Đọc truyện Vẫn Luôn Thích Em – Chương 294: Em dám nói dối anh (4)
Editor: Waveliterature Vietnam
Thỏ trắng lập tức nín thở, giương to đôi mắt tròn đen láy nhìn Trịnh Thành Tử, mặt cô lúc này đã biến sắc.
Thôi xong, xong rồi, biểu hiện của ca ca nước cam bây giờ trông rất đáng sợ, anh ấy không lên tiếng, nhưng nét mặt không vui của anh đã nói lên tất cả…. …
Xong rồi, tiêu đời thật sự rồi, ca ca nước cam đang chuẩn bị nổi trận lôi đình, mặt anh bắt đầu nhăn lại, xung quanh tỏa ra một luồng khí lạnh đến rùng mình… …
Mình sắp tiêu đời rồi, xong, vậy là kết thúc… …
Tình cảnh này thật giống như sắp đón nhận một cơn bão vậy!!!
Trịnh Thành Tử dành vài phút, anh lật nhanh từng trang sách và nhanh chóng nắm được sơ sơ nội dung, nhìn chung, cuốn tiểu thuyết này không có cốt truyện cụ thể, có lẽ là nói về một vị tổng giám đốc tính khí nóng nảy và một cô gái xinh đẹp, sau đó là chuỗi các tình tiết liên quan đến việc, tên tổng giám đốc này dùng mọi thủ đoạn, mọi biện pháp, bất luận thời gian, địa điểm, phương thức để có thể chiếm được cô gái trẻ trung xinh đẹp này.
Sắc mặt Trịnh Thành Tử ngày càng khó coi, chờ đến lúc anh lật hết cả cuốn sách, cũng là thời điểm cảm xúc của anh được đẩy lên tột cùng, có thể dùng câu thơ “mây đen áp thành thành muốn phá vỡ” để diễn tả lại trạng thái của anh hiện tại.
Thỏ trắng vẫn chăm chú quan sát nhất cử nhất động của Thành Tử, chờ một lát thấy anh không nói gì, cô liền nở một nụ cười gượng gạo, sau đó cúi đầu rồi định dùng thái độ vui vẻ như không có gì để trốn thoát qua cơn thịnh nộ này.
“Đây chính là cuốn sách vừa rồi em đang đọc ư?” Trịnh Thành Tử đưa tay gõ lên trang bìa của cuốn sách, giọng nói của anh ấy nghe rất bình tĩnh.
“Dạ.” Thỏ trắng cúi gằm mặt xuống, khẽ gật đầu, nhưng trong lòng lại tràn đầy nghi vấn, khó chịu, làm sao thái độ của Trịnh Thành Tử lại rất bình tĩnh như vậy, nghe chẳng có gì là đang giận dữ cả… …
“Trước đó, em đều đọc những loại sách như thế này à??” Trịnh Thành Tử lại bắt đầu tra hỏi thỏ trắng, đôi mắt đen sâu thẳm của anh nheo lại, ánh mắt chứa đầy sự bí hiểm.
“Không phải, không phải vậy đâu!” Thỏ trắng lắc đầu lia lịa, đứng vụt dậy khỏi ghế, chạy đến bên giá sách, lấy những cuốn mà cô đã sớm chuẩn bị từ trước, nhanh chóng chạy lại đưa cho Trịnh Thành Tử xem và nói: “Trước đây em đọc những cuốn này… …toàn bộ đây… …cuốn sách ngày hôm nay.. …thật ra nó là một sự việc ngoài ý muốn thôi… …”
“Ngoài ý muốn ư?” Trịnh Thành Tử tròn xoe mắt nhìn thỏ trắng, anh nhận lấy tập sách từ tay thỏ trắng, bắt đầu đọc lướt qua,… … và xác thực rằng quả thật nội dung mấy cuốn này rất bình thường, thậm chí là rất nhẹ nhàng, thuần túy, “Tại sao lại là ngoài ý muốn, giải thích cho anh nghe đi?”
“Hả… …thì là… …cuốn kia… …” thỏ trắng lúng túng, lắp bắp một lúc lâu, sau đó mới nhắm nghiền mắt nói: “Thì lúc em mượn sách, không cẩn thận đã cầm rất nhiều sách, chỉ là thuận tay cầm đúng cuốn này… …cho nên… …loại tiểu thuyết đó… …em vốn không dự định mượn nhưng vì đã lỡ cầm về… …vậy là nhân lúc rảnh có lấy ra xem qua… …ha ha ha… … ha ha ha… …”
Trịnh Thành Tử yên lặng nghe cô giải thích và không nói một lời nào.
Thỏ trắng cười xấu hổ được vài giây, sau rồi cũng im bặt không nhếch môi cười nổi nữa.
“Vậy ý của em là cơ bản em không hề có ý định mượn cuốn sách này về?” Trịnh Thành Tử nhíu mày, giọng anh bỗng dưng dịu lại, nhỏ giọng hỏi thỏ trắng.
“Dạ!!” Thỏ trắng không biết nói gì thêm ngoài liên tục gật gật đầu.
“Thế cuốn sách em vốn định mượn là cuốn nào?” Trịnh Thành Tử nhìn lướt thái độ của thỏ trắng, rồi thuận miệng hỏi.
“Chuyện này… …” Nghe đến đây thỏ trắng cứng đờ hết cả người.
Chuyện này… …nguyên bản cuốn sách cô dự định mượn… …so với cuốn tiểu thuyết tình cảm mức độ cao này thì có vẻ nó tốt hơn nhiều…. …
Trịnh Thành Tử thấy thỏ trắng im lặng không trả lời, liền đưa tay nhéo hai má của cô, giọng nghiêm túc nói: “Em nói đi chứ!”
“Em vốn định mượn… …” Thỏ trắng bây giờ đã rưng rưng nước mắt, chưa bao giờ cô bị ép vào tình thế này cả: “Cuốn này… …so với cuốn kia thực sự là tốt hơn một chút … …”
“Ừ… …vậy cuốn sách kia ở đâu? Nó ở đâu? Trịnh Thành Tử vẫn kiên nhẫn tra hỏi thỏ trắng cho đến cùng.