Bạch Quan Nguyệt :
– Chủ nhân thật sự không cần tiểu nhân nữa ?
Nàng lúng túng không biết đối đáp thế nào.
Đại sư huynh nàng lên tiếng thay :
– Với thân phận là đại sư huynh của Bạch muội không lẽ ta không thể giải bỏ việc Bạch sư muội thu nhận ngươi làm nô bộc được sao ?
Y quay sang Bạch Quan Nguyệt cất giọng hỏi :
– Liệu ta có quyền thay Bạch sư muội làm chủ việc này ?
Nàng bối rối :
– Nhưng muội phải… Nhưng y có hứa với muội.
Mạnh Đạt Nhân giúp nàng thoát cảnh bối rối :
– Một lời đã hứa tại hạ quyết không quên. Thế nào tại hạ cũng phải đến Tam Điệp Cốc.
Y quắc mắt :
– Ngươi đến đó làm gì ? Không có ngươi ở đó cũng quá đủ chuyện rắc rối rồi.
Tuy vậy Bạch Quan Nguyệt vẫn gật đầu chấp thuận lời hứa của Mạnh Đạt Nhân. Sau đó nàng bảo :
– Nếu đại sư huynh của ta đã có ý như vậy từ nay ngươi không cần gọi ta là chủ nhân nữa.
Nàng quay sang thỏ thẻ với đại sư huynh :
– Muội vẫn thích hơn nếu lúc nào cũng được đi bên cạnh đại sư huynh.
Chúng ta đi thôi.
Con người vị đại sư huynh kia thật lạ lùng, vừa mới nhoẻn miệng cười với Bạch Quan Nguyệt đó, y đã thay đổi thái độ thật nhanh :
– Ta đã nói rồi, nếu thấy ngươi bén mảng đến Tam Điệp Cốc, chớ trách kiếm pháp Phi Vân của ta vô tình. Hừ !
Nhìn theo họ bỏ đi vai kề vai không hiểu sao Mạnh Đạt Nhân chợt có cảm nhận vừa bị mất đi điều gì đó thân thiết.
Không thể hiểu đó là sự mất mát gì, Mạnh Đạt Nhân buông tiếng thở dài và vội tìm nơi kín đáo để trị thương.
Trời sáng dần, tiếng chim rừng líu lo gọi bình minh làm cho Mạnh Đạt Nhân choàng tỉnh…
Nhưng khi mở mắt ra Mạnh Đạt Nhân phải giật mình bật kêu :
– Các hạ là ai ? Như các hạ cố ý tìm tại hạ ?
Đối diện với Mạnh Đạt Nhân và chỉ cách khoảng đúng một tầm tay một nhân vật có gương mặt lạnh lùng, với niên kỷ chỉ ngoài đôi mươi một ít, không hiểu đã xuất hiện từ bao giờ đang ngồi nhìn thẳng vào mắt Mạnh Đạt Nhân.
Nhân vật nọ lên tiếng như đã quen :
– Ngươi là Mạnh Đạt Nhân ?
Mạnh Đạt Nhân đứng bật dậy và lập tức hồi bộ thủ thế :
– Các hạ có ý gì ?
Nhân vật nọ cười lạnh:
– Yên tâm đi ! Vì nếu cần ta đã giết ngươi rồi.
Mạnh Đạt Nhân bị khích nộ :
– Sao các hạ không xưng danh ? Hay đợi Mạnh mỗ bắt buộc phải động thủ ?
– Hừ ! Ngươi chưa đủ tư cách nói với ta câu đó.
Mạnh Đạt Nhân phẫn nộ xông đến.
– Có hay không các hạ sẽ biết. Đỡ !
Nhân vật nọ bật quát :
– Đừng xuẩn động. Công phu Bát Quái Môn của ngươi bất quá chỉ cầm chừng gã họ Hà. Chưa phải đối thủ của ta.
Mạnh Đạt Nhân rúng động :
– Hóa ra mọi hành vi của ta đều bị ngươi giám sát ? Phải chăng các hạ muốn nhắm vào Vạn Lưu Quy Tông ?
Nhân vật nọ bĩu môi :
– Đã biết có ta giám sát hẳn ngươi phải hiểu ta cũng rõ bí kíp Vạn Lưu Quy Tông không ở tay ngươi ?
Mạnh Đạt Nhân một lần nữa rúng động :
– Vậy ý các hạ là gì ?
Nhân vật nọ hỏi :
– Ta họ Bạch tên Quan Nhật. Danh xưng này liệu có gợi cho ngươi điều gì ?
Mạnh Đạt Nhân vỡ lẽ :
– Bạch Quan Nhật ? Bạch Quan Nguyệt ? Hóa ra…
Bạch Quan Nhật gật đầu :
– Chẳng trách đại trưởng lão đã ngấm ngầm chọn ngươi làm người sẽ được đưa vào Phong Thần Liên Hoàn Động cho ngày đoan ngọ sắp đến. Ngươi cũng khá thông tuệ đấy.
Mạnh Đạt Nhân một phen nữa phải giật mình.
– Nói vậy các hạ là người của Thần Môn ? Nhờ đó mới biết công phu xuất xứ của tại hạ là ờ Bát Quái Môn ?
Bạch Quan Nhật cau mày :
– Ta xuất hiện không để bàn về xuất xứ công phu của ngươi cũng không phải quan tâm đến ngươi đã được đại trưởng lão chọn. Ngươi chớ vội mừng khi biết ta là ngươi của Thần Môn.
Mạnh Đạt Nhân gật gù :
– Tại hạ hiểu rồi. Các hạ xuất hiện chỉ vì Bạch Quan Nguyệt ?
Bạch Quan Nhật cười lạt :
– Bạch gia chỉ còn mỗi huynh muội ta. Không sai, ta thật sự bất bình khi thấy ngươi cố tình dối lừa gia muội.
Mạnh Đạt Nhân chợt hiểu :
– Nếu tại hạ đoán không lầm các hạ đã mục kích cảnh đại sư huynh nàng nghi ngờ và cho rằng tại hạ đã dối lừa lệnh muội ?
Bạch Quan Nhật phẫn nộ :
– Vậy ngươi cho đó là hành vi gì khi ngươi cứ vờ ra vẻ ngu ngốc, kần lượt dối lừa gia muội lần này đến lần khác ?
Mạnh Đạt Nhân thản nhiên :
– Tại hạ không hề dối lừa lệnh muội.
Bạch Quan Nhật gầm vang :
– Vậy thì ai có công phu cao minh nhưng cứ vờ ra vẻ yếu kém ?
Mạnh Đạt Nhân không chút nao núng :
– Vậy các hạ nói đi, tại hạ phải làm gì nếu ngay từ đầu lệnh muội đã nghĩ tại hạ là ngươi có võ công non kém và cứ khăng khăng đòi giải cứu tại hạ ?
Bạch Quan Nhật nghi ngờ:
– Có chuyện này thật sao ?
Mạnh Đạt Nhân nhún vai :
– Chứng tỏ các hạ không nhìn thấy lệnh muội cùng bị giam với tại hạ Ở Hắc Thạch Đảo ?
– Hắc Thạch Đảo ? Ngươi đã đến Hắc Thạch Đảo ? Ở đó… ! Mà thôi chuyện gì đã xảy ra giữa ngươi và gia muội ở Hắc Thạch Đảo ?
Mạnh Đạt Nhân không thể không phát hiện thái độ quan tâm bất bình thường của Quan Nhật khi nghe nói đến Hắc Thạch Đảo.
Giữ kín sự phát hiện này Mạnh Đạt Nhân đáp :
– Chẳng có gì đang nói ngoài lệnh muội luôn xem nhẹ tại hạ và sau đó đởm lược hơn người bằng cách cứu tại hạ.
Thấy Bạch Quan Nhật vẫn tỏ ra bán tín bán nghi Mạnh Đạt Nhân liền bảo :
– Không tin, sau này các hạ có thể hỏi lệnh muội. Thử xem có phải tại hạ tuy có miệng nhưng không thể giải thích rằng bản lãnh của tại hạ cao minh hơn, và rằng tại hạ không cần đến sự giúp đỡ của lệnh muội.
Bạch Quan Nhật gay gắt:
– Nhưng sau đó cớ gì ngươi phải tự hạ mình là kẻ có bản lãnh non kém hơn là chủ nhân ?
Mạnh Đạt Nhân lại nhún vai:
– Nhắc đến đều này, chính các hạ phải có lời giải đáp mới đúng. Một nam một nữ phải gần gũi nhau trên một hòn đảo hoang vắng nếu không có danh phận rõ ràng liệu lệnh muội có tránh khỏi điều tiếng thị phi bị miệng đời dị nghị.
Bạch Quan Nhật lần đầu tiên bị túng thế :
– Hóa ra đó là hảo ý của ngươi ?
– Không sai ! Và đó là nguyên nhân khiến tại hạ từ đó càng thêm giữ ý. Vừa tránh cho lệnh muội sự bẽ bàng nếu nhận ra bản lãnh của tại hạ thật sự cao minh hơn lệnh muội lầm nghĩ, đồng thời cũng ngấm ngầm bảo vệ sự an nguy cho lệnh muội.
Bạch Quan Nhật chùn giọng xuống :
– Chính vì thế mấy lần ta nhìn thấy ngươi đã mấy lần cố tình ngăn cản gia muội không để gia muội phải chạm mặt cung chủ Thiên Tàn Cung và viện chủ Bách Nhân Viện ?
Mạnh Đạt Nhân lắc đầu thở dài :
– Lệnh muội quả là người bướng bỉnh. Nếu không nhờ may, có lẽ lệnh muội khó toàn mạng giá như cung chủ Thiên Tàn Cung động nộ xuất thủ.
Bạch Quan Nhật nghi ngại :
– Nhưng sau đó ngươi lẻn đi gặp Hà Tử Kiên xem ra ngươi đâu có quan tâm chút nào đến sinh mạng gia muội nhỡ gia muội bị viện chủ Bạch Nhân Viện hạ thủ ?
Mạnh Đạt Nhân phì cười :
– Vì tại hạ biết rõ viện chủ Bách Nhân Viện sẽ không gây khó dễ cho lệnh muội.
Bạch Quan Nhật nhăn mặt :
– Ta cũng nghe viện chủ Bách Nhân Viện nói như thế. Nhưng đâu dễ vì thế mà ngươi vội tin vào lời người phó mặc gia muội đi vào chổ hiễm nguy ?
Mạnh Đạt Nhân nhìn sững Bạch Quan Nhật :
– Tại hạ cũng đãu nói là tại hạ tin ? Mà tại hạ biết chắc như thế.
– Biết chắc ? Dựa vào đâu mà ngươi dám nói chắc như thế ?
Mạnh Đạt Nhân cười nhẹ :
– Vậy là các hạ không nhận thấy thái độ khoan dung quá rõ ràng của cung chủ Thiên Tàn Cung dành cho lệnh muội ?
– Hừ ! Ta đâu nói về cung chủ Cung Thiên Tàn ? Mà là…
Mạnh Đạt Nhân ngắt lời :
– Gọi cung chủ Thiên Tàn Cung là lão hữu chứng tỏ viện chủ Bách Nhân Viện có giao tình trọng hậu với cung chủ Thiên Tàn Cung. Đó là chưa kể rất có thể nhị viện và nhị cung đang đồng mưu về một nhu cầu rất chung nào đó.
Bạch Quan Nhật cười khẩy :
– Nói về giao tình giữa Thiên Tàn Cung và Bách Nhân Viện khả dĩ ta còn có phần tin. Đâu lại có chuyện Địa Khuyết Cung cùng đi chung đường với nhị viện và Cung Thiên Tàn còn lại ?
– Các hạ cũng như tất cả mọi người đã bị vẻ đối địch bề ngoài mà cho rằng Địa Khuyết Cung đang đối đầu với nhị viện và một cung còn lại ?
Bạch Quan Nhật cười thành tiếng :
– Sự việc quá rõ ràng, ta không hề bị đánh lừa. Chỉ có ngươi vì quá suy diễn nên mới có ý nghĩ trái khoáy như thế.
Mạnh Đạt Nhân lại nhún vai :
– Tin hay không tùy các hạ. Phần tại hạ, cứ nghĩ, Địa Khuyết Cung đang mưu đồ độc bá võ lâm. Và để ra vẻ duy trì chính nghĩa, Địa Khuyết Cung phải tỏ ra đối nghịch với bất kỳ bang phái nào ngay khi xuất hiện đã manh nha bộc lộ dã tâm. Kỳ thực, mưu đồ độc bá là của nhị việcn và nhị cung.
Bạch Quan Nhật lần đầu tỏ ra giật mình và động tâm :
– Tuy đây là một ý có phần quá võ đoán nhưng xem ra rất có thể như ngươi nói. Thảo nào bất kỳ bổn môn xuất hiện ở đâu cũng gặp phải thái độ thù địch của các phái.
Chợt từ xa có một tràng cười vang đến :
– Bọn ngươi có biết thì đã muộn. Chỉ một hai ngày nữa thôi Tam Điệp Cốc sẽ là nơi bổn cung thu phục quần hùng độc chiếm ngôi minh chủ. Ha…
ha…
Mạnh Đạt Nhân thất sắc :
– Là Địa Khuyết Cung ?
Thêm một âm thanh the thé nữa vang đến :
– Tiểu tử không ngờ lại lớn mạng. Lần này ngươi đừng mong thoát như chuyện đã xảy ra ở Hắc Thạch Đảo.
Mạnh Đạt Nhân kinh tâm bở vía :
– Là mụ Cổ Mỹ Kỳ, viện chủ Cửu U Quỷ Viện ?
Bạch Quan Nhật vội xoay người gọi Mạnh Đạt Nhân :
– Chờ gì nữa ? Mau theo ta.
Vút !
Từ khi biết Bạch Quan Nhật là người của Thần Môn bao câu chuyện kỳ bí có liên quan đến Thần Môn từng được nghe đại trưởng lão kễ đã tạo cho Mạnh Đạt Nhân một ấn tượng rằng hễ ai là người của Thần Môn đều có võ công cái thế và thông minh tột đỉnh. Do vậy mỗi việc làm của họ, mỗi lời nói của họ đều được cân nhắc định lượng. Vì thế ngay khi nghe Bạch Quan Nhật bảo phải chạy theo, lòng ngưỡng mộ vẫn hình thành lập tức xui bảo Mạnh Đạt Nhân phải chạy theo.
Bạch Quan Nhật tuy chạy về trước nhưng vẫn tỏ ra quan tâm đến Mạnh Đạt Nhân vì dù sao công phu của Mạnh Đạt Nhân cũng có phần kém hơn.
Sợ Mạnh Đạt Nhân chạy theo không kịp, đôi lúc Bạch Quan Nhật phải đứng lại chờ.
Một lần như thế ngay khi Bạch Quan Nhật dừng lại chờ và lúc Mạnh Đạt Nhân vừa đuổi kịp tới lập tức ở phía sau có tràng cười the thé của mụy Cỗ Mỹ Kỳ vang lên :
– Phía trước là vực thẳm hai bên thì là hai vách đá dựng đứng, hai người còn chỗ chạy nữa hay sao ? Ha…ha…
Vút !
Mạnh Đạt Nhân quay lại thấy Cổ Mỹ Kỳ tuy đã hiện thân nhưng vẫn ung dung đứng yên nhìn Mạnh Đạt Nhân và Bạch Quan Nhật hai người.
Chưa hết trên đầu một tảng đá khá cao cách chỗ Mạnh Đạt Nhân, đứng khỏang bảy trượng chiều cao một nhân vật che kín diện mạo lại bất ra tràng cươi ngạo nghễ :
– Không chạy đâu lại chạy ngay vào tuyệt lộ. Xem ra nếu hai ngươi không ngoan ngoãn thúc thủ, có lẽ vực Tiêu Hồn kia sẽ là nơi hai ngươi táng thân. Ha… ha…
Lướt mắt nhìn quanh địa hình Mạnh Đạt Nhân càng thêm kinh tâm động phách khi nghe Bạch Quan Nhật quát lên giật giọng:
– Phải khai huyết lộ ! Đánh !
Và Bạch Quan Nhật tung người lao thật nhanh về phía Cổ Mỹ Kỳ.
Vút !
Vù…
Ngay lập tức Mạnh Đạt Nhân có cảm nhận toàn thân chợt giá lạnh, đến thần trí cũng đông cứng lại như sắp chìm vào vô thức. Chỉ duy nhất một nhận thức là còn tồn tại với Mạnh Đạt Nhân. Bạch Quan Nhật dù có bản lãnh tuyệt phàm thì lúc này đối với Mạnh Đạt Nhân, Bạch Quan Nhật vẫn chưa đáng để xem là người thần thông quảng đại, túc trí đa mưu, bất lỳ hành sự nào cũng đúng.
“Nguy mất” ý nghĩ này chợt đến làm Mạnh Đạt Nhân tỉnh lại, hoàn hồn lại “ta phải tự nghĩ cách cứu ta vẫn hơn là cứ trông chờ vào những hành vi gần như mù quáng của họ Bạch” ¨m ! ¨m !
Tiếng chấn kình kinh thiên động địa làm Mạnh Đạt Nhân phải đưa mắt nhìn. Và Mạnh Đạt Nhân một lần nữa đành phãi chấp nhận thêm một sự thật về con người Bạch Quan Nhật.
Họ Bạch chưa đủ bản lãnh để đối phó với Cổ Mỹ Kỳ viện chủ Cửu U Quỷ Điện. Đó là chưa kể đến nhân vật che kín diện mạo trên kia chưa liên thủ sinh mạng của Bạch Quan Nhật và bản thân Mạnh Đạt Nhân thật sự khó bảo toàn.
Sau khi ưỡn ngực hít vào một hơi thật dài. Mạnh Đạt Nhân chợt hô hoán :
– Dừng tay !
Cổ Mỹ Kỳ cười the thé :
– Sao rồi, tiểu tử ? Dường như ngươi có ý gì muốn đề xuất ? Nào, hãy nói xem nào.
Bạch Quan Nhật nhờ đó có cơ hội nhảy lùi lại. Y vừa thở hổn hển vừa lên tiếng trách Mạnh Đạt Nhân :
– Sao ngươi không cùng ta xuất thủ ?
Mạnh Đạt Nhân cười gượng và nói bằng giọng quả quyết:
– Phải biết tự lượng sức Bạch huynh ! Tình thế này dù muốn hay không chúng ta phải chấp nhận sự thật dù chúng ta có liên tay cũng không phải là đối thủ của họ.
Vút !
Nhân vật che kín diện mạo kia chợt từ trên cao nhảy xuống, phô diễn cho Mạnh Đạt Nhân và Bạch Quan Nhật thấy khinh thân tuyệt pháp đã đạt mức thượng thừa. Nhân vật nọ phát ra những tiếng cười khùng khục xuất phát từ trong miệng :
– Tri kỷ tri bỉ bách chiến bách thắng, tiểu tử ngươi biết thế là tốt. Vậy ngươi có ý gì ?
Mạnh Đạt Nhân cố nhìn chăm chăm vào nhân vật nọ như muốn nhìn thấu suốt diện mạo thật của đối phương qua lớp lụa che kín bên ngoài :
– Tôn giá là cung chủ Địa Khuyết Cung ?
Nhân vật nọ quắc mắt:
– Ngươi hô hoán bảo phải dừng tay chỉ để hỏi câu ngu ngốc thế ư ?
Bạch Quan Nhật vụt quát:
– Có là cung chủ Địa Khuyết Cung hay không thì đã sao ? Có tài hãy cùng Bạch mỗ phân cao thấp ?
Nhưng Bạch Quan Nhật chưa kịp xuất thủ thực hiện như lời nói, Mạnh Đạt Nhân đã lên tiếng :
– Trước lúc tại hạ tiết lộ về nơi cất giấu bí kíp Vạn Lưu Quy Tông đương nhiên cần phải tỏ tường ai đang cùng tại hạ thương lượng.
Lời nói của Mạnh Đạt Nhân khiến Bạch Quan Nhật nảy người. Y quay nhìn Mạnh Đạt Nhân :
– Nói sao? Hóa ra ngươi biết rõ nơi cất giữ Vạn Lưu Quy Tông bí kíp ?
Mạnh Đạt Nhân cố tình không đếm xỉa đến thái độ giận dữ của họ Bạch cứ trầm giọng bảo nhân vật che kín diện mạo :
– Tôn giá muốn hay không muốn chiếm hữu Vạn Lưu Quy Tông bí kíp?
Mụ Cổ Mỹ Kỳ cất giọng the thé xen vào :
– Tánh mạng của ngươi hoàn toàn phụ thuộc do bọn ta định đọat. Ngươi chỉ cần khai ra nơi cất giữ bí kíp là đủ cớ gì phải đòi biết lão hữu của bản nhân có là cung chủ Địa Khuyết Cung hay không ?
Thật bất ngờ Mạnh Đạt Nhân lập tức quay qua quát nạt mụ :
– Ta đâu cần mụ xen vào ? Mối hận bị mụ giam ở Hắc Thạch Đảo ắt sẽ có người tìm đến mụ rửa hận. Phần ta mụ tưởng ta nói cho mụ biết về nơi cất giữ chân kinh ư ? Ta chỉ nói cho cung chủ Địa Khuyết Cung biết thôi.
Bị Mạnh Đạt Nhân quát nạt, Cố Mỹ Kỳ nghiến răng kèn kẹt :
– Ngươi vẫn dám xúc phạm ta ư ? Được trước khi tìm diệt lão tặc kia ta thật sự muốn xem coi ngươi có lá gan lớn đến chừng nào. Hừ !
Vừa nói mụ vừa tiến dần về phía Mạnh Đạt Nhân có vẻ như mụ sắp sửa ra tay lấy mạng Mạnh Đạt Nhân.
Thoáng nhìn thấy nhân vật che mặt kia vẫn đứng yên bất động, Mạnh Đạt Nhân lập tức lùi lại sát miệng vực :
– Tuy ta khôgn phải là đối thủ của mụ nhưng mụ đừng lầm, chỉ có ta mới có quyền tự quyền định đọat sinh mạng của ta. Hừ !
Bằng động thái khẽ rùn người xuống, ra bộ dạng sắp sửa nhảy xuống vực Tiêu Hồn mưu kế mạo hiểm của Mạnh Đạt Nhân vậy mà có kết quả.
Nhân vật che kín diện mạo giật giọng gọi :
– Chậm đã ! Bản nhân chính là cung chủ Địa Khuyết Cung. Không phải ngươi muốn cùng bản nhân thương lượng sao ?
Mạnh Đạt Nhân tuy trong lòng đắc ý nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra quyết liệt :
– Sao đến lúc này tôn giá mới lên tiếng ? Phải chăng vì tôn giá thật sự không phải là cung chủ Địa Khuyết Cung và khi thấy cơ hội chiếm hữu bí kíp sắp bị mất nên cố tình mạo nhận ?
Nhân vật nọ cười lạnh :
– Bản nhân thừa hiểu ngươi đang toan tính điều gì. Ngươi muốn nhìn rỏ lư sơn chân diện mục của bản nhân ? Kế của ngươi thật ấu trĩ đừng mong…
Mạnh Đạt Nhân ngắt lời :
– Tại hạ chưa hề biết gì về diện mạo của cung chủ Địa Khuyết Cung dù có thấy diện mạo thật của tôn giả cũng không ích gì. Nhưng tại hạ có cách phân biệt hư thực sẽ rõ tôn giá có đúng là cung chủ Địa Khuyết Cung hay không.
Nhân vật nọ động tâm :
– Là cách gì ?
– Không phải cung chủ Địa Khuyết Cung đã luyện công phu Vô Minh Thần Công đó sao ? Tại hạ muốn thấy tôn giá phô diễn công phu đó.
Nhân vật nọ gật gù :
– Nhưng liệu ngươi có thể phân biệt được thế nào là công phu thật hay không ?
Mạnh Đạt Nhân bĩu môi :
– Tại hạ đã cùng Hà Tử Kiên giao đấu đương nhiên thừa biết đâu là công phu Vô Minh thật. Dù tôn giá có muốn mạo nhận cũng không thể dối lừa tại hạ.
Nhân vật nọ gật gù :
– Ra là vậy! Cách phân biệt của ngươi kể cũng hay. Được! Bản nhân đâu ngại chuyện phô diễn. Xem đây !
Mạnh Đạt Nhân lập tức ngăn lại :
– Chờ đã ! Tốt hơn hết tôn giá nên chọn vách đá này làm đối tượng phô diễn công phu.
Và Mạnh Đạt Nhân đưa tay chỉ vào vách đá bên tả cách miệng vực không xa.
Nhân vật nọ cả cười:
– Ngươi thật khéo vẽ chuyện ! Được vách đá ở đây hay ở kia đối với bản nhân không thành vấn đề. Xem đây !
Và lão phát kình, một luồng kình nhẹ nhàng như vô lực.
Viu…
Vách đá được Mạnh Đạt Nhân chỉ có khoảng cách ngoài ba trượng so với nơi nhân vật nọ đứng.
Tuy thế đúng như nhân vật nọ đã tự phụ, khoảng cách có như thế nào cũng không thể gây khó dễ cho công phu Vô Minh của lão ta.
¨m !
Vách đá bị chấn động vỡ một mảng lớn, những mảnh vỡ thi nhau rơi xuống vực.
ão…ào…
Nhân vật nọ đắc ý hỏi :
– Đã đúng là công phu Vô Minh chưa ?
Mạnh Đạt Nhân chầm chậm hít vào một hơi:
– Tại hạ rõ rồi tôn giá đích thực là cung chủ Địa Khuyết Cung. Nhưng rất tiếc tại hạ không thể cùng cung chủ thương lượng nếu cứ để mụ vô sỉ kia hiện diện ở đây.
Cổ Mỹ Kỳ biến sắc định quát. Nhân vật nọ nhanh miệng và cười :
– Quả nhiên bản nhân đoán không sai. Và bản nhân biết thế nào tiểu tử ngươi cũng dùng đến kế ly gián này. Ha…ha…! Bản nhân đành để ngươi thất vọng thôi ! Vì bản nhân không thể…
Mạnh Đạt Nhân nhún vai :
– Tùy cung chủ thôi ! Nếu đổi lại là cung chủ liệu cung chủ có cam tâm tiết lộ một điều hoàn toàn có lợi cho kẻ thù mà cung chủ ghét cay ghét đắng hay không ? Riêng tại hạ thì không ! Chết thì chết, tại hạ quyết không tạo cơ hội cho kẻ thù.
Có vẻ như đã hiểu Mạnh Đạt Nhân đang có âm mưu gì và sẽ có lợi ra sao nên Bạch Quan Nhật đành đứng lặng chờ xem sự việc.
Nhân vật nọ hấp háy mắt :
– Ngươi nói như thế có vẻ như ngươi chưa có định kiến nào về bổn cung, cho dù La Cảnh Thân có lần suýt lấy mạng ngươi ?
Mạnh Đạt Nhân cau mặt :
– Hành vi của La Cảnh Thân đương nhiên có khiến tại hạ Oán hận. Tuy nhiên có nghĩ lại mới biết La Cảnh Thân làm như thế là đúng lỗi là lỗi cũa tại hạ. Còn về định kiến ư ? Có đấy !
Nhân vật nọ xọ hai tia mắt rợn người :
– Có ? Như thế nào ?
Mạnh Đạt Nhân mỉm cười :
– Là Địa Khuyết Cung dù có làm gì đi nữa, mục đích là giúp tại hạ đòi lại công bằng. Không phải thế sao ?
Nhân vật nọ thu mục quang về :
– Dường như lúc mới vừa rồi, lời ngươi nói với họ Bạch kia về bổn cung có phần khác ?
Mạnh Đạt Nhân gật đầu nhìn nhận :
– Tại hạ không phủ nhận điều này. Và nếu cần tại hạ vẫn dám lập lại, rằng Địa Khuyết Cung quả nhiên đang có mưu đồ độc bà võ lâm. Tuy nhiên…
Thần quang ghê rợn của nhân vật nọ bắn ra loang loáng :
– Sao ?
Mạnh Đạt Nhân dõng dạc:
– Thử nghĩ xem, Địa Khuyết Cung dù có độc bá võ lâm hay không nào có liên quan gì đến tại hạ ? Nói cho đúng hơn tại hạ chỉ cần tìm ra hung thủ giết y và báo phục gia thù bấy nhiếu đó là đủ. Địa Khuyết Cung cho đến nay vẫn giữ nguyên chủ trương đã hứa với tại hạ, vẫn muốn giúp tại hạ truy tìm hung thủ. Vậy cung chủ nói đi, tại hạ nên có định kiến như thế nào về Địa Khuyết Cung ?
Lần thứ hai nhân vật nọ thu thần quang về :
– Nghĩa là ngươi vẫn muốn bổn cung giúp ngươi truy tìm hung thủ ? Và vì thế ngươi sẵn sàng chỉ điểm nơi cất giấu bí kíp cho bổng cung ?
Mạnh Đạt Nhân gật đầu :
– Cũng phải kể thêm đó là đền ân tha mạng của Hà Tử Kiên. Vì nếu y cứ quyết liệt đòi giết tại hạ như La Cảnh Thân từng hành động… chắc chắn tại hạ sẽ nghĩ phụ tử y chính là kẻ thù. Và từ đó tại hạ sẽ không bao giờ tiết lộ nơi ẩn giấu bí kíp cho kẻ thù, như lúc nãy tại hạ nói.
Nói đến đây Mạnh Đạt Nhân còn cố tình nhình sang Cổ Mỹ Kỳ.
Và Mạnh Đạt Nhân thật sự đắc ý vì thấy mụ ta dần dần thất sắc khi nghe cung chủ Địa Khuyết Cung thản nhiên bảo mụ :
– Thật không phải chút nào phiền Cổ tỷ tỷ rời khỏi nơi này cho.
Mụ lập tức có phản ứng :
– Lão hữu..
Cung chủ Địa Khuyết Cung tiến đến chỗ mụ và cố tình đứng đối diện với mụ nghĩa là quay lưng hẳn về phía Mạnh Đạt Nhân và Bạch Quan Nhật.
Cả hai chỉ nghe lão lên tiếng mà không hề thấy bất kỳ biểu hiện nào qua gương mặt, cụ thể là qua đôi mắt của lão :
– Kìa Cổ tỷ tỷ. Không lẽ tỷ tỷ chờ bản nhân phải dùng Vô Minh Thần Công để tiễn tỷ tỷ đi hay sao? Bản nhân đâu thể trở mặt với Cổ Tỷ Tỷ phải thế không ?
Qua sắc diện mấy lần thay đổi của mụ Cổ Mỹ Kỳ cả Bạch Quan Nhật lẫn Mạnh Đạt Nhân thừa biết là lão cung chủ đã dùng ánh mắt để ra hiệu cho mụ. Do vậy dù diễn biến tiếp theo sau có xảy ra thế nào đi nữa cả hai đều hiểu rằng là họ đang diễn trò. Và diễn có đạt hay không là tùy theo hành động của họ có thật hay không và thật đến mức độ nào.
Mụ Cổ Mỹ Kỳ đang giận dữ :
– Lão hữu định độc chiếm bí kíp ư ? Không dễ như thế đâu.
Cung chủ Địa Khuyết Cung dằn giọng :
– Nhưng tiểu tử kia chỉ muốn tiết lộ cho bản nhân. Không lẽ Cổ tỷ tỷ không thừa nhận sự thật ?
Đoán biết là họ sẽ đôi co thêm hồi lâu nữa trước khi mụ Cổ Mỹ Kỳ giả vờ giận dữ bỏ đi, Mạnh Đạt Nhân vội thì thầm nói vừa đủ cho Bạch Quan Nhật nghe :
– Khi có cơ hội Bạch huynh nên lập tức cao chạy xa bay.
Bạch Quan Nhật cũng thì thào :
– Còn ngươi ?
Mạnh Đạt Nhân bảo :
– Tại hạ biết tự lo liệu. Yên tâm đi tại hạ sẽ thoát. Nếu cần Bạch huynh cứ đến Tam Điệp Cốc tìm tại hạ. Đúng lúc rồi kìa…
Mạnh Đạt Nhân vừa dứt lời thì nghe cung chủ Địa Khuyết Cung lớn tiếng quát nạt mụ Cổ Mỹ Kỳ :
– Cổ tỷ tỷ thật sự muốn bản nhân động thủ mới chịu đi ? Được ! Vậy đừng trách bản nhân trở mặt. Xem đây !
Viu…
Mạnh Đạt Nhân phải thừa nhận mức độ diễn xuất của họ cứ y như thật.
Ngay khi lảo cung chủ thi triển công phu V?p Minh thì mụ Cổ Mỹ Kỳ cũng tỏ ra không kém quyết liệt.
Mụ quát :
– Bổn viện chủ sợ ngươi sao? Đỡ !
Vù…
¨m !
Để giống với sự thật hơn, sau chiêu đầu, mụ Cổ Mỹ Kỹ tuy loạng choạng nhưng vẫn hung hăng lao đến :
– Ngươi chỉ có thể chiếm hữu một mình khi nào ngươi đã bại bổn viện chủ.
Ngay bây giờ thì chưa đâu ! Đỡ !
Vù…
Lão cung chủ quát lên thịnh nộ :
– Bản nhân càng nhân nhượng ngươi càng lấn lướt. Lần này thì khác. Xem chiêu !
Viu…
¨m ! ¨m !
Quả nhiên lần này mụ Cổ Mỹ Kỳ lảo đảo nhiều hơn và tạo cơ hội cho lảo cung chủ đến truy bức :
– Thử xem ngươi còn miễn cưỡng được bao lâu ? Đỡ !
Viu…
Mụ Cổ Mỹ Kỳ biếc sắc đành phải rít lên :
– Ngươi… ! Hừ ! Được lắm ! Mối hận này ta quyết phải đòi lại. Tạm biệt !
Vút ! Đúng lúc mụ Cổ Mỹ Kỳ lao đi Bạch Quan Nhật sau cái nhìn thầm căn dặn Mạnh Đạt Nhân phải cẩn trọng cũng bất ngờ lao đi !
Vút !
Lão cung chủ phát hiện định xuất kình ngăn cản Bạch Quan Nhật chợt nghe Mạnh Đạt Nhân reo lên :
– Thần công của cung chủ quá vô thượng ! Được thấy mụ phải tháo chạy như thế này tại hạ thật hả dạ. Như vậy là mụ sẽ không dám quay lại, tại hạ có thể tiết lộ chỗ cất giữ bí kíp cho cung chủ được rồi ! Cung chủ mau lại đây !
Lão cung chủ thoáng lưỡng lự. Xuất thủ với Bạch Quan Nhật thì sợ Mạnh Đạt Nhân nhân cơ hội này mà chạy thoát sẽ bỏ trốn, vậy là mất cơ hội biết nơi hạ lạc của bí kíp. Còn nếu không ngăn cản Bạch Quan Nhật câu nói của Mạnh Đạt Nhân dĩ nhiên càng làm Cổ Mỹ Kỳ không chạy thì thôi, một khi đã chạy thì phải chạy cho xa để đừng Mạnh Đạt Nhân phát hiện mụ lẻn quay lại, như vậy, vị tất Cổ Mỹ Kỳ dám xuất hiện để thay lão ngăn cản Bạch Quan Nhật ? Được điều này thì chỉ mất điều kia. Cuối cùng khi nhận ra rằng không thể một lúc đắc thủ cả hai điều, lão đành để Bạch Quan Nhật chạy chỉ quan tâm một mình Mạnh Đạt Nhân.
Nhìn vào ánh mắt lão Mạnh Đạt Nhân biết nếu Mạnh Đạt Nhân bỏ chạy hoặc không tiết lộ chỗ cất giấu bí kíp nhất định sẽ bị lão lấy mạng.
Cố tình trì hõan Mạnh Đạt Nhân nghiêm mặt nhìn lão :
– Còn một nguyên do nữa tại hạ không muốn mụ Cổ Mỹ Kỳ nghe biết.
Chẳng hay cung chủ có thể làm không ?
Không còn ngại Mạnh Đạt Nhân giở trò lão gật đầu :
– Nếu là chuyện có liên quan đến bí kíp bản nhân sẽ nghe :
Mạnh Đạt Nhân hạ thấp giọng :
– Đương nhiên là có liên quan ! Cung chủ ắt biết tại hạ còn có một vị đại cửu tên là Tôn Bằng ?
– Biết ! Sao ?
Mạnh Đạt Nhân bảo:
– Lúc ở Hắc Thạch Đảo do bị mụ khống chế tại hạ có nói cho mụ biết bí kíp là do Tôn Bằng giữ.
– ö ngươi nói là bí kíp đó hiện giờ vẫn còn đang ở chỗ Tôn Bằng ?
Mạnh Đạt Nhân gật đầu :
– Không sai ! Cho dù mụ đã tìm ra nơi ẩn của Tôn Bằng nhưng tại hạ biết rõ nguyên nhân khiến mụ vẫn không tìm thấy quyển bí kíp và vẫn đề quyết Tôn Bằng không hề cất giữ bí kíp.
– Là nguyên do gì ?
– Đó là việc Tôn bằng tuy có cất giữ bí kíp nhưng vẫn chưa thể luyện công trong bi kíp.
– Ngươi nói rõ xem nào ?
Mạnh Đạt Nhân giải thích:
– Việc phần mộ của song thân bị ai đó khai quật thiển nghĩ vì kẻ đó muốn tìm bí kíp.
– Bản nhân biết việc đó rồi. Và ngươi nghĩ đó là Tôn Bằng là người quật mã ?
– Cũng có thể ! Do vậy chính Tôn Bằng phải là ngươi cất giữ chân kinh.
Lần đầu tiên sau một lúc lâu nghe Mạnh Đạt Nhân nói lão hừ lạnh :
– Nếu vậy sao Tôn Bằng không thể luyện chân kinh ? Ngươi không thấy đều đó quá ư mâu thuẫn à ?
Biết lão đã hết nhẫn nại Mạnh Đạt Nhân vội nói :
– Tại hạ có thể giải thích nguyên do khiến Tôn Bằng không thể luyện công được. Và nếu mụ Cổ Mỹ Kỳ biết được điều này, hiện chỉ có mụ là biết rõ nơi Tôn Bằng từng ẩn náu, mụ sẽ phỏng tay trên của cung chủ.
– Ngươi giải thích thử xem ?
Mạnh Đạt Nhân hít vào một hơi :
– Tôn giá có biết quyển bí kíp được bao bên ngoài bằng một mảnh bìa da.
– Sao ?
– Chính tại hạ đã từng giao mảnh bìa da đó cho Tôn Bằng.
– Sao nữa ?
– Do vậy tại hạ nhớ rất rõ, mảnh bìa da đó dường như có hai lớp.
– Vậy thì sao ?
– Tôn giá không nghi ngờ chút nào sao ? Phần chủ yếu cần thiết cho việc luyện công từ bí kíp nhất định nằm trong mảnh bìa da. Như vậy chỉ có tôn giá tìm đến đó thu hồi mảnh bìa mà Tôn Bằng cho rằng vật vô dụng thế nào cũng vất đi….
Lão bật cười :
– Ngươi đoán thật chuẩn xác ! Từ bấy lâu nay bản nhân cũng cho rằng nhất định ở mảnh bìa da thế nào cũng có điều bí ẩn. Điều này chứng tỏ ngươi thật sự thông minh ! Ha… ha…
Mạnh Đạt Nhân vờ cúi thấp đầu vòng tay thi lễ :
– Tôn giá chỉ quá khen !
Lão chợt đanh giọng :
– Vì ngươi quá thông minh ngươi nên biết bản nhân có lưu ngươi lại thì chỉ là lưu họa. Vậy cho nên…
Mạnh Đạt Nhân với hai tay đã đưa sẵn ra phía trước vụt quát :
– Đương nhiên tại hạ biết ! Đỡ !
Vù…
Mạnh Đạt Nhân phát kình điều này làm cho lão cung chủ có một thoáng ngỡ ngàng.
Do vậy khi lão phát kình thì lão chỉ là người phát động sau chấn kình không đủ mạnh như ý lão muốn. Lão cũng quát :
– Ngươi càng muốn chết ! Đỡ !
Vù…
¨m !
Mạnh Đạt Nhân bị chấn kình hất bay về phía miệng vực.
Tứ chi hươ loạn, Mạnh Đạt Nhân gầm vang, trong khi toàn thân cứ tiếp tục rơi xuống vực Tiêu Hồn :
– A…a…a….
Đắc ý vì biết thế nào Mạnh Đạt Nhân cũng chết lão cung chủ cười vang :
Ha… ha…
Nghe theo tiếng cười của lão một lúc sau mụ Cổ Mỹ Kỳ lần dò xuất hiện.
Mụ hỏi :
– Thế nào ? Tiểu tử bảo sao ?
Lão nhìn mụ :
– Cổ tỷ tỷ có tin hay không tiểu tử bảo bí kíp vẫn còn trong tay Tôn Bằng cất giữ ?
Mụ giận dữ :
– Tiểu tử nói dối. Nếu vậy sao Tôn Bằng vẫn chỉ là kẻ tầm thường, vừa thấy ta đã bỏ chạy, không hề có chút biểu hiện nào cho thấy y đã luyện qua công phu ở bí kíp.
Lão gật gù :
– Ta cũng nghĩ thế, nên đã đánh tiểu tử bay xuống vực.
Mụ nghiến răng :
– Vậy là phải trở lại từ đầu. Và manh mối duy nhất lúc này chỉ còn lại là gã Tôn Bằng.
Lão lẩm bẩm :
– Muốn tìm y cần phải bắt đầu từ chỗ y ẩn náu.
Mụ bảo :
– Ta biết chỗ đó. Là một cốc núi vô danh ở Quát Thương Sơn.
Lão gật đầu :
– Ta sẽ cho môn nhân bổn cung đến đó lùng sục, chỉ phiền Cổ tỷ tỷ chỉ rõ địa điểm :
– Cứ đến đây… đến đây… là sẽ phát hiện chỗ có cốc núi.
Đọan mụ nhìn quanh :
– Còn gã họ Bạch đâu ?
Lão nhìn mụ và lắc đầu :
– Gã cũng bỏ chạy ngay khi Cổ tỷ tỷ vờ chạy. Nếu Cổ tỷ tỷ không biết gì chứng tỏ gã đã chạy thoát. Công phu của Thần Môn kỳ thực vẫn có chỗ lợi hại.
Mụ nhìn lão :
– Bây giờ lão hữu định làm gì ?
Lão cười:
– Đến Tam Điệp Cốc ! Ha..ha…